– Sao hai đứa không vô ? – Bà Phạm ngừng tay, nhìn hai đứa con mình, sao nó nhìn bà ghê vậy ?
– À, dạ….để con gọi em ấy dậy ! – Phạm Hương nhanh chóng chạy tới định kêu vợ dậy.
Bà Phạm phẩy tay, xua xua Phạm Hương :
– Thôi, để nó ngủ. Chắc bệnh rồi, ngủ từ trưa tới giờ, mẹ thấy cúp điện nên quạt cho nó ngủ. À, Thanh Hà đâu ?
– Dạ vợ con nói ở trường họp một chút, sẽ về trễ. – Thanh Hằng thấy hoàn cảnh hiện giờ, thật sự có chút vui, nhưng vẫn không quen.
Lan Khuê nghe tiếng động liền choàng tỉnh giấc, thấy đầu óc choáng váng, cơ thể nhức mỏi vô cùng, cổ họng lại nhợn nhợn khó chịu, liền dụi dụi mắt nhìn đồng hồ, trời đất, đã ngủ từ 1h trưa tới bây giờ, hơn bốn tiếng đồng hồ. Nàng lật đật ngồi dậy, cúi đầu :
– Con xin lỗi mẹ…để con tắm cái rồi dọn cơm.
– Thôi, mấy đứa đi tắm đi, để mẹ làm. – Bởi vì buổi chiều gia nhân sẽ được nghỉ, nên bà liền kêu đám con đi lên đi, còn bản thân tự vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Thế là ai về phòng nấy, Lan Khuê vừa vào phòng đã chạy vào phòng tắm, định tắm mau rồi xuống giúp mẹ chồng làm cơm.
– Ưm…chị làm gì vậy ? – Nàng giật mình khi thấy cô vừa xô cửa vào.
– Tắm chung đi, cho mau, rồi xuống giúp mẹ, há ? – Phạm Hương vừa nói vừa cởi tuột quần áo mình xuống sàn, quăng vào sọt đồ, leo vào bồn tắm, ngồi ở đó.
Lan Khuê lắc đầu, cởi đồ rồi chui vào, ngồi dựa vào ngực Phạm Hương. Nũng nịu :
– Chồng….
– Hửm ? – Phạm Hương trả lời một tiếng, đôi tay không đàng hoàng vuốt ve bầu ngực nàng, còn se se hai đỉnh ngực đang ẩm ướt đó.
– Thương em hông ? – Lan Khuê vẫn như lúc mới yêu, hỏi mấy câu vô cùng trẻ con, với giọng nói nhão còn hơn cháo.
– Thương, thương muốn ” chớt ” luôn. – Phạm Hương cúi người, hôn vào hõm cổ nàng, hít hà.
Cả hai làm gì trong phòng tắm không biết, suốt nửa tiếng mới lú đầu ra ngoài. Bước xuống bếp, cả nhà đã có mặt, Lan Khuê ái ngại cúi đầu, liếc mắt nhìn ông chồng mình, tại tên sắc lang đó mà nàng không thể giúp mẹ và chị dâu dọn cơm. Cũng may là bây giờ mẹ đã dễ chịu rồi, nếu mà hồi đó là bị chửi cho té tát luôn.
Cả nhà bắt đầu ăn cơm. Lan Khuê ăn được hai muỗng liền ôm miệng, chạy vào nhà vệ sinh. Phạm Hương giật mình chạy theo, đứng phía sau, nhìn vợ nôn thốc nôn tháo mà đau lòng, vuốt nhè nhẹ sóng lưng nàng.
– Sau này chị sẽ chăm cho em ăn cơm đàng hoàng, đau dạ dày miết, coi mặt em kìa.
Lan Khuê nôn xong, rửa mặt rửa miệng, vô lực ngã vào người Phạm Hương. – Hức…khó chịu quá….Hương…..- Nói xong ôm chồng chặt hơn, nhưng ôm xong lại thấy vô cùng chán ghét, bèn đẩy cô ra. Phùng má lên đi ra ngoài. – Nhìn mặt chị thấy ghét quá đi.
Phạm Hương hiện lên ba vạch đen trên đầu, bây giờ là hoàn cảnh gì ? Tự nhiên ghét người ta, người ta có làm gì em đâu chứ ? Thật khó hiểu. Cô gãi gãi đầu, chắc vợ ” tới tháng “, hoặc tại trời nóng quá nên nàng mới thế.
Cô bước ra ngoài, ngồi lại bàn ăn. Lan Khuê tiếp tục ăn, nhưng nghe mùi thức ăn lại vô cùng khó chịu.
– Hương, ăn xong nấu cho vợ trà gừng, ngày mai chở vợ đi bệnh viện đi. – Ông Phạm gắp miếng đồ ăn, nhìn sắc mặt khó coi của con dâu út.
Phạm Hương dạ một tiếng rồi tiếp tục ăn, nhìn qua phía Lan Khuê, lại thấy nàng đang trừng mắt với mình, vội cụp mắt xuống ăn cơm. Hứ, cái đồ đáng ghét, tự nhiên lườm người ta, người ta cưng em như vậy, em chỉ mới được mẹ chồng thương yêu đã đá người ta ra khỏi tầm mắt, thật khó ưa.
Ăn xong, Lan Khuê giúp Thanh Hà rửa chén, rồi sau đó ra ngoài phòng khách. Cả nhà chia làm 2 phe chơi đoán ô chữ với Mẫn Mẫn.
Cả gia đình quây quần, cười nói vui vẻ, Lan Khuê cứ 5p là chạy vào nhà vệ sinh, nôn đến mặt mày đỏ hồng còn chưa dừng được.
– Con xin phép lên phòng ạ ! – Lan Khuê không muốn làm cản trở chuyện vui của mọi người, liền cáo lui.
Phạm Hương thấy thế liền chạy vào bếp, pha cho nàng tách trà gừng, lật đật đem lên lầu cho vợ.
* Cạch * – đẩy cửa vào, Phạm Hương thấy vợ đang nằm co ro trên giường, liền leo lên ngồi ở mép giường, xoa xoa thái dương cho nàng.
– Ưm…đừng đυ.ng vào em, khó chịu. – Nàng đẩy tay Phạm Hương ra, khuôn mặt nhăn nhó.
– Ngoan, uống trà gừng nè em.
– Hứm…..hông, chị tránh ra đi….hức, ghét chị…..– Lan Khuê đột nhiên sướt mướt, đôi mắt ướt sũng nhìn cô.
Phạm Hương hoảng hồn xoa xoa má nàng, tự hỏi nàng bị cái gì ? Rõ ràng từ sáng tới giờ cô đâu có làm gì bậy bạ đâu. Cô xốc nhẹ nàng ngồi lên, tựa ở thành giường. – Hương xin lỗi em nha, ghét chị cũng được, uống miếng trà cho khỏe nha em. Uống xong rồi ngủ.
– Hic….hỏng ngủ….- Lan Khuê lắc đầu nguây nguẩy, khuôn mặt trề xuống mấy mét.
– Rồi, không ngủ thì thôi, chồng hát em nghe nha. – Phạm Hương đút cho nàng muỗng trà rồi gật gật đầu.
Lan Khuê phùng má, trề môi, đôi mắt lại long lanh nước, giãy đành đạch :
– Hong ngheeeeee
– Rồi rồi, không nghe thì chị không hát. Đừng hét như vậy. – Phạm Hương tạch lưỡi, rõ ràng cô vợ có vấn đề, hay cô vợ này lại ghen bậy bạ với ai nữa rồi ? Nhưng nghĩ mãi chẳng ra, nên thôi cho qua.
Khi Lan Khuê uống xong li trà, liền nằm xuống thút thít nhìn chồng ủy khuất vô cùng, ai không biết nhìn vào còn tưởng Phạm Hương vừa mới đánh mắng nàng xong nữa đó.
– Hương, hic, nhức tay, nhức chân, khó chịu ở bụng, nhức lưng…nhức đủ thứ ” hớt ” á !
Phạm Hương gật đầu, bắt đầu bóp vai, bóp tay, bóp chân cho nàng. Đôi tay nhanh chóng xoa nhè nhẹ vào bụng nàng, rồi xoa xoa đùi, bàn chân…..
” Xích lên xí “
” Bên trái á Hương, đúng òi, bóp mạnh dô “
” Xích qua “
” Ui da…nhẹ thôi ông ơi, tui đau quó ò… “
Phạm Hương khẽ than, không phải bị vợ hành mà khó chịu, chỉ là không biết sao vợ lại trở nên khó ở như vậy ????
Lan Khuê sau khi được chồng xoa bóp, liền thở nhẹ ra, ưỡn vai nhìn Phạm Hương :
– Chị đi chỗ khác ngủ đi, nhìn chị thấy ghét, ngủ hỏng được.
– Ơ….- Phạm Hương trề môi, khuôn mặt đáng thương vô cùng.
Nhưng khi thấy ánh mắt cương quyết của vợ, chỉ có thể lẳng lặng ôm gối, định ra ngoài một tí, đợi vợ ngủ xong sẽ chui vào. Nhưng chỉ mới ra đến cửa đã nghe tiếng nàng gọi :
– Hương….ở lại với em. Em xin lỗi ! Em hỏng biết sao em lại bức rứt trong người vô cùng, nhìn ai cũng thấy ghét. Hức…
Phạm Hương quay lại, quăng gối lên giường, nằm xuống ôm lấy vợ. – Chị thương mà, chị biết em khó chịu, mai đi bác sĩ nha.
– Biết gòi, nói quài…..hừ….tự nhiên ghét lại rồi.
– “…..” – Ai đó khẽ câm nín, không dám cãi vợ. Chắc chắn vợ cô đã ăn nhầm cái gì rồi.
– Hừm………hát em nghe đi. – Lan Khuê ngước lên nhìn Phạm Hương yêu cầu.
– Được được….hình như anh có điều muốn nói, cứ ngập ngừng rồi thôi…..– Phạm Hương nuốt khan, chìu chuộng cô gái bé nhỏ, liền cất giọng hát.
Nhưng hát chỉ mới vài câu đã nghe nàng la lên, rồi chui rúc trong ngực cô :
– Hoyyyy, đừng hát nữa, nghe tiếng thôi cũng thấy ghét, ôm em ngủ đi.
-“….”
#MoonSun