Thanh Mai Trúc Mã

Chương 64

Xuống xe lửa Nhị Thiếu cùng Tử Đồng đã được bốn người lớn chờ từ sớm mãnh liệt hoan nghênh.

Tính tình Nhị Thiếu lạnh lùng, từ nhỏ không biết làm nũng với cha mẹ, nhưng Tử Đồng, một câu lại một câu

"Ba mẹ con nhớ mọi người"

"Ba Hồng con muốn đồ ăn ngon"

"Mẹ Hồng càng ngày càng trẻ" nịnh bốn người mặt mày hồng hào, ôm lấy Tử Đồng đi về nhà, dần dần, Nhị Thiếu cầm hành lý bị bỏ xa ở phía sau, nhìn đoàn người phía trước cười đùa vui vẻ, khóe môi gợi lên.

Có người vợ biết nói ngọt thật sự là không sai, bớt lo lại dùng ít sức.

Trong nhà, một bàn đầy đồ ăn đã sớm dọn xong, điều này là kết quả tranh luận thật lâu giữa hai nhà, ai cũng đều muốn để cho đối phương đến nhà mình, sau cùng vẫn là ba Hồng nói một câu rất có trọng lượng, "Hay là tới nhà của tôi đi, thân phận của Nhị Thiếu cùng Đồng Đồng hiện tại rất khó nói".

Mẹ Hồng cười trộm, lúc đó ba Tử mẹ Tử có chút buồn bực, đúng vậy, con gái của bọn họ cũng không chịu thua kém, mỗi lần nhìn đến Nhị Thiếu đều lộ ra một bộ dáng cô gái nhỏ như vậy, aiz, điều này có thể đã nhìn ra là thuộc tính cá nhân, quên đi, đi Hồng gia, phải đi Hồng gia.

Trong phòng ăn, trò chuyện về cuộc sống đại học, Tử Đồng đang ăn cơm thực vui vẻ, "Ba mẹ, đồ ăn hai người nấu ăn quá ngon".

"Ăn ngon thì con ăn nhiều một chút, sao thế? Nhìn các con gầy, đồ ăn căn tin không hợp khẩu vị sao?".

Mẹ Hồng đau lòng nhìn hai người, tuy nói hai người từ nhỏ đã có tính độc lập, hơn nữa ở cùng một chỗ chăm sóc cho nhau, nhưng dù sao cũng không phải ở nhà, còn đều là đứa nhỏ, rời nhà sống bên ngoài, tóm lại luôn có lo lắng.

Tử Đồng ăn đồ ăn, cười tủm tỉm nói: "Đồ ăn trong căn tin ăn tạm được, chỉ là rất nhiều mỡ, con gầy là vì giảm béo, không quan hệ với việc sống xa nhà. Còn Nhị Thiếu a, thì đó là do mệt".

"Mệt ?".

Khi này bốn người đều kích động, như thế nào học đại học lại có thể mệt thành như vậy? Nhị Thiếu vẫn cúi đầu ăn cơm ngẩng đầu nhìn về phía Tử Đồng, ánh mắt nheo lại dường như mang theo cảnh cáo. Tử Đồng hướng nàng nháy mắt, đắc ý cười. Sao thế, hiện tại biết uy hϊếp nàng? Về sớm để làm chi? Ai cho cậu liều mạng làm việc không chịu nghe lời tớ, tớ xử lý cậu không được, tự nhiên sẽ có người khác xử lý cậu.

"Ba mẹ, hai người đừng nghe Đồng Đồng nói bừa".

Nhị Thiếu xen vào nói trước Tử Đồng, Tử Đồng vung tay lên, thanh âm to hơn tiếp tục nói, "Không phải con nói bừa, ba Hồng mẹ Hồng, hai người có biết Nhị Thiếu đi làm thêm bao nhiêu việc không? Ban đêm đi làm nhân viên pha chế ở quán Bar, con quản nàng không được. Nhưng mà nàng lại còn kiêm chức thực tập sinh chuyên xử lý số liệu trong một Công Ty Thiết Kế, loại công việc sử dụng trí óc này hai người đều biết, ai mà không mệt mỏi chứ, thể lực cùng trí lực sử dụng hết mức như vậy liền cạn kiệt, ha ha, mới đây còn bị bệnh, sốt cao, nằm bẹp trên giường. Mà vừa qua vài ngày lại bắt đầu cố sức làm việc như cũ, ai nói cũng không chịu nghe".

"……".

Nhị Thiếu trừng Tử Đồng, nằm bẹp trên giường? Nàng rõ ràng chỉ nằm có một ngày liền hết sốt.

"Con thiếu tiền sao?".

Ba Hồng trầm mặc mở miệng, thanh âm không lớn, cũng rất có uy lực. Nhị Thiếu vội vàng giải thích, "Con chỉ là muốn rèn luyện thôi".

"Có người rèn luyện như vậy sao?" nước mắt mẹ Hồng nhanh chóng rơi xuống, Nhị Thiếu vừa thấy, cúi đầu không hé răng .

"Thân thể này của con là chúng ta cho, bản thân con không được sử dụng sức mình cạn kiệt như vậy".

Ánh mắt mẹ Hồng đỏ bừng, ba Hồng cũng vô cùng đau đớn, "Biết con mạnh mẽ, nhưng không được ỷ lại vào sức mình biết không, Thiếu?".

"Dạ".

Biết tính tình Nhị Thiếu cứng đầu, mẹ Tử nhìn nhìn Nhị Thiếu, lại quay đầu nhìn nhìn con gái nhà mình.

"Đồng Đồng, khi Nhị Thiếu bận rộn như vậy, con làm gì thế?".

Tử Đồng cười cười, nói: "Con cũng đi làm thêm, nhưng con cảm thấy cũng không xem là làm thêm, dù sao cũng do chính con thích, hơn nữa con hiểu được không nên làm việc quá sức, còn có, con còn có một chuyện rất quan trọng phải làm".

"Là cái gì?".

Tứ lão đồng loạt nhìn Tử Đồng, Tử Đồng rất là thỏa mãn nói: "Quản lý tiền".

"……".

Trên mặt ba Tử mẹ Tử tươi cười hiện rõ, thấy không? Thấy không? Xem hai người Hồng gia kia còn nói chuyện về thuộc tính của con gái nhà mình nữa hay không, thụ này cũng là thụ tốt! Sau khi nói từ Nhị Thiếu đến Tử Đồng, bốn người xem như vừa chạy xong một vòng, đối với vòng luẩn quẩn của câu chữ trên cơ bản cũng nắm giữ được, cái gì cũng hiểu được.

Mẹ Hồng có điểm chỉ tiếc rèn sắt không rèn thành thép, nàng nhìn bộ dạng đắc ý kia của ba Tử mẹ Tử, nghĩ nghĩ, nói: "Cũng tốt, dù sao tốt nghiệp xong cũng phải về nhà ở, có Đồng Đồng chăn sóc Nhị Thiếu mẹ cũng yên tâm".

"Về nhà ở?".

Mẹ Tử mẫn cảm nghe ra ý khác trong lời nói, ba Hồng đi theo phụ họa, nói: "Đúng vậy, phòng chúng ta đều đã chuẩn bị tốt, chỉ cần về ở".

"Khó mà vậy được" Vừa nghe nói con gái nhà mình phải đi theo Nhị Thiếu, ba Tử ngồi không yên, "Nhà của tôi bên kia cũng chuẩn bị tốt, tôi thấy vẫn là ở bên nhà chúng tôi đi, tiện hơn".

"Nghe anh nói kìa, hai nhà gần như vậy, ở nhà chúng tôi cũng vậy".

"Uhm, có gì nói sau đi ba mẹ, ăn cơm đi, ăn cơm trước đã".

Tử Đồng nhìn ra hiện trường sắp xuất hiện chiến tranh, Nhị Thiếu liếc nàng một cái, cái này là biết sốt ruột sao?

******

Bữa cơm khoái trá này coi như đã xong.

Một hồi sau về nhà, mẹ Tử không ngồi yên được, lôi kéo Đồng Đồng nói chuyện, trước tiên nói về chuyện sau này.

"Mẹ mặc kệ, Đồng Đồng, con là ba mẹ mang nặng đẻ đau khổ công nuôi lớn, không thể như vậy liền đi theo người khác được".

Tử Đồng ăn kem, nhìn ba mẹ liếc mắt một cái, "Nghe mẹ nói kìa, làm như Nhị Thiếu là nhặt được ven đường vậy".

Mẹ Tử kinh ngạc, ba Tử lắc lắc đầu, "Aiz, thật sự là con gái lớn không giữ lại được, hiện tại biết bắt đầu bênh vực người khác rồi?".

Tử Đồng nhìn bộ dáng đau lòng chua xót này của ba mẹ có chút buồn cười, lại có chút không đành lòng, nàng cười tủm tỉm dán sát vào nhị lão, làm nũng: "Được rồi, toàn chuyện gì đâu xa lắc xa lơ, nghĩ nhiều như vậy để làm chi?".

"Cái gì mà chuyện xa lắc xa lơ? Chỉ là chuyện trong một năm nay, không được, sáng mai đi Hồng gia, chúng ta phải hỏi cho rõ ràng".

Mẹ Tử không thuận theo phản đối, Tử Đồng cười đến run run, "Không phải con nói ba mẹ chứ, ba mẹ hai nhà đều rất ăn khớp nhau, đây là con cùng Nhị Thiếu ở một chỗ, nếu hai đứa con tìm hai người bạn trai thì ba mẹ tranh thủ với ai đây?".

Một câu, làm ba Tử cùng mẹ Tử bất động, đúng vậy, nếu thật sự theo người khác, các nàng còn tranh cái gì?

"Đồng Đồng, học đại học không trắng lên chút nào".

Cuối cùng khuôn mặt ba Tử cũng tươi cười, Đồng Đồng một tay khoát ở cổ hắn, "Như thế nào?"

"Biết phân rõ phải trái, chắc cùng Nhị Thiếu không ít lần đấu trí so dũng khí hả".

Ba Tử nhéo yêu cái mũi Tử Đồng, Tử Đồng thật sự thoải mái, ở cùng ba mẹ cũng không giống khi ở cùng người khác, nàng liếʍ kem, cười nói: "Haiz, con gái của mình mà ba mẹ còn không biết sao? Đây là Nhị Thiếu thương con, quan tâm con, nhường cho con, nếu với chỉ số thông minh này của con muốn cùng nàng pk còn không phải là thất bại sao?".

"……".

Trầm mặc một hồi, ba Tử mẹ Tử cùng nhau ngẩng đầu, ẩn nhẫn lại phẫn nộ nhìn Tử Đồng, "Chỉ số thông minh của con làm sao vậy?".

Tử Đồng lập tức câm miệng, xong rồi, nàng nói chuyện về Nhị Thiếu, như thế nào lại đem ba mẹ dính vào đây?

Lập hội nghị gia đình không chỉ có Tử gia, còn có Hồng gia, mà hiển nhiên, Hồng gia với "Chỉ số thông minh cao" càng có thể nắm bắt được thực chất của vấn đề.

Buổi tối mười một giờ, Nhị Thiếu mệt mỏi bị mẹ Hồng kéo ra ngồi trên sô pha trong phòng khách, nói cái gì cũng muốn mở hội nghị gia đình.