Lâm Tĩnh cùng Nhị Thiếu ngay lập tức dò xét, Tử Đồng dựa cây táo, Sở Minh kéo dép lê lại, hai người lười nhác như nhau. Lâm Tĩnh cùng Nhị Thiếu đồng loạt đi đến, ánh mắt nhìn chăm chú hai người.
"Chờ nhận học bổng hạng ba. Ai u, con chó nhỏ chết bầm, cậu mau nhìn xem, đây không phải sự thật chứ?".
Tử Đồng hưng phấn cắn một miếng táo thật to, Sở Minh nhìn nàng một cái, trực tiếp đem táo trong tay nàng đoạt lại, cũng cắn một miếng: "Tớ đã nói gì? Cậu phải tin tưởng tớ, đọc sách, không thể chỉ đọc mỗi sách, từ khi bắt đầu học trung học chỉ có tớ học tập tiểu bá vương, đi theo tớ khẳng định không sai lầm".
"Vậy lần sau chúng ta lấy học bổng hạng hai ha?".
"Để xem tâm tình đã, cũng đừng lấy cao quá, phải chừa chút mặt mũi cho hai vị đồng chí kia nữa".
"Cũng đúng, làm người không thể tuyệt tình".
"……".
Lâm Tĩnh hết chỗ nói, Nhị Thiếu nhìn nhìn Sở Minh lại nhìn nhìn Tử Đồng, thở dài: "Kỳ thật các nàng mới là một đôi" nghe xong lời này, Lâm Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Sở Minh, trong mắt ẩn ẩn lộ ra một tia đau thương.
"Có một số việc, đừng khó xử với mình, hại người hại mình, không bằng thuận theo tự nhiên".
Nhị Thiếu nhìn Lâm Tĩnh thản nhiên cười, sự cổ vũ trong giọng nói cùng sự hiểu rõ làm cho Lâm Tĩnh có chút cảm động, nàng cắn môi dưới, nhìn Nhị Thiếu, "Tớ không lạnh nhạt được như cậu".
Nhị Thiếu cười cười, nhìn về phía Tử Đồng, "Có lẽ không phải Đồng Đồng, nếu đổi thành người khác thì tớ cũng không cần lạnh nhạt".
Lâm Tĩnh có chút miễn cưỡng cười cười, nàng làm sao bình thường được nữa? Nếu không phải Sở Minh kiên trì, nàng làm sao lại rối rắm như hiện tại? Mọi chuyện rắc rối, vô luận như thế nào, người đời này nàng gặp được là ai, sợ là ông trời đã sớm an bài tốt rồi.
"Đang nói gì đó? Nói chuyện gì mà đem Tĩnh Tĩnh người ta nói đến khó chịu như vậy?".
Tử Đồng cười tủm tỉm đi lại đây, đối với Lâm Tĩnh nàng thực yên tâm, ở trong tâm nàng, Sở Minh cùng Lâm Tĩnh đã là bạn thân của nàng cả đời này. Sở Minh cũng đã đi tới, nhìn nhìn Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh nhìn nàng một cái, cúi đầu, hốc mắt có chút hồng. Sở Minh vỗ vỗ bả vai của nàng, "Không có việc gì, không phải là muốn về nhà sao? Nếu nhớ tớ, tớ sẽ tìm cậu đi chơi".
"……".
Nhị Thiếu cảm thán, Sở Minh này thật sự là……Thần kinh so với nữ nhân nhà mình thô không kém bao nhiêu.
"Nói đến về nhà, Thiếu, hôm nay ba mẹ cậu gọi điện cho tớ, hỏi hai ta khi nào thì về".
Tử Đồng cười tủm tỉm dựa vào Nhị Thiếu, ở trong vườn trường, nàng luôn không kiêng nể gì, không phải không có tin đồn, nhưng nàng không quan tâm. Trong cái nhìn của nàng, nàng muốn cùng Nhị Thiếu trải qua cả đời, nếu hiện tại chút áp lực ấy mà không chịu được, còn nói cả đời cùng nhau cái gì? Nhị Thiếu cười sờ sờ mặt của nàng, "Vì sao không cho tớ gọi điện thoại?".
"Thiết, cậu còn nói" Tử Đồng bất mãn nhìn nàng, "Mỗi lần cậu gọi điện thoại cho ba mẹ, cậu đều nói rất ít, tớ nghĩ cậu nói nhiêu đó câu, ba mẹ cậu hết muốn gọi điện thoại đến".
"Miệng tớ nào có ngọt như cậu, mỗi lần đều nói làm cho mặt mày mọi người hớn hở".
"Cậu biết là tốt rồi, có người vợ tốt như vậy, cậu nên đặt ở trong lòng bàn tay mà cưng chiều cả đời".
"Tớ -".
"Ai, tớ nói hai cậu có yên không? Như thế nào ở không liền khoe ta đây ân ái? Có gì hiếm lạ à?".
Sở Minh nhìn mà chịu không được, căm giận đứng dậy, Nhị Thiếu có chút ngượng ngùng nghiêng đầu, đến khi Tử Đồng trắng mắt liếc nàng một cái, mở miệng muốn biện giải, lại bị Nhị Thiếu ngăn lại, Tử Đồng kinh ngạc nhìn Nhị Thiếu, Nhị Thiếu lắc đầu, nhìn về phía Lâm Tĩnh bĩu bĩu môi. Tử Đồng nhìn về phía Lâm Tĩnh, liền thấy Lâm Tĩnh cúi đầu, mím môi gắt gao, đôi mi thanh tú cũng nhăn lại một chỗ, nội tâm hiển nhiên thật giãy dụa.
******
Mãi cho đến khi ngồi trên xe lửa về nhà, Tử Đồng tựa vào trong lòng Nhị Thiếu, nhìn ngoài cửa sổ, có chút ưu thương.
"Như thế nào, còn nhớ thương sao?".
Nhị Thiếu đối với hiểu biết về Tử Đồng đã có trình độ, đã có thể có thể nói là con giun trong bụng nàng, Tử Đồng bĩu môi, hướng trong lòng Nhị Thiếu nhích lại gần, hai người tính đi sớm, đã sớm đặt xong vé máy bay, nhưng cùng giáo sư nói về thành tích một chút nên không kịp chuyến bay, lúc này người đi xe lửa cũng không nhiều, theo ý Tử Đồng là mua hai vé giường cứng cũng được, Nhị Thiếu thì không muốn Tử Đồng đi theo mình chịu khổ, cắn răng mua vé giường mềm, đến cuối cùng liền nói một câu như vầy: "Không nghĩ nhiều chỉ muốn người khác không quấy rầy hai ta" đem toàn bộ kháng nghị của Tử Đồng áp chế lại.
Mà làm cho hai người vui mừng giống như ông trời chiêu đãi hai người, thế mà hai người mua được một cặp vé có hai ghế liền nhau, mặt khác không hề bị người khác làm phiền, cái này, Tử Đồng muốn làm như thế nào liền như thế đó.
"Tớ có chút nhìn không quen, vì cái gì Tĩnh Tĩnh rõ ràng là thích Sở Minh nhưng lại không nói ra đây?".
Tử Đồng rõ ràng vẫn hướng về Sở Minh, Nhị Thiếu nghe ra bất công của nàng, sủng nịch nhéo nhéo mũi của nàng, "Cậu cho là ai đều giống như cậu, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng có thể làm như không phát sinh, cảm tình là chuyện cả đời, không phải tất cả mọi người đều may mắn giống chúng ta cậu biết không?".
"Biết mà" Tử Đồng hạnh phúc hướng trong lòng Nhị Thiếu chui vào, "May mắn tớ có được một bảo bối. Lại có ba mẹ dân chủ".
Nhị Thiếu ôm thân hình mềm mại, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Là Tử Đồng may mắn sao? Cũng không phải, phần may mắn này sợ là của nàng đi. Hai người một đường tới với nhau như vậy, mặc dù người ngoài vẫn xem như Đồng Đồng khi dễ nàng, nhưng chỉ có Nhị Thiếu tự mình biết. Một đường đi cùng nhau tới nay không kiên định cùng tự do tất cả đều bị sự quyết tuyệt cùng cứng cỏi của Tử Đồng đánh bại, nếu đổi thành người khác, đã sớm do dự, nhưng đây là Tử Đồng, bá đạo của nàng đè ép toàn bộ không kiên quyết.
"Ừm, xem như là vậy đi".
Không lâu sau, Tử Đồng lại bĩu môi, Nhị Thiếu buồn cười nhìn nàng, "Sao thế, cậu không phải đang phiền não sao, sao bây giờ lại đau lòng vậy?".
Tử Đồng trách nàng, "Ai nói tớ phiền não về con chó nhỏ chết bầm, nàng vừa thông minh vừa đáng yêu, lúc không có cậu, nàng luôn bên cạnh tớ".
Tay Nhị Thiếu ôm Tử Đồng siết chặt lại, tuy rằng Tử Đồng vẫn không hướng nàng oán giận cái gì, khả Nhị Thiếu hiểu được tâm lý Tử Đồng cũng không hơn gì.
"Ai nha, làm gì mà khẩn trương như vậy?" Tử Đồng hôn hôn cằm Nhị Thiếu, "Tớ cùng Sở Minh rất trong sáng nha, chì là bạn bè đơn giản".
……
Nhị Thiếu đối với thần kinh não độc đáo của nữ nhân nhà mình rất không biết nói gì, Tử Đồng nhìn chằm chằm nàng thở dài, "Thiếu, cậu không biết là thực đáng tiếc sao? Nếu nói không thích thì có chút gượng ép, rõ ràng là thích nhau, hiện tại lại bởi vì không biết rõ tương lai ra sao mà chậm trễ, như vậy tương lai cần phải tốn bao nhiêu thời gian để không còn tiếc nuối ngày hôm qua đây?".
"……".
Nhị Thiếu kinh ngạc, nàng thế nào không phát hiện nữ nhân nhà mình càng ngày càng có tính chất đặc biệt của con gái nhỉ?
"Cậu thất thần làm gì? Có phải hay không a?".
Tử Đồng loạng choạng đẩy Nhị Thiếu muốn tìm đồng minh, Nhị Thiếu vội vàng gật đầu, "Phải phải phải".
"Vốn phải vậy, hơn nữa cậu nhìn Lâm Tĩnh xem, bình thường tuy rằng không quan tâm con chó nhỏ chết bầm, nhưng vừa nhìn thấy con chó nhỏ chết bầm cùng người khác đi gần, ai u, bộ dáng thương tâm kia, tớ thấy mà nhịn không được thương hương tiếc ngọc".
Tử Đồng nghĩ đến du͙© vọиɠ chiếm giữ của Lâm Tĩnh liền cười, nàng biết có khi nàng ôm bả vai Sở Minh nói nhỏ, Lâm Tĩnh để tâm khẳng định không thoải mái, ánh mắt ẩn nhẫn kia có thể nhìn ra. Mà nàng cố tình làm như vậy, dựa vào cái gì vẫn tra tấn con chó nhỏ chết bầm của nàng?
"Uhm" Cái này không phải có lệ, Nhị Thiếu cũng phát hiện du͙© vọиɠ chiếm giữ của Lâm Tĩnh có vẻ khá mạnh mẽ, mà nàng nghĩ một hồi, chính mình đối Tử Đồng bình thường không phải như thế sao? Trầm mặt một hồi, Tử Đồng bắt đầu uống từ nước trái cây đến ăn hạt dưa, Nhị Thiếu nhìn nàng, còn thật sự hỏi: "Đồng Đồng, cậu gần đây đọc sách gì vậy?" nàng biết Tử Đồng tuy rằng không thích học tập, nhưng tiểu thuyết thượng vàng hạ cám xem cũng không thiếu.
Tử Đồng cười cười, mím môi, trả lời: "Một tác phẩm có phẩm chất thiện lương cực kỳ vĩ đại, là tác phẩm của một tác giả cực kỳ khí phách".
"Vậy là sách gì?" Nhị Thiếu bị nhiễu đến mơ hồ, Tử Đồng ngọt ngào cười, có điểm ngượng ngùng, "Tớ chỉ biết mọi người kêu nàng là Lá Cây (Diệp Sáp), viết văn cũng đặc biệt trong sáng, nhân phẩm của tác giả này thật sự rất tốt, nghe nói là một công rất khí phách. Thiếu, có thời gian cậu có thể xem nga".
Nhị Thiếu:…… Nga? Nga.