Hệ Thống Giải Cứu Nữ Chủ

Chương 64: Đệ thất mộng: Khi tuyết ngừng rơi (3)

Ngày đầu tiên Thường Lạc ở trong lâu đài, Tuyết nữ vương dặn dò hai tiểu quỷ mang đến cho cô một tô đá bào lớn, Thường Lạc run run cầm tô đá bào trong tay. Đây thật sự là phương pháp nuôi dạy trẻ nhỏ đúng đắn sao? Chỉ sợ nếu Tuyết nữ vương ở thời hiện đại đã sớm bị tước quyền nuôi dưỡng.

"Không phải ngươi than đói sao? Nữ vương đặc biệt căn dặn bọn ta làm cho ngươi đó nha~" Đầu đỏ lúc nào cũng nheo nhéo bên tai cô, bảo rằng đây chính là một ân điển lớn mà nữ vương dành cho cô, cô nên ăn hết tô đá bào lớn đó thay cho một lời biết ơn sâu sắc.

Một ngày ăn đá bào, Thường Lạc nhủ lòng mình sẽ ổn nhưng cô biết không thể nào ăn lâu dài được, đến ngày thứ ba Thường Lạc đói đến độ mặt mày xanh mét. Tiểu quỷ đút cho cô thêm vài bát đá bào cũng không làm cô khá hơn được, cô biết mình kiệt sức nên chỉ nằm trên giường thở khò khè, tránh tuyệt đối hoạt động để bảo toàn năng lượng.

Đầu vàng chạy lại chỗ nữ vương, hắn hốt hoảng nói: "Loài người bị hư rồi, thần không biết chỉnh!"

Tuyết nữ vương đang ngồi chống tay ngủ thì nghe tiểu quỷ đầu vàng báo về tình trạng loài người, nàng ồ một tiếng, phất tay ra hiệu cho hắn lui. Hết buổi trưa nàng còn chưa ghé qua chỗ loài người, đến tận đầu buổi chiều mới di giá từ ngai vàng của mình đến phòng nhỏ của Thường Lạc. Nàng đứng ở ngoài nhìn vào thì thấy loài người đang nằm trên giường thở thoi thóp, nàng tuy không hiểu biết nhiều về loài người nhưng nàng biết như thế này tức là sắp chết.

"Ha" Tuyết nữ vương chỉ ngón tay vào đầu Thường Lạc, cố gắng dùng ngón tay di chuyển đầu của Thường Lạc qua lại để xem hết tình trạng của cô. Mà Tuyết nữ vương trước giờ không tiếp xúc với loài người quá nhiều cho nên nàng cũng không biết Thường Lạc bị thế nào. Nàng lắng tai nghe thì nghe thấy Thường Lạc nói lí nhí trong miệng: "Đói… ta đói…"

Nơi khô cằn như lâu đài của Tuyết nữ vương không có lấy một loại quả nào, bản thân của nàng cũng không phải ăn để duy trì sự sống, cho nên đói là một khái niệm rất lạ lẫm. Nàng hỏi qua hai tiểu quỷ bọn hắn cũng không biết đói là gì, nàng phá kết giới đi hỏi các bạn của mình cũng không biết, vì vậy Tuyết nữ vương đành phải ngự giá thân chinh đi đến chỗ loài người để hỏi rốt cuộc đói là gì.

Nàng biến mái tóc trắng óng ánh của mình thành màu hung đỏ đẹp đẽ, quần áo cũng thay đổi thành kiểu dáng loài người thường mặc, đây là lần đầu tiên trong đời nàng cố gắng làm giống với loài người. Cầm một chiếc giỏ mây đi vào bên trong chỗ đông đúc của loài người, nàng chạm phải vào cánh tay của ai đó, người kia ngay lập tức xin lỗi nàng.

"Xin… xin lỗi?"

Đây là khi cách thức loài người nói chuyện khi đυ.ng vào người khác ư? Xin lỗi? Nàng ngạc nhiên lặp đi lặp lại lời xin lỗi, người kia nhìn nàng hệt như chính nàng là sinh vật lạ rớt xuống, thậm chí đi đến tận cuối đường vẫn còn nghi hoặc ngoái đầu lại nhìn nàng.

Nàng đứng trước một bà cụ đang chống gậy đi ngược hướng với mình, nhớ đến câu Thường Lạc nói, đem chúng lặp lại trước mặt bà cụ để hỏi.

"Cho hỏi… Đói, ta đói… Làm sao mới hết?"

Bà cụ nhìn nàng, lông mày thưa thớt nhíu lại thành một đoàn thẳng hàng: "Đói?"

"Phải, đói…"

Bà cụ gật gù, bà chỉ tay vào quầy hàng bên cạnh bảo nàng ghé mua. Nàng ngu ngơ đi lại trước sạp nhìn món đang bày bán, có thịt có cá có rất nhiều món đủ màu sắc sống động. Nhưng vấn đề là khi nàng muốn lấy đồ trên sạp đều bị người ta mắng, nàng liền đứng nhìn xem người khác làm sao lấy được hàng .

Một người đàn ông đi lại quầy muốn mua đồ, hắn ta lấy trong túi ra hai đồng tiền nhỏ. Nàng cũng cho tay vào túi áo biến thành vài đồng tiền y hệt, sau khi sao chép xong bèn nói với chủ quầy hàng: "Ta lấy cái này được không?"

"Tiền, ngươi có tiền không?"

Tuyết nữ vương lấy trong túi mình ra vài đồng tiền, nàng đặt chúng vào tay hắn ta, hệt như những đồng tiền này chính là than nóng cần phải ném đi ngay lập tức. Đây là tiền giả mạo, nàng chỉ sao chép cho giống những đồng tiền của người đàn ông nọ, người làm điều sai trái thường hay chột dạ như thế.

Hắn ta thấy nàng có tiền bèn cắt thịt, lấy trái cây cho vào giỏ của nàng đúng với số tiền mà nàng đưa. Tuyết nữ vương cầm theo giỏ đồ đi về lâu đài của mình, mua được đồ trị "đói" cho Thường Lạc xong cho nên đi về cũng tự tin hơn hẳn.

Về đến lâu đài, nàng đem khối thịt để trước mặt Thường Lạc hảo tâm nói: "Ăn đi."

Là một miếng thịt còn đỏ tươi màu máu và rau củ còn nguyên gốc rễ, Thường Lạc ho sù sụ, cô che miệng mình than lên một tiếng "trời ạ". Không biết số phận cô tạo nghiệp thế nào mà phải chịu đựng như thế này.

"Ăn"

Thường Lạc phồng má, lắc đầu liên tục như ai đó lên dây cót: "Không ăn!"

Tuyết nữ vương mặt xám xịt còn hơn bầu trời mùa đông, nàng đứng lên đi ra khỏi phòng một mạch, đi không quay đầu lại. Thường Lạc nằm trên giường nhìn khối thịt tự tưởng tượng đến lúc thịt chín lên, vị ngọt của sự tươi mới len lỏi trong miệng cô, ấm nóng lan tỏa xuống bụng. Chiếc bụng đói kêu lên rột rột phản đối, cô nằm xuống giường ngước mắt lên trần nhà, bất lực, cô không còn sức đi nấu đồ ăn cho chính mình, những ngày nhịn đói đã lấy đi hoàn toàn năng lượng cô có.

"Các ngươi vào xem thử loài người muốn gì đi, ta mua từ chỗ con người rồi, không biết vì sao lại không ăn" Tuyết nữ vương ít khi nào nói một câu dài đến thế, nhưng từ khi nàng biết "loài người" kia số lượng từ của nàng ngày càng tăng lên, đến mức nàng còn không nhận ra đó là bản thân mình.

Hai tiểu quỷ nhanh nhẩu vâng dạ rồi nhảy vào trong phòng Thường Lạc, đầu đỏ cầm thịt trên tay, nhí nha nhí nhố hỏi cô: "Cái này ngươi ăn đi chứ, nữ vương nói đây là thứ loài người hay đói."

Khái niệm về đói và ăn là khái niệm hoàn toàn lạ lẫm, Tuyết nữ vương không cần ăn, bản thân của hai tiểu quỷ cũng không cần ăn, chỉ có "loài người" như cô mới đói bụng đến mức sắp chết lả đi trên giường.

Thường Lạc thều thào: "Ngươi biết lửa không?"

Tiểu quỷ tóc đỏ gật đầu: "Biết, ta biết"

Ngay lập tức hắn tạo một ngọn lửa bên trong lâu đài băng giá của nữ vương, Thường Lạc hai mắt sáng rỡ nhìn hắn: "Ngươi… giúp ta đem khối thịt này để lên trên ngọn lửa."

Miếng thịt để trên lửa mất khoảng mười phút bỗng bốc mùi thơm ngào ngạt, Tuyết nữ vương chống tay định ngủ thì nghe thấy mùi lạ, nàng nhắm mắt ngửi một hơi thật sâu, có vẻ như mùi hương này rất hấp dẫn nàng.

Sau khi ăn no nên Thường Lạc nằm ưỡn bụng ra phè phỡn trên giường, vì lúc này cô mới mười tuổi nên giường lớn căn bản nằm không hết, nằm lăn qua lộn lại một chút liền mệt mỏi thϊếp đi.

Tuyết nữ vương biết loài người cần ăn thịt và rau, nàng sai hai tiểu quỷ lên thị trấn mua về, còn đem băng đến đông lạnh đồ ăn để không bị hư. Rốt cuộc Thường Lạc cũng có thể tránh được kiếp số đói nhăn răng mà Tuyết nữ vương mang đến.