Thanh Mai Trúc Mã

Chương 3: Diễn kịch

Sắp đến ngày quốc tế thiếu nhi , thầy giáo Điền hướng các bạn nhỏ truyền lại mệnh lệnh của viện trưởng, biểu diễn một vở kịch "Công chúa bạch tuyết và bảy chú lùn" cho mọi người xem, làm bộ làm dáng, cũng làm cho bọn họ biết nhà trẻ không phải nuôi dưỡng một đám heo con, mà là một đám diễn viên nhí xinh đẹp.

Đối với việc chọn người diễn xuất, thầy giáo Điền lại bảo lưu ý kiến, nói muốn đích thân viện trưởng buổi chiều đến chọn lựa, cố ý hy vọng các bạn nhỏ cố gắng nắm chặt cơ hội, trong quá trình hắn đang nói vẫn nhìn Tử Đồng, mà các bạn nhỏ cũng đều tự động xem nhẹ lời thầy giáo Điền nói, bởi vì người ở nhà trẻ này chỉ biết: Đồng Đồng có tính công chúa rất mạnh. Còn có: Đừng cùng nàng tranh, nếu chết rất khó xem.

Thầy giáo Điền truyền lại xong mệnh lệnh sau liền vẫy tay áo chạy lấy người , còn lại các bạn nhỏ cũng đều không có việc gì nên theo bốn phía mà đi, chỉ có Tử Đồng, một phen giữ chặt tay Hồng Nhị Thiếu bé nhỏ, không nói hai lời hướng phòng nhỏ đi.

"Đồng Đồng, cậu làm chi vậy?".

Tiểu Nhị Thiếu khϊếp sợ nhìn nàng, sau lần tẻ dầm trong quần trước, nàng chỉ cần nhìn thấy Tử Đồng liền có cảm giác nghẹn nướ© ŧıểυ, mông nhỏ khép lại chặt chẽ .

Tử Đồng quay đầu liếc mắt ngắm nàng một cái, tức giận nói.

"Tớ cố ý trộm đồ trang điểm của mẹ, chuẩn bị trang điểm, làm công chúa bạch tuyết xinh đẹp.".

"Nga – Đồng Đồng, cậu trang điểm, tớ làm gì?".

"Đừng hỏi nhiều như vậy, từ giờ trở đi xin gọi tớ là công chúa!".

"……".

Hai người lén lút trở về phòng nhỏ, vừa vào cửa, Tử Đồng liền quyệt mông ngồi trên giường nhỏ của mình, nửa ngày sau, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn cười hì hì nhìn Nhị Thiếu, lấy ra một cái bao nhỏ, Tiểu Nhị Thiếu để sát vào vừa thấy bên trong toàn là đồ trang điểm.

"Ách……".

Tiểu Nhị Thiếu đột nhiên có chút ít biết mục đích Đồng Đồng kêu mình đến, nhớ lại chuyện cũ, lại không dám lặng lẽ trốn, cũng chỉ có thể nhìn Đồng Đồng đem toàn bộ son môi lấy ra, theo thứ tự xếp ra giường.

"Cái nào là son môi công chúa?".

Bàn tay mập mạp nhỏ bé của Tử Đồng chỉ tới chỉ lui, kỳ thật nàng cũng không biết đồ trang điểm của mẹ là làm cái gì, nàng chỉ biết rằng là son môi tô ngoài miệng, lại làm nhan sắc trở nên đẹp như vậy, làm cho nàng đau đầu. Rơi vào đường cùng, Đồng Đồng chỉ có đem Hồng Nhị Thiếu ngu ngốc gọi tới, dùng làm bia ngắm.

Không có gương, Tử Đồng dựa vào cảm giác thật cẩn thận hướng môi mình bôi son, Nhị Thiếu ở một bên chuyên tâm nhìn nàng, nửa ngày cũng bôi không được, Tử Đồng nóng nảy, một phen túm Nhị Thiếu qua, ra lệnh.

"Đem ánh mắt mở to!".

"Cái gì?".

"Tớ bảo cậu mở to hai mắt!".

"Nga.".

Tiểu Nhị Thiếu nắm quần, toàn lực dùng sức, đem hai ánh mắt tĩnh lặng lớn như chuông, kinh ngạc ngốc nghếch nhìn Tử Đồng, Tử Đồng vừa lòng gật gật đầu, đối với ánh mắt Nhị Thiếu, thoải mái mà tô son môi, một lát sau, ánh mắt Nhị Thiếu đang tụ một tầng nước mắt, hiệu quả gương soi càng thêm hoàn mỹ. Không hơn một lát sau, Tử Đồng liền bôi xong màu đỏ lần thứ nhất, mà mắt Nhị Thiếu cũng thành công thăng cấp thành mắt gà chọi, đến khi công chúa có khẩu lệnh có thể được nghỉ ngơi , Nhị Thiếu xoa ánh mắt, cười hì hì nhìn Tử Đồng, vừa định khích lệ vài câu. Ai biết không nói chuyện với nàng, cổ đã bị một đôi tay nhỏ bé ôm, một cái hôn vang dội rất nhanh dừng ở trên má phải của nàng.

"Mu-oa~".

Chậc chậc, Tiểu Nhị Thiếu trợn to hai mắt, cả người như người thực vật đơ trên giường nhỏ, không thể tin nhìn chằm chằm toàn thân Tử Đồng, nàng lại xem như không có việc gì tiếp tục tô son môi.

Nàng, nàng cư nhiên hôn mình?

Đồng Đồng cẩn thận nhìn chằm chằm dấu son môi đỏ sậm trên gương mặt trắng nõn của Nhị Thiếu, lắc đầu, cau mày nói thầm .

"Nhan sắc này xem không phải tốt lắm ~".

"……".

Rốt cục, sau hơn một giờ phấn đấu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Nhị Thiếu được che kín bởi dấu son môi, bởi vì nàng mở to hai mắt nhỏ hết sức nên lệ rơi đầy mặt , Tử Đồng rốt cục chọn son môi tốt lắm, sem trước xem sau thấy tốt lắm, xoay váy nhỏ nhảy chân sáo chạy ra nghênh đón viện trưởng, mà Tiểu Nhị Thiếu sau nửa ngày ngơ mới chạy đến phòng tắm cầm xà phòng nhỏ bôi bôi cọ cọ hai má nhỏ dính đầy son môi.

Tiểu Nhị Thiếu đi ra sau, viện trưởng đã chắp hai tay sau lưng đi đến, mọi người đều xếp hàng tốt, nàng tiến vào một hàng. Viện trưởng nhìn nửa ngày, gật gật đầu, đối với thầy giáo Điền nói một chút, thầy giáo Điền khóe miệng rút một chút, gật gật đầu.

Viện trưởng rời đi sau, thầy giáo Điền đầu tiên là thanh thanh cổ họng một chút, tuyên bố."Nhân vật chính đến đây đã được định ra , Đồng Đồng, Nhị Thiếu, Da Da, Niên Nhược…..".

Đồng Đồng đứng đầu tiên, tự hào đi ra, Nhị Thiếu cùng Da Da không quên liếc mắt một cái cũng đứng dậy đi theo, thầy giáo Điền thở dài một tiếng cười nói.

"Danh sách là như vậy, hoàng tử là Niên Nhược, Nhị Thiếu là công chúa bạch tuyết……".

"Cái gì?".

Đồng Đồng ánh mắt trừng lớn nhìn thầy giáo Điền, vẻ mặt không thể chấp nhận sự thật.

"Vậy con diễn cái gì?".

"Mẹ của Công chúa bạch tuyết…… Hoàng hậu.".

"……..".

Đồng Đồng đơ tại chỗ, lập tức quay đầu, ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Nhị Thiếu. Nhị Thiếu kia bộ dáng giống như bị người tẩn mấy quyền có thể diễn công chúa?

"Viện trưởng nói Nhị Thiếu hai má hồng hồng bộ dáng thực đáng yêu, mà môi của Đồng Đồng rất giống khí chất hoàng hậu …..".

Thầy giáo Điền nhìn ra Tử Đồng không thích, giải thích thật cẩn thận.

"……".

Khi thầy giáo nhắc nhở, mọi người lúc này mới chú ý tới môi Đồng Đồng, bởi vì bôi quá nhiều môi son, cho nên cuối cùng từ hồng nhuận lúc đầu giờ hơi hơi biến thành màu tím, mà Nhị Thiếu, bởi vì bị Tử Đồng hôn nên mặt dính dấu son môi, vừa rồi vội vã cũng rửa không hết, đỏ bừng rất là đáng yêu.

Tiểu Nhị Thiếu run run nhìn vẻ mặt Tử Đồng đầy sát khí, nhỏ giọng nói.

"Đồng Đồng, tớ thật sự không muốn làm công chúa.".

"……".

Ngoài dự kiến, Tử Đồng cũng không có bạo lực giống bình thường, mà là vung tay lên, lau nước mắt chạy mất, Hồng Nhị Thiếu vừa thấy, liền đuổi theo. Da Da luôn luôn đứng bên cạnh không lên tiếng lúc này mới dám đứng ra, nhỏ tiếng hỏi thầy giáo Điền.

"Thầy giáo, con diễn cái gì?".

Thầy giáo Điền thấy Da Da nhìn chằm chằm, vội ho một tiếng, nói.

"Da Da a, con diễn gương thần.".

"……".

Tiểu Nhị Thiếu chạy té ngã ba lần mới vào phòng ngủ, liền thấy Đồng Đồng ghé vào trên giường, ôm chân nhỏ, không ngừng khóc.

"Đồng Đồng -".

Tiểu Nhị Thiếu khϊếp sợ kêu nàng một tiếng, thử nói.

"Cậu đừng khóc, chúng ta ăn bánh bích quy gấu nhỏ được không?".

"……".

"Kỳ thật, kỳ thật hoàng hậu cũng rất tốt, nàng là mẹ công chúa……".

"……".

Tiểu Nhị Thiếu khuyên nửa ngày cũng không thấy hiệu quả, ủ rũ ngồi ở bên cạnh giường, nước mắt lưng tròng nhìn Tử Đồng cũng ủy khuất muốn khóc. Nàng vốn nghĩ sẽ không diễn, viện trưởng vì cái gì bảo nàng diễn? Nàng tình nguyện Đồng Đồng khi dễ nàng, cũng không muốn nhìn Đồng Đồng khóc.

Tử Đồng khóc nửa ngày, khóc mệt mỏi, đứng lên, hai tay chống nạnh hùng hổ nhìn Nhị Thiếu.

Hồng Nhị Thiếu cả kinh, hơi sợ nhìn Tử Đồng, Tử Đồng trừng mắt nhìn nàng nửa ngày, lớn tiếng nói.

"Cậu đoạt công chúa của tớ, tớ muốn cả đời cậu cho tớ bánh bích quy gấu nhỏ, nghe thấy được không?".

"Đã biết……".

Nhị Thiếu nhỏ tiếng đáp lại , dùng sức gật gật đầu.

Hai người vừa nói xong, Da Da từ ngoài cửa đi đến, cầm trong tay một cái mũ đồ chơi màu bạc, nhìn Tử Đồng, thở dài, đem món đồ chơi đeo lên đầu mình, biến hóa nhanh chóng, biến thành chiếc gương màu phấn hồng có lông xù, xuyên qua mũ, Da Da nhỏ giọng nói.

"Thầy giáo Điền để cho tớ tới với cậu tập luyện.".

Tử Đồng vì nguyên nhân bị mất vai diễn công chúa mà tức giận, lại còn thấy gương lộ bụng nhỏ mập mạp, lửa giận lập tức bùng nổ, lắc lắc bím tóc, nhảy đến bên người Da Da, bắt lấy hai cánh tay béo của hắn, bàn tay như bơm nước giặt quần áo dùng sức lay động thân mình hắn.

"Gương ơi, gương ơi, thế giới này cô gái xinh đẹp nhất là ai?".

"Oa oa -………Đồng Đồng".

Tử Đồng kịch liệt chớp mắt, một tiếng khóc tê tâm liệt phế xuyên thấu qua mũ vang lên, Tiểu Nhị Thiếu cả kinh ngồi xổm xuống, mà ngoài cửa thầy giáo Điền đưa tay đặt ở trước ngực, vì các bạn nhỏ chịu độc thủ mà cầu nguyện.