Thanh Mai Trúc Mã

Chương 2: Bá vương Đồng Đồng

Ngày hôm sau vẫn như trước là Hồng mẹ đưa Hồng Nhị Thiếu đến trường, lúc gần đi Hồng mẹ còn không quên giữ chặt tớy thầy giáo Điền bày tỏ một chút cảm kích.

"Thầy Điền, thật cám ơn thầy, thầy không biết, Nhị Thiếu nhà chúng tôi từ nhỏ không thích ăn này nọ, tôi vẫn luôn buồn lo. Không nghĩ tới ngày hôm qua sau khi đi nhà trẻ một ngày, về nhà tự nhiên chủ động yêu cầu tôi làm cho con bé nhiều bánh bích quy gấu nhỏ! Tâm của tôi a, đều nhanh bay lên trời !".

"Ha ha, thật không………".

Thầy giáo Điền cười gượng một chút, khóe miệng run rẩy nhìn thấy Hồng Nhị Thiếu bên cạnh bọc nhỏ trong tớy bất động đi tới nói nhỏ với Tử Đồng, thở dài, sợ là Đồng Đồng muốn ăn đi.

Sau khi Hồng mẹ đi rồi, thầy giáo Điền đơn giản nói vài câu dặn dò, liền để mọi người tự do hoạt động, thấy thầy rời đi. Tử Đồng hừ nhẹ một tiếng, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, đặt mông ngồi lên bàn màu lam dài ở nhà trẻ, nàng khôi phục khí thế bá vương.

"Tất cả đều lấy ra cho tớ!".

Hồng Nhị Thiếu nháy mắt khó hiểu nhìn Tử Đồng, xoay người nhìn xem bạn nhỏ chung quanh, mọi người đều một bộ dáng tập mãi thành thói quen, cúi đầu, từ trong túi sách nhỏ đeo bên người lấy ra đủ loại đồ ăn vặt nhiều kiểu dáng, có táo, chocolate, kẹo thỏ ngậm đường…… Cơ hồ là theo bản năng , Hồng Nhị Thiếu dùng bàn tớy nhỏ mập mạp lấy ra một phần nhỏ bánh bích quy gấu nhỏ của chính mình, đặt ở trên bàn.

Tử Đồng mặc một thân váy ngắn nhỏ màu hồng nhạt, như một tiểu công chúa đi qua bàn dài, cầm "Cống phẩm" của mọi người cho vào túi sách nhỏ của chính mình. Mỗi người một cái, còn không quên học bộ dáng công chúa điện hạ, ở cái trán mỗi bạn nhỏ hôn một cái, non nớt nói.

"Nga, chúa phù hộ các cậu!".

Hồng Nhị Thiếu nâng đầu si ngốc nhìn chằm chằm Tử Đồng, Tử Đồng tớo nhã cười, váy vải nhỏ xinh đẹp tạo độ cong, giống nữ thần đang hôn môi mỗi một bạn học, trong nháy mắt nàng nhìn đến phía sau Tử Đồng giống như sinh ra đôi cánh thiên sứ trắng, trên đầu có hào quang vờn quanh, cô bé xinh đẹp thiện lương cỡ nào cô gái a! Nàng nhất định là tiên nữ hạ phàm! Ai ngờ hào quang vừa điểm hai cái, một tiếng khóc thét liền đánh vỡ tưởng tượng nho nhỏ của Hồng Nhị Thiếu.

"Da Da, cậu thật ngu ngốc, tớ nói với cậu qua bao nhiêu lần, chocolate Raffaello, cậu đem đây là cái gì? A?! cậu muốn tức chết tớ phải không?!".

"Oa -".

Da Da phồng hai má một trái một phải bị nhéo, mặt bị Tử Đồng chộp trong bàn tớy giống như trăm tôi ngàn luyện, Da Da khóc nước mũi phao chảy mấy ngày liền. Tử Đồng nghe không kiên nhẫn, buông tớy ra, nâng chân nhỏ lên, nhắm mông Da Da đá một cước qua.

"Cậu là con trai sao? Ba ba nói con trai không được rơi lệ![⊙⊙]".

Da Da bị Tử Đồng khi dễ, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ khó được có lúc kháng nghị.

"Tớ là! Cậu là yêu nhân, lão yêu nhân! Mỗi ngày khi dễ tớ! Tớ muốn nói cho mẹ mẹ!".

Tử Đồng chưa từng bị người chống đối qua như thế, nàng mở to hai mắt nhìn chung quanh một vòng, vẻ mặt không thể nghĩ nổi, bên cạnh nàng một cô bé mặc quần áo hồng nhạt tên là Đồng Nhan đồng tình hướng nàng gật gật đầu, nhỏ giọng nói.

"Đây là sự thật!".

"Da Da!!!!!!!!!!!!!! Tớ muốn đánh cậu!!!!!!!!!!!!".

"A a a a a a a, tớ muốn mẹ -".

"Ô ô ô ô — tớ không dám , Đồng Đồng, tớ cũng không dám nữa , chocolate Raffaello, tớ nhớ kỹ –".

Hồng Nhị Thiếu bên cạnh sớm trợn mắt há mồm, Đồng Nhan tiến lên vỗ vỗ bả vai Hồng Nhị Thiếu, sung sướиɠ nói.

"Nhị Thiếu, hoan nghênh cậu tới đến nhà trẻ Đồng Đồng!".

"………".

Bởi vì sự kiện Da Da lại bị đánh buổi sáng, Hồng Nhị Thiếu trong lòng có chút sợ hãi, giờ cơm trưa cố ý tìm chỗ ngồi trong góc, không nghĩ tới, Tử Đồng bưng cái đĩa công chúc nhỏ của chính mình, đặt mông ngồi bên cạnh nàng, mắt to vụt sáng , nháy mắt hưng phấn mà nhìn chằm chằm Hồng Nhị Thiếu.

"Ách………".

Đối mặt Tử Đồng vô cớ phóng điện Nhị Thiếu nhỏ bé bắt đầu không yên , dường như cổ họng muốn nghẹn lại, vừa nhấc đầu là thấy hai mắt Tử Đồng to như bóng đèn, Hồng Nhị Thiếu tự hỏi nửa ngày, đem chân gà trong chén nhỏ chính mình chủ tự động gắp cho Tử Đồng.

"Đồng Đồng, cho cậu.".

Tử Đồng dùng muỗng nhỏ đem chân gà Hồng Nhị Thiếu gắp tới đặt trong đĩa cơm của mình, vẻ mặt khó hiểu.

"Nhị Thiếu, cậu không ăn sao? Cậu thật sự không ăn sao?".

Hồng Nhị Thiếu vẻ mặt quẫn bách, đặc biệt tưởng nhớ chân gà đem muỗng nhỏ lấy ra, bĩu môi, nhỏ giọng nói.

"Tớ không thích ăn………".

"Khanh khách, như vậy a, tớ liền làm người tốt giúp cậu ăn đi.".

"………".

Hồng Nhị Thiếu trơ mắt nhìn món ăn mặn duy nhất của mình bị Tử Đồng nuốt vào trong miệng, thở dài, cúi đầu ăn đậu hầm, qua nửa ngày, Nhị Thiếu nhỏ bé cảm giác không đúng , này khoai tây hầm như thế nào càng ăn càng nhiều? Nhị Thiếu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn phía Tử Đồng, chỉ thấy nàng cười hì hì nhìn mình.

"Nhị Thiếu a, tớ đem chân gà cậu ăn, vì công bằng, liền đem khoai tây hầm của tớ cho cậu, cậu nên ăn nhiều một chút nga, nhà trẻ không được thừa cơm, thầy Điền sẽ mắng .".

"………".

Nói xong, Tử Đồng dùng hai cánh tay mập mạp chống đỡ đầu hứng thú nhìn chằm chằm Hồng Nhị Thiếu, nhìn nàng không nói một tiếng ăn khoai tây ti, trong lòng mĩ đầy mĩ mãn.

Ha ha, rốt cục tìm được một tên ngu ngốc mắng không mắng lại đánh không trả thù!

Giữa trưa cơm nước xong, một cô giáo xinh đẹp cầm một quyển sách đi đến, chuẩn bị kể chuyện xưa cho mọi người. Ép buộc nửa ngày các bạn nhỏ đều có chút mệt mỏi, mọi người ngồi ở trên băng ghế nhỏ, tràn ngập chờ mong nhìn dì.

Bởi vì nhà trẻ cải cách, giáo viên trên cơ bản đều là mới tới , cô giáo họ Vương, trước khi đến chợt nghe thầy Điền nói qua lớp chồi này phá lệ khó bảo, phải cẩn thận đối đãi. Nhưng hiện tại nàng xem các bạn nhỏ hé ra gương mặt thiên sứ thuần khiết, thân là giáo viên mầm non kiêu ngạo, hưng phấn mà mở sách ra, bắt đầu kể chuyện xưa "Quạ đen uống nước".

Trước kia có một con quạ đen, nó rất khát………

"Cô giáo, chán quá a, lúc mẫu giáo bé con đã nghe kể rồi.".

Vừa nói một câu, Đồng Nhan liền mở miệng , hai cánh tay không kiên nhẫn vẫy vẫy. Cô như thế nào có thể giảng chuyện xưa ngây thơ như vậy? Chẳng lẽ còn đem chúng tớ cho là con nít?

Cô giáo Vương dịu dàng quýnh, lật qua một tờ, tiếp tục kể.

trước kia có một cô bé bán diêm, mùa đông mớn, không có quần áo mặc, cả người lạnh run, mang một đôi dép cũ lớn ở bên ngoài bán diêm………

Cái này, Tử Đồng nghe không vui, đứng lên, đem dép lê nhỏ của mình hớn hở giơ lên, khoe khoang cho cô giáo xem.

"Cô giáo, mẹ con nói cởi giày có thể mua một bộ váy nhỏ , cô bé bán diêm như thế nào như vậy, không mua quần áo mặc trước? Còn có, nàng tự nhiên còn mua một đôi giày lớn!".

"………".

"Trước kia, có một ông lão, gieo bảy hạt mầm xuống, trồng ra được bảy cái hồ lô, con lớn là đại lực sĩ, con thứ là -".

Đồng Đồng lại đứng lên, làm bộ dáng như bà cụ non lắc đầu.

"Cô giáo, đó đều là kỹ năng đặc biệt của máy tính, lừa con nít , cô giáo như thế nào còn tin tưởng?".

Cô giáo Vương khóc, đem sách truyện xưa ném xuống đất, chạy như điên ra khỏi phòng học, chạy đến phòng hiệu trưởng khóc kể.

"Tôi không dạy! Tiền lương bao nhiêu cũng không dạy!".

Mà lớp chồi trong nhà trẻ, Tử Đồng như lão Phật gia đứng ở trên bàn quơ hai tay nhỏ bé.

"Cô giáo đi rồi, mọi người tiếp tục chơi đi ~".

"………".

Tử Đồng nói xong, quay đầu đi tìm Nhị Thiếu, giữ chặt tay nhỏ của nàng, cười hỏi.

"Nhị Thiếu, mẹ mẹ nói có năng lực khác người mới có thể yêu, vậy cậu nói – cậu là càng ngày càng thích tớ ?".

Hồng Nhị Thiếu chân mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn Tử Đồng, thanh âm nho nhỏ hỏi.

"Đồng Đồng, tớ nghĩ từ từ, có thể sao?".

Giữa trưa ăn xong cơm, toàn bộ một đám các bạn nhỏ lại bị thầy giáo đưa đến trong phòng ngủ nhỏ, phía trước cửa phòng, dì phụ trách trông cửa một phen hướng chỗ Đồng Đồng đi tới.

"Gì vậy ạ?".

Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn dì.

Dì cực kỳ nịnh nọt cười cười, theo trong túi lấy ra một cái kẹo que đặt ở tay nhỏ Tử Đồng, nhỏ giọng nói.

"Đồng Đồng a, hôm nay dì thật sự không trông được, muốn nằm úp sấp trên bàn ngủ một hồi, con có thể thay dì trông các bạn nhỏ ngủ, đừng làm cho bọn nhỏ chạy đến nha?".

Tử Đồng nháy mắt to ngập nước nhìn dì, lắc đầu.

"Một cái kẹo que, không thể.".

"……..".

Cuối cùng, Tử Đồng miệng ngậm một cái kẹo que, trong tay giơ hai cái kẹo que, dưới ánh mắt hâm mộ của các bạn nhỏ hạ nghênh ngang tiêu sái vào phòng.

"Tớ nói mọi người nghe, nếu ai dám vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài, tớ liền đánh!".

Tử Đồng hai tay chống nạnh, dùng âm thanh mười phần có lực hét lớn một tiếng, nhìn đến bộ dáng các bạn nhỏ vẻ mặt sợ hãi dùng sức gật đầu, nàng vừa lòng cười cười, tự mình đủng đỉnh đi đến giường nhỏ, đem túi xách nhỏ của mình ra, bắt đầu đếm ống phẩm ngày hôm nay. Một lát sau, cái miệng nhỏ nhắn của Tử Đồng nước dãi tràn đầy, lên giường Da Da đẩy chăn ra, túm chăn, mắt to nháy tối như mực, nhìn chằm chằm Tử Đồng.

Thật sự có ăn tốt như vậy sao?

Tử Đồng mới ăn được một nửa, Hồng Nhị Thiếu giường đối diện ù ù cạc cạc, nàng xoa mắt, bỏ chân xuống muốn đi ra ngoài, lại bị Tử Đồng hét kinh thiên động địa quỷ thần khϊếp đảm.

"Nhị Thiếu! Cậu đi gì chứ? Không biết làm như vậy sẽ chậm trễ các bạn nhỏ ngủ sao? Về giường đi!".

Tiếng hét này quả thật kinh người, hai mươi mấy bạn nhỏ lớp chồi toàn bộ bừng tỉnh, mọi người đều xoa ánh mắt, sợ hãi nhìn Tử Đồng, Tiểu Nhị Thiếu chu chu miệng, nhỏ giọng nói.

"Đồng Đồng, tớ -".

Một hộp bánh bích quy bay qua, nhắm chính giữa đầu nhỏ Nhị Thiếu, Hồng Nhị Thiếu ăn đau, hét lên một tiếng, tay chân cùng sử dụng, bò lại giường nhỏ của nàng.

Giải quyết hết phiền toái, Tử Đồng quay đầu, tiếp tục ăn bánh bích quy của nàng, Da Da ngẩng đầu, đồng tình nhìn Hồng Nhị Thiếu cắn cắn cái chăn cố nén nước mắt, đang há mồm, muốn thay nàng nói chuyện, quay đầu lại thấy vẻ mặt Đồng Đồng dính kẹo đường hung thần ác sát nhìn hắn. Da Da cả kinh, lùi về ổ chăn của mình.

"Đồng Đồng, tớ -".

"Nhị Thiếu, đừng để cho tớ đối với cậu giống như Da Da!".

"…….".

Không biết vì cái gì, hôm nay Nhị Thiếu nhỏ bé ý muốn muốn xuống giường đặc biệt lớn, sau bị Tử Đồng đe dọa vô số lần, rốt cục, nàng dài một hơi, dùng sức nhéo chăn, trừng ánh mắt, cả người mềm nhuyễn xuống.

Da Da kinh ngạc nhìn Nhị Thiếu nhỏ bé, nàng – đây là đang làm cái gì?

Cố gắng ăn hết miếng kẹo đường cuối cùng Đồng Đồng rốt cục bởi vì đầu óc được cung cấp dưỡng khí không đủ ngã xuống trên giường ngủ, một giờ sau, cửa rốt cục được mở ra , dì bảo mẫu giữa trưa nghỉ ngơi thần thanh khí sảng, vừa vào phòng đã nghe một hương vị quái dị. Nàng mặt nhăn mày nhíu, theo hướng hương vị đi, chỉ thấy màu vàng trên giường, Nhị Thiếu nhỏ bé đáng thương hề hề lui trong ổ chăn, cúi đầu khóc.

"Nhị Thiếu, đây là làm sao vậy?".

"dì -".

Nhị Thiếu nhỏ bé vươn hai vuôn hai cánh tay, đáng thương hề hề nhìn dì, vừa thấy, làm cho dì tràn ra tình thương của mẹ, nâng bé con lên, đem Tiểu Nhị Thiếu ôm vào trong ngực, lại ở một giây ôm lấy nàng, trên mặt lộ ra biểu tình cực độ ẩn nhẫn. Nửa ngày, dì bảo mẫu hít một ngụm khí lạnh, cúi đầu, nhìn tay mình.

"Nhị Thiếu, cậu sao lại tiểu ra quần !".

"Là Đồng Đồng – ô ô – Đồng Đồng không cho tớ đi!".

"……".

Buổi tối, không bao lâu sau Hồng mẹ tới đón tiểu Nhị Thiếu nghe lời thầy kể hôm nay trong chấn động, ôm Nhị Thiếu vừa thấy vẻ mặt khóc, nghi hoặc nhìn thầy giáo Điền.

"Thầy Điền, Nhị Thiếu nhà chúng tôi rất ngoan , cơ bản không tiểu giầm trên giường, hôm nay xảy ra chuyện gì?".

Thầy giáo Điền quýnh rồi, xoa xoa tay qua loa tắc trách nói.

"Có thể là do ăn bánh bích quy gấu nhỏ nhiều.".

"……".

iu,qt