Không hiểu sao bị đá một cước làm Nhị Thiếu có giận mà không dám nói, nàng buồn bực không dám lên tiếng, còn phải tự giác giúp đỡ Tử Đồng kéo hành lý, Tử Đồng hừ một tiếng coi như là hết giận, nhìn Nhị Thiếu cho nàng mặt mũi như vậy, cười khích lệ: "Tiểu nương tử thật có nhãn lực, đại gia thưởng cho hai phân tiền".
"……" Nhị Thiếu không nói gì nhìn Tử Đồng, nửa ngày, nàng nhìn Tử Đồng ưỡn bộ ngực kiêu ngạo giống ban ngày đi xe lửa, nàng liếʍ liếʍ môi hỏi: "Đồng Đồng, cậu không phải là thi đậu đại học vui vẻ mà phát bệnh chứ?".
"Hồng Nhị Thiếu!" Tử Đồng phẫn nộ, trở lại muốn đánh nàng, Nhị Thiếu cười kéo hành lý bước nhanh lên phía trước, Tử Đồng không thuận theo, không buông tha đuổi theo đánh, tâm Nhị Thiếu nhảy lên.
Cuộc sống đại học, tựa hồ không sai, cuối cùng lại cùng một chỗ.
Nàng đi theo Tử Đồng xem bảng phân ban, không khác dự kiến, hai người được phân vào cùng một ban, đáng tiếc là không có ở cùng một ký túc xá, Tử Đồng tuy đỉnh đạc nhưng tính tình lơ đễnh, nàng rất nhanh cùng bọn chị em trong ký túc xá làm quen thân thiết, thậm chí không nhìn đến Nhị Thiếu, còn cố ý làm bộ như không quen biết, Nhị Thiếu bị Đồng Đồng biến thành dở khóc dở cười, lắc đầu, nàng cũng mừng rỡ tự tại, cùng Tử Đồng nói một tiếng, một mình một người đi bộ trong vườn trường.
Tính tình Nhị Thiếu vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng, bạn bè từ nhỏ đến lớn có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà đối với Tử Đồng, tựa hồ là một điều ngạc nhiên ngoài ý muốn xinh đẹp. Nghĩ vậy, hai tay nàng đặt sau đầu, đứng ở dưới tàng cây hòe trong vườn trường, đón gió, ngẩng đầu, hơi hơi nheo mắt lại.
Bốn năm đại học là quan trọng nhất trong đời người, bốn năm này, nàng muốn lợi dụng đầy đủ, dần dần thay đổi, như vậy, tương lai mới có thể cho Tử Đồng có chỗ dựa vào. Đồng Đồng kia cái gì cũng không để ý nhưng tính tình so với ai khác đều mẫn cảm hơn, cả đời này, nàng không buông tay, phải giữ trong tay chính mình. Hoàn hảo, các nàng so với người khác hạnh phúc, ít nhất cha mẹ đã đều đáp ứng rồi không phải sao? Có thể được người thân tán thành, cho dù tương lai gặp gió to sóng lớn, Nhị Thiếu cũng tin tưởng có thể cùng Tử Đồng bên nhau vượt qua. Nhớ tới bộ dáng Tử Đồng ngây ngốc, Nhị Thiếu nhịn không được mỉm cười.
"Cậu cũng là tân sinh viên hả".
Không biết từ chỗ nào bay tới một câu truyền vào trong tai, Nhị Thiếu không để ý đến, nghĩ đối phương nói với người khác, nàng chuyên tâm tiếp tục mơ mộng cuộc sống bốn năm tương lai. Mà âm thanh huyên náo kia tựa hồ cũng không chấm dứt, ngược lại bởi vì Nhị Thiếu trầm mặc trở nên dài dòng hơn.
"Cậu cũng là tân sinh viên à".
"……".
"Tớ gọi là Sở Minh, cậu tên gì?".
"……".
"Tớ ở ban số một, cậu ở ban mấy?".
"……".
"Tớ ở ký túc xá 409, cậu ở ký túc xá nào?".
"……".
"Tớ học trung học ở Tứ trung ,cậu học trung học nào?".
"……".
Nhị Thiếu thề, trừ bỏ nữ nhân nhà mình, nàng cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua ai da mặt dày như cái người đứng gần mình vậy, nàng quay đầu, lạnh lùng nhìn người tự xưng Sở Minh này.
Sở Minh bị nhìn có chút ngượng ngùng, giơ quả táo trong tay hỏi: "Cậu muốn ăn hả?".
……!!!
Nhị Thiếu lần này hết chỗ nói rồi, nàng quả thực bị chấn kinh rồi. Nàng tin tưởng, Sở Minh này nếu cùng Đồng Đồng gặp mặt nhất định sẽ biến thành tâm đầu ý hợp, khó gặp được người "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" với mình như vậy. Nhớ tới Tử Đồng, Nhị Thiếu ngoéo khóe môi một cái, sau khi nàng đánh giá Sở Minh cao thấp một phen, nói: "Hồng Nhị Thiếu".
Sở Minh tựa hồ bị cái tên nam tính này làm cho hết hồn, nàng cắn một ngụm táo, hỏi: "Cậu đi một mình?".
"Không phải, tớ đi cùng ba".
Nhị Thiếu cố ý không nói thật, ai biết, Sở Minh nghe xong lời của nàng, vòng vo đảo mắt cười nói: "Um, tớ nói sao mà nhìn cậu quen quen như thế nào đó, thì ra đã gặp qua ba cậu, vừa rồi dưới tàng cây còn cùng chú ấy nói chuyện phiếm".
"Thật không?" Nhị Thiếu nghẹn cười, đứa nhỏ này trí tưởng tượng rất cao, ba nàng ở đâu, ba nàng cư nhiên có thể cùng nàng ấy nói chuyện phiếm dưới tàng cây, muốn thành nhà tiên tri sao? Nghĩ vậy, Nhị Thiếu không khỏi đánh giá Sở Minh, dáng người Sở Minh cao gầy, có chút thiên về gầy hơn, tóc ngắn lưu loát, ánh mắt sáng ngời vừa thấy chính là người thông minh, miệng nhai táo, dưới chân mang dép lê, người vừa mới đến trường học cư nhiên có thể có bộ dạng lười nhác như vậy, Nhị Thiếu cười cười, quả nhiên, đại học là địa phương ngọa hổ tàng long.
Nhị Thiếu cân nhắc, cách đó không xa, một cô gái tóc dài mặc một thân quần trắng ôm sách đi tới, đầu tiên nàng nhìn Sở Minh mang dép lê nhíu nhíu mày, lại nhìn nhìn quả táo của nàng, mày nhíu càng chặt ,"Cậu đã rửa sạch quả táo này rồi sao?".
Sở Minh cười cười, lơ đễnh nói: "Đã quên, bất quá, mẹ tớ nói, ăn như vậy sẽ trợ giúp nâng cao sức đề kháng".
"Ha ha, thật không? Để tớ gọi điện thoại hỏi mẹ Sở một chút".
"Đừng a…… Đều sinh viên , còn chơi méc, Tĩnh Tĩnh, tớ thật dọa người thay cậu nga".
"……".
Nhị Thiếu có hứng thú nhìn hai người trước mắt đấu võ mồm, theo trình độ quen thuộc của hai người kia xem ra, hai người hẳn cũng là thanh mai trúc mã. Chỉ là không biết có tầng quan hệ giống nàng cùng Đồng Đồng hay không? Tựa hồ cảm giác được Nhị Thiếu nhìn chăm chú, Sở Minh xoay người lại, nhìn nàng cười cười: "Đúng rồi, tớ quên giới thiệu, đây là Lâm Tĩnh, Tĩnh Tĩnh, đây là người bạn tớ vừa quen biết, Nhị Thiếu".
Lâm Tĩnh trắng mắt liếc Sở Minh một cái, người này từ trước đến giờ ăn xong thực thừa năng lượng, nàng xoay người, đánh giá Nhị Thiếu. Tóc nâu ngắn, khuôn mặt bình tĩnh, một đôi mắt sắc bén lại mê người. Mặc quần áo màu lam, cổ tay áo săn lên, tản ra hương vị mê người, là một người có thể làm cho người khác thoải mái khi mới gặp lần đầu, Lâm Tĩnh cười cười, nói: "Xin chào, mình là Lâm Tĩnh".
Nhị Thiếu gật gật đầu, thong dong nói: "Nhị Thiếu" Cái đẹp của Lâm Tĩnh cùng cái đẹp của nữ nhân nhà mình có chút không giống nhau, thanh thuần hàm súc, nếu nói Tử Đồng là một đóa hoa hồng yêu mị, như vậy Lâm Tĩnh chính là một đóa bách hợp trong suốt.
Hai người đơn giản đến cứng rắn giới thiệu nhưng thật ra làm cho Sở minh một bên có điểm ngượng ngùng, đang muốn nói cái gì, lại thấy tiểu đồng bọn bên người. Nhị Thiếu thấy như vậy liền phất tay rời đi, Sở Minh thật ra lưu luyến cắn quả táo nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng bóng dáng, nhìn nửa ngày, không biết tại sao, nàng từ trên người Nhị Thiếu nhìn thấy được một loại hương vị của "Đồng loại".
Nhị Thiếu lại ở trong trường học đi bộ một vòng, Tử Đồng lúc này mới gọi nàng đến căn tin ăn cơm, vẫn là bộ dáng khi đến trường, Tử Đồng một bộ dạng lão Phật gia ngồi trên ghế không động đậy, Nhị Thiếu cười cười, lấy món bình thường nàng thích cho tốt, sau đó đưa đến trước mặt người ta. Tử Đồng cười tủm tỉm hưởng thụ, thỉnh thoảng cùng Nhị Thiếu chia sẻ chuyện vừa nãy lên gặp bạn mới, nửa ngày, nàng thấy Nhị Thiếu cũng không hé răng, có điểm không vui: "Nhị Thiếu, không phải tớ nói gì cậu, cậu như thế nào sau khi lên đến đại học còn không dễ thương như vậy a? Cậu có khuynh hướng của chứng tự kỷ, tại đây có chiều hướng đi xuống, cậu như thế nào lại như vậy?".
Nhị Thiếu tiếp tục ăn cơm, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
"Ai ai ai, tớ nói chuyện với cậu, cậu hôm nay không gặp được cái gì vui vẻ hoặc là bạn mới sao".
Nghe Tử Đồng nói hai chữ "Vui vẻ", Nhị Thiếu cười cười, trong đầu không khỏi nhớ tới Sở Minh, vừa định nói chuyện, liền thấy Tử Đồng bỗng dưng nhìn thẳng bàn ăn cách đó không xa, sửng sốt một lát, nàng mở to hai mắt, hơi thở phi thường hùng hậu hô một câu: "Bánh nhân đậu!!!".
Nói xong, Tử Đồng buông đũa xuống, người cũng vỗ bàn đi, Nhị Thiếu kinh ngạc xoay người đi theo, liền thấy Tử Đồng khí thế vội vàng đi tới trước một bàn ăn, căm tức nhìn người nọ. Cái này, Nhị Thiếu càng kinh ngạc, này không phải Sở Minh nàng vừa quen biết sao?
Sở Minh xem ra bị hoảng sợ, đũa rơi xuống, đặt mông ngồi xuống trên người bên cạnh, Nhị Thiếu nhìn muốn cười, nhưng nhìn bộ dáng Tử Đồng tức giận lại nhịn trở về.
"Chậc chậc, đừng nói, một năm không gặp mặt thật đúng là đẹp ra không ít, ít nhất không phải bánh nhân đậu".
Tử Đồng ngoài cười nhưng trong không cười châm chọc Sở Minh, vừa nghe xưng hô "Bánh nhân đậu" này, Nhị Thiếu nghĩ, đây không phải là người mà thời điểm đốt pháo năm đó bởi vì đem pháo trúc đốt rồi quăng lên người Đồng Đồng sao? Có thể a, một năm không gặp, Sở Minh thật sự là so với nấm mọc lên còn nhanh hơn, cao nhanh như vậy, không khác gì chiếc đũa.
Nhìn bộ dáng Sở Minh kia bị kinh hách sau đó phấn khởi phản kháng, Nhị Thiếu cười cười, vỗ vỗ bả vai Tử Đồng: "Đồng Đồng, sao lại khi dễ người ta?".
Sở Minh nhìn Nhị Thiếu xuất hiện hiển nhiên thật giật mình, nàng chỉ vào Tử Đồng đang đứng đầu sóng, kinh ngạc hỏi: "Đây là mẹ cậu?".