Yêu Em, Như Tuổi Hoa Niên

Chương 35: Ba Trong Một (3)

Kẻ gây rối trong tiệm là hai người lớn tuổi, bà cụ thì khóc ló ầm ĩ, ông cụ thể ngồi xổm ở đó bực tức không lên tiếng. Dì Hoan Hoan thì chắn Tiểu Lữ ở phía sau mình, mặt mày giận dữ. Hứa Du được Đàm Tư Niên che chở đi tới: “Dì Hoan Hoan, có chuyện gì vậy ạ?”

Trâu Hoan Hoan nhìn thấy Hứa Du thì nét mặt mới dịu đi, sau đó bắt đầu thuật lại toàn bộ sự việc.

Hai ông bà này là cha mẹ của bạn trai Tiểu Lữ. Mấy ngày trước bạn trai Tiểu Lữ bị thương ở chân cần có người chăm sóc, nên gọi cha mẹ lên. Nhưng sự xuất hiện của hai ông già này là khởi đầu cho cơn ác mộng của Tiểu Lữ.

Tiểu Lữ và bạn trai đang sống trong một căn phòng thuê tiêu chuẩn, không có phòng khách, vốn chỉ đủ cho hai người họ ở, thêm hai ông bà nữa đã chắc chắn không ở được rồi, cũng chẳng thể nào để con dâu tương lai và cha chồng sống chung một phòng như thế. Vì vậy, Tiểu Lữ định thuê một căn phòng bên cạnh cho hai ông bà, bạn trai của Tiểu Lữ cũng đồng ý, thế nhưng khi ông bà biết tiền thuê là do con trai mình trả thì lại tiếc tiền, nhất quyết không chịu thuê. Cuối cùng không còn cách nào khác, Tiểu Lữ chỉ có thể ở lại trong tiệm.

Đây chỉ là chuyện không vui đầu tiên.

Tiếp đó có vô số chuyện không vui xảy ra, căn bản đều là do bất đồng quan điểm và cách sống. Tiểu Lữ có nhà không thể về, mà mỗi lần về đều giống như ở đợ, quét nhà dọn dẹp giặt giũ nấu cơm đều do một tay cô ấy làm. Nhưng như thế cũng không là gì, chuyện thật sự khiến Tiểu Lữ không thể chịu đựng được nữa là hai ông bà lại đón cả hai đứa cháu trai của hai người lên ở cùng. Tiếp đó con trai lớn và con dâu họ cũng dọn lên, tìm được công việc vẫn không chịu dọn đi, thà là chén chút ngủ dưới sàn trong căn phòng chật chội đó, cũng không chịu chi tiền thuê phòng khác.

Tiểu Lữ cảm thấy chuyện về nhà càng lúc càng xa xôi với mình. Cô ấy rất mệt, vô cùng mệt mỏi, không ngờ gia đình của người bạn trai thật thà chất phác của mình lại như thế. Tiểu Lữ không phải là loại người chỉ biết cam chịu vô tri, sau nhiều ngày ngày đau khổ, cô ấy cũng quyết định chia tay với bạn trai.

Không ngờ người bạn trai lại nhất quyết không đồng ý, điều khiển điện gia đình mình anh ta thế kia, rất khó để tìm được một cô gái bằng lòng ở bên cạnh mình, hơn nữa anh ta thật sự rất thích Tiểu Lữ, không muốn chia tay. Nhưng Tiểu Lữ đã quyết tâm, cô ấy cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không có tương lai.

Cứ thế một bên kéo, một bên đẩy, bạn trai Tiểu Lữ níu kéo không được được thì bắt đầu đòi sống đòi chết, cha mẹ của anh ta cũng hết sức ‘cực phẩm’, tìm đến Tiểu Lữ yêu cầu xô ấy không được chia tay với con trai họ. Tiểu Lữ không thèm để ý tới họ, họ bèn tới tận cửa hàng hoa, muốn dùng biện pháp khóc lóc om sòm này để khiến Tiểu Lữ thỏa hiệp.

Hứa Du: “…” Đúng là một trò cười, trước kia chỉ thấy trên phim, không ngờ hôm nay lại được thấy trực tiếp. Lúc này những người bu tới hóng hớt cũng hiểu rõ sự việc, đều lên án hai ông bà này càn quấy, bức ép người khác, sao lại có người bắt nạt người khác như thế.

Bà cụ bà bèn ngồi bệt xuống sàn bắt đầu gào lên: “Cô ta đã ngủ với con tôi rồi mà còn muốn chia tay à. Sao lại có hẹn con gái như thế chứ!”

Hứa Du: “…”

Mọi người: “…”

“Không phải chứ! Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn có hạng người cổ hủ như vậy sao.”

Hứa Du cạn lời.

Đàm Tư Niên xoa đầu cô, trực tiếp rút điện thoại ra: “Báo cảnh sát đi, không thể nói đạo lý với hạng người này.”

Kết quả, cảnh sát còn chưa tới, hai ông bà đã hoảng hốt rời đi. Trong tư tưởng bọn họ, cảnh sát là một sinh vật rất khủng khϊếp, tuyệt đối không thể trêu vào được.

Người vay xem cũng dần dần tản đi, Triệu Thục Hoa và Đàm Quảng Tư lúc này mới vào tiệm.

Trâu Hoan Hoan kêu lên: “Ôi chao, Thục Hoa, cô cũng đến à.” Thấy bà không cần dùng nạng nữa, bước đi vững vàng, châu hoang rất ngạc nhiên: “Chân cô khỏi rồi à?”

Triệu Thục Hoa nói: “Ừa, ngày mai chúng ta đi mua sắm là đẹp nhé, mấy tháng qua tôi ngột ngạt muốn chết được.”

Trâu Hoan Hoan cười haha: “Được được, gọi cả Lão Giang đi cùng, lâu rồi ba chúng ta không quẩy, tiện thể đi spa luôn.”

Hứa Du: “…” Người lớn bây giờ đều tân tiến như thế sao?

“Dì Triệu, cháu xin lỗi, đã khiến cửa hàng gặp phiền phức.”

Triệu Thiến Hoa xua tay, “Đâu phải lỗi của con, tuy dì chưa gặp cậu bạn trai của con, nhưng nhìn thấy cha mẹ cậu ta là biết cậu ta cũng chẳng ra gì rồi, nếu không sự việc đã không đến nông nỗi này.” Bà vừa nói vừa bóp má cô ấy: “Đừng khóc lóc rầu rĩ làm gì, chuyện có làm gì đâu, tháng này dì tăng lương cho con. Kiếm nhiều tiền một chút, cho tức chết tên kia.”

Hứa Du vẫn luôn cảm thấy mẹ mình là số một, bây giờ xem ra đúng là số một thật.

Hiện tuy chân của mẹ cô đã khỏe, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu sẽ dọn về nhà, mà thật sự định ở lâu dài tại căn nhà lớn bên kia.

Hứa Du cảm thấy như vậy không ổn, nhưng Đàm Tư Niên rất vui vẻ, ngược lại còn khuyên cô: “Em trẻ tuổi mà sao lại cổ hủ thế. Yêu nhau thì phải chung với nhau, chẳng lẽ chỉ vì họ là trưởng bối thì không có quyền đó sao. Đứng trước tình yêu mọi người đều bình đẳng nhé.”

Hứa Du: “…ha ha.”

Kết quả, cô còn chưa tìm được cơ hội tâm tình với mẹ mình, thì bà và dì Hoan Hoan đã đi du lịch với nhau. Chú Đàm và các ông chồng khác không được đi cùng, chỉ có đám phụ nữ bọn họ đi với nhau, vô cùng phong độ.

Từ khi bà nói không chắc sẽ tái hôn đến giờ đã gần hai tháng, ý nghĩ này vẫn không có dấu hiệu thay đổi, mà có lẽ sau này cũng thế.

Hứa Du vừa vui lại vừa buồn. Vui vì không cần phải trở thành anh em trên pháp luật của Đàm Tư Niên nữa, đây hiển nhiên là chuyện vui với họ. Nhưng thái độ đùa bỡn trước cuộc đời của mẹ khiến đùa bỡn trước cuộc đời của mẹ khiến cô hơi lo lắng.

Mẹ cô ngao du hơn một tháng, mãi đến tháng 11 mới trở về về. Lúc này thời tiết đã bắt đầu se lạnh, công việc của Hứa Du bắt đầu đi vào quỹ đạo. Dưới sự đào tạo tận tâm hào phóng của Đàm Tư Niên, cô không ngừng tiến bộ, học cách giao tiếp giữa người với người, không chỉ giới hạn trong phòng ban, cô dần dần quen biết nhiều đồng nghiệp, có bạn bè ở các phòng ban khác, không còn là một người chân ướt chân ráo mới bước vào thế giới rộng lớn lạ lẫm nữa.

Hứa Du có hơi buồn phiền về điều này.

Buổi tối cô sẽ tham dự một bữa tiệc tối với Đàm Tư Niên, Trần Nguyên và Đổng Khôn, hôm nay Trương Thiên nghỉ ốm, anh ấy bị cảm sốt, người nhà nói rằng sốt tận 38,9 độ.

Hầu hết tất cả các giám đốc điều hành của công ty đều có mặt tại phòng ăn. Mọi người đang nói về một dự án gần đây thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông bước vào. Anh ta mặc áo vest đi giày da, trên người toàn thương hiệu nổi tiếng, trông rất nổi bật.

“Ôi, tôi còn nghĩ không biết là ai hẹn Ngụy tổng, thì ra là mọi người.” Anh ta nói năng rất lịch sự, nhưng giọng điệu hơi kỳ lạ. Hứa Du không biết ai, bèn nhìn sang Trần Nguyên. Trần Nguyên nhỏ giọng giải thích với cô: “Là thái tử của Nam Minh.”

Hứa Du không còn là tay mơ, nhiên biết công ty kiến trúc Nam Minh nổi tiếng cỡ nào. Nói thế này, nếu Quảng Vực là trung du con sông, thì Nam Minh chính là thượng du, hai tập đoàn chỉ hơn thua nhau thứ tự.

Hứa Du ngạc nhiên, thái tử của Nam Minh này rõ ràng chẳng có ý tốt. Ngụy Tổng là chủ của công ty Đông Tinh, chuyên về vật liệu xây dựng, cũng là một trong các đối tác cung ứng chủ yếu của Quảng Vực, hiện giờ anh ta xuất hiện ở đây không biết có ảnh hưởng gì đến chuyện làm ăn của Quảng Vực không nữa.

Lúc này chỉ thấy vẻ mặt của Ngụy tổng sượng lại, miễn cưỡng cười nói: “Tiền tổng khách sáo quá, tôi thật sự đã hẹn trước với bạn bè nên không tiện thất hứa. Mong cậu thông cảm.”

Gương mặt mập mạp của Tiền tổng kia lạnh tanh: “Ngụy tổng mới khách sáo ấy, có gì mà thông cảm chứ, tôi hiểu được thứ tự trước sau mà. Đã như vậy, tôi cũng không quấy rầy các vị nữa.” Nói xong anh ta định quay người bỏ đi, nhưng bị hai ông chủ bên cạnh kéo lại: “Tiền tổng đã tới rồi thì sao có thể đi như vậy chứ. Đến đây đến đây, mọi người cùng nhau uống vài ly đi. Thường ngày Tiền tổng bận trăm công ngàn việc, chúng tôi muốn hẹn cũng không dễ dàng gì mà.”

Tiền tổng này có lẽ đang đợi người khác cho mình một bậc thang, nên sau khi có bậc thang, anh ta cũng rất nể mặt mà ngồi xuống bàn, trùng hợp thế nào mà lại ngồi đối diện Hứa Du.

Giá trị nhan sắc của Hứa Du đúng là rất cao, xinh đẹp như Tiểu Tiên Nữ, Tiền tổng vừa nhìn thấy cô thì hai mắt đã sáng rỡ, cười ha ha nói với cô: “Cô em đây là ai thế?”

Hứa Du chẳng phải là một bình hoa để người khác đùa bỡn, cô rất bình tĩnh. Đàm Tư Niên nắm lấy tay cô ở dưới bàn, thờ ơ nói: “Đây là trợ lý của tôi, cũng là em gái trong nhà, người lớn bảo tôi dẫn theo cô ấy để học hỏi.”

Đây là lần đầu tiên Đàm Tư Niên công khai thân phận đặc biệt của Hứa Du. Nếu chỉ là nhân viên bình thường thì Tiền tổng này đùa giỡn vài câu cũng không là gì, nhưng nếu là thân thích của nhà họ Đàm, lại còn được người lớn giao cho anh dẫn theo học hỏi kinh nghiệm, thì Tiền tổng kia tất nhiên không thể ăn nói thiếu đứng đắn với cô. Mặc dù anh ta có gia thế, nhưng cũng không thể hô mưa gọi gió, không dám đắc tội với nhân vật thế này.

Tiền tổng có hơi bực tức: “Thì ra là em gái của Đàm tổng à, đúng là thật xinh đẹp.”

Mọi người trên bàn ăn đều là người khôn khéo, đương nhiên sẽ không để cục diện trở nên xấu hổ, nên nhanh chóng nói sang chủ đề khác, khiến bầu không khí sinh động hơn. Cơm nước xong, đường ai nấy đi. Đàm Tư Niên uống rượu, Hứa Du đưa anh về, Trần Nguyên Đổng Khôn thì bắt taxi.

Lái xe không nói chuyện được, về đến nhà Hứa Du mới hỏi: “Tiền tổng kia có thù oán gì với Ngụy tổng à, ăn nói thật gai góc.”

Đàm Tư Niên uống hơi nhiều, phải uống hết một ly nước mật ong mới đỡ hơn, ừ một tiếng: “Nghe nói em gái của Ngụy tổng bò lên giường của chủ tịch Nam Minh, cũng chính là cha của Tiền béo kia đấy.”

Tiền béo… được rồi, rất tượng hình.

Hứa Du hiếu kỳ hỏi: “Cho nên Tiền béo đó trút giận lên Ngụy tổng à?”

Đàm Tư Niên bắt lấy ngón tay của cô nghịch: “Chắc vậy, nghe nói năm sau Nam Minh sẽ tiến quân sang ngành vật liệu xây dựng, một mặt là trút giận, mặt khác còn muốn thu mua Đông Tinh. Sax, có điều cũng do Đông Tinh tự tìm đường chết, xem ra chúng ta nên bắt đầu tìm một nhà cung ứng khác rồi.”

Hứa Du kinh ngạc: “Tiền béo không quan tâm cha mình luôn à? Chẳng phải cha anh ta và em gái người ta qua lại sao?”

Đàm Tư Niên khẽ nhếch môi, cười trào phúng: “Lần này ông chủ của Đông Tinh tự bê đá đập chân mình rồi, làm ăn lương thiện không muốn, lại muốn đi đường tắt. Ông chủ Nam Minh nếu có thể bị phụ nữ đùa bởn thì Nam Minh đã không được như ngày hôm nay rồi.”

Ok, thật là loạn.

Hứa Du nghĩ mình đã hóng hớt free đủ rồi, bèn tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, kết quả lại bị Đàm Tư Niên đè xuống, thu phí kể chuyện cả đêm.

Ai bảo cô muốn nghe chuyện thị phi chứ!