☆, Chương 120:
Đêm đó, trải qua đặc biệt yên tĩnh, thậm chí ngay cả âm thanh ngọn nến rơi xuống ở trên bàn, cũng có thể nghe rõ rõ ràng ràng. Trình Mộ Diên trở mình, nghiêng đầu nhìn bình phong ở phía cửa. Nơi đó, có một thân ảnh thon gầy đang quỳ ở đó. Từ tối hôm qua đến bây giờ, đã qua gần tám canh giờ. (1 canh là 2 tiếng)
Nghĩ tới đây, Trình Mộ Diên dùng tay xoa hai mắt bởi vì một đêm không ngủ mà hơi sưng lên, nhưng trong lòng có chút chua đau. Sở Phi Ca, không hổ là nữ nhi của chính mình, liền ngay cả cái tính tình ngoan cố kia, cũng giống như đúc. Có thể sớm biết như vậy, lại sao lúc trước còn như thế? Trình Mộ Diên thu tầm mắt lại, không nhìn Sở Phi Ca nữa, ký ức lại trở về đêm đó của mười năm trước.
Cái tiểu nhân nhi này tựa hồ cũng là bởi vì làm chuyện gì mà chọc giận chính mình, và bị chính mình phạt quỳ ở ngoài cửa. Vào lúc ấy, nàng vẫn là tiểu hài tử nho nhỏ, không biết võ công, không biết phản kháng. Cho dù hai đầu gối đều quỳ biến thành màu tím đen, nhưng chỉ ủy khuất khóc lóc, không dám hướng mình xin tha.
Vậy nàng bây giờ? Lại là đang làm gì?
Nghĩ như vậy, Trình Mộ Diên chậm rãi đi đến bên cạnh phiến bình phong kia, nhìn Sở Phi Ca đang quỳ ở đó. Bốn mắt chạm nhau, dáng dấp chấn kinh tiều tụy kia của đối phương đập vào trong mắt mình. Chỉ thấy người này, đang một mặt kinh ngạc cùng không thể tin mà nhìn mình. Trên khuôn mặt trắng nõn kia phủ đầy những vệt nước mắt khô cạn, còn đang chảy xuôi. Một đôi mắt đẹp, cũng khóc sưng đỏ lên, đặc biệt khó coi.
Thực sự là, biến thành bộ dáng này, một hồi còn làm sao vào lâm triều?
"Ngươi đứng lên đi." Trình Mộ Diên xoay người, nhàn nhạt nói. Lập tức, liền nghe được một tiếng vang "phịch" thật lớn, vạt áo ngoại sam mặc trên người, cũng bị nắm lấy thật chặc. Quay đầu lại, thì nhìn thấy Sở Phi Ca quỳ ở trước mặt mình, ngẩng đầu đang nhìn mình."Diên nhi. . . Xin lỗi."
"Ngươi không cần hướng ta xin lỗi, ngươi không có lỗi gì với ta." Nghe được Sở Phi Ca lại một lần nữa nói ra lời xin lỗi, Trình Mộ Diên ép buộc chính mình quên đi cái phần thất vọng kia ở trong lòng, cố tình vô vị nói."Không, Diên nhi, ta không phải đang vì những chuyện đã từng xin lỗi ngươi, mà là vì bản thân Sở Phi Ca ta, xin lỗi ngươi."
"Cả buổi tối qua, tiểu Ca suy nghĩ rất nhiều. Mới bắt đầu, ta cũng vẫn chưa hiểu Diên nhi ngươi vì sao lại tức giận như vậy, nhưng đến bây giờ, ta thật sự đã hiểu. Tiểu Ca ở đây, hướng về mẫu thân ngươi xin lỗi."
"Ta ấu trĩ vô năng, không tin vào ngươi, làm ngươi trọng thương, đây là tội đầu tiên. Ở lúc ngươi hôn mê thì, tiên trảm hậu tấu, gϊếŧ chết Lý Vân Tương, đây là tội thứ hai. Bất chấp huyết thống tình thân, ở trong địa lao sỉ nhục ngươi, đây là tội thứ ba. Ta từng hứa hẹn đối tốt với ngươi, bất cứ lúc nào cũng sẽ không rời bỏ ngươi, nhưng nuốt lời ở trong chuyện lần này, đây là tội thứ tư."
"Tiểu Ca biết, những việc này làm sai, có thể cả đời đều không thể tha thứ. Nhưng ta vẫn như cũ ở đây, thỉnh cầu Diên nhi ngươi có thể tha thứ cho ta. Sở Phi Ca, một ngày nào đó sẽ lớn lên, một ngày nào đó, sẽ trở thành người có thể đứng bên cạnh Diên nhi, sánh vai cùng nhau. Vì lẽ đó, ta chỉ hy vọng Diên nhi có thể cho ta cơ hội đó. Để ta làm bạn ngươi, Mãi cho đến thời điểm ta có thể bảo vệ ngươi, mãi cho đến ngày chúng ta tóc hoa râm ấy."
Nghe được những câu nói này của Sở Phi Ca, nói bất động dung (ý là thay đổi nét mặt), là giả. Trình Mộ Diên khắc chế ích động muốn ôm chặt Sở Phi Ca, khom người nâng nàng dậy. Sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, kéo nàng lại trên giường, cởϊ qυầи của nàng ra. Khi hai cái đầu gối bị xanh tím lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình thì, Trình Mộ Diên đau lòng, so với khi đó là chỉ có hơn chứ không kém.
Thời điểm ở địa lao, người này thường thường đều sẽ để cho mình quỳ liền quỳ hơn một ngày một đêm. Vì lẽ đó, Trình Mộ Diên có thể thắm thiết cảm nhận được hai chân của Sở Phi Ca hẳn là rất đau.
"Diên nhi, ngươi tha thứ cho ta sao?" Nhìn Trình Mộ Diên hơi nhíu hai hàng lông mày thay mình xoa nắn đầu gối, Sở Phi Ca nhẹ giọng hỏi. Chỉ là trong lời nói kia, còn mang theo cẩn thận từng li từng tí cùng một tia khϊếp đảm."Sở Phi Ca! Được rồi! Đừng tiếp tục hỏi ta có phải là tha thứ cho ngươi hay không! Ta nói rồi, ta chưa bao giờ từng chân chính trách ngươi. Cho dù khi đó ở trong địa lao ngươi đối xử với ta như vậy, lúc đó ta có khi nào có một điểm căm hận ngươi?"
"Sở Phi Ca, ngươi biết không? Rất nhiều lúc, ta ở cạnh ngươi thật sự sẽ rất mệt. Ngươi là cốt nhục thân sinh ta mười tháng hoài thai sinh ra, lại là chí ái trong lòng ta. Ngày ấy ở trong lãnh cung khi ngươi biểu lộ với ta, ngươi biết trong lòng ta có bao nhiêu sợ hãi sao? Ta rời khỏi Hoàng Cung, là vì né tránh ngươi, càng là vì khắc chế rung động trong lòng ta với ngươi."
"Ngươi chỉ nghĩ là ta không muốn tiếp nhận ngươi, mà nhát gan trốn tránh, vậy ngươi làm sao từng thay ta nghĩ tới, thấp thỏm cùng sợ hãi trong lòng ta? Ta thường xuyên đều sẽ nghĩ, ngươi sở dĩ sẽ biến thành dáng dấp như vậy, có phải là đều do ta sai. Nếu như ở lúc ngươi còn nhỏ, ta có thể ở cạnh ngươi chăm sóc ngươi, ngươi có phải liền sẽ không sản sinh tình cảm như vậy đối với ta."
"Nhưng là chuyện của cuộc đời, vĩnh viễn cũng không thể dự đoán trước. Khi ta rời khỏi Hoàng Cung, mấy chục ngày không có nhìn thấy ngươi nữa, khi ta thấy ngươi ở Phú Quý thôn vì ta mà bị thương, ta liền biết, tình cảm của chính mình đối với ngươi cũng không phải tình cảm bình thường giữa mẫu thân đối với một nữ nhi."
"Trong lòng ngươi từng có giãy dụa cùng sợ sệt, ta cũng có, thậm chí còn nhiều hơn so với ngươi. Tiểu Ca, mỗi khi nhìn ngươi cùng ta có mấy phần giống nhau, nhưng dung nhan trẻ trung hơn rất nhiều, ta đều sẽ cảm thấy tự ti. Ngươi và ta, cách biệt trọn mười lăm tuổi, ta thường thường đều sẽ nghĩ, mấy năm sau, khi dung nhan hiện tại của ta không còn nữa, ngươi sẽ có thể không tiếp tục yêu ta nữa."
"Những đau khổ này, những phiền não này, ta chưa bao giờ nói qua với ngươi. Bởi vì ta biết, những thứ này đều là áp lực ta nhất định phải chịu đựng nếu muốn ở cùng với ngươi. Nhưng ta làm sao cũng không nghĩ tới, lần cung biến kia, sẽ làm quan hệ giữa ta và ngươi biến thành như vậy. Khi thanh kiếm của ta cắm vào thân thể ngươi trong một khắc đó, ta đau dường như không kém hơn so với ngươi."
"Ngươi biết cảm giác tận mắt thấy người mình yêu nhất từng bước một đi tới tử vong, mà chính ngươi lại bất lực ra sao? Ta trải qua, hơn nữa không chỉ một lần. Đau đớn như vậy, thật giống như là người đang sống sờ sờ mà linh hồn bị rút đi vậy. Ta rất sợ ngươi sẽ chết đi, rất sợ ngươi sẽ bị Vương Hoán bắt được, dằn vặt đủ kiểu. Vì lẽ đó, những ngày ở cùng Lý Vân Tương đó, ta chưa có một buổi tối nào là có thể ngủ. Bởi vì chỉ cần ta nhắm mắt lại, sẽ hiện ra dáng dấp máu me đầy người của ngươi."
"Khi ta thấy ngươi tìm được ta, trong lòng ta thật sự rất cao hứng. Cho dù người cũng không có nhìn thấy vui sướиɠ trên mặt ta, nhưng ngươi chỉ cần sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt ta, ta cũng đã hài lòng. Đau đớn trên thân thể, so với đau trong lòng thì tốt hơn rất nhiều. Những ngày đó ở trong địa lao, ta không sợ ngươi đánh ta, không sợ ngươi bằng mọi cách làm cho ta nhục nhã, ta chỉ sợ tâm trí của ngươi sẽ hoàn toàn lạc lối, làm ra chuyện để ngươi hối hận cả đời."
"Sở Phi Ca, ta yêu ngươi! Ngươi có biết hay không! Tuy rằng ta rất ít nói với ngươi, nhưng ngươi không cảm nhận được nội tâm của ta sao? Lý Vân Tương xác thực là có lỗi, nhưng ta chính là không hy vọng do ngươi đi gϊếŧ nàng! Những cái này, ngươi đến cùng có hiểu hay không? Ngươi đến cùng có hiểu hay không, tình yêu của ta dành cho ngươi dường như không hề kém hơn so với ngươi!"
"Ta cũng có thể vì ngươi mà chết! Vì ngươi làm bất cứ chuyện gì!" Trình Mộ Diên nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã cực kỳ run rẩy. Cho dù nàng đem đầu ngẩng cao cao, nhưng nước mắt vẫn theo hốc mắt của nàng chảy xuống, cuối cùng rơi xuống cái chăn ở trên giường. Nhìn thấy Trình Mộ Diên như vậy, Sở Phi Ca đã không biết mình còn có thể nói cái gì để an ủi nữ nhân này. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là chống người lên, chậm rãi đem nàng ôm vào trong ngực.
Trình Mộ Diên, ngươi có thể thỉnh thoảng cũng yếu đuối một lần hay không, đừng kiên cường như thế nữa? Dù cho, để nước mắt của ngươi làm ướt nhẹp bả vai ta, ta cũng không muốn nhìn ngươi, cười rơi lệ.
"Diên nhi, ta lớn rồi, ta không còn là tiểu hài tử trước đây cái gì cũng không hiểu. Từ nay về sau, để cho ta tới bảo vệ ngươi, để cho ta tới đảm nhận gánh nặng của ngươi. Sở Phi Ca yêu Trình Mộ Diên, phần tình yêu này, sẽ không bởi vì thời gian mà thay đổi, sẽ không bị mưa gió ăn mòn. Ta yêu ngươi, đời này kiếp này. Cái này không phải hứa hẹn, mà là một chuyện so với hô hấp, còn muốn tự nhiên hơn."
Trình Mộ Diên, ngươi là nữ nhân của ta. Từ nay về sau, ta cũng sẽ không bao giờ buông ngươi ra. Bất kể là ai muốn tới cướp, muốn tới đoạt, ta đều tuyệt đối sẽ không buông tay.
"Sở Phi Ca! Ngươi thật là một tên vô lại!" Bị ôm vào trong ngực hồi lâu, Trình Mộ Diên mới nói ra một câu như vậy. Sở Phi Ca cười, tùy ý đối phương há mồm cắn vào bờ vai của chính mình. Tuy rằng rất đau, nhưng trong lòng, lại ngọt giống như ăn bánh hoa quế. Ngăn cách giữa nàng cùng Diên nhi, dường như hoàn toàn được giải trừ đây.
Nói chung, sau này nàng cũng sẽ không bao giờ để nữ nhân này thương tâm.
"Được được được, ta là tên vô lại." Sở Phi Ca vừa nói, vừa ôm Trình Mộ Diên nằm vật ở trên giường, nghiêng người hôn đôi môi của nàng. Không giống với trước cẩn thận từng li từng tí một, nụ hôn lần này của Sở Phi Ca, là nhiệt tình, là nóng rực. Cái lưỡi mềm mại ẩm ướt kia lại như là một con rồng lửa vậy, đến mức, đều dấy lên tinh tinh chi hỏa*. (*những đốm lửa)
Trình Mộ Diên biết, Sở Phi Ca thả xuống bao quần áo*(ý nói là thả xuống gánh nặng) rốt cục khôi phục lại dáng dấp trước kia. Mắt thấy hai mắt người kia mang đầy ý cười, tâm tình tựa hồ cũng sung sướиɠ theo. Thân thể nhẹ nhàng bị ép ngã ở trên giường, Sở Phi Ca ở trên cao nhìn xuống Trình Mộ Diên dưới thân.
Bởi vì một loạt động tác vừa nãy kia, làm cho ngoại sam của nàng vốn chỉ là đơn giản khoác lên người bây giờ lỏng lẻo bung ra, thân thể bị bao bọc trong đó không thể nghi ngờ là đã bại lộ. Vai được quấn tầng tầng lớp lớp băng vải, Sở Phi Ca tuyệt không dám tới liều. Thế là nàng cúi đầu, đem nụ hôn ấn ở trên bộ ngực hơi phập phồng của Trình Mộ Diên.
Theo sự tiếp xúc của mình, hô hấp của Trình Mộ Diên rõ ràng hơi ngưng lại, thân thể cũng đang chầm chậm dịch về phía sau.
"Tiểu Ca. . . Không được. . . Còn có thương. . . A!" Trình Mộ Diên từ chối, vào lúc này căn bản không xuất hiện bất kỳ tác dụng gì. Lần thứ hai Sở Phi Ca hôn bờ môi nàng, mãi đến khi nàng đình chỉ ý nghĩ muốn nói chuyện, mới chậm rãi dời đi.
"Diên nhi không có chuyện gì đâu, ta sẽ rất cẩn thận, sẽ không làm thương tổn ngươi. Ngươi chỉ cần. . . Hưởng thụ là được rồi."
Sở Phi Ca nói xong, càng làm đôi môi một lần nữa dán trở lại trên người Trình Mộ Diên. Từ cổ, đến hai khỏa tròn trịa giơ cao kia, cuối cùng, là bụng dưới bằng phẳng. Cho dù tấm thân thể này đã có thêm nhiều vết thương đếm không xuể, nhưng sẽ không chút nào làm cho Sở Phi Ca cảm thấy xấu, sẽ chỉ làm cho nàng càng thêm trân trọng nữ nhân dưới thân.
"Ân. . . Đừng. . ." Trình Mộ Diên ức chế không được than nhẹ, thoát ra từ đôi môi hồng hé mở. Sở Phi Ca phớt lờ không quan tới việc nàng xin tha, dùng hàm răng cắn vào tiết khố ở eo của nàng từ từ kéo ra, sau khi nhìn thấy hoa viên đã sớm ướŧ áŧ kia, thành kính hôn lên đó.
Môi lưỡi mềm mại cùng cánh hoa dán sát vào nhau, mang đến từng trận khoái ý tê dại. Trình Mộ Diên dùng hai tay vẫn như cũ còn chưa dùng được sức, nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Sở Phi Ca đang chôn ở giữa hai chân của mình, chỉ là tiếng rên rĩ kia lại càng ngày càng không cách nào khống chế, cứ chan chứa tràn ra khỏi miệng. Khi một khắc đó đạt đến đỉnh điểm, Trình Mộ Diên nhìn Sở Phi Ca nằm phục ở trên người mình.
Trong tròng mắt đen láy của người kia, phản chiếu ra dáng dấp của chính mình. Khuôn mặt trắng nõn mang theo đám mây đỏ ửng, vẻ mặt ẩn nhẫn toát ra vài tia vui thích. Mà quan trọng nhất chính là, trong ánh mắt của chính mình, cũng chỉ có một mình Sở Phi Ca.
"Diên nhi, ta yêu ngươi. . . Ta yêu ngươi. . ."
Nghe được bày tỏ của Sở Phi Ca, bên hông của Trình Mộ Diên mềm nhũn, hạ thể liền cuồn cuộn chảy ra mật dịch nóng bỏng.
Tác giả có lời muốn nói: Hừ hừ, mọi người không nghĩ tới sẽ có phúc lợi ngoài ý muốn chứ? Tuy rằng còn muốn ngược ngược tiểu Ca nhiều nữa, nhưng ta cảm thấy từ chương 106 ngược đến bây giờ có phải là nên cho chút ngon ngọt? Vốn ở đây. Là muốn viết phản đẩy, có điều a, thương thế của Diên nhi còn chưa khỏi, tự nhiên là không được. Cho nên muốn trừng phạt tiểu Ca còn phải đợi một tí. Lại nói, Diên nhi thật là vô dụng a, rõ ràng ở ban đầu còn nói là một công, làm sao bây giờ nghe được tiểu Ca bày tỏ, liền cái kia cái gì đây. Khụ khụ, tha thứ ta, là ác thú của ta.