Chương 21:
Cạch
Đặt bát cơm trộn lên bàn, Ji-soo vội vã đưa tay lên trán gạt đi mấy giọt mồ hôi lấm tấm. Cô quá bận để có thể đứng ở đây nấu ăn. Nhưng cô không hiểu tại sao mình vẫn nghe theo cái "mệnh lệnh" ngu ngốc của người bên cạnh.
Min-kyung khá hài lòng, lần nữa nhấc đầu ngón tay lên chỉ vào nồi canh rong biển vẫn đang ngùn ngụt khói thơm phức. Ji-soo nhíu mày, nhưng cô không nói gì, chỉ lẳng lặng lần nữa "vâng lệnh" "nữ chúa" kia và mang nồi canh đặt lên bàn ăn.
Min-kyung mỉm cười hài lòng vô cùng, giờ nàng mới "ra tay", nhưng cũng chỉ đơn giản là sắp xếp bát đũa và múc canh ra mà thôi.
– Xem nào!
Min-kyung ra vẻ nhà đánh giá ẩm thực, vô tư lự nhấp thìa canh đầu tiên. Ji-soo dù tự dặn mình không bận tâm, nhưng cô không thể.. không thể không bận tâm cho được. Dẫu sao cũng là cô nấu, và cô thực sự muốn biết mình nấu có… ra gì hay không.
– Hmmm!
Min-kyung trầm ngâm đặt thìa xuống, Ji-soo có chút hồi hộp, nhưng cố gắng chỉ dừng lại ở mức chăm chú nhìn nàng, cô sẽ không hỏi bất cứ một câu nào đâu!
Min-kyung nâng tầm mắt lên, thấy dáng vẻ mong đợi câu trả lời của ai kia thì tức cười vô cùng. Húng hắng ho nhẹ một cái, chỉnh lại giọng, rồi lại mang vẻ nghiêm khắc của một giáo viên.
– Tạm được!
Ji-soo mặt hoàn toàn dãn ra, không hiểu tại sao lại cảm thấy vui như vậy. Là cô đã nấu được một nồi canh rong biển "tạm được" hay là… người đối diện hài lòng nên cô thấy vui đây?
– Bimbimbap* cũng khá ổn, nói chung là tốt rồi!
(*: cơm trộn Hàn Quốc)
Hoàn toàn là mấy lời tốt đẹp. Tâm trạng Ji-soo đi lên rất nhiều. Cũng mau chóng thưởng thức bữa ăn do chính tay mình chuẩn bị.
Một cái nhíu nhẹ ở chân mày cô. Cô đưa mắt lên nhìn hướng đối diện. Lập tức cô ngơ người. Nàng đang ăn quá ngon lành, thậm chí còn vô cùng thoải mái nữa. Và nếu nhìn kĩ, sẽ thấy nàng mỉm cười.
Cô đỏ bừng mặt, người kia… rõ ràng quá đẹp. Chỉ đơn giản là dùng bữa cũng thật sự quá đẹp đẽ. Hơn nữa, độ ấm của đồ ăn làm nàng mang gương mặt phiếm hồng, trông lại thêm hút hồn.
Ji-soo thấy mình quá lộ liễu và vô duyên, lập tức cắn chặt lấy môi như là trừng phạt bản thân. Ho nhẹ một cái, cô với lấy cốc nước, gương mặt vẫn lạnh tanh.
– Rõ ràng không ngon, sao phải nói mấy lời đó?
– Hửm?
Min-kyung giờ mới ngẩng mặt lên, thấy đôi mắt sắc lẹm kia có phần kinh ngạc.
– Tôi nấu không ngon!
– À, cái đó sao?
Min-kyung vô tư nhìn xuống bát cơm đang ăn dở, rồi lại ngẩng lên mỉm cười nhìn Ji-soo.
– Chị cũng đâu có nói ngon? Chị chỉ nói "tạm được" và "khá ổn" thôi mà!?
"Chơi chữ?"
Ji-soo cười thầm, cô lại thấy thú vị với con người này hơn rồi.
– Tại tôi thấy chị ăn ngon lành như vậy nên có chút khó hiểu thôi!
Ji-soo cúi xuống dùng bữa tiếp, coi như cái câu kia sẽ là câu kết thúc cuộc đối thoại của hai người.
– Ừ vì chị thích mà!
Ji-soo giật mình ngẩng lên. Mắt đối mắt, có chút khó xử trong mắt cô, nàng thì hoàn toàn thoải mái.
– Thích?
– Phải, không phải quá hoàn hảo nhưng là em tự tay nấu, chị rất thích.
Min-kyung gật gù rồi thản nhiên tiếp tục dùng bữa. Đó là câu kết cho cuộc đối thoại giữa hai người trong bữa ăn này. Đến cuối cùng, người mang vẻ mặt lúng túng lại chính là Ji-soo chứ không phải nàng.
Đương nhiên Ji-soo đã nấu, Min-kyung sẽ rửa bát đũa dù Ji-soo đã nhăn mày đến bốn lần và nói để cô làm.
– Chị đang làm cái gì vậy?
Khi Ji-soo đi ra ngoài đổ rác, trở vào liền thấy Min-kyung đang hí hoáy gì đó với bút, thước và giấy thì lập tức tò mò. Nàng chắc đang tập trung, chỉ "ừm" khó hiểu, tay vẫn vậy mà di chuyển. Ji-soo đắn đo một chút, chạy đi vệ sinh tay rồi lập tức trở ra ngồi đối diện nàng.
Nàng rõ ràng đang kẻ gì đó, nhưng lại chưa có chữ gì nên Ji-soo không thể đoán ra được.
– Xong!
Đưa đường bút cuối cùng đến hết tờ giấy, nàng tươi cười đóng nắp bút lại và nâng tờ giấy A4 kia lên.
– … Cái gì vậy?
– A, còn thiếu!
Hoàn toàn lơ cô!
Ji-soo thẹn vô cùng, đầu ngón tay liên tục gõ xuống mặt bàn. Nàng lại đang hí hoáy viết gì đó, cô… tò mò đến bực mình. Nhưng tự kiêu không cho phép cô mở lời thêm.
– Xong!
Không thèm hỏi nữa, cô đánh mắt xuống hẳn cái tờ giấy kia. Tròn mắt, cô lần nữa ngạc nhiên đến tột cùng.
"Thời gian biểu?"
– Em ở nhà đợi chút, chị đi ra ngoài tẹo!
"Giờ mới chú ý đến mình!"
Ji-soo hơi giận nữ nhân đối diện, nhưng cái tờ thời-gian-biểu kia đã kéo lại sự chú ý của cô.
– Đi đâu vậy?
– Có việc a~ đợi chút!
Min-kyung cười tinh quái, Ji-soo tức khắc đứng dậy, một cái tóm cổ tay khiến Min-kyung dừng lại tức thì.
Thấy mình quá nhạy cảm, Ji-soo nhanh chóng thu tay về, mặt tự nhiên đỏ ửng.
– Ban nãy… ừm… có gió lạnh rồi. Đợi chút tôi lấy áo cho chị!
Vốn đã đứng hình từ giây phút bàn tay ai kia nắm lấy cổ tay mình, giờ mấy lời quan tâm pha chút lúng túng của người đó khiến tim nàng được một tràng đập dữ dội. Ban nãy khi dùng bữa nàng có thấy hơi lạnh, lúc Ji-soo mở cửa ra ngoài thì lạnh đến run người, nhưng cái nắm chặt của cô khiến nàng không hiểu sao lại thấy… nóng đến kinh dị. Thậm chí nàng còn có cảm giác mình đang vã mồ hôi liên tục.
– Này!
Ji-soo nâng áo gió đến trước mặt nàng, nàng như bừng tỉnh, tự trấn an nhịp tim bằng các câu liên tục như "bình tĩnh nào Min-kyung", "bình tĩnh, mày phải thật bình tĩnh"…
– Chị mang áo đến trả em, giờ em lại đưa thêm sao?
Min-kyung cố gắng chọc ghẹo Ji-soo cho giống mọi khi. Nhưng phản ứng của cô không như nàng nghĩ. Bình thường sẽ là một câu lạnh tanh nào đó, nhưng lần này mặt người kia phiếm hồng, tác phong hoàn toàn là lúng túng, không còn tự nhiên nữa. Nàng đâm ra nghi hoặc, khó hiểu vô cùng.
– Vậy… ừm, vậy tôi đi cất, chị lấy áo kia mà mặc!
– Mang ra đến tận đây rồi còn định đi cất?
Lại chọc ghẹo cô. Cứ như là đã ăn sâu vào tiềm thức vậy. Cô mặt càng lúc càng đỏ, nhưng lần này là vì xấu hổ với độ ngốc nghếch của mình.
Xấu hổ, cô vội vã dúi áo vào người nàng rồi xoay lưng bỏ vào trong nhà. Nàng tròn mắt, rồi mỉm cười vô cùng tinh nghịch.
"Đúng là… trẻ con mà!"
Ji-soo vẫn đang nghĩ lại cái hành động không-được-khôn-khéo của mình ban nãy, ngay cả phản ứng ở gương mặt cũng lộ ra. Cô đưa tay lên má, khẽ nhăn mày. Cô cứ nghĩ mình đã hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc của bản thân, nhưng từ khi người kia xuất hiện, nó thỉnh thoảng lại trái lệnh, còn đầu óc cô như trúng tà, hễ nàng nói gì là nghe theo, chẳng còn chối bỏ hoặc gạt đi nữa.
Hoàn toàn quên mất mình còn đống công việc dang dở. Cô vẫn vậy ngồi ở ghế sofa và nghĩ suy. Cô đang thắc mắc, vì cớ gì mà mình phải vậy. Kể cả hôm nay, cô cũng có thể không cho nàng vào nhà, nếu cô làm vậy thì đã không phải nhức đầu như bây giờ rồi. Nhưng… cái chính, cô không nỡ!
Bính boong
Ngồi suy nghĩ cũng hai mươi phút, thời gian trôi qua quá nhanh. Cô bừng tỉnh, vội vã chạy đến mở cửa. Hiển nhiên là nàng.
– A, bên ngoài lạnh thật đấy!
Nàng vừa ma sát cánh tay vừa khẩn trương vào trong nhà. Ji-soo nhíu mày, nhanh chóng đóng cửa rồi chạy vào bếp.
– Này!
Đưa nàng cốc nước ấm, cô nhìn nàng nhấp môi mới nhẹ nhõm ngồi xuống ghế đối diện.
Cạch
– Chị đi đâu?
Nàng vừa đặt cốc xuống cô đã vội hỏi, cô dường như không nén được nữa, tò mò quá rồi. Nàng thản nhiên đặt đống giấy đã được ghim và đóng bìa cẩn thận lên bàn, đôi mắt như hai ngôi sao sáng hướng cô, môi cười vô cùng tinh nghịch.
– Đi làm cái này!
"Cái…"
Cô nâng mày, tay với lấy quyển sổ kia, cẩn thận lật từng trang một. Là thời gian biểu thật, những chữ kia được ghi rõ ngay trên đầu trang giấy. Mỗi mặt là những dòng kẻ nắn nót, ghi chép đề mục các thứ trong ngày vô cùng đẹp đẽ.
– … Để làm gì?
– A, để cho em ghi đó! Được không? Chị thấy cũng đẹp mà!?
Min-kyung vươn người lên nhìn vào quyển sổ chăm chú. Cô vẫn đang thắc mắc không biết người kia định làm gì đây.
– Lịch của tôi quản lý nắm rõ, tôi không cần ghi cái này!
Ji-soo nhẹ nhàng đặt quyển sổ xuống bàn, đủn về phía Min-kyung. Nàng tròn mắt, ngồi trở lại vị trí ban đầu của mình.
– Chị nói là em ghi, chứ có nói cho em đâu?
Lại cái vẻ thản nhiên. Cô nâng mày, hoàn toàn khó hiểu nhìn nàng.
– Là…
– Chị muốn biết lịch của em. Cũng không ảnh hưởng gì mà đúng không?
– Biết lịch của tôi? Để làm gì?
Ji-soo giờ đã hoàn toàn bị nàng làm cho đờ người. Ai lại thẳng thắn đến vậy cơ chứ? Mà biết lịch của cô cốt là để làm gì?
– Chị có chút chuyện, em ghi lịch tuần sau vào trước đi, chị sẽ nói rõ! Màu xanh ghi lịch sinh hoạt, màu đỏ là lịch cố định của công ty nhé!
Min-kyung không bị cái vẻ mặt kia của cô làm dao động. Nàng vẫn rất tự nhiên nói hết mọi thứ không chút lúng túng.
Khó hiểu nhưng vẫn muốn biết nàng định làm gì, cô không ngần ngại nữa, vớ lấy cái bút bên cạnh ghi chép.
– Em không cần hỏi quản lý mà có thể nhớ hết đống lịch trình dày đặc này sao?
Nhận lấy quyển sổ từ tay Ji-soo, nàng tròn mắt kinh ngạc. Ji-soo lạnh tanh đóng nắp bút, quăng cái "ừ" lạnh lùng sang nàng.
– Lịch ở công ty của em dày thật đấy,… đúng là em rất bận thật! Hôm nay… chị làm phiền em rồi, xin lỗi nhé!
Min-kyung buồn bã đặt quyển sổ xuống. Nàng thấy có lỗi vô cùng. Cô nhíu mày khi thấy dáng vẻ ăn năn của ai kia, gõ tay xuống mặt bàn như là gọi nàng trở lại thực tại.
– Này!
– Ơ… ừ?
– Tôi không thấy phiền, nhưng mà sao chị lại muốn có lịch của tôi?
– À… tại vì… ừm…
Min-kyung đỏ bừng mặt, nàng lúng túng, không biết có nên nói thẳng hay không. Cô vẫn đang nhướn mày đợi câu trả lời. Nom cô khá nhàn rỗi, ánh mắt thì cứ như là "chị phải nói thì tôi mới làm chuyện khác" vậy, quyết không tha cho nàng.
– Không… không có gì!
Vẫn quyết định không nói ra.
– Tôi là trò đùa của chị à?