☆, Chương 121:
Từ sau một đêm thẳng thắn đối mặt nhau, Sở Phi Ca cùng Trình Mộ Diên như là có một loại giống như hiểu ngầm vậy, cũng sẽ không tiếp tục đề cập tới những chuyện không vui kia. Mà thái độ của Sở Phi Ca đối với Trình Mộ Diên, cũng khôi phục lại như lúc xưa, mà không phải cẩn thận từng li từng tí cùng lòng tràn đầy hổ thẹn như trước.
Ngoại trừ thời điểm lâm triều cùng xử lý triều chính, thời gian còn lại Sở Phi Ca đều muốn dính lấy Trình Mộ Diên, hai người hận không thể trực tiếp biến thành một người mới bằng lòng bỏ qua. Ngày hôm đó vừa vặn phê tấu chương xong, Sở Phi Ca liền không thể chờ đợi được nữa đi ra khỏi ngự thư phòng, đi về hướng tẩm cung của mình. Dọc theo đường đi, thì chỉ có thể nhìn thấy nàng bước đi như bay ở phía trước, một đám cung nữ thái giám đuổi theo ở phía sau.
"Diên nhi! Diên nhi! Ta muốn ôm một cái!" Mới đi vào trong phòng của mình, Sở Phi Ca liền lớn tiếng kêu tên Trình Mộ Diên, muốn đòi phần thưởng. Ai biết, ngay ở lúc nàng muốn trực tiếp nhào vào trong lòng Trình Mộ Diên thì, trong phòng lại xuất hiện thêm hai người khác làm cho nàng đen mặt. Động tác vốn cũng là ngừng lại, dáng dấp thật là lúng túng.
"Ai? Đây là tiểu hài tử nhà ai đang tìm mẫu thân để ôm đây? Có cần ta giúp ngươi hay không a?" Lạc Lam Linh nhìn Sở Phi Ca ở trước mặt có chút sững sờ, không nhịn được lên tiếng trêu đùa nói. Hài tử này, cuối cùng cũng coi như là đáng yêu như thế một tí. Bộ dáng vẻ ngây ngốc hiện tại thật tốt, làm gì nhất định phải giả vờ già dặn như trước đây? Bày ra một bộ phong thái nữ đế tự cao tự đại.
"Lạc di, Thường di, các ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Thực sự không tìm được cái gì để nói, Sở Phi Ca không thể làm gì khác hơn là hỏi nguyên nhân các nàng tới đây."Ha ha, cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn tới thăm Mộ Diên một chút, thuận tiện lại đây chào từ biệt. Chỉ là hành trình lúc đầu đã định là ngày hôm nay muốn rời đi, dường như là phải trì hoãn kéo dài." Lạc Lam Linh vừa nói, vừa quay đầu lại liếc nhìn Trình Mộ Diên nằm ở trên giường. Mà người sau, cũng là không mặn không nhạt nhìn lại nàng một cái.
Nhìn ánh mắt hai người này trao đổi, Sở Phi Ca thực tại cảm thấy không dễ chịu. Mặc dù biết Diên nhi cùng Lạc Lam Linh không có quan hệ gì, nhưng bình dấm chua này của Sở Phi Ca, lại là ngay cả một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ không bỏ qua. Tuy rằng Mộ Dung Liên Thường không nhìn thấy, nhưng Sở Phi Ca nàng lại là xem rõ rõ ràng ràng.
Vừa nãy ánh mắt Lạc Lam Linh nhìn về phía Trình Mộ Diên, rõ ràng là mang theo một chút ám muội cùng cân nhắc.
Nghĩ đến đây, Sở Phi Ca vội vàng ngồi ở mép giường, dùng tay vuốt mặt Trình Mộ Diên."Thân thể của Diên nhi có tốt hơn một chút?" Khoảng thời gian lấy móc sắt trong xương tỳ bà của Trình Mộ Diên ra, đã qua một tháng sau. Trong thời gian này, Sở Phi Ca tìm đến các quốc gia, các nơi có dược liệu quý giá nhất, như là không cần tiền cứ thế mỗi ngày nấu cho Trình Mộ Diên vừa ăn vừa uống.
Tuy rằng những dược liệu bồi bổ kia đều quý đến cực điểm, nhưng uống vào trong bụng Trình Mộ Diên, thật giống như là trực tiếp tiêu hóa vậy, cũng không có quá nhiều hiệu quả. Thậm chí ngay cả thịt trên người, cũng là chỉ căng thêm một chút xíu. Đối với vấn đề này, Sở Phi Ca đã từng hỏi Lạc Lam Linh nguyên nhân. Mà đối phương chỉ nói là thân thể Trình Mộ Diên bởi vì trải qua lần thương tổn này, đã không tốt bằng trước đây. Cho dù mỗi ngày bồi bổ, cũng sẽ không tốt lên nhanh được, trọng điểm là cần kiên trì bền bỉ.
Thế là, bây giờ Trình Mộ Diên mỗi ngày ba bữa, có thể nói là còn muốn phong phú hơn so với Sở Phi Ca. Không chỉ có các loại thuốc bổ, canh bổ, hϊếp đáp rau xanh*, càng là chuyên chọn những thứ bồi bổ đặc biệt. Thậm chí một lần để Trình Mộ Diên cảm thấy, chính mình sau khi ăn những thứ đồ này, giá trị bản thân đều tăng rất nhiều (người giàu mới co tiền ăn sang, thì giá trị bản thân tăng). (*nghĩa là trong bữa ăn không có rau mà toàn thịt cá và những thứ bổ dưỡng)
"Kỳ thực thân thể của ta đã sớm không có chuyện gì, chính là các ngươi đang đại kinh tiểu quái*, mới sẽ giống như là có việc." Trình Mộ Diên tùy ý bàn tay ấm áp của Sở Phi Ca xoa xoa mặt của mình, nàng yêu thích cảm giác thân mật như vậy. Lại như là ở những ngày tuyết lớn mà được người yêu che chở ở trong ngực vậy, an nhàn như một giấc mơ đẹp. (*đại kinh tiểu quái: sự hình dung đối với sự tình không có gì đặc biệt mà làm ra kinh ngạc quá đáng)
"Làm sao sẽ không có chuyện gì chứ? Ngươi xem một chút, ngươi hiện tại vẫn gầy như thế, lúc ôm lấy thì cả người toàn là xương không có thoải mái chút nào. Ta một hồi nhất định phải nói với người của Ngự Thiện phòng, bắt bọn họ làm thêm chút đồ ăn mặn đem đến đây." Sở Phi Ca một bên đánh giá thân thể Trình Mộ Diên từ trên xuống dưới, một bên trịnh trọng nói. Không ngờ rằng, nàng yêu cầu như vậy nhìn giống như là vì muốn tốt cho Trình Mộ Diên, nhưng khiến người sau khổ không thể tả.
Từ những năm đó ở lãnh cung, Trình Mộ Diên cũng đã không đυ.ng tới đồ ăn mặn. Trong ngày thường chỉ là ăn một ít thức ăn chay Tiểu Thúy làm, thậm chí ngay cả dầu cũng rất ít tiên nhiễm. Nếu không phải là có tổn thương trong người, hơn nữa Sở Phi Ca mỗi ngày bức bách mình ăn những thứ đó. Trình Mộ Diên thà rằng bị đói, cũng không muốn đi chạm vào những món ăn mặn như thịt cá kia.
"Tiểu Ca, ngày mai ngươi phê xong tấu chương, trở về sớm một chút được không?" Vì chuyển đề tài, Trình Mộ Diên giả vờ không thèm để ý hỏi."Làm sao? Ngày mai có chuyện gì không?" Đối với vấn đề của Trình Mộ Diên, Sở Phi Ca có chút không rõ. Nàng không phải mỗi ngày đều sẽ ở sau khi phê xong tấu chương thì chạy về đây sao? Lẽ nào Diên nhi chê thời gian mình ở cạnh nàng quá ít sao?
"Kỳ thực, cũng không có chuyện quan trọng gì, chính là hi vọng ngày mai ngươi có thể về sớm một chút mà thôi."
"Được, Diên nhi nói, ta nhất định nghe."
Được Sở Phi Ca đáp ứng, khóe miệng của Trình Mộ Diên nhếch lên tạo ra một vệt cười nhẹ, trực tiếp đem đối phương mê mẩn đến thất điên bát đảo, hận không thể trực tiếp liền hướng về cái miệng nhỏ kia hôn một cái. Nhưng bởi vì có Lạc Lam Linh cùng Mộ Dung Liên Thường ở đây ngăn trở, Sở Phi Ca vẫn là mạnh mẽ kềm chế loại kích động này, đổi thành dùng mặt của mình thân mật sượt sượt mặt của Trình Mộ Diên.
"Khụ khụ, vậy được rồi, ta cùng Thường nhi liền không ở nơi này quấy rối hai người các ngươi a. Diên nhi, ngày mai ta tới thăm ngươi tiếp." Lạc Lam Linh nói, liền dắt tay Mộ Dung Liên Thường chậm rãi rời đi. Mà Sở Phi Ca một lòng đều treo ở trên người Trình Mộ Diên, tự nhiên là không phát hiện ở lúc gần đi Lạc Lam Linh quăng cho Trình Mộ Diên một ánh mắt có thâm ý khác.
"Thế nào? Ngày hôm nay thượng triều có chuyện gì phiền lòng hay không?" Ở lúc Lạc Lam Linh cùng Mộ Dung Liên Thường đi rồi, Trình Mộ Diên đứng lên giúp Sở Phi Ca cởi bộ long bào nặng nề kia ra, nhẹ giọng hỏi."Thì không ngoài thúc ta mau mau thành hôn, còn có sự kiện Ngụy Quốc chuẩn bị khởi binh tấn công Sở quốc. Diên nhi, những đại thần kia thực sự là đáng ghét, đều là muốn ta gả cho Thượng Vũ Hằng. Ngươi nói, ta có xuất giá hay không xuất giá, thì có liên quan gì đến bọn họ cùng bọn họ."
Sở Phi Ca chỉ mặc một bộ trung y xoay người, đem đầu chôn ở trong l*иg ngực Trình Mộ Diên. Nàng yêu thích dáng vẻ lúc này của Trình Mộ Diên, càng yêu thích hơn khi dáng vẻ của nàng mỗi ngày mặc y phục cởi y phục cho mình. Vào lúc ấy Trình Mộ Diên, trong mắt luôn là ôn nhu dễ hiểu. Chính mình lại như là trượng phu, nàng là thê tử của mình.
"Tiểu Ca, ngươi phải biết. Thân là nhất quốc chi quân, nữ đế của Đại Sở quốc. Mỗi tiếng nói cử động của ngươi, đại biểu đều không phải chính ngươi, mà là toàn bộ Đại Sở quốc. Những đại thần kia sở dĩ muốn bức thiết ngươi thành hôn, chỉ có điều là muốn cho bách tính một câu trả lời thỏa đáng mà thôi. Dù sao ở trong lòng đại đa số mọi người, nữ nhi trong nhà đều là phải thành hôn sinh con. Huống chi, ngươi đã đến tuổi cập kê."
"Nga? Thật sao? Vậy Diên nhi cũng muốn để ta kết hôn sinh con sao?"
"Đương nhiên không phải, Sở Phi Ca, ngươi nhớ kỹ, ngươi đời này kiếp này đều là người của Trình Mộ Diên ta. Không có ta cho phép, ngươi không được rời khỏi ta." Lời nói của Trình Mộ Diên mặc dù bá đạo, nhưng để cho Sở Phi Ca cực kỳ hưởng thụ. Nàng biết, Trình Mộ Diên lớn tuổi hơn mình, đối với chuyện tình cảm, cũng cực kỳ nội liễm (giữ bên trong, có thể nói là có ý tứ). Nếu như không phải đem nữ nhân này bức cuống lên, dựa theo tính tình của nàng, lại làm sao sẽ nói ra lời bá đạo như vậy đây?
"Ha ha, Diên nhi không nên kích động, tiểu Ca đương nhiên là người của ngươi. Không chỉ mỗi đời này không thôi, liền ngay cả đời sau, kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp, đều là người của ngươi." Sở Phi Ca đầy mặt ý cười nói, đồng thời nghiêng người hôn lên bờ môi hơi hé mở của Trình Mộ Diên. Cái ôm ấp của Trình Mộ Diên, mùi vị của Trình Mộ Diên, thể ôn của Trình Mộ Diên (nhiệt độ cơ thể), Trình Mộ Diên nữ nhân này có hết thảy hết thảy, đều là do kiếp này Sở Phi Ca làm khó dễ, cũng không nghĩ đi cướp những thứ đã qua.
Diên nhi, tất cả của ta, đều thuộc về ngươi.
Ngày kế tiếp, Sở Phi Ca tuân theo dặn dò của Trình Mộ Diên. Lúc hạ triều, sau đó nhanh chóng xử lý tốt tấu chương, liền chạy về tẩm cung của mình. Chỉ là khi nàng hứng thú bừng bừng trở về phòng thì, người kia mỗi ngày đều sẽ ở trong phòng chờ mình, lại không có ở trong phòng. Sau khi lo lắng, Sở Phi Ca tìm khắp toàn bộ căn phòng, đều không tìm được một bóng người.
"Diên nhi! Diên nhi ngươi ở đâu? Diên nhi!" Sở Phi Ca không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của bọn cung nữ thái giám, ở trong sân như là con ruồi không đầu tìm kiếm thân ảnh của Trình Mộ Diên. Ngay ở lúc nàng sốt ruột sắp muốn khóc ra, bỗng nhiên như là nghĩ tới điều gì vậy, lại đột nhiên xông vào trong phòng ngủ của mình. Mắt thấy tờ giấy kia mới vừa rồi bị nàng không lưu ý còn rất tốt đặt ở trên bàn trà, Sở Phi Ca vội vàng cầm lại đây đọc.
"Tằng kỳ hà thì, đầu tuyết chi viên." (chẳng bao lâu sau, ném tuyết ở vườn)
Tuy rằng phía trên kia chỉ có tám chữ đơn giản, nhưng Sở Phi Ca một hồi liền đoán được trên giấy này chỉ chuyện gì nơi nào. Ở thời điểm mùa đông năm ngoái, Sở Phi Ca đã từng cùng Trình Mộ Diên ném tuyết ở một khu rừng nhỏ trong hoàng cung, khu rừng này hầu như rất người ít chú ý đến. Ngày đó cùng đi tới còn có Lạc Lam Linh cùng Mộ Dung Liên Thường, bốn người các nàng, ở ngày đó phảng phất đều đã biến thành tiểu hài tử. Tùy ý lăn lộn đùa giỡn ở trong tuyết trong.
Tuy rằng không biết Trình Mộ Diên muốn mình đi nơi này là có chuyện gì, nhưng Sở Phi Ca vẫn là vận khinh công đuổi tới. Khi nàng đến nơi đó, thì nhìn thấy trên cái cây trong trong khu rừng kia, treo đủ loại hoa được làm bằng những tờ giấy đỏ, màu đỏ cùng màu xanh lục phối hợp, nhìn qua đặc biệt sáng rõ đẹp đẽ.
Tiếp tục đi vào trong, thì ngửi được từng trận dày đặc hương tửu cùng hương thái (mùi rượu và mùi thức ăn). Không thể chờ đợi được nữa đẩy bụi cây chen chúc trước người ra hai bên, đập vào mi mắt chính là cảnh tượng người kia đang đứng đón gió. Nàng hôm nay, vẫn mặc bạch y không nhiễm một hạt bụi kia, chỉ là trên bả vai, thêm ra một cái áo choàng lụa mỏng màu xanh lam. Mái tóc đen nhu thuận bị gió thổi lên, che khuất khuôn mặt trắng thuần thanh nhã của nàng. Chỉ thấy nàng duỗi ra ngón tay ngọc dường như xanh miết vậy, nhẹ nhàng đẩy mái tóc đang che ở gò má ra, hướng chính mình cười nhẹ một cái.
"Tiểu Ca, sinh thần mười lăm tuổi của ngươi, ta không thể trải qua cùng ngươi. Hôm nay bù cho ngươi, được không?"
r