Tự Dưỡng Pháp Tắc

Chương 5

Bởi vì chuyện kiểm tra trước đó, nên cả một buổi tối, trong lòng Ninh Tử Mạn cũng có chút không yên, báo cáo cũng viết sai hết mấy chỗ, hơn nữa khi bắt đầu viết sẽ luôn thất thần. Cô vẽ loạn trên giấy trắng thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nhân ngư, chỉ thấy nhân ngư toàn nhìn vào hồ cá mà ngẩn người, cảm nhận được ánh mắt mình đang nhìn đến thì nàng lại xoay đầu lại.

Nếu không có tâm gì để viết báo cáo, Ninh Tử Mạn cũng dứt khoát để vậy, quay lại khái quát về nhân ngư trên giấy, hết lòng đánh dấu. Thứ nhất, nhân ngư ôn thuận, tính phòng bị cảnh giác rất thấp. Thứ hai, nhân ngư không biết nói chuyên, hệ thống âm thanh phát âm hoàn hảo. Thứ ba, thị lực và thính lực của nhân ngư so với thị lực và thính lực con người cao hơn gấp mấy lần, cấu tạo thân thể tương đối nhạy cảm. Thứ tư, giới tính nhân ngư giống như phái nữ, bên trong, tạm thời chưa biết.

Liệt kê một loạt đặc điểm xong, Ninh Tử Mạn dùng bút gõ nhẹ lên giấy, suy nghĩ xem tiếp thoe mình sẽ phải làm gì. Cô ở trong sở nghiên cứu sinh vật cũng đã 5 năm, cũng quá rõ nếu chuyện nhân ngư bị phát hiện, thì sẽ bị đối xử như thế nào. Bị nhốt vào phòng nghiên cứu làm đối tượng nghiên cứu không nói, cho dù là trong tâm, Ninh Tử Mạn cũng không muốn chuyện nhân ngư bị những người khác biết. Cô hy vọng nhân ngư vĩnh viễn đều là của mình, với năng lực của mình, cũng đủ nuôi nàng cả đời. Nhưng nếu nàng muốn quay lại biển khơi, mình có thể làm được để nàng rời đi hay không đây?

Nghĩ đến chuyện sau, Ninh Tử Mạn thở dài một tiếng, cảm thấy mình nghĩ ngợi cũng quá xa rồi. Cô đặt bút xuống, chuẩn bị xem nhân ngư một chút liền đi ngủ, nhân ngư vốn còn đang ngẩn người nhìn thấy cô đi tới, vội bơi đến, cười nhẹ với cô một cái. Ninh Tử Mạn phát hiện nụ cười nhân ngư rất thuần túy sạch sẽ, con ngươi xinh đẹp hơi nheo lại, khiến lòng Ninh Tử Mạn thêm ấm áp hơn, cảm giác như không thể rời xa được.

“Tôi… tôi muốn đi nghỉ ngơi, cô đợi ở đây đi, còn nữa, đừng để cho vết thương bị dính nước.” Ninh Tử Mạn chỉ băng gạc trên cánh tay nhân ngư, nhẹ giọng nói, lúc này mới xoay người đi ra cửa, nhưng mà dường như cô càng bước đi thì càng có ánh mắt nào đó dừng trên người cô, quay đầu lại, quả nhiên nhân ngư đang nằm bên cạnh hồ nhìn mình, cái đuôi dài còn đang phe phẩy một bên. Ninh Tử Mạn cảm thấy có chút phiền lòng, rõ ràng thiếu chút nữa là cô có thể ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không thể được.

“Haizz… nghĩ lại, tôi sẽ dọn cái giường xếp đến, tôi lên lầu tắm một chút sẽ xuống bồi cô.” Ninh Tử Mạn bất đắc dĩ nói, thật sự cũng đã dời một cái giường xếp nhỏ đến đặt cạnh hồ bơi. Cô thong thả từ từ tắm trong bồn, thay đồ ngủ xong thì quay lại tầng ngầm. Nhân ngư dường như cũng biết được quyết định của cô, thấy cô quay lại thì cái đuôi dài vui vẻ lại đong đưa thích thú.

“Được rồi, như vậy cô sẽ không sợ nữa.” Ninh Tử Mạn sờ mặt nhân ngư một cái, nằm xuống trên cái giường nhỏ đơn sơ, vừa nhắm mắt thì cơn buồn ngủ cũng kéo đến. Nhưng bởi vì trước đó nhân ngư đã ngủ quá nhiều, nên lúc này tinh thần còn rất tốt, nhưng nàng cũng sẽ không làm chuyện quấy rầy đến Ninh Tử Mạn, chẳng qua là bơi sang bờ bên kia hồ, thỉnh thoảng nhìn Ninh Tử Mạn một cái, rồi yên lặng không tiếng động.

Mặc dù thân thể rất mệt mỏi, nhưng tinh thần Ninh Tử Mạn vẫn còn rất tốt, cô lăn qua lăn lại trên giường, nhân ngư nhìn cô, cô cũng muốn nhìn nhân ngư, rốt cuộc mở mắt lén nhìn đến lần thứ bảy, Ninh Tử Mạn cũng không chịu nổi nữa liền ngồi dậy, nhân ngư cảm nhận được tầm mắt Ninh Tử Mạn, từ bên kia hồ bơi đến cạnh mép giường Ninh Tử Mạn, cái đuôi xanh đen dài vẫn phe phẩy trong nước tạo nên từng đợt sóng nước nhấp nhô.

“Tôi không ngủ được, cô cũng không muốn đi ngủ?” Ninh Tử Mạn đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt nhân ngư, có thể là do ngâm trong nước lâu dài, khuôn mặt nhân ngư rất thon mềm mại và trơn trượt, giống như là trái cây ướp lạnh, khiến người ta muốn dùng sức chạm vào cũng không nỡ. Bởi vì không biết nói chuyện, nhân ngư chỉ biết dùng đôi mắt sáng kia nhìn mình, Ninh Tử Mạn bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, cúi đầu suy nghĩ một chút, dù sao thì mình cũng không ngủ được, bằng không dạy nhân ngư học nói chuyện cũng được.

“Nếu chúng ta đã không ngủ được, vậy để tôi dạy cô nói chuyện vậy, trước tiên tôi dạy cách đọc tên được không?” từ trong lòng Ninh Tử Mạn đã định để cho nhân ngư học tên của mình trước. Bởi vì cô muốn biết khi nhân ngư gọi tên mình sẽ như thế nào? thấy nhân ngư không phản đối gì, chỉ biết nhìn mình, Ninh Tử Mạn rời giường ngồi xuống thành hồ, nhích lại gần nhân ngư hơn.

“Tôi tên Ninh Tử Mạn, cô cứ đọc theo là được, mở miệng ra.” Ninh Tử Mạn nhẹ nhàng chạm lên cổ nhân ngư, nhẹ nhàng giống như con mèo nhỏ đang đấm bóp sờ qua sờ lại. Nhân ngư cũng không có mở miệng liền, mà nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, lại hơi nhíu mày, rồi mới từ từ hé miệng ra. Ninh Tử Mạn phát hiện răng nhân ngư rất trắng, hơn nữa mỗi cái đều rất nhỏ, nhìn qua vô cùng đẹp.

“Linh… Tử… Mạn…” nhân ngư suy nghĩ hồi lâu rồi mới mở miệng, nhưng điều khiến Ninh Tử Mạn kinh ngạc là, ngoại trừ chữ đầu tiên phát âm không đúng ra thì, hai chữ cuối giống như đúc. Co cười ôm nhân ngư một cái, trong lòng có sự xúc động khó hiểu muốn hôn nhân ngư một cái. Cô cảm thấy được nhân ngư gọi tên mình cũng đã là một hạnh phúc cực lớn rồi, khiến cô nhớ đến trên mạng thường nói…. vui đến suýt chút nữa là lên trời….

“Hai chữ sau rất đúng, bất quá âm đầu không phải đọc là Linh mà là Ninh.” Ninh Tử Mạn đọc lại thêm lần nữa, nhân ngư cũng hiểu được, suy nghĩ một hồi mới hé miệng. “Ninh… Tử Mạn.” lần này, rốt cuộc nhân ngư cũng nói đúng tên mình, mặc dù phát âm giống người ngoại quốc lần đầu nói quốc ngữ. nhưng nghe cẩn thận cũng có thể hiểu được. Nhớ đến lần đầu nhân ngư nói được câu đầu tiên chính là tên mình, trong lòng Ninh Tử Mạn vô cùng vui sướиɠ.

“Trạm Lam, cô rất lợi hại.” Ninh Tử Mạn không nhịn được tán dương, nhân ngủ nghe xong ngẩng đầu nhìn cô đang nở nụ cười, sau đó lại mở miệng trả lời cô.

“Trạm Lam… là tôi…” cách phát âm của nhân ngư vẫn còn chưa chuẩn, nhưng cũng đủ để Ninh Tử Mạn nghe được nàng đang nói gì. Phát hiện nhân ngư học một hiểu ba, hơn nữa còn học được cách phát âm những không cần mình dạy nàng vẫn đọc được, Ninh Tử Mạn càng vui sướиɠ hơn, không nhịn được nâng hai má nhân ngư lên, hôn lên trán nàng một cái.

Nhân ngư quả nhiên rất thông minh, không chỉ có thính lực và thị lực, mà trí khôn dường như cũng cao hơn con người bình thường.

“Hôm nay cô khiến tôi ngạc nhiên và vui mừng rất nhiều, tôi muốn cùng cô tiếp tục nói chuyện, ngày mai tôi cũng không đi làm, tôi muốn đi ngủ, cô cũng nghỉ ngơi một chút đi, nhớ đừng để vết thương đυ.ng nước đó.”

“Nga…”

Ninh Tử Mạn cảm thấy sau khi nhân ngư học nói được thì, việc trao đổi cũng trở nên đơn giản hơn, mặc dù chỉ đáp lại chữ ‘nga’ nhưng Ninh Tử Mạn cũng đã rất vui vẻ rồi. Cô nằm trên giường, nhìn nhân ngư khéo léo lướt qua một bên, dần dần ngủ say. Qua một lúc lâu, thì nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, vốn nên yên lặng đột nhiên nhân ngư lại nghiêng đầu qua, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

Nước bị lay động, dậy lên từng đợt sóng, nhân ngư bơi đến cạnh giường Ninh Tử Mạn, nhấc nửa người lên khỏi hồ nước, nhìn khuôn mặt Ninh Tử Mạn đang ngủ say trên giường, khóe miệng cong lên, nụ cười có chút quái dị. Ánh sáng xanh trên vách tường chiếu qua mặt nàng, khiến đôi mắt màu lam càng thêm sáng hơn, răng nhọn từ khóe miệng nàng nhô ra một chút,  nụ cười trên mặt lúc dáng lúc tối.

“Ninh… Tử Mạn…. Ninh Tử Mạn…” nhân ngư nhẹ nhàng gọi tên Ninh Tử Mạn, Ninh Tử Mạn còn đang ngủ say nên cũng không có đáp lại, nhân ngư không ngừng gọi, bởi vì không được đáp lại, mặt mũi cũng có chút nhăn nhó. Nàng dùng chóp mũi mình nhẹ ngửi trên người Ninh Tử Mạn, không nhẫn nại được đem đầu vùi vào cổ cô, cách một lớp da, khẽ liếʍ mạch máu xanh từ trên xuống.

“Thơm… Ninh Tử Mạn…”

—///—

Tác giả có lời lải nhải

Mọi người tối mát nha, cách một ngày lại có chương mới, mọi người có nhớ tui không, khụ khụ…, không đúng là nhớ tiểu ngư chứ? chương này phải chúc mừng nhân ngư đạt được kỹ năng mới! Nói chuyện play get~ nga, tự thêm âm tiết từ get~ biểu tình hung tợn jpg.get!

Thật ra tui đặc biệt thích thả trứng mỗi chương, tui cảm thấy cảnh cuối cùng của chương này suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ. Mọi người có thể nghĩ một chút, vào buổi tối, ánh sáng xanh dưới tầng ngầm, sau đó có một con nhân ngư ở bên cạnh không ngừng gọi tên bạn, hay nói đúng hơn là dùng tiếng phổ thông không chuẩn, có phải cảm giác thấy lạnh gáy không? có phải cảm giác nhân ngư như vậy thì không có vấn đề gì! không sao đâu, nhân ngư tui muốn, tui nguyện ý trở thành điểm tâm cho nhân ngư!!! mau đem tui ăn đi, bắt đầu từ chân nga. ← mấy người đừng nghĩ bậy, tui nói ăn này là ăn thiệt đó, không phải là văn ám thị có sắc tình gì đâu á, ok!

Ngoài ra còn có thông báo quan trong nữa đây, chính là, mọi người chơi weibo nếu hôm nay bộ truyện tranh bách hợp citrus được tuyên bố chuyển thể thành hoạt hình bị rà xoát, không sai lúc đó tui sẽ lập flag, tui nói, cái này được chuyển thể thành hoạt hình, tui sẽ đăng một ngày ba chương thịt, kết quả hôm nay nhớ lộn, nhớ thành năm chương. So… tui nhớ tính sơ thì, nếu nhân ngư không thể khắc chế thì sắp đến sẽ cho thịt vào luôn. hình như sẽ có đến sáu chương, phát cùng lúc hình như cũng không vấn đề gì.

So… bác tài, mấy người có dám lên không? có dây an toàn, nhanh mua vé lên xe đi! vị trí tốt nhất đã bị tui cướp mơ đi!!! Nga đúng rồi, còn quên hỏi, có mấy bạn hỏi tui có mở nhóm trên wechat không, lúc đầu cũng không có ý định mở, bởi vì kiểm tra thì rất phiền, hơn nữa lại quá nhiều, sau đó nghĩ lại, tui cũng hay nói nhiều, ngoại trừ bắt đầu hay nói chuyện linh tinh riêng tư ra, thì những truyện ngắn khác tui sẽ viết ra…. qua hơn 20 mươi chương truyện, cho nên dường như “Tố” tiếp sẽ rất hỗn loạn. Bất quá nếu phải lập nhóm như đã nói, tui lại cảm thấy nhắn tin chỉ có một nội dùng trên wechat thì cũng chán, cho nên mỗi ngày sẽ thêm chút h vào trong… đột nhiên cảm thấy, công việc nhiều quá, nhưng mà, tất cả mấy thứ này, không thể nào không xong trước được, cũng chỉ là một cái…. vọng tưởng tốt đẹp. ╮(╯▽╰)╭