"Tớ là vợ của nàng" Tử Đồng dùng phẫn nộ đáp trả Sở Minh, Sở Minh nhướn mi, dùng ánh mắt đánh giá cao thấp Tử Đồng một phen, cười nói: "Tớ thấy phải là bà ngoại đi".
(Ở đây Sở Minh chơi chữ: lão bà – vợ cùng Lão bà bà – bà ngoại hoặc bà nội)
"Cậu!".
Nhìn nữ nhân nhà mình phía trước muốn nổi bão, Nhị Thiếu trước tiên đem Tử Đồng túm lại. Nàng cúi đầu ở bên tai Tử Đồng nói nhỏ, Tử Đồng chuyển ánh mắt nhìn nhìn Sở Minh, lại nhìn nhìn Lâm Tĩnh bên người nàng, vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng thật ra Sở Minh bị Tử Đồng nhìn như vậy có điểm ngượng ngùng , nàng từng cảm thấy Nhị Thiếu cùng chính mình có chỗ tương tự, vừa mới bắt đầu không nghĩ ra, hiện tại thấy nàng cùng Tử Đồng ở một chỗ, thanh mai trúc mã ăn ý cùng vẻ thân mật của hai nhỏ vô tư càng xác minh sự đoán của nàng, mà một câu "Tớ là vợ của nàng" khí phách mười phần kia của Tử Đồng. Lại làm cho Sở Minh không chút do dự đem Nhị Thiếu đưa về hàng ngũ của mình.
Cùng Nhị Thiếu thì thào to nhỏ xong sắc mặt Tử Đồng rõ ràng dịu đi rất nhiều, thái độ xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, còn dám lôi kéo Nhị Thiếu cùng Sở Minh hợp lại thành một bàn cùng ăn cơm.
Lâm Tĩnh thực trầm mặc, vẫn cúi đầu ăn cơm, không để ý tới vài người rãnh rổi kia, đối với ánh mắt thường lia đến của Tử Đồng cũng xem nhẹ. Một bữa cơm, Tử Đồng cùng Sở Minh quả nhiên như Nhị Thiếu nghĩ, gặp lại hận cũ.
"Con chó nhỏ chết bầm, tớ nhớ rõ cậu mũm mĩm như vậy, hiện tại như thế nào liền lớn lên ngọc thụ lâm phong như vầy?" Tử Đồng đối với vấn đề chiều cao đột biến của Sở Minh thật không thể hiểu được, Sở Minh nhe răng cười, không chút khách khí nói: "Rất dễ hứng gió trời mát mẻ không phải sao? Tớ cũng hiểu được tớ không hứng gió không được, Tĩnh Tĩnh, cậu cảm thấy sao?".
Mặt Lâm Tĩnh không chút thay đổi buông đũa, nhìn nhìn Sở Minh ăn bánh ngô thịt gà, lại nhìn nhìn dép lê dưới chân nàng, cười nhẹ: "Um, thật mát mẻ".
"……".
"……".
Cơm nước xong, nếu không phải Nhị Thiếu lôi kéo Tử Đồng còn ồn ào muốn cùng Sở Minh nói chuyện phiếm, Sở Minh cũng lưu luyến không rời đem số di động của mình để lại cho Tử Đồng, khó được khi vừa vào đại học liền gặp được đứa bạn "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" tốt như vậy.
Trên đường đưa Tử Đồng về ký túc xá, miệng Tử Đồng còn lẩm bẩm nói không ngừng, "Nhị Thiếu, tớ thấy Sở Minh cùng Lâm Tĩnh cũng có điểm mờ ám, hắc hắc, nhưng Lâm Tĩnh giống như không để ý nhiều lắm đến con chó nhỏ chết bầm".
Nhị Thiếu nhíu mày, "Cậu cho là ai đều có vận số tốt giống cậu tốt như vậy sao, từ nhỏ đã kiếm được một bảo bối?".
Tử Đồng sợ run một chút, trên mặt lập tức cười nở hoa, nàng tiến lên lắc lắc mặt Nhị Thiếu, "Ai u, cậu như thế nào lại đáng yêu như vậy? Không tự kỷ nữa à?".
"Hừ hừ" Nhị Thiếu không vui, lắc lắc mặt không cho Tử Đồng nhéo. Tuy rằng nói nàng có thể rõ ràng nhìn thấy tất cả tâm ý Sở Minh đều là Lâm Tĩnh, mà tần suất Tử Đồng nhắc tới người khác cao như vậy làm tâm lý nàng không vui.
"Nhưng thật đáng tiếc, chúng ta không ở cùng một ký túc xá".
Thời gian nhanh chóng trôi đi, thời điểm đến cửa ký túc xá, Tử Đồng thở dài, Nhị Thiếu nhéo nhéo mặt nàng, ôn nhu cười: "Cậu nha, không cùng một ký túc xá còn không tốt sao? Tuy rằng ba mẹ đồng ý chuyện hai ta, nhưng dù sao vì hoàn cảnh ở đây xa lạ, cậu cần đàng hoàng một chút".
"Tớ không sợ người khác nói gì!" Tử Đồng có chút kích động, nàng mới không muốn bởi vì người khác chỉ trỏ mà thương tổn cảm tình của Nhị Thiếu. Nhị Thiếu lôi kéo Tử Đồng đến nơi ít người, ôm nàng, vỗ vỗ, "Được rồi, tớ biết cậu không sợ, có một số việc từ từ sẽ đến. Nha?".
"Uhm" Tử Đồng nguyên bản còn xù lông bị Nhị Thiếu ôm như vậy nháy mắt liền thành thật, Nhị Thiếu nhẹ nhàng ôm Tử Đồng, cảm giác được nàng dịu ngoan, đột nhiên có một loại cảm giác chua xót như nhà có có gái trưởng thành.
Lần đầu tiên ở dưới mái hiên ký túc xá đại học ôm nhau, thân phận của hai người tất cả đều là "Sinh viên", loại cảm giác thực tại này không giống, nguyên bản Nhị Thiếu nghĩ ôm một chút sẽ đưa Tử Đồng về ký túc xá, nhưng Tử Đồng không vui, mè nheo ôm cổ Nhị Thiếu lại gần lại cọ, cọ đến khi Nhị Thiếu bốc hỏa, Nhị Thiếu đem nàng đặt trên tường muốn "Giáo huấn", Tử Đồng lại cười vui vẻ đẩy nàng ra, lập tức chạy nhanh về phòng ký túc.
"Được rồi, chạy nhanh về phòng ký túc xá nhìn nhóm gái đẹp của cậu đi!".
……!!!
Lúc này, Nhị Thiếu mới biết Đồng Đồng vì cái gì trêu chọc nàng không dứt như vậy, chính là ăn dấm chua…… Cũng ăn rất mạc danh kỳ diệu đi?
******
Lên đại học, cùng trung học có rất nhiều điều không giống, ví dụ như tính tự lập.
Nhị Thiếu so với bạn cùng lứa tuổi trưởng thành sớm, sau khi lên đại học, nàng không nghĩ sẽ tiếp tục xòe tay xin tiền cha mẹ, mà đi tìm quán bar gần đó làm thêm.
Nàng trước kia từng học qua nhiều cách pha chế rượu khác nhau, hơn nữa khi đó vừa đúng lúc lưu hành vẻ đẹp trung tính, chủ quán bar liếc mắt một cái liền nhìn trúng Nhị Thiếu, đề ra mức tiền lương cao ngất. Kỳ thật Nhị Thiếu cũng lo lắng về tiền lương, nhưng tiếp theo, chủ yếu là làm ở quán bar nàng có thể tiếp xúc với nhiều loại người cùng đủ mọi việc, tích lũy chút kinh nghiệm xã hội, về sau cũng sẽ có ích.
Đối với việc Nhị Thiếu đi làm nhân viên pha chế rượu ở quán bar, tâm lý Tử Đồng có chút khổ sở, dù sao, ai cũng không muốn người mình thích mỗi ngày ở nơi vàng thau lẫn lộn kia xuất đầu lộ diện, mặt mày lúc nào cũng phải rạng rỡ, lúc ấy Nhị Thiếu làm dịu nửa ngày, Tử Đồng mới đáp ứng.
Nhưng nàng hiển nhiên xem nhẹ năng lực của nữ nhân nhà mình.
Vài ngày sau, khi đi làm Nhị Thiếu phát hiện Tử Đồng ở quán bar làm trưởng nhóm nhảy, cả người đều chấn kinh.
"Cậu đang làm cái gì?" Mặt Nhị Thiếu đỏ lên đem Tử Đồng từ trong đoàn người ra, Tử Đồng nhảy đến nổi trên người đổ mồ hôi đầm đìa, cười nhìn nàng: "Trưởng nhóm nhảy a.".
"Ai cho cậu đến?".
Cơn tức của Nhị Thiếu không nhỏ, Tử Đồng nhìn mà cười khanh khách, hai tay cuốn lấy cổ của nàng, "Cậu làm gì phải tức giận như vậy, tớ không phải là trưởng nhóm nhảy sao?".
"Đây là cái nơi cậu nên tới sao?" Nhị Thiếu nhìn không vào bộ dạng này của nàng, gỡ tay Tử Đồng ra, Tử Đồng cho một cái xem thường, "Vậy dựa vào cái gì cậu có thể tới?".
"……" Nhị Thiếu hết biết, nàng cau mày nhìn chằm chằm Tử Đồng nhìn nửa ngày, nói: "Tớ là nhân viên pha chế rượu".
"Tớ là trưởng nhóm nhảy!".
Tử Đồng đáp lại nghe rất có lý, Nhị Thiếu khó thở , "Không được, tớ không đáp ứng!".
Tử Đồng đã lâu không thấy Nhị Thiếu tức giận như vậy, nàng ôm thắt lưng của nàng, làm nũng: "Tốt lắm, đừng nóng giận, đây đã là thời đại gì rồi, trưởng nhóm nhảy thì làm sao?".
Nhị Thiếu không hé răng, chủ yếu là nàng khơi mào làm việc ở đây trước, nàng cũng không có quyền gì đi nói Tử Đồng.
"Thiếu ~" Tử Đồng thấy nàng còn tức giận rõ ràng liền giả bộ hỏi, "Cậu không thích xem tớ khiêu vũ sao?".
"…… Thích" Nhị Thiếu nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt của Tử Đồng thấp giọng đáp lại, nói lời nói trong lòng, Tử Đồng trang điểm thật xinh đẹp, thật đàng hoàng, thật câu người. Tiết tấu của nàng vốn rất mạnh, bước nhảy sống động đẹp mắt, mái tóc như tơ uốn lượn như ngọn song đón gió, váy màu đen bao bọc dáng người đã muốn dần dần phát dục thành thục, ở trong đám người rất là rõ ràng. Chỉ là nàng mỗi ngày nhìn Tử Đồng đều mê muội như thế, còn người khác ở quán bar này? Bọn họ sẽ có cảm giác gì? Người mình âu yếm bị người khác mơ ước, cảm giác này Nhị Thiếu không thể thừa nhận cũng không muốn thừa nhận.
"Tớ là của cậu, cậu sợ cái gì?" Tử Đồng ôm lấy cổ Nhị Thiếu nhón chân hôn môi của nàng, Nhị Thiếu kinh ngạc nhìn nàng, phải biết rằng người chung quanh không ít, Tử Đồng cư nhiên có thể lớn gan như thế. Tử Đồng nhìn bộ dáng nàng kinh ngạc quyến rũ cười, "Thiếu, tớ vĩnh viễn đều là của cậu.".
Vĩnh viễn đều là của cậu……
Nhị Thiếu kinh ngạc nhìn Tử Đồng, nàng rất muốn hỏi người trước mắt một chút, nàng có phải hay không thật sự có thuật đọc tâm, có thể nhìn ánh mắt của nàng mà đoán được lòng của nàng.