Một khi Ninh Tử Mạn làm việc thì sẽ rất chăm chú, cô ngồi cạnh bàn viết giấy báo cáo, hoàn toàn quên mất thời gian, đến khi cô ngẩng đầu lên mới phát hiện thời gian đã qua lâu như vậy rồi. Nghĩ đến mình lạnh nhạt với nhân ngư, Ninh Tử Mạn vội quay đầu lại, chỉ thấy nhân ngư vẫn phiêu phiêu trên mặt nước, tóc thật dài như vết mực đang hòa tan, vô cùng đẹp.
Bởi vì nằm tư thế ngang, khiến cho hai khỏa ngực đầy đặn càng lộ ra rõ ràng, Ninh Tử Mạn biết nhìn cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó thì không được tốt, nhưng ánh mắt cô giống như không thể khống chế được, lần nào cũng chỉ có thể nhìn vào chỗ ấy.
“Xin lỗi, tôi mới làm việc xong, không có bồi cô được. Vết thương cô còn chưa lành, đừng để bị dính nước, được không?” Ninh Tử Mạn vừa nói vừa đi qua, nhìn thấy nhân ngư vì thấy mình đến nên từ trong nước đứng dậy, bơi đến ngẩng đầu nhìn mình. Lúc này đây, Ninh Tử Mạn thấy trong tim mình thật ấm áp. Cô cảm thấy nhân ngư quá hiền lành cũng quá đơn thuần, chỉ có nhự vậy đã tin tưởng một người thuộc giống loài hoàn toàn xa lạ với nàng, nghĩ đến nếu như không phải mình mà nhân ngư bị những kẻ khác đưa đi, Ninh Tử Mạn cũng không dám chắc nhân ngư sẽ gặp phải chuyện gì.
Mặc dù Ninh Tử Mạn vẫn luôn hỏi, nhưng cô cũng biết nhân ngư không trả lời cô, cô nghĩ một hồi, cảm thấy nếu có thể dạy nhân ngư học nói chuyện, vậy thì có thể từ miệng nàng cũng hiểu được nhiều hơn về vấn đề của người cá, bất quá trước đó cũng cần phải kiểm tra thêm về thân thể của nhân ngư. Dù sao thì lúc ngủ và lúc tỉnh thì trạng thái thân thể cũng sẽ có vài chỗ biểu hiện khác nhau.
“Bây giờ tôi sẽ kiểm tra thân thể cho cô một lát sẽ không làm tổn thương đến cô, sẽ có vài thứ máy móc kỳ lạ, cô không cần phải sợ.” Ninh Tử mạn nhẹ giọng nói, cô cũng chắc chắn nhân ngư nghe hiểu được mời mình nói. Nghĩ vậy, cô dời máy kiểm tra thị lực sang, chậm rãi để bên cạnh hồ nước. Trước tiên là cô muốn kiểm tra thị lực của nhân ngư, dù sao trong lúc nàng ngủ say cũng chưa có xem qua.
Ninh Tử Mạn vì không muốn làm ảnh hưởng đến nhân ngư, đầu tiên tự mình làm mẫu trước, nói với nhân ngư chỉ cần đưa mắt nhìn vào là được rồi. Nhưng mà sau khi cô nói xong nhân ngư vẫn ngẩng đầu nhin cô, không có hành động gì. Nếu là những đứa bé khác đi kiểm tra, Ninh Tử Mạn nhất định sẽ không có đủ kiên nhẫn như vậy mà đè đầu mấy nhóc đó vào máy để cô kiểm tra cho nhanh, nhưng khi đối đãi với nhân ngư, Ninh Tử Mạn vẫn dùng tính nhẫn nại cả đời này mình chưa động đến, quả nhiên thấy một loài khác, thấy cả thế giới.
“Sao vậy? Cô sợ cái máy này? Nó không làm cô tổn thương đâu, tôi cũng sẽ không làm cô tổn thương, tin tôi đi.” Ninh Tử Mạn nhẹ nhàng sờ mặt nhân ngư, an ủi nói. Ánh mắt nhân ngư thật đẹp, càng nhìn gần càng khiến mình chìm đắm bên trong. Con ngươi nàng như được tô điểm cả một đại dương, màu xanh thuần túy sạch sẽ, Ninh Tử Mạn sững sờ nhìn vào, cho đến khi nhân ngư đưa tay sờ lên cổ cô, cô mới bị xúc cảm mát lạnh kia làm cho hoàn hồn.
“Sao vậy?” Ninh Tử Mạn không hiểu vì sao nhân ngư lại nhìn chằm chằm vào cổ mình, sau đó cô cũng hiểu ra, nhân ngư không phải nhìn vào cổ mình mà là nhìn vào sự rung động trên cổ họng mình sinh ra lúc nói chuyện, nói cách khác nhân ngư đang suy nghĩ, tại sao mình có thể nói chuyện mà nàng lại không được. Nghĩ như vậy, Ninh Tử Mạn đưa tay sờ lên cổ nhân ngư, nhân ngư rất thông minh, há miệng một cái, nhưng chỉ phát ra tiếng kêu lớn nhẹ nhàng. Gi ống như cô bé bị hoảng sợ, mặc dù chỉ là âm thanh nhỏ, nhưng thanh âm rất êm tai, khiến cho Ninh Tử Mạn càng chắc chắn mình phải dạy cho nhân ngư nói chuyện.
“Cô không phải là không thể nói chuyện, có thể là bình thường cô không có cơ hội được nói, cho nên mới không biết phát âm như thế nào, sau này tôi sẽ dạy cô, cô có biết chữ không?’ Ninh Tử Mạn cười hỏi, hiện tại mọi chuyện liên quan đến nhân ngư đều khiến cô vô cùng hưng phấn, nghĩ đến việc mình muốn dạy nhân ngư nói chuyện, loại cảm giác này giống như đang nuôi dưỡng, nhưng mà đối tượng trước mặt nuôi dưỡng không phải con nít, càng không phải chó con hay mèo con, mà là một nhân ngư thật sự.
Qủa nhiên sau khi mình hỏi qua, nhân ngư liền lắc đầu một cái, Ninh Tử Mạn cũng đã nghĩ đến kết quả này. Cô không biết nhân ngư có bạn bè đồng loại khác hay không, càng không biết loài xinh đẹp kỳ diệu này trên thế giới còn có thể tìm được cá thế thứ hai không, cô suy nghĩ một lát, vẫn nên đặt cho nhân ngư một cái tên, nếu không muốn cứ gọi mãi cái chữ nhân ngư, dường như cũng có thất lễ. Nghĩ vậy, Ninh Tử Mạn nhìn nhân ngư hồi lâu, cuối cùng tầm mắt nhìn vào con ngươi của nàng, trong lòng cũng đã có ý của mình.
“Sau này tôi gọi cô là Trạm Lam đi.” Ninh Tử Mạn cảm thấy cái tên này rất hợp với nhân ngư, nhưng nhân ngư lại không biết chữ hán lại càng không hiểu ý nghĩa đó là gì, không biết cũng không lắc đầu, Ninh Tử Mạn thầm coi như nàng đã chấp nhận. Cô đem máy kiểm tra thị lực đẩy đến, lần này nhân ngư cũng không có đứng im bất động nữa, mà có vài phần cảnh giác tới gần, ánh mắt nhìn vào máy kiểm tra trước mặt.
Ninh Tử Mạn có chút vui vẻ, cảm thấy nhân ngư quả nhiên rất thông minh, không cần mình nói cũng có thể tự hoàn thành kiểm tra, hơn nữa kết quả kiểm tra cũng khiến cô phải ngạc nhiên mừng rỡ. Sự thật đã chứng minh, thị lực của nhân ngư so với thị lực con người cao hơn gấp mấy lần, nàng có thể nhìn thấy được những món đồ rất xa, cũng có thể nghe được những tiếng vang rất nhỏ, là con người nhưng cũng không thể có được thị giác và thính giác nhạy bén đến như vậy.
Thời gian tiếp theo, Ninh Tử Mạn vui mà không chán, cầm nhiều thứ đồ đến dạy nhân ngư làm sao dùng, mà nhân ngư cũng vẻ thích thú, nhìn những đồ vật kia bắt đầu táy máy, rất nhanh liền học được cách sử dụng thế nào. Điểm này khiến Ninh Tử Mạn không chỉ kinh ngạc, dù sao nhưng dụng cụ này là thực tập sinh cũng phải nghiên cứu rất lâu, nhưng nhân ngư chỉ dựa vào động tác của mình, thì đã có thể bắt chước hành động y chang vậy.
“Trạm Lam, điều duy nhất cuối cùng, tôi cần kiểm tra cơ quan giới tính của cô.” Ninh Tử Mạn suy nghĩ khéo léo giải thích, cô cảm thấy nhân ngư căn bản không hiểu cái gì là giới tính. Tính theo thời gian, thì loài cá giao phối và đẻ trứng vào thời kỳ từ tháng ba đến tháng tư, hoặc là từ tháng tám đến tháng chín. Đó là những loài cá thông thường, nhưng nhân ngư lại không phải loài cá binhf thường kia.
Nhân ngư rất hiếm thấy, cũng chỉ là loài có hình tưởng hư ảo trong truyện cổ tích, ai cũng không ngờ đến, sẽ có một ngày, bọn họ sẽ gặp được nhân ngư. Ninh Tử Mạn đối với nhân ngư luôn có nhiều tò mò, dĩ nhiên bao gồm cả sinh sản của nhân ngư. Hôm đó cô chỉ vội đi kiểm tra giới tính của nhân ngư một chút, cũng chưa có tiến hành kiểm tra hết toàn bộ.
Đại khái thì nhân ngư cũng không hiểu chữ giới tính này là gì, chẳng qua chỉ biết ngẩng đầu nhìn Ninh Tử Mạn, thấy mặt nàng đầy vẻ không hiểu, đột nhiên Ninh Tử Mạn có cảm giác mình giống như là tội phạm hèn hạ đi dụ dỗ hạ thủ với một đứa bé không hiểu chuyện. Bất quá, cô cũng tự an ủi lòng mình, cô chỉ là vì nghiên cứu, trong lòng cũng không có nghĩ đến chuyện biếи ŧɦái gì.
“Trạm Lam, tôi nói giới tính, chính là… chính là chỗ ấy bình thường bị vảy của cô che đi, bây giờ tôi sẽ gỡ ra xem một chút có được không?” Ninh Tử Mạn tò mò hỏi, nhân ngư lúc này mới hiểu cô muốn xem là chỗ nào. Ninh Tử Mạn rất thơm, còn là giống cái, nhân ngư cũng không ngại để Ninh Tử Mạn xem, không tỏ bất kỳ thái độ gì chính là ngầm thừa nhận.
Ninh Tử Mạn thấy nhân ngư không có phản ứng gì, từ từ bước xuống nước, ngồi cạnh hồ nước nhẹ nhàng sờ lên đuôi cá của nhân ngư, tìm kiếm chỗ lần trước, rốt cuộc cũng tìm được đại phương có vảy đang khép mở. Cô thận trọng đưa tay tách vảy ra. Cô phát hiện vảy chung quanh đó rất mềm, so với những chỗ khác gần đuôi thì vảy mềm mại hơn nhiều. Chỗ ấy rất dễ bị mình tách ra, theo lớp vảy mở ram Ninh Tử Mạn cũng nhìn thấy chỗ ấy lần trước chỉ mới vội xem qua.
Chỗ đó cùng với hạ thể con người không có quá nhiều khác biệt, bất đồng duy nhất là chỉ sợ so với con người càng mềm mại hơn thôi. Nơi đó trắng nõn ở giữa còn có màu hồng phấn bóng loáng, bởi vì trước đó bị ngâm dưới nước nên hiện tại có chút ướt. Bên ngoài là hai cánh hoa bao quanh mềm nhỏ chỉnh tề, bên trên là hoa hạch mềm mượt trong suốt, mà bên dưới dường như là cửa hang tiến vào.
Mặc dù Ninh Tử Mạn rất tò mò bên trong thân thể nhân ngư sẽ như thế nào, nhưng cô cũng không dám thất lễ làm chuyện như vậy. Cô chỉ tò mò đưa tay chạm vào vị trí phấn nộn kia của nhân ngư, lại dùng ngón tay phẩy lên chóp đỉnh quan trọng một cái. Cô phát hiện thân thể nhân ngư bị mình chạm vào đang khẽ run bên dưới, nhất thời liền dừng chuyện quá mức thô bỉ này, cô có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn về phía nhân ngư, chỉ thấy đối phương nghiêng đầu nhìn mình, mặt đầy dáng vẻ không hiểu.
Nhân ngư càng mờ mịt, Ninh Tử Mạn lại càng cảm thấy ngại ngùng. Cô vội vàng khép lại chỗ vảy kia, tầm mắt vẫn không nhịn được nhìn lên người nhân ngư. Nhân ngư quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta muốn chiếm làm của riêng. Lúc này rốt cuộc cô cũng hiểu, tại sao nhiều người lại ảo tưởng đến sinh vật xinh đẹp ít tồn tại này.
Du͙© vọиɠ con người thúc đẩy bọn họ vọng tưởng, một khi đã vọng tưởng thì sẽ dùng cơ hội thực hiện, bọn họ sẽ không chút do dự mà hoàn thành.
Tác giả có lời lải nhải
Mọi người xế chiều vui vẻ nha hôm qua xem np, hôm nay theo thông lệ mình coi nhân ngư nha. Nói về chương trước bắt đầu thuộc tính hắc ám của nhân ngư, mọi người có đồng cảm với nhân ngư hắc ám giống tui không. Đồng thời cũng còn nhiều vấn đề, sẽ được tổng hợp và giải thích hết dưới này.
Vấn đề thứ nhất: Nhân ngư làm sao bài tiết?
Trả lời: khụ khụ… mấy cái không được văn vẻ như vậy thì chúng ta không cần để ý làm gì, có vái chi tiết không nên nói cũng hay hơn, cái gọi là tiểu thuyết thì chỉ cần miêu tả mặt tuyệt vời là được, không nên hỏi nhân ngư làm sao gì gì đó, cũng như tui cho đến giờ đâu có viết nhân vật của mình trong văn gì gì đó đâu. Vì bảo bảo thấy không có gì thú vị cả (giống như một người khác một người khác tắm rửa, or quản niệu đạo) với tình tiết thì không cần thuật lại quá trình, cho nên nhân ngư làm sao bài tiết, mong mọi người tự hiểu đi…. thuận tiện nói lươn, nước trong hồ mỗi ngày đều được thay đó nha.
Vấn đề thứ 2: Nhân ngư không có chân, vậy có thể mài đậu hủ được hay không?
Trả lời: Ừm, vấn đề này hỏi rất hay, đem thú tính của tui phộc phát theo lun, ai nói khôn có chân đi thì không thể mài đậu hủ! cái này không phải chỉ cần mở vảy ra thì vẫn mài đậu hủ như thường sao, hơn nữa mấy người cũng nên cám ơn bảo bảo mấy người không có chân đi, bởi vì lần đầu tiên trong lịch sử văn bách hợp mấy người sẽ được nhìn thấy… cách đuôi cá mài b giao phối, mong chờ đợi. Dĩ nhiên đối với tui mà nói, chỉ cần bảo bảo muốn viết, không có gì là không thể viết, tới kinh nguyệt mà tui còn có thể mài đậu hủ ra máu như thường (muốn biết rõ xem chương cuối việt tố việt ái)
Vấn đề thứ 3: Nhân ngư và Ninh luôn thô bỉ ai là thụ a?
Trả lời: Văn này nghiêng về hỗ công hỗ thụ, bắt đầu đủ kiểu vô hạn thô bỉ, số lần hỗ công cũng càng nhiều hơn.
Vấn đề thứ 4: Nhân ngư nhất định phải uống máu sao?
Trả lời: Nga a a a… nhân ngư không cần uống máu, nhưng mà, nhân ngư thích uống máu. Thích một chuyện , cũng cần lí do sao? Oh, không cần đúng không.
Vấn đề thứ 5: Ninh luôn thô bỉ sau này sẽ bị ăn sao?
Trả lời: Sẽ không đâu, bởi vì kết thúc văn này là HE cho nên kết quả phải hoàn mỹ, đâu phải BE đâu mà bị ăn chứ? Dĩ nhiên, sẽ có nguyên nhân khác, như nhân ngư phát hiện, những chỗ khác của Ninh sở trưởng ăn ngon hơn, càng thích đem mình làm bào ngư cho Ninh sở trưởng ăn… Bạo: thật ra thì tui cũng muốn ăn…
Bên trên là những vấn đề mọi người thường chú ý, ở đây cũng giải thích một chút. Mọi người còn có vấn đề gì cứ nhắn lại hỏi tui, chương này Ninh luôn thô bỉ quang minh chính đại xem em gái nhỏ của nhân ngư thế đó, thật là rất vui. Tui cũng đã dự cảm đến lực hồng hoang bộc phát của Ninh thô bỉ, còn muốn làm nhiều chuyện thô bỉ với nhân ngư nữa! Còn nữa, dạy nói chuyện cái gì quá manh, Ninh luôn thô bỉ sao này còn phải dạy nhân ngư làm sao điều tiết âm thanh tỷ như.
Ưm… ah…. ư…. uhm…..
Dĩ nhiên dĩ nhiên, cứ xem âm tiết bên trên mà tưởng tượng đi. Nga, cuối cùng nói thêm, hình tượng nhân khiến nhiều người còn nghi ngờ, lần trước tui vẽ xong rồi bỏ lun, vì vậy tui đã cố ý tìm một cái khác hợp hơn, còn có ánh mắt xanh đậm. Đồ này của Hải gia, hy vọng Hải trù đừng đánh tui.
Cuối cùng bảo bảo lải nhải nhiều như vậy, hy vọng mọi người không thấy tui phiền, tui tử trạch ở nhà không ai nói chuyện, đến lúc khó nhịn không tránh khỏi nói nhiều, nếu mọi người thích tiểu nhân ngư, mời cho cái like đi. Ha ha ha.