Các Ngươi Theo Ta Làm Gì? Nữ Chủ Ở Kia Mà!

Chương 37 (H)

Phía trên tòa thánh điện hồ tộc, Trữ Thiên Tuyết hoá thành Cửu Vỹ hồ, ngồi trên nóc nhà thần điện, cô độc nhìn bầu trời. Hồ yêu sống mấy ngàn năm, Trữ Thiên Tuyết muốn đè xuống du͙© vọиɠ mình không phải khó. Từ khi bắt đầu, vô luận đổi bao nhiêu tình nhân, đều không có nửa điểm an ủi, trong lòng thật giống như có một lỗ hổng lớn, làm sao cũng không lấp đầy được, hơn nữa lỗ hổng càng ngày càng lớn. Bất quá nó dần được thay thế bởi một người, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi tiếp xúc, mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhăn mày của nàng, đều khắc sâu vào trong lòng Trữ Thiên Tuyết. Nghĩ tới người này, đột nhiên muốn đi xem nàng một chút, không ai trong hồ tộc biết tối nay người có vinh hạnh có thể cùng triền miên với Trữ Thiên Tuyết là ai, ngoại trừ nàng và người trong cuộc.

Đêm nay là đêm trăng tròn, thân thể hồ yêu rất dễ dàng động tình, nhận thấy thời gian sắp tới giờ tý, Tiểu Cửu thì cũng không có ở đây, Trữ Thanh Bí nghĩ có lẽ nên dùng tạm người bên cạnh.

Mặc dù hồ yêu có thể áp chế xuống du͙© vọиɠ, nhưng làm như vậy sẽ rất thống khổ, thay vì phải đau khổ nhịn xuống du͙© vọиɠ, thà rằng lựa chọn vui vẻ khoái hoạt còn tốt hơn.

Bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều, người bên cạnh lại không có động tĩnh gì, Trữ Thanh Bí quay mặt sang nhìn Giang Tiểu Ngư.

"Ngủ rồi sao? Người này thậm chí còn không có chút phòng bị nào" Trữ Thanh Bí nhìn cái người đang ngủ say kia, đôi mi dài thanh tú khép lại, cái miệng nhỏ nhắn chép chép như đang mơ thấy giấc mơ nào đó, bộ dáng thực sự khả ái.

Tay nàng không tự chủ vuốt ve khuôn mặt Giang Tiểu Ngư, nếu người này đã tự mình dâng lên tới cửa, nàng tội tình gì không hưởng thụ đâu, huống hồ người này còn là một cái lò cực phẩm nữa a.

Ngay lập tức nàng cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại kia, đầu lưỡi thuận tiện rà vào bên trong, không chạm vào thì thôi, vừa chạm vào làm cho người ta có một loại cảm giác mê luyến, muốn ngừng lại nhưng không cách nào ngừng được.

"Hảo ngọt a" Giang Tiểu Ngư không biết rằng bản thân bị cái người kia chiếm tiện nghi, theo bản năng đáp lại nàng. Trữ Thanh Bí như được cổ vũ, nhất thời khó kiềm nén cảm xúc đang dâng trào. Nụ hôn ngọt ngào cuồng đắm phá lệ tuyệt vời, song lưỡi quấn quít nhau tạo thành dòng điện lưu chạy dọc khắp cơ thể.

Bên này, hai người đang âu yếm triền miên thì Tử San bên kia sau khi bị Trữ Thiên Tuyết từ chối, tâm tình buồn bực chạy đến chỗ này phát tiết. Kết quả liền thấy kia một màn kinh diễm, Trữ Thanh Bí với cái người gần đây được mọi người trong tộc nhắc tới.

Cuộc vui đang diễn ra giữa chừng, thì bị sự xuất hiện của người kia làm cho gián đoạn, Trữ Thanh Bí ngước nhìn Tử San ra vẻ khó chịu.

"Nữ tử đó, ta muốn" Tử San nhìn thấy hai người này ân ân ái ái trước mặt mình, vốn tâm tình không tốt lại càng thêm bất định, nàng không vui vẻ được, đương nhiên cũng sẽ không để cho người khác được vui vẻ rồi.

"Rất tiếc nàng đêm nay ở cùng ta rồi! Ngươi chịu khó đi tìm người khác vậy" Trữ Thanh Bí có ý đuổi đi Tử San

"Nga~ ngươi từ bao giờ lại có tính chiếm hữu như thế? Nếu không…ta và ngươi cùng nhau bồi nàng, vậy không phải tốt hơn sao?" Tử San không có ý định bỏ đi, chủ động đưa ra đề nghị.

"Một mình ta bồi nàng được rồi, ngươi vẫn nên đi tìm người khác thì hơn" Trữ Thanh Bí thẳng thừng đuổi người.

"Ngươi…" Tử San nhất thời nổi giận, bất chấp ở lại không đi.

"Các ngươi tranh giành được ích lợi gì, sao không cùng nhau bồi nàng đi" Trữ Thiên Tuyết đúng lúc này xuất hiện cắt ngang hai người đang giằng co.

"Nương" Tử San và Trữ Thanh Bí đồng thời kêu lên.

"Ngay cả nương cũng muốn người này, sức hấp dẫn của người này cũng quá lớn đi" Hai người cùng chung suy nghĩ.

"Nếu không ai phản đối, vậy thì bắt đầu đi" Trữ Thiên Tuyết mặc dù ôn nhu, tuy nhiên rất kiên định, không cho kẻ nào chất vất.

Vốn chỉ một Tử San muốn gia nhập là thấy không ổn rồi, giờ lại thêm nương vào, bất quá Trữ Thanh Bí cũng không dám có ý kiến, đành ngậm ngùi chấp nhận để hai người dùng chung người này.

Ánh trăng vô tình biến hoá trở nên huyền ảo, toả sáng một vùng địa phương, chiếu vào da thịt trần trụi của Giang Tiểu Ngư, da thịt trắng nõn dưới ánh trăng hiện lên như một loại ánh sáng thuần khiết, màu tóc nâu sáng bóng tản ra một bên, gương mặt thánh thiện khi ngủ cũng trở nên nhu thuận hơn rất nhiều.

"Vóc người thật tốt" Trữ Thiên Tuyết vuốt ve đường cong mê người của Giang Tiểu Ngư, xúc cảm nhẵn nhụi trơn mềm trên từng tấc da thịt được ánh trăng chiếu gọi mỹ lệ đến cực điểm.

Dưới sự vuốt ve của Trữ Thiên Tuyết, cơ thể mẫn cảm của Giang Tiểu Ngư như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thuỷ triều ấm áp tràn lan giữa hai chân chảy xuống trên thảm cỏ, linh lực tinh tuý rất nhanh liền bị cỏ tiên hấp thu, dáng vẻ càng thêm xanh tươi.

Tử San đem hai chân Giang Tiểu Ngư mở ra, để cho hai chân nàng dựa lên vai mình, cảnh xuân sắc nhờ ánh trăng chiếu vào càng thêm mỹ lệ, cánh hoa màu hồng nở rộ giữa cảnh đêm, thoạt nhìn làm cho Tử San mê mẫn. Nàng không nhịn được vùi đầu vào trong đó liếʍ mυ'ŧ, cái này ái dịch đối với nàng là vật đại bổ, liền đem tất cả nuốt vào, cảm giác thân thể thật thư thái, linh lực trong cơ thể cuồn cuộn vận chuyển, Tử San thân thể bắt đầu động tình, càng phát ra khát vọng muốn được nhiều hơn.

Mặc dù đã ngủ say, nhưng theo bản năng của thân thể, không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền thở gấp, không ngừng phát ra thanh âm rêи ɾỉ.

Đường cong vạn phần mê người của Giang Tiểu Ngư khiến cho cả 3 người không khỏi bị hấp dẫn, sự xinh đẹp dụ hoặc vô tình kéo các nàng vào mê cảnh không cách nào thoát ra được. Mặc dù đã từng chứng kiến vô số thân thể của những mỹ nhân khác, nhưng người này khó tránh khỏi không khiến cho các nàng bị mê hoặc.

Trữ Thanh Bí chôn mặt ở giữa đôi ngọc phong mềm mại, tay kia nhu nắn một bên ngọc phong xinh xắn, tuy không lớn nhưng rất vừa tay, khoả anh đào bị động chạm bắt đầu cứng rắn, nàng cũng không chần chừ, môi khẽ hôn lên, vươn lưỡi lướt qua điểm nhỏ nhắn hồng diễm, ngậm vào miệng hàm khoả, thi thoảng mυ'ŧ vào, tựa như đang thưởng thức mỹ vị.

Bên dưới bị Tử San chiếm đóng, bên trên thì có Trữ Thanh Bí, thân thể Giang Tiểu Ngư tựa như sóng triều mãnh liệt, cuồn cuộn dâng lên từng đợt, nàng ngày thường đã rất xinh đẹp rồi, hiện tại động tình, dưới ánh sáng mờ ảo càng thêm minh diễm mê người.

Trữ Thiên Tuyết tay thon dài chậm rãi âu yếm ngọc thể, hôn nhẹ lên môi nàng. Đầu lưỡi hoạ vài vòng cánh hoa, sau đó cậy mở khớp hàm, một đường tiến quân thần tốc, chiếc lưỡi trơn nóng lan tỏa mùi hương chủ động trêu ghẹo, linh hoạt cuốn lấy chiếc lưỡi của nàng mà mυ'ŧ mác.

Rời đi đôi môi, Trữ Thiên Tuyết đáp xuống đường cong của chiếc cổ bạch ngọc xinh đẹp, lưỡi tinh tế hôn mυ'ŧ vào từng tấc da thịt, lưu lại một chút màu sắc trên bã vai trắng nõn. Không dừng lại ở đó, cánh môi ấm áp lại tiếp tục di chuyển lên vành tai, nhẹ nhàng cắn,

liếʍ mυ'ŧ vành tai của nàng.

Ánh trăng đối với hồ tộc có tác dụng kí©ɧ ŧìиɧ rất lớn, Giang Tiểu Ngư bị cả 3 người ra sức trêu chọc, rốt cuộc liền than nhẹ ra một tiếng.

Tử San lúc này đã đổi chỗ với Trữ Thiên Tuyết, còn Trữ Thiên Tuyết lại đổi chỗ với Trữ Thanh Bí.

Nàng khuynh thân hôn lên môi Tiểu Ngư Nhi, đầu lưỡi trơn trượt nóng ấm xâm nhập vào trong khoang miệng, quấn lấy chiếc lưỡi đang ẩn núp bên trong, đuổi cùng gϊếŧ tận. Tiếp đến lại vùi vào cần cổ, hôn lên chiếc cổ tuyết trắng nõn, đến bờ vai mảnh mai, dùng răng cắn nhẹ lên rồi mυ'ŧ vào. Sau đó cúi đầu đến bên lỗ tai, khẽ liếʍ vành tai trái, ở bên tai nhẹ nhàng thổi vào.

Ngọc thể tuyết trắng với đường cong hoàn mỹ được cả ba người nâng niu, săn sóc chu đáo, đây chính là một vưu vật tuyệt mỹ làm cho người ta khó lòng cưỡng lại được sức hấp dẫn này.

Không thể chờ đợi hơn được nữa, Trữ Thiên Tuyết đưa tay chạm lên sơn phong nhẹ nhàng vuốt ve, đôi môi mềm mại nóng bỏng chậm rãi đi xuống tuyết phong với khoả anh đào hồng diễm, đầu lưỡi tinh tế thưởng thức hương vị ngọt ngào, sự điêu luyện của đầu lưỡi không ngừng âu yếm hai điểm phấn hồng, trêu chọc nhũ phong phúc chốc thẹn thùng đỏ lên. Chiếc lưỡi linh hoạt liếʍ quanh nhũ phong, thỉnh thoảng lại mυ'ŧ mạnh vào, chậm rãi nhấp nháp.

Hoa viên bên dưới một lần nữa bị kích phát, sớm đã lầy lội từ lâu, Trữ Thanh Bí hôn nhẹ lên đoá hoa xinh đẹp, vươn đầu lưỡi nóng bỏng lướt nhẹ qua, trước sự cám dỗ của hoa huyệt, chiếc lưỡi hư hỏng lập tức bị hút chặt vào trong huyệt động.

Trong giấc ngủ say, nơi tư mật bỗng nhiên truyền đến kɧoáı ©ảʍ tột cùng, môi anh đào không tự chủ khẽ kiều ngâm. Hạ thân mơ hồ có dòng ái dịch nóng ấm như thuỷ triều không tiết chế được muốn thoát ra ngoài, mật dịch do sự co thắt của huyệt động, ngày càng chảy ra nhiều nước hơn.

Bóng đêm lặng lẽ bao trùm vạn vật, trăng tròn trên cao tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, khung cảnh xuân sắc được ánh trăng tô điểm lên như một bức tranh tuyệt mỹ.

Trên thảm cỏ xanh, ba người này đều không biết mệt mỏi, luân phiên thay đổi vị trí cho nhau, đem cái nhân vật đang nằm ngủ vẫn không hay biết dưới kia tiến công chiếm đóng nhiều lần.

Sau trận giao chiến kịch liệt ngoài trời, các nàng không biết từ lúc nào đã lăn đến trên giường, trải qua thêm

một trận kí©ɧ ŧìиɧ nữa, các nàng mới chịu buông tha cho người dưới thân, nằm xuống cạnh bên nàng.

Trong núi, cảnh xuân sắc của hồ ly ở khắp nơi như cờ bay phấp phới, tiếng thở gấp làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai, cùng ánh trăng hoà vào du͙© vọиɠ nguyên thuỷ nhất.