Diên Phi Lệ Thiên

Chương 119

☆, Chương 119:

Ngày hôm sau, sau khi hạ triều, Sở Phi Ca một đường chạy đến cửa tẩm cung của mình, nhưng thật sự đến nơi đó, nàng lại bắt đầu thấp thỏm. Nguyên nhân không gì khác, chính là liên quan tới chuyện Lý Vân Tương bị nàng gϊếŧ chết. Cho dù biết những chuyện trước kia đều là hiểu lầm, Trình Mộ Diên cũng không có vì bảo vệ Lý Vân Tương mà sát hại chính mình.

Nhưng có một chút, Sở Phi Ca chưa có quên. Lý Vân Tương coi như ác độc như thế nào đi nữa, nàng chung quy là người mà Trình Mộ Diên đã từng yêu. Chính mình dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để gϊếŧ nàng, Diên nhi, có thể oán giận mình hay không? Nghĩ như vậy, tâm của Sở Phi Ca vốn là cấp bách muốn gặp được Trình Mộ Diên nhất thời lạnh giống như là từ đầu tới chân bị giội một chậu nước đá vậy.

Liền nhiều lần suy nghĩ hậu quả sau khi Trình Mộ Diên biết Lý Vân Tương đã chết, Sở Phi Ca cũng quên thời gian. Mãi đến tận Lạc Lam Linh cùng Mộ Dung Liên Thường lại đây giúp Trình Mộ Diên thay thuốc, nàng mới kinh ngạc phát hiện mình đã đứng ở cửa ròng rã một buổi chiều."Lạc di, Thường di." Sở Phi Ca có chút lúng túng chào hỏi hai người, không biết Lạc Lam Linh có biết bao thông minh, liếc mắt là đã nhìn ra Sở Phi Ca tựa hồ có chỗ gì đó khác thường.

"Tiểu Ca sao không vào? Mà đứng ở chỗ này làm gì?" Lạc Lam Linh ở bề ngoài vẫn là thanh dật ưu nhã, nhưng trong lòng đang tính toán làm sao dụ Sở Phi Ca nói ra."Tiểu Ca cũng vừa mới phê tấu chương xong trở về tẩm cung, không ngờ, vừa muốn đi vào, thì gặp Lạc di các ngươi, lần này, chúng ta liền cùng vào đi thôi."

Đạo hạnh của Sở Phi Ca tuy rằng không bì kịp Lạc Lam Linh, nhưng cũng là nhất quốc chi quân, phương pháp che đậy tâm tình này, ngược lại cũng đúng là dùng rất thành thạo điêu luyện. Nhìn thấy đối phương đề phòng mình như vậy, Lạc Lam Linh không khỏi lắc đầu nở nụ cười. Hài tử này, thật đúng là càng ngày càng thông minh lanh lợi rồi. Lúc nhỏ, thì biết quan tâm bản thân mình muốn ăn thịt. Hiện tại, thật đúng là càng lớn càng thay đổi đến không còn khả ái nữa đây.

Ba người cùng vào phòng, thì nhìn thấy Trình Mộ Diên nằm ở trên giường đã tỉnh lại. Bởi vì tối hôm qua mới trải qua một hồi trị liệu tiêu hao hết thể lực, sắc mặt của nàng vẫn hiện ra trắng bệch của bệnh trạng. Chỉ là khi nhìn thấy Sở Phi Ca đang chạy tới hướng mình thì, lại lộ ra nụ cười nhạt.

"Diên nhi! Ngươi tỉnh rồi!" Sở Phi Ca ngồi vào bên người Trình Mộ Diên, dùng tay vuốt mặt nàng. Tâm tình vui sướиɠ trong đôi mắt đen kia, lộ rõ trên mặt. "Ân." Trình Mộ Diên đáp một tiếng, sau đó liền thử động động bả vai đã tan mất gánh nặng. Tuy rằng không có hai cái móc sắt dày nặng kia, nhưng hai bên vai cùng hai tay vẫn là một điểm khí lực cũng dụng không lên. Hơi hơi động, sẽ đau đến cả người mồ hôi.

Thân thể của chính mình mãi mãi cũng là điều tự mình rõ ràng nhất, từ lúc còn trẻ, hai tay cảu Trình Mộ Diên đã có tai nạn cũ. Bây giờ vết thương mới cùng vết thương cũ tính gộp lại, muốn hoàn toàn khôi phục lại trạng thái lúc trước, nàng biết dĩ nhiên là không thể.

Nhận ra được Trình Mộ Diên hơi nhíu lông mày, Sở Phi Ca liền biết là vết thương của nàng lại đang đau đớn. Vội vàng gọi Lạc Lam Linh đang đứng ở bên tới, sau đó liền như là hài tử phạm lỗi cúi đầu đứng ở nơi đó."Mộ Diên, vết thương trên người cảm giác thế nào?" Lạc Lam Linh đem băng gạc trên bả vai Trình Mộ Diên tháo ra, nhẹ giọng hỏi.

"Tốt lắm rồi, Lam Linh, cảm tạ ngươi." Trình Mộ Diên luôn luôn là một nữ tử ẩn nhẫn, cho dù là vết thương có đau đi nữa, cũng không muốn nói cho bất luận người nào biết, để cho đối phương lo lắng. Nhìn cái dáng vẻ cậy mạnh kia của nàng, Lạc Lam Linh lắc lắc đầu. Sau đó khi nhìn thấy hai cái hố máu màu đỏ tím trên bả vai nàng thì, lông mày cũng bắt đầu nhíu lại.

Vết thương này, đến bây giờ đều còn thấy tơ máu mờ mờ ảo ảo, lại làm sao có khả năng sẽ không đau?

"Mộ Diên, ta muốn giúp ngươi bôi một ít thuốc tiêu viêm cùng thuốc cầm máu, có thể sẽ rất đau, ngươi chịu đựng một chút."

"Ân." Trình Mộ Diên nghe được Lạc Lam Linh dặn dò, chậm rãi nhắm mắt lại. Khi thứ bột phấn kia chạm vào vết thương ở hai bên vai mình thì, lập tức liền có từng trận âm thanh sàn sạt vang lên. Nương theo thanh âm kia, vết thương là từng trận đâm nhói kịch liệt. Tuy rằng không sánh được nỗi đau khi rút móc sắc ra tối hôm qua, nhưng vẫn làm cho thân thể Trình Mộ Diên run rẩy.

"Diên nhi, ta ở đây, ta ở đây." Nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của Trình Mộ Diên, Sở Phi Ca vội vàng đem bàn tay tiến vào trong chăn Trình Mộ Diên, tóm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng. Cảm giác được ngón tay tinh tế của người này chính là bởi vì đau đớn mà một hồi một hồi run rẩy, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi thậm chí cũng sắp muốn thấm ướt ống tay áo. Sở Phi Ca biết, hốc mắt của chính mình lại đỏ, nàng lại muốn khóc.

Thật vất vả mới thay thuốc xong, Trình Mộ Diên cũng vô lực nằm ở trên giường, từng ngụm từng ngụm thở.

"Tiểu Ca, ngươi trước hết để cho nàng nghỉ ngơi một chút, chờ buổi tối ta sẽ đem thuốc tới đây." Không đành lòng nhìn dáng vẻ khó chịu của Trình Mộ Diên nữa, Lạc Lam Linh chỉ tùy tiện bàn giao vài câu, liền cùng Mộ Dung Liên Thường bên cạnh rời khỏi gian phòng. Lúc đầu, nàng cũng muốn hỏi rõ ràng Sở Phi Ca đến cùng còn có chuyện gì che giấu các nàng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của Trình Mộ Diên, nghi vấn vốn là nén ở trong lòng, cũng là khó sinh ở trong bụng như vậy.

Ai, thôi thôi, chỉ cần Sở Phi Ca này có thể hảo hảo đối xử tốt với Trình Mộ Diên, coi như làm chuyện gì, vậy chính mình cũng không có quyền xen vào. Chỉ hi vọng, nàng đừng hại người khác, đồng thời cũng hại chính mình.

"Diên nhi, ngươi có khỏe không?" Sở Phi Ca dùng khăn tay lau lớp mồ hôi mỏng trên trán Trình Mộ Diên, lo lắng hỏi. Nàng hiện tại sợ nhất, chính là Trình Mộ Diên có chuyện. Tuy rằng tối hôm qua phương pháp Lạc Lam Linh sử dụng rất tốt, mà nàng cùng Mộ Dung Liên Thường cũng thành công dùng nội lực đem xuyên cốt đinh đã sinh trưởng ở trong xương tỳ bà của Trình Mộ Diên ép ra ngoài. Nhưng Lạc Lam Linh lại nói, vào lúc này là thời điể, Trình Mộ Diên yếu ớt nhất. Hơi bất cẩn một chút, khiến cho vết thương nhiễm trùng, thì có thể sẽ chết.

Vừa bắt đầu, Sở Phi Ca còn cảm thấy chuyện như vậy không có khả năng phát sinh cho lắm. Nhưng ở vừa nãy, nhìn thấy hai cái hố máu xuyên thấu cả người Trình Mộ Diên thì, nàng lại thật sự tin. Suy cho cùng, dù là thân thể của ai bị mạnh mẽ xuyên thủng hai cái động, cũng không thể 'sẽ chẳng có chuyện gì'.

"Không sao rồi." Trình Mộ Diên nháy mắt một cái, nhe răng nở nụ cười với Sở Phi Ca. Nào ngờ, nàng nở nụ cười này, lại chấn động trái tim Sở Phi Ca. Diên nhi của nàng, mặc kệ vào lúc nào, cũng đều đối tốt với mình như vậy. Cho dù bởi vì chính mình mà nàng bị thương nặng như vậy, nhưng còn có thể lộ ra nụ cười như vậy với mình.

Mà chính mình lại làm cái gì đây? Che giấu nàng, lén lút gϊếŧ chết Lý Vân Tương. Chuyện này. . . Lại xem như là cái gì đây?

"Diên nhi. . . Xin lỗi. . ." Nghe được Sở Phi Ca xin lỗi, Trình Mộ Diên bất đắc dĩ cười. Trời mới biết, những ngày qua đến cùng nàng đã nghe được bao nhiêu lời xin lỗi rồi. Nếu như lại nghe tiếp, chỉ sợ lỗ tai cũng muốn mở một cái ổ kén."Ta không phải nói rồi sao? Ta không trách ngươi, bởi vì ngươi còn quá nhỏ, có một số việc vẫn chưa thể hiểu rõ ràng. Tiểu Ca, giữa ngươi và ta, không cần nói xin lỗi, ngươi hiểu không?"

"Không phải! Không phải Diên nhi! Ta lại. . . Lại làm một chuyện có lỗi với ngươi." Sở Phi Ca nói xong, nhìn thấy sắc mặt Trình Mộ Diên trầm xuống trong nháy mắt, nhất thời liền cái thử mạnh cũng không dám thở, chỉ dám rủ xuống đầu đứng ở nơi đó, chờ đợi đối phương trừng phạt.

"Ngươi làm cái gì?" Trình Mộ Diên thấp giọng hỏi, lúc đang hỏi thì, nàng cũng không có mở mắt ra nhìn Sở Phi Ca, chỉ là yên tĩnh nhắm mắt lại như vậy, thật giống như là đabg ngủ."Ta gϊếŧ Lý Vân Tương." Tiếng nói vừa ra khỏi miệng, cả phòng hoàn toàn yên tĩnh. Cũng chỉ có thể nghe được hô hấp của Sở Phi Ca càng ngày càng nặng, cùng tiếng gió thỉnh thoảng thổi qua bệ cửa sổ.

Trình Mộ Diên lẳng lặng nằm ở trên giường, nhưng trong lòng hiện ra chua xót sưng đau. Sở Phi Ca gϊếŧ Lý Vân Tương, một sự thật như vậy đặt ở trước mắt của nàng, làm cho nàng không thể không đối mặt, phải tiếp nhận. Một là người chính mình đã từng yêu sâu sắc, một là thân sinh nữ nhi mà chính mình thà rằng vi phạm thế tục cũng muốn yêu, muốn luyến tiếc.

Dù cho Lý Vân Tương có sai nhiều hơn nữa, Trình Mộ Diên cũng không hy vọng người gϊếŧ chết nàng là Sở Phi Ca. Nói chính xác, nàng không hy vọng trên tay Sở Phi Ca, nhiễm phải máu tươi của bất cứ người nào. Mà một mực, người đầu tiên hài tử này gϊếŧ chết, chính là Lý Vân Tương. Đến tột cùng là tạo hóa trêu người, hay là ông trời vẫn như cũ không chịu buông tha ba người các nàng?

Nhớ tới từng hình ảnh khi còn trẻ thì cùng nữ tử kia ở chung, nàng đều là sẽ ôn nhu cười với mình như vậy, đều là sẽ ở thời điểm mình luyện công mệt mỏi đưa nước đưa cơm tới cho mình. Từng có lúc, Trình Mộ Diên cho rằng chỉ cần nhìn Lý Vân Tương ở bên cạnh mình, chính là hạnh phúc lớn nhất.

Nhưng cuối cùng, vẫn là nàng tự tay làm mất phần cảm tình này. Hơn nữa, không thể quay lại được nữa.

Tương tỷ tỷ, xin lỗi. . .

Trình Mộ Diên nhắm hai mắt lại, không muốn để cho Sở Phi Ca phát hiện trong viền mắt của mình đang chứa đựng nước mắt.

"Diên nhi. . . Ta. . ."

"Tại sao muốn giấu ta đi gϊếŧ nàng?" Trình Mộ Diên cười khổ hỏi, nhưng tâm nguội hơn nửa.

"Diên nhi. . . Không phải như ngươi nghĩ. . . Ta. . . Ta chỉ là. . ."

"Sở Phi Ca!" Sở Phi Ca vừa định muốn vì chính mình mở miệng giải thích, lời nói mới nói đến một nửa, thì bị Trình Mộ Diên lớn tiếng cắt ngang.

"Ở trong lòng ta, ngươi vẫn luôn là một hài tử thiện lương. Cho dù lúc trước ngươi đối xử với ta như vậy, nhưng ta chỉ coi như là ngươi còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Nhưng đến bây giờ, ta mới phát hiện, nguyên lai ngươi càng là luôn luôn không tin ta. Ta biết, về tình về lý, ngươi gϊếŧ Lý Vân Tương báo thù cho phụ hoàng của ngươi đều là đáng, nhưng ngươi vì sao phải giấu ta, mà lén lút đi gϊếŧ chết nàng?"

"Diên nhi! Ta không có! Ta không có không tin ngươi!" Sở Phi Ca lớn tiếng gào thét, viền mắt đã ửng hồng. Nàng có thể mặc cho Trình Mộ Diên đánh nàng mắng nàng, nhưng chính là không thể chịu đựng Trình Mộ Diên không tin tình cảm của mình đối với nàng. Sở Phi Ca làm sao có khả năng sẽ không yêu Trình Mộ Diên? Nàng rõ ràng đã yêu nữ nhân này yêu đến muốn chết.

"Ta cũng không phải nghi vấn tình cảm của ngươi đối với ta, chỉ là ngươi không tín nhiệm ta, để ta rất thất vọng. Nếu như ngươi từ đầu tới cuối đều chịu tin tưởng ta, mưu kế của Lý Vân Tương cũng sẽ không có hiệu quả. Nếu như ngươi chân thật tin ta, thì sẽ không nhân lúc ta ngủ lén lút đi gϊếŧ Lý Vân Tương, bây giờ cho ta một cái 'tiên trảm hậu tấu'."

"Diên nhi, không phải, thật sự không phải như vậy, van cầu ngươi tin tưởng ta có được hay không? Ta chỉ là. . . Chỉ là. . ." Sở Phi Ca nói, người đã quỳ trên mặt đất, ô ô khóc lóc. Nàng không biết nên làm gì biểu đạt lời muốn nói trong lòng, nàng rõ ràng không phải như vậy. Nàng chỉ là muốn kết thúc tất cả, không muốn dằn vặt Lý Vân Tương nữa, cũng không muốn sẽ dây dưa cùng nàng ấy, mới sẽ làm ra quyết định như vậy.

Nhưng như thế nào đến tai Diên nhi, chính là tận lực che giấu đây? Nếu như mình thật sự muốn gạt nàng, như thế nào sẽ chủ động chạy tới nói sao! ?

"Ngươi chỉ là cái gì? Lẽ nào ngươi gạt ta gϊếŧ chết Lý Vân Tương? Là đúng đắn sao? Sở Phi Ca, đừng nói dối với ta nữa, càng đừng để cho ta tuyệt vọng đối với ngươi." Trình Mộ Diên nói tới chỗ này, đã mở mắt ra. Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Sở Phi Ca, đã không còn ôn nhu như trước nữa, trái lại là từ từ tản ra băng sương.

"Diên nhi, ta nói, ta đều nói. Ngươi có biết hay không, mỗi khi ta thấy vết thương đầy người của ngươi thì, ta có bao nhiêu hận chính mình. Mỗi lần nhìn thấy ngươi đau đến như vậy, ta đều hận không thể đem hai tay của ta chặt bỏ đi. Ta biết tất cả những thứ này đều là ta sai, đều là ta không tín nhiệm ngươi, mới sẽ đem ngươi hại thành như vậy! Nhưng Lý Vân Tương, nữ nhân kia thì không sai sao? Nếu như không phải nàng lợi dụng ngươi tổn thương ta, ta như thế nào sẽ hiểu lầm ngươi! Ta thật sự rất đau lòng, rất thương ngươi. Vì lẽ đó ta mới sẽ nôn nóng gϊếŧ chết Lý Vân Tương! Muốn kết thúc tất cả!"

"Nàng có thể làm hại ta, thậm chí có thể gϊếŧ Sở Phi Ca ta! Nhưng ta chính là không cho phép nàng hạ cổ độc ngươi! Ngấm ngầm mưu tính với ngươi như vậy! Ta gϊếŧ nàng, không phải không tin ngươi! Càng không phải sợ ngươi sẽ cùng nàng bỏ đi! Chỉ là bởi vì ta hận nàng! Ta rất hận nàng!" Sở Phi Ca nói xong, đã khóc không thành tiếng. Nàng đem đầu liên tục đập xuống đất, đồng thời dùng đôi tay kia mạnh mẽ bấu vào mặt đất.

Sở Phi Ca như vậy, trong yếu đuối rồi lại mang theo một tia hận tuyệt cùng điên cuồng.

Khiến người ta cực kỳ sợ sệt.

Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ. . . Nhìn thấy chương trước mọi người nhắn lại, tựa hồ cũng cho rằng hiểu bạo viết không phải rất tốt. Thế là trải qua một buổi tối xa cách, sáng nay hiểu bạo lại sẽ sửa chữa chương 118 một hồi, thâm vào phân cảnh của Tương tỷ tỷ. Như vậy ở đây , ta nghĩ nói mấy lời.

Đầu tiên, cảm tạ mọi bình luận cùng kiến nghị của mọi người. Gần đây trạng thái thực sự là có chút không tốt lắm, mỗi ngày muốn viết hơn hai chương, lại có chút chuyện bận rộn. Vì lẽ đó bảo đảm tốc độ cho chương mới, đồng thời, chất lượng liền có chút giảm xuống. Ở trong quá trình kiểm tra lỗi chính tả, cũng sẽ xuất hiện một ít sai lầm.

Ở trong chương này, bất kể là Lý Vân Tương, hay là Trình Mộ Diên, hoặc là Sở Phi Ca, đều là người không dễ dàng. Các nàng đều là nữ tử, nhưng là nữ tử không chịu vâng theo thế tục.

Cái khổ của Trình Mộ Diên, ở chỗ lúc còn trẻ thì người yêu rời đi. Chuyện thống khổ nhất trên thế giới, chính là trải qua sinh ly tử biệt với người thân nhất. Quên đi giang hồ, hoặc là trở thành kẻ thù, chí ít còn có thể tạm biệt, chí ít đối phương còn có thể là sống sót. Mà lúc trước, nàng cho rằng Lý Vân Tương đã chết, đau đớn trong lòng, đã sớm sâu tận xương tủy. Cho dù sau đó Sở Phi Ca cảm hóa nàng, làm cho nàng quên mất đoạn tình lúc trước, nhưng trong lòng lại vẫn giữ cho Lý Vân Tương một vị trí. Nếu như mọi người hoài nghi cảm tình của Diên nhi đối với Lý Vân Tương, xin mời đi xem chương tiết trước. Nàng lúc nhìn thấy Lý Vân Tương thì, phải chăng có trực tiếp nâng kiếm đối mặt. Mà sau khi, nàng sở dĩ sẽ giúp đỡ Sở Phi Ca đi đánh Lý Vân Tương, làm sao không phải là tình thế bức bách. Sở Phi Ca là nữ nhi của nàng, càng là người yêu hiện tại của nàng. Làm một người như vậy, dùng phương thức cầu xin để cầu ngươi giúp nàng, làm sao có thể từ chối? Huống chi, tình huống lúc đó, nếu như hai người bọn họ không đánh bại Lý Vân Tương, sẽ bị trăm vạn đại quân của Vương Hoán gϊếŧ chết.

Mà so với cái khổ của Trình Mộ Diên, Lý Vân Tương cũng là một người mệnh khổ. Từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, cho là mình cũng chỉ nên cô đơn cả đời. Nhưng Trình Mộ Diên xuất hiện, để nàng nhìn thấy ánh sáng. Mà một phần cảm tình này vừa mới nảy sinh, nhưng bị Sở Tường gϊếŧ chết từ trong trứng nước. Có thể nói, Sở Tường xuất hiện, là nguyên tố trực tiếp dẫn đến quan hệ của Lý Vân Tương cùng Trình Mộ Diên vỡ tan. Mà Lý Vân Tương tự ti với bản thân mình, không tín nhiệm đối với Trình Mộ Diên, càng là nhân tố gián tiếp dẫn tới hai người các nàng bỏ qua nhau. Lý Vân Tương hận Trình Mộ Diên, là hiểu lầm. Mà ở chương 118, phần hiểu lầm này, cũng hoàn toàn tiêu tan.

Cuối cùng, ta muốn nói chính là tiểu Ca. Trải qua trước những chương tiết kia, xuất hiện rất nhiều người hắc tiểu Ca. Cho dù ta nhiều chương tiết trước, miêu tả tiểu Ca làm sao yêu Trình Mộ Diên như thế nào, nhưng vẫn để cho nàng bị mọi người chán ghét. Đối với tiểu Ca này , ta nghĩ nói một chút là. Nàng là một người cực đoan, cảm tình đối với Trình Mộ Diên, nếu như không phải yêu, vậy chính là hận. Nếu như nàng là người sẽ có e ngại, nàng cũng sẽ không đi đánh vỡ tầng quan hệ kia giữa mình và Trình Mộ Diên, chỉ có thể yên lặng ở bên người nàng thủ hộ một đời. Thế nhưng vừa vặn ngược lại, Sở Phi Ca chính là một nữ tử cực đoan dám yêu dám hận như vậy. Nàng yêu Trình Mộ Diên, có thể yêu đến đi chết. Nàng hận Trình Mộ Diên, cũng có thể căm thù đến tận xương tuỷ. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ, khi không biết chuyện Sở Phi Ca, bị nữ nhân mình yêu thích cùng mẫu thân ở tình huống nguy hiểm như vậy đâm một chiêu kiếm vào người, lại có mấy người sẽ không hiểu lầm, có thể làm hoàn toàn tiêu tan được. Nếu như không phải sau đó Thượng Vũ Hằng lại đây cứu nàng, vậy nàng, sẽ chết. Mà đối mặt sự thực nàng tử vong, Trình Mộ Diên lại bỏ mặc, Sở Phi Ca như thế nào sẽ không trách, làm sao sẽ không hận? Mà sau khi, nàng biết được chân tướng, nàng cũng không phải đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho Lý Vân Tương, chỉ là cho rằng, Lý Vân Tương là kể cầm đầu tạo ra tất cả mọi chuyện này, nhưng không có phủ định sai lầm của mình. Nàng biết là bởi vì chính mình không tín nhiệm Trình Mộ Diên, mới sẽ tạo thành hoàn cảnh như bây giờ. Nàng không phải không hối hận, càng không phải không khó chịu. Nàng ở trong quá trình dằn vặt Trình Mộ Diên, cũng từng có giãy dụa, cũng từng có ý nguyện muốn ngừng tay. Nhưng là sợ chính mình dừng lại, sẽ để Trình Mộ Diên rời khỏi mình, vì lẽ đó không thể làm gì khác hơn là ngây ngốc dùng loại phương pháp bạo lực này, để lưu Trình Mộ Diên ở bên cạnh mình.

Vì lẽ đó, nói nhiều như vậy rồi, tất cả tất cả, đều là tác giả bất lương sắp xếp. Muốn đập gạch, liền đến đập ta ba ╮(╯▽╰)╭

orty?