"Cậu cười cái gì?" Tử Đồng còn kém rơi nước mắt, nàng ép buộc như vậy cả đêm, đi dạo phố đến hai chân đều tê, còn phải đè ép tâm lý mua trang phục không thoải mái từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ mặc qua, miễn cưỡng để bụng ủy khuất cùng không được tự nhiên không nói, còn bị con chó nhỏ chết bầm Sở Minh kia chế nhạo, trừ bỏ Nhị Thiếu, ai còn có thể làm cho nàng chịu đựng nhiều như vậy? Nàng lại còn cười, có cái gì buồn cười ?!
Nhị Thiếu hiểu Tử Đồng, cũng có thể cảm nhận được tâm lý nàng ủy khuất cùng bị đè nén, dù sao nếu việc này đặt ở trên người nàng nàng cũng sẽ chịu không nổi, thử nghĩ nếu chính mắt bắt gặp người khác cùng Tử Đồng đi cùng nhau, phản ứng của nàng có lẽ so với Tử Đồng còn muốn lớn hơn. Du͙© vọиɠ chiếm hữu của tình nhân là thứ đáng sợ nhất mà cũng là điều đẹp nhất. Lần này, thật là làm khó Đồng Đồng .
"Tốt lắm, Đồng Đồng, là tớ không đúng, là tớ không tốt, đừng nóng giận nữa, nha?".
Nhị Thiếu dịu dàng ôm Tử Đồng dỗ dành, dùng lời nói chứa đựng vô hạn dịu dàng che chở, Tử Đồng vốn ủy khuất do bị Nhị Thiếu rống hốc mắt nháy mắt đỏ lên, nàng đấm đấm ngực Nhị Thiếu, khóc nức nở: "Để cho người khác thấy thì nói tớ cố tình gây sự, nhưng là, Thiếu, tớ không vui. Tớ không muốn thấy cậu cùng cô gái khác ở cùng một chỗ, ngay cả nói chuyện cũng không muốn, cậu nói tớ có phải chút biếи ŧɦái không?".
Nghe Đồng Đồng dùng "Biếи ŧɦái" hình dung chính mình, Nhị Thiếu nở nụ cười, sờ sờ tóc của nàng: "Tốt lắm, nếu cậu thật sự biếи ŧɦái cũng tốt, tớ cũng không đi đến chỗ nào, hôm nay là tớ không đúng, về sau có khổ sở thì nói cho tớ biết, đừng tự mình ép buộc mình, muốn làm thành bộ dáng này sao?".
Tử Đồng quyệt miệng, ánh mắt khóc đỏ rực nhìn Nhị Thiếu, "Là Sở Minh nói, nói các cậu đều thích nhưng cô gái văn nhã này, tớ không phải sợ cậu chán tớ sao, đều do tớ bình thường đối với cậu hung dữ như vậy".
Sủng nịch quệt quệt cái mũi Tử Đồng, Nhị Thiếu cười thoải mái, "Cậu cũng biết bình thường đối với tớ rất hung dữ ha".
"Hừ" Tử Đồng ngượng ngùng giấu đầu ở trong lòng Nhị Thiếu, Nhị Thiếu ôm chặt nàng, dùng cằm cọ cọ hai má của nàng: "Tốt lắm, tớ thích cậu đối với tớ hung dữ, ân, chỉ cho phép hung dữ đối với một mình tớ, vĩnh viễn".
"Thì ra cậu là người thích tự ngược".
Tâm Tử Đồng cuối cùng cũng được thả lỏng, nàng gắt gao ôm lấy Nhị Thiếu, là nàng để tâm vào chuyện vụn vặt, đúng vậy, đây là Thiếu của nàng, là người yêu thanh mai trúc mã chưa bao giờ rời nàng đi, nàng sợ cái gì?
Nghe xong lời nói của Nhị Thiếu, Tử Đồng dám khẳng định Nhị Thiếu sẽ không yêu thương người khác, lý do rất đơn giản, bời vì đời này nàng sợ là vĩnh viễn sẽ không yêu thương người khác, hai người đối với du͙© vọиɠ chiếm hữu lẫn nhau là sâu tận xương tủy.
******
Dấm chua Tử Đồng ăn mà không hiểu ra sao cả không bệnh mà chết, đương nhiên, nàng hiểu được nàng cũng không tha cho con chó nhỏ chết bầm đi hại người.
Sáng sớm, Sở Minh không biết chuyện gì đã xả ra đã bị Tử Đồng dùng ánh mắt gϊếŧ người, nàng vốn chột dạ, lần này bị Tử Đồng nhìn như vậy cũng không dám nói gì. Tử Đồng không phải người thích ngậm bồ hòn, lấy của người trả lại cho người, nàng trước tiên dùng ánh mắt đe dọa Sở Minh, tiến hành lăng trì nàng về mặt tinh thần, sau đó liền như ngựa điên chạy đến bên Lâm Tĩnh.
"Tĩnh Tĩnh, cậu có phát hiện không, con chó nhỏ chết bầm gần đây có điểm không đúng?".
Lâm Tĩnh đang xem sách, nghe được Tử Đồng nói dừng một chút, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tử Đồng. Một cái liếc mắt nhìn lại này, Tử Đồng thiếu chút nữa bị ánh mắt đơn thuần cùng tín nhiệm này của Lâm Tĩnh làm lung lay tinh thần, nàng tựa hồ có chút hiểu được, vì cái gì Sở Minh không phải là Lâm Tĩnh thì không chịu.
"Nàng làm sao vậy?".
Tính tình Lâm Tĩnh khá trầm lặng, thanh âm cũng nhẹ nhàng dịu dàng rất êm tai, Tử Đồng nuốt nước miếng, ổn định tinh thần, "Tớ gần đây không thấy nàng đánh bóng rổ với Nhị Thiếu".
"Um?".
Lâm Tĩnh biết Tử Đồng có lời muốn nói, vén tóc bên tai một chút kiên nhẫn chờ đợi. Tử Đồng bị nàng nhìn mà tim đập bùm bùm, làm sao bây giờ, nàng đột nhiên cảm thấy Lâm Tĩnh đẹp quá, trong nháy mắt tinh thần muốn chạy ra bên ngoài, Nhị Thiếu, thực xin lỗi nga.
"Lúc đánh bóng rổ tớ thường xuyên thấy trong đội cổ động viên bóng rổ có sinh viên nữ lau mồ hôi giúp nàng, đưa nước uống, Tĩnh Tĩnh, cậu cần phải cẩn thận nha".
Tử Đồng nói ra câu chuyện đã được biên tập tốt trong não, nàng sợ chính mình không có nhẫn tâm buông tha Sở Minh, quả nhiên, Lâm Tĩnh không phải Sở Minh, nàng đối với Tử Đồng vẫn tín nhiệm mười phần. Đôi mi thanh tú hơi hơi nhíu lại, biểu tình của Lâm Tĩnh dần dần có chút cứng ngắc, ánh mắt cũng ảm đạm xuống.
"Thật không?".
Một câu hỏi như không hỏi làm cho tâm của Tử Đồng rất là chua xót cùng khó chịu, nàng nghĩ nghĩ, cúi đầu: "Kỳ thật tớ chỉ kể với cậu vậy thôi, con chó nhỏ chết bầm đối với cậu tốt như vậy, như thế nào có thể thay đổi tình cảm đây".
"A, cám ơn cậu, tớ không sao.".
Thanh âm Lâm Tĩnh chua sót mang theo chút bất đắc dĩ, Tử Đồng vốn thật tâm nói cho nàng nghe mặt khác cũng là một loại trấn an.
Cả ngày, Tử Đồng làm chuyện xấu có chút không yên lòng, thời điểm ăn cơm, Sở Minh nhướn mi nhìn Tử Đồng, "Đồng Đồng, cậu làm sao vậy? Sao nhìn câu có vẻ không yên vậy? Đây, cho cậu cái chân gà".
Nói xong, Sở Minh đem chân gà mình thích ăn nhất gắp qua cho Tử Đồng, lần này, loại cảm giác áy náy lại như thổi quét mà đến.
Nhị Thiếu cũng phát giác Tử Đồng không thích hợp, nàng hiểu Đồng Đồng, nhìn Đồng Đồng được Sở Minh cho một cái chân gà biểu tình liền biến hóa to lớn như thế, mơ hồ cũng đoán được cái gì, nàng hỉnh hỉnh cái mũi, nhịn cười. Cô gái nhỏ này, vốn sẽ không làm chuyện gì quá xấu.
Thời gian một tuần, Tử Đồng có chút kinh hồn táng đảm, sợ Sở Minh đột nhiên nổi giận đùng đùng tìm đến nàng. Nhị Thiếu vẫn duy trì một loại tâm tình xem náo nhiệt, tâm lý chậm rãi cùng đợi chiến tranh bùng nổ, nàng đã thật lâu không xem náo nhiệt .
Quả nhiên, đến ngày thứ tám, Sở Minh cuối cùng tìm đến đây.
"Đồng Đồng!".
Sở Minh bị kích động thẳng hướng Tử Đồng mà tiến, Tử Đồng dọa run, ngẩng mạnh đầu nhìn nàng, "Sao, làm sao vậy?" xong rồi, sợ là tìm tới đòi nợ.
"Muoa, tớ yêu cậu chết mất!".
Sở Minh kích động quá, trước mặt Nhị Thiếu ôm mặt Tử Đồng hun một cái, Nhị Thiếu bên kia nháy mắt nhăn mày, Tử Đồng vẻ mặt ngạc nhiên, "Sao, sao ?".
Sở Minh ôm Lâm Tĩnh không buông tay, vui vẻ nhìn Tử Đồng, "Cũng là cậu rất tốt với tớ".
"Tớ đối tốt với cậu?" Tử Đồng nhanh chóng bị Sở Minh làm cho hôn mê, vẻ mặt không thể tin được, Nhị Thiếu mặt âm trầm nhìn Sở Minh, Sở Minh vô tư không biết, tiếp tục vui sướиɠ cười nói: "Cậu lại giúp tớ nối tơ hồng ? Có phải nhìn thấy tớ yêu rất đau khổ hay không? Mau nói cho tớ đi, cậu cùng Tĩnh Tĩnh nói cái gì a? Gần đây nàng mỗi ngày đều đến xem tớ chơi bóng, lau mồ hôi cùng tiếp nước uống cho tớ, cho tới bây giờ tớ chưa từng có dược đãi ngộ tốt như vậy, tớ hỏi nàng sao lại đột nhiên thay đổi, nàng nói tớ đến hỏi Đồng Đồng".
Mặt Tử Đồng liền đỏ, hỏi nàng? Nàng cũng không làm chuyện gì tốt.
Nhị Thiếu vẫn thờ ơ lạnh nhạt chịu không nổi , không chút khách khí túm Sở Minh từ trong lòng Tử Đồng ra.
"Ông trời của tớ ạ, cho tới bây giờ tớ chưa từng hưởng thụ qua loại đãi ngộ cho vua này, Đồng Đồng, cám ơn cậu, tớ còn nghĩ chuyện lần trước tớ làm cho tầm tình của cậu không tốt, cậu sẽ trả thù tớ, không nghĩ tới cậu đối tớ tốt như vậy, lại giúp tớ một chuyện lớn, về sau tớ tuyệt đối quỳ gối dưới váy thạch lựu của cậu, thề sống chết không chối từ!".
Hào khí ngút trời bái biệt Tử Đồng, tâm tình Sở Minh cực kỳ tốt nhanh chóng chạy đi, còn lại Tử Đồng cùng Nhị Thiếu hai mặt nhìn nhau.
"Cậu đã làm gì ?" Nhị Thiếu nghi hoặc nhìn Tử Đồng, từ khi nào mà nữ nhân nhà mình đổi tính vậy?
Tử Đồng liếʍ liếʍ môi, đồng dạng nghi hoặc nhìn Nhị Thiếu, "Tớ đã làm gì ?".