Ninh Tử Mạn cảm giác mình ngủ vô cùng thoải mái, sinh hoạt gần đây của cô vẫn luôn ổn, cho dù tối qua ngủ muộn, thì đúng 7h giờ sáng vẫn thức dậy bình thường. Cô mở mắt liền nhìn xem nhân ngư trước tiên, phát hiện nhân ngư còn đang ngủ, rất ngoan ngoãn nghe lời, không để tay băng bó vào trong nước, mà nằm trên thành hồ bơi yên tĩnh ngủ.
Ninh Tử Mạn nhìn nhân ngư tầm mắt không tự chủ được nhìn lên người nhân ngư. Tuy nói nhân ngư không có thói quen mặc quần áo, mình là phụ nữ, nàng cũng không cần mặc quần áo gì, nhưng mà… để trống lốc như vậy dường như không tốt lắm. Ninh Tử Mạn không hề cảm thấy thân thể nhân ngư khó nhìn, nhưng trong lòng cũng có sự xấu hổ, cô cảm thấy vẫn nên tìm một món đồ lặn cho nhân ngư mới được.
“Cô muốn ăn chút gì không? hay là ăn cá nhé?” Ninh Tử Mạn nhìn nhân ngư bơi lướt đến chỗ mình, không nhịn được mà nghĩ đến nàng sẽ đói bụng, nhớ lại hôm qua nhân ngư cũng chỉ được ăn mỗi con cá nhỏ, Ninh Tử Mạn lo lắng mình ra ngoài một ngày sẽ khiến cho nàng ở nhà đói bụng. Dùng vợt lưới bắt vài con cá thả vào hồ bơi, thấy động tác của Ninh Tử Mạn, nhân cười cười một tiếng với nàng, đưa tay nâng một con cá lên đặt vào lòng bàn tay, rồi đem nó thả về. Mọi động tác của nhân ngư đều được cô thu vào mắt, Ninh Tử Mạn càng cảm thấy nhân ngư thật khả ái.
“Tôi đi làm, tối về bồi cô.” Ninh Tử Mạn vừa nói, quyến luyến không thôi đi lên lầu, rửa mặt vệ sinh một hồi, lúc này mới đến viện nghiên cứu. Biết Ninh Tử Mạn sẽ rất lâu mới qay lại, nhân ngư nhìn mấy con cá nhỏ đang bơi trong góc, dùng cách như cũ gϊếŧ chết cá nhỏ, chỉ lựa những vị trí đẹp nhất của cá mà ăn. Cho đến khi hồ đầy xác cá chết, nhân ngư lúc này mới thỏa mãn dùng nước rửa tay thật sạch, ngồi lên thành hồ bơi.
Nàng cảm thấy không có gì vui, mỗi khi Ninh Tử Mạn không ở đây thì cũng chỉ có một mình mình, dĩ nhiên còn có cái bể cá đằng xa kia. Nhìn bọn chúng vẫy đuôi, nhân ngư đột nhiên nhíu mày, nàng đung đưa cái đuôi từ hồi bơi đi ra, dùng đuôi dài lê trên đất, đến cạnh bể cá.
Nhân ngư cũng không phải là không thể ra khỏi nước, chỉ là mỗi lần ra ngoài thời gian không thể quá dài, nàng nằm bên cạnh bể cá, đưa tay mò một con cá, chậm rãi để xuống đất. Cá không có nước, liền thống khổ co quắp giãy giụa, nhân ngư hơi cong khóe miệng, đong đưa cái đuôi nhìn con cá điên cuồng co quắp rồi từ từ bất động cứng ngắc, cuối cùng không còn hơi thở.
Nếu muốn phân cấp bậc sinh trưởng trong nước, thì không thể nghi ngờ bọn chúng chính là loài yếu nhất còn tồn tại, nhưng mà… Ninh Tử Mạn đã có mình, tại sao còn muốn nuôi bọn chúng chứ? nhân ngư có chút mờ mịt nghiêng đầu, nhìn xác cá chết. Nàng suy nghĩ một hồi, lấy thêm vài con cá ra ngoài, để từng con xuống đất, trên mặt nàng mỉm cười, nhìn bọn chúng vô dụng giãy giụa, rồi từ từ chết đi.
“Ninh Tử Mạn… cá… không có….”
Ninh Tử Mạn lái xe đến sở nghiên cứu, gần đây cũng không có đề tài gì quan trọng, đôi thám nghiên cũng không mò được sản phẩm quý loại mới nào, cô mỗi ngày đều nhàm chán, liền lên mạng tra về các loại đồ bơi, không phải là mua qua online, mà cô chỉ muốn biết món hàng thịnh hành của năm nay, như vậy vài của hàng ít ra cũng có mục tiêu.
Uông Lỗi đã sớm ở bên cạnh liếc trộm hồi lâu, thấy Ninh Tử Mạn trong gioqf làm việc lại lên shop online, hơn nữa còn dang xem đồ bơi, nháy mắt tinh thần liền tỉnh táo. ”Ninh tỷ, chị muốn đi biển.” Uông Lỗi cảm thấy muốn theo đuổi được nhiều phụ nữ thì không sợ hy sinh, cho dù một năm qua Ninh Tử Mạn đối với hắn không nóng không lạnh, hắn cũng không hề chịu thua.
”Ừ.” ”Vậy thật đúng lúc, gần đây Lam Hải có tiết mục gì mà đêm cuồng hoan cùng nhân ngư, tôi có mua được hai tấm vé, có muốn đi cùng nhau không?” Uông Lỗi đưa ra lời đề nghị, cũng chuẩn bị xong hình thức bị từ chối, dù sao trước đó hắn cũng đã mời mọc không ít lần, Ninh Tử Mạn lúc nào cũng từ chối, trừ phi có người ngoài đi cùng thì Ninh Tử Mạn mới đi theo.
Nhưng lúc này, đề nghị của Uông Lỗi khiến Ninh Tử Mạn có chút hứng thú, cái gọi là đêm cuồng hoan cùng nhân ngư cô cũng có nghe qua, dĩ nhiên cái gọi là nhân ngư kia cũng không phải nhân ngư thật, mà là con người hóa trang thành nhân ngư, nhưng dù vậy cô vẫn có chút hứng thú, lúc này Uông Lỗi lại đến mời, Ninh Tử Mạn suy nghĩ một chút, lần đầu tiên không từ chối liền mà cân nhắc một chút. Thật ta thì cô không ghét Uông Lỗi, chỉ là hiện tại cô đối với chuyện tình cảm cùng đối tượng yêu đương, dường như đã thành sự lười biếng.
Trở thành thành không muốn sống chung với ai nữa, không muốn quen thêm bạn mới, không muốn quen bạn trai, chuyện như vậy đối với mình chả còn gì mà mới nữa. Hơn nữa… Cũng không biết tìm cái gì, Ninh Tử Mạn cảm thấy mình bây giờ chỉ toàn là nhân ngư đang ở nhà kia, rồi còn chuyện kết hôn, nhưng hiện tại vẫn muốn uy nhân ngư ăn cơm, thay nước cho nhân ngư, còn nhiều chuyện nhỉ vặt vãnh đằng sau.
Đến giờ tan việc, Ninh Tử Mạn vội xách túi ra ngoài, cô lái xe đến cửa hàng tổng hợp, đến thẳng quầy hàng đồ bơi. Cô biết nhân ngư không mặc được quần bơi, nhưng đồ bơi đa phần đều theo mẫu nguyên bộ, chất liệu đều tốt, ngoài ra mẫu mã cùng màu sắc cũng rất quan trọng. Ninh Tử Mạn cẩn thận lựa chọn, cuối cùng chọn bộ đồ bơi màu xanh đen, mẫu mã không quá mới mẽ hay độc đáo gì, chỉ đơn giản là đồ tắm hai mảnh, nhưng bên trên có thêu đường vân màu xanh biển khiến cô hài lòng. Còn cô cUông chỉ tuỳ tiện chọn một món đồ khiêm tốn màu đen, mẫu mã cùng tùy ý, kích thước vừa chuẩn cái này thì dễ giải quyết.
Mua xong đồ bơi, Ninh Tử Mạn vội lái xe về, cơ hồ vừa về đến nhà chỉ liếc mắt cái nhà một cái liền chạy xuống tầng ngầm. Lần này cô phát hiện, nhân ngư không có trong hồ bơi, mà đang ngồi cạnh bể cá. Nàng thấy mình về, có chút vui vẻ nhìn mình, nhưng Ninh Tử Mạn nhìn thấy chi thịt bập bềnh trong nước, không sai đó là cuả mấy con cá lúc mình gần đi đã bỏ vào. Cái này khiến tim Ninh Tử Mạn đập rộn lên, rồi sau đó tầm mắt cô nhìn đến bể cá, tình cảnh chỗ đó so với chỗ này nhìn còn kinh khủng hơn.
Chỉ thấy dưới hồ cá đã có hơn mười mấy con nằm đó không còn sống, mắt cá đã đυ.c ngầu, các chi cứng ngắc, dưới tầng ngầm này cũng chỉ có nhân ngư với mấy con cá này, Ninh Tử Mạn cũng biết là do nhân ngư làm. Cô cáu mày, không hiểu vì sao nhân ngư lại làm như vậy.
”Trạm Lam, mấy con cá này… Tại sao?” Ninh Tử Mạn không biết nên hỏi thế nào, cô có nên hỏi sao Trạm Lam lại lãng phí thức ăn như vậy? Hay nên hỏi mấy câu khác tốt hơn?
”Xin lỗi.” Nhân ngư dường như nhìn thấy được sự nghi hoặc trong mắt Ninh Tử Mạn, nhưng không có giải thích, chỉ áy náy xin lỗi. Thấy ánh mắt trong sáng của nàng, Ninh Tử Mạn lập tức hết giận, chuyện liên quan đến mấy con cá này cũng không hỏi nữa.
Khi nãy cô cho là nhân ngư cố ý muốn gϊếŧ chết những con cá này, đơn giản là suy nghĩ quá nhiều cũng có lúc quá nguy hiểm. Nhân ngư thiện lương như vậy, sao lại biết làm mấy chuyện buồn chán này, có thể là do tò mò lấy cá ra chơi rồi quên bỏ vào lại. Ninh Tử Mạn trực tiếp tìm cái cớ cho nấy con cá, mấy con cá đó trước kia thật ra cũng rất quý, nhưng sau khi có nhân ngư, thì chúng đều trở thành thức ăn cho nhân ngư.
Ninh Tử Mạn để nhân ngư ngồi một bên chờ mình thay nước hồ cho nàng. Hôm nay về sớm cũng đã tính thay nước cho nhân ngư, lúc này cũng vừa vặn để thay. Nhìn Ninh Tử Mạn quyết dọn hồ bơi, nhân ngư nhìn ảnh lưng của cô, hai mắt to tròn, không có thanh âm tiếng cười.
—///—
Tác giả có lời lải nhải
Hôm nay lại có chương mới nhân ngư rồi, vì vội đuổi theo cho kịp bộ Vô Pháp Khắc Chế để lên dữ liệu chia sẻ, cho nên nhân ngư viết không được nhiều. Liếc mắt đến chương sau or có lẽ sẽ phải dùng dữ liệu lưu trữ, dĩ nhiên, điều kiện tui cũng không muốn nói nhiều. Tiểu nhân ngư hắc ám thật sự siêu cấp ngon miệng, nhất là lúc hắc ám, manh đến ứa máu.
Nhân ngư: Ninh Tử Mạn đi, tiệc búp- phê sang trọng là của em, Ninh Tử Mạn là cường hào, cả phòng đều là búp-phê của em, hôm nay tâm tình không tốt, ném đi mười mấy con cá cũng đỡ hơn rồi.
Hệ thống nhắc nhở 【 Trữ vật trong rương: Cá -13】
Ninh Tử Mạn: trời ơi, mấy con cá này… trời ơi, máy con cá này rất đắt, sao lại chết hết rồi, Trạm Lạm, em… em đã làm gì?
Nhân ngư: 【 chớp chớp mắt 】
Ninh Tử Mạn: chị biết, nhất định là mấy con cá này tự nhảy ra ngoài để tự sát đúng không, chị biết không phải là em làm mà, em là ngoan nhất.
Hệ thống nhắc nhở 【 Người chơi Ninh Tử Mạn, trí khôn -10000000, số dư -1000000000000】
Ngay sau đó, ánh mắt Ninh thô bỉ đều là nhân ngư, mấy con cá quý kia sau khi có được nhân ngư, thì đều trở thành thức ăn cho nhân ngư. Dù sao, cá bình thường cũng không thể 艹, tiểu muội muội lại không phấn nộn. sao có thể tốt hơn nhân ngư được?
Ninh thô bỉ: trời ạ, tiểu nhân ngư thật đáng yêu, ăn cái gì cái miệng lúc nào cũng nhỏ như vậy.
Nhân ngư: mdzz… đối tượng ngu ngốc như vậy, có ảnh hưởng đến đời kế tiếp không? 【 suy nghĩ sâu xa 】
Bên trên chính là truyện ngắn, nghiêm túc mà nói, hiện tại không khí hắc ám trong văn vẫn chưa đủ để nói, vốn tính để văn càng thêm hắc ám nhiều hơn, cũng như đã nói, văn này từ BE đổi thành HE. Cho nê toàn bộ đều hắc ám bối cảnh cũng vô dụng, chờ văn này kết thúc, tui sẽ nói với mọi người một chút về dự tính mới, mấy người cũng biết cái gì đã mang cảm xúc thì thế nào mà.