Diên Phi Lệ Thiên

Chương 122

☆, Chương 122:

"Tiểu Ca, sinh thần mười lăm tuổi của ngươi, ta không thể trải qua cùng ngươi. Hôm nay bù cho ngươi, được không?"

Vào giờ phút này, giai nhân bên người, rượu ngon làm bạn. Nhìn trong mắt Trình Mộ Diên đâu đâu cũng tràn đầy sủng nịch, lại làm sao có thể nói không được?

"Diên nhi, cảm tạ ngươi." Sở Phi Ca cảm động nói, viền mắt đã có chút ửng hồng. Dù sao niềm hạnh phúc như vậy, đến quá nhanh quá đột nhiên. Vừa nãy, nàng còn chìm đắm ở trong sợ hãi khi không thấy Trình Mộ Diên. Bây giờ, lại có một niềm vui bất ngờ đặt ở trước mắt mình như vậy. Chỉ nhìn cách trang trí ở trong vườn này, còn có một bàn cơm rượu tinh mỹ, thì có thể đoán được là chuẩn bị rất lâu.

Chẳng trách, hôm qua nàng luôn cảm thấy hành vi của Trình Mộ Diên cùng Lạc Lam Linh có chút quái dị. Nguyên lai, càng là muốn ở hôm nay tổ chức sinh thần để bù cho mình.

"Thế nào? Tiểu nha đầu cao hứng đến ngốc a?" Giữa lúc Sở Phi Ca đứng ở nơi đó sững sờ, Lạc Lam Linh đã cùng Mộ Dung Liên Thường từ một bên khác trong bụi cây đi ra, trong tay, còn bưng một mâm bánh hoa quế còn đang bốc khói, hiển nhiên là mới ra lò."Lạc di, Thường di. . ." Sở Phi Ca nhìn ba nữ nhân đứng ở trước mặt, kích động trong lòng căn bản là không có cách dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

Cảm tạ các ngươi, ở sau khi ta đúc thành sai lầm lớn lại thái quá như vậy, còn có thể tha thứ cho ta, còn có thể đối xử với ta như vậy.

"Diên nhi! Lạc di! Thường di! Các ngươi tốt nhất!" Sở Phi Ca nói, liền hướng về ba người các nàng nhào tới. Tốc độ kia cực nhanh, liền ngay cả võ công cực cao như Mộ Dung Liên Thường cũng chỉ là phát hiện nhưng vẫn không phản ứng kịp. Nhìn Sở Phi Ca kia siết sao vơ vét ba người các nàng lại cùng nhau, Lạc Lam Linh cùng Trình Mộ Diên đều là hài lòng cười. Mà Mộ Dung từ trước đến giờ luôn nghiêm túc thận trọng, lại gãi đầu có chút không biết làm sao, dáng dấp ý tứ tựa hồ có hơi không tốt lắm.

"Được rồi được rồi, đừng nghịch, tiếp tục náo loạn thức ăn sẽ nguội. Những thức ăn này, là Lạc di của ngươi tự mình xuống bếp làm cho ngươi." Trình Mộ Diên cười đem Sở Phi Ca dính ở trên người mình đẩy ra, vội vàng giục nàng ngồi xuống hảo hảo ăn đồ ăn ngon."A! Diên nhi, ta đã sớm đoán được là Lạc di làm." Sở Phi Ca cực kỳ không có hình tượng nhét một cái đùi gà vào trong miệng, đồng thời há mồm nói.

"Ngươi là làm sao đoán được?" Nhìn dáng vẻ Sở Phi Ca ăn đến bất diệc nhạc hồ*, Trình Mộ Diên móc khăn tay ra giúp nàng chùi khóe miệng bị dính dầu mỡ, lên tiếng hỏi."Ha hả, bởi vì món ăn mà Diên nhi ngươi làm ra sẽ không thể ăn ngon như thế." Sở Phi Ca này vừa nói, lúc đầu Trình Mộ Diên vẫn là rất cao hứng lau miệng cho nàng, bây giờ thì nhất thời liền đen mặt, bất mãn đem cái khăn tay kia vứt vào mặt nàng, liền tiếp tục ăn đồ ăn không để ý đến nàng nữa.

*bất diệc nhạc hồ: ý là làm việc gì đó rất vui, mãi mê đến nỗi quên cả trời đất.

Cho nên nói, đồ ăn có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung. Đồ ăn mà ăn không tốt, vậy nhiều lắm là cái bụng kéo dài mấy ngày, điểm nghiêm trọng, đi đời nhà ma. Nhưng nếu như nói sai, vậy nhẹ thì chính là chiến tranh lạnh mấy chục ngày, nặng thì 'dù là sống không bằng chết' a!

Biết Trình Mộ Diên là đang cáu kỉnh cùng mình, Sở Phi Ca vội vàng từ thọ tinh đã biến thành tiểu nha hoàn. Một bên gắp rau cho Trình Mộ Diên, một bên còn không quên rót rượu cho bốn người các nàng."Tiểu Ca, tuy rằng ngày mừng thọ này, chính là hơi trễ, có điều Lạc di vẫn là phải ở chỗ này chúc ngươi sinh thần khoái nhạc (sinh nhật vui vẻ), a, cái này đưa cho ngươi."

Lạc Lam Linh nói, từ trong ngực móc ra một bình ngọc sứ trắng. Vẻn vẹn là nhìn bên ngoài chiếc lọ kia, liền biết chứa ở trong đó tuyệt đối là linh đan diệu dược gì đó, hơn nữa có giá trị không nhỏ."Lạc di, đây là. . . ?" "Ha ha, thuốc này, là lần này ta từ Thừa Thiên Bích Lạc các mang đến. Uống thuốc này, có thể giải bách độc. Thậm chí ngay cả những cổ độc tàn nhẫn Vân Nam kia, cũng có thể giải quyết dễ dàng."

"Nhưng bởi vì nguyên liệu cần thiết để luyện chế nó quá mức quý hiếm, lại cần máu của Thường di làm chất dẫn, vì lẽ đó ta cũng chỉ làm ra một viên. Hai người các ngươi ở trong cung, không an toàn giống chúng ta ở nơi đó. Lần này đến vội vàng, đợi đến lần sau có thời gian, ta sẽ lại tặng ngươi một ít, dùng phòng bị cho bất kỳ tình huống nào."

"Lạc di, Thường di. . . Thuốc này quá quý trọng, tiểu Ca không thể nhận." Vốn là, khi nghe đến thuốc này có thể giải bách độc, Sở Phi Ca đã muốn đem thuốc này bỏ vào trong túi lưu cho mình hoặc Trình Mộ Diên dùng. Nhưng mà, nàng nhưng là không nghĩ tới thuốc này lại còn cần máu của Mộ Dung Liên Thường làm chất dẫn.

Bởi vì Mộ Dung Liên Thường là môn chủ của Quỷ Độc môn, từ nhỏ thường ăn uống rất nhiều kỳ độc cùng dược liệu, vì lẽ đó dòng máu của nàng cũng khác hẳn với người thường. Ở thời điểm Sở Phi Ca tuổi nhỏ, sở dĩ uống xong máu của Mộ Dung Liên Thường liền có thể giải thất uế kia. Chính là bởi vì Mộ Dung Liên Thường nhiều năm đều ở đem thập tam tuyệt của Quỷ Độc môn giống như cơm mà ăn, tự nhiên là sẽ không sợ độc kia.

Mà trải qua chuyện của Trình Mộ Diên, Sở Phi Ca biết tự tay thương tổn người mình yêu là một loại thống khổ thế nào. Chuyện giữa Mộ Dung Liên Thường cùng Lạc Lam Linh, nàng vẫn chưa từng quan tâm đến, nhưng cũng biết hai người kia đã từng có một đoạn thời kì u ám. Tuy rằng máu làm chất dẫn cũng không cần quá nhiều, nhưng cũng cần Mộ Dung Liên Thường hi sinh. Thuốc quý giá như thế, Sở Phi Ca tuyệt rất ngại lấy.

"Đưa cho ngươi, ngươi liền cầm lấy." Nghe Sở Phi Ca tìm mọi cách từ chối, Mộ Dung Liên Thường vẫn trầm mặc không nói rốt cục đã mở miệng. Nàng chồm qua chỗ Sở Phi Ca cầm lọ thuốc đặt ở trên bàn cất vào trong l*иg ngực Trình Mộ Diên, sau đó lại lần nữa ngồi trở về trên ghế, uống rượu bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Như vậy, Sở Phi Ca cũng không tiện nói câu chối từ nữa, không thể làm gì khác hơn là không ngừng gắp thức ăn cho Lạc Lam Linh cùng Mộ Dung Liên Thường, nịnh hót.

Qua mấy tuần rượu (một tuần là một vòng), bốn người cũng ăn ngon, chơi vui, tán gẫu thật tốt. Giữa lúc Sở Phi Ca chuẩn bị đứng lên đến hát vang một khúc, rừng cây phía sau bỗng nhiên liền bị đẩy ra. Dẫn tới bốn người dồn dập vận nội công lên, nổi lên lòng đề phòng."Chuyện này. . . Thần thϊếp tham kiến hoàng thượng." Người đến, không phải người khác, chính là Điền Uyển Nhu cùng Ninh Tiệp.

"Ai? Nhu phi không cần đa lễ, bình thân bình thân." Sau khi thấy rõ người tới, Sở Phi Ca lập tức bỏ xuống đề phòng, nhẹ giọng nói. Nhưng trong lời nói này, tựa hồ là còn mang theo một chút lúng túng khi 'bí mật bị bật mí'.

"Không biết hoàng thượng ở đây là làm chuyện gì? Mấy vị này lại là. . . ?"

"Ây. . . Được rồi, để trẫm giới thiệu một chút. Vị này chính là Lạc thần y, cũng là ân nhân đã từng cứu trẫm vô số lần. Mà người mặc đồ đen bên cạnh nàng, là người yêu của Lạc thần y. Quan hệ giữa hai người bọn họ, cũng giống hai người các ngươi vậy. Lạc di, Thường di, Diên nhi, đây là Điền Uyển Nhu là quý phi của phụ hoàng ta, bên người nàng là thái giám giả Ninh Tiệp."

Sở Phi Ca đơn giản giới thiệu bọn họ với nhau, liền muốn đem hai người chợt xông vào này đuổi đi. Ai biết, giữa lúc nàng muốn mở miệng đuổi người, cái gọi là Ninh Tiệp nữ nhân chết bầm kia một mực liền nói một câu."Ai? Vị mỹ nữ mặc y phục trắng này là ai vậy, trông còn đẹp hơn so với Tiểu Long Nữ đây."

Nghe được câu này, Sở Phi Ca nhất thời đen mặt. Nàng liền biết, cái người gọi là Ninh Tiệp này chính là khắc tinh của chính mình. Mỗi một lần gặp phải nàng, đều sẽ không ngoài bất ngờ là gây phiền phức cho mình, còn thỉnh thoảng sẽ bắn ra một ít lời nói loạn thất bát tao khiến người ta nghe không hiểu. Ở thời điểm trước đây chính mình còn là công chúa, nàng liền coi nhẹ hoàng quyền với mình. Bây giờ mình làm hoàng thượng, người này mỗi lần nhìn thấy mình lại vẫn là một bộ dáng vẻ cà lơ phất phơ kia, không chút nào tự cảm thấy mình là nô tài.

"Nàng là. . ." Sở Phi Ca vừa định nói Trình Mộ Diên là nữ nhân trẫm, đối phương cũng đã trước nàng một bước đứng ở bên người nàng, đưa tay kéo cánh tay của nàng lại."Điền cô nương, Ninh cô nương, ta là nữ nhân của tiểu Ca. Quan hệ giữa chúng ta, cùng các ngươi, cũng giống như vậy."

"A, nguyên lai ngươi chính là cái băng sơn xa không thể vời kia a. Tiểu nha đầu, không sai a, mười năm công phu, có thể coi là đem Tiểu Long Nữ truy đuổi vào trong tay a."

Nghe được Trình Mộ Diên tự giới thiệu mình, Ninh Tiệp đi tới bên người Sở Phi Ca vỗ vỗ vai nàng, một mặt chế nhạo nói, chỉ dẫn tới người sau muốn một chưởng đem nàng đánh bay ra ngoài."Cái gì gọi là băng sơn? Còn có mười năm công phu, là xảy ra chuyện gì?" Thông minh như Trình Mộ Diên, vô cùng hiểu được là phải nắm lấy những chữ then chốt trong lời nói của Ninh Tiệp. Đây không phải là, vấn đề vừa xuất hiện, liền nhìn thấy vẻ mặt Sở Phi Ca có chút chột dạ.

"Diên nhi, ta thật sự không có còn chuyện gì gạt ngươi." Còn chưa chờ Trình Mộ Diên tiến một bước truy hỏi, Sở Phi Ca liền vội vàng biện giải cho mình. Thật không ngờ như vậy, ngược lại là dẫn tới mọi người nghi vấn. "Nga? Không còn chuyện gì gạt ta? Vì sao phải căng thẳng như vậy đây? Ngươi xem ngươi một chút, ngay cả mồ hôi cũng chảy ra đây. Hai vị này nếu là bằng hữu quen biết với ngươi, hôm nay chúng ta thay ngươi làm ngày mừng thọ bù, tự nhiên cũng không thể thiếu các nàng. Nếu như hai vị cô nương không chê, thì cùng chúng ta chúc thọ tiểu Ca đi."

Một đoạn lời này của Trình Mộ Diên, nói cực kỳ ôn hòa, không có cái gì chập trùng, nhưng lộ ra một luồng uy nghiêm không cho người ta chống cự. So với một số thời khắc Sở Phi Ca tỏa ra long uy, càng áp bức hơn. Điền Uyển Nhu nở nụ cười, liền kéo Ninh Tiệp một mặt chờ mong ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Liên Thường cùng Lạc Lam Linh, bắt đầu ăn cùng các nàng.

"Diên nhi, ngươi tức giận rồi?" Một lát sau, Sở Phi Ca thấp giọng hỏi Trình Mộ Diên. Mà đối phương, lại chỉ là nhàn nhạt liếc nàng một cái, cũng không nói chuyện. Thái độ như vậy, để Sở Phi Ca cảm thấy có chút ủy khuất, lại có chút sợ sệt. Nghĩ đến hồi lâu, nàng mới phải đem nguyên nhân cùng toàn bộ quá trình mà mình cùng hai người Điền Uyển Nhu Ninh Tiệp quen biết nói ra.

Kỳ thực, sớm lúc trước đã nói, ở khi Sở Phi Ca năm sáu tuổi, cũng đã nổi lên tâm tư khác với Trình Mộ Diên. Giữa lúc nàng ở vào đoạn thời gian mơ màng nhất, lại bất ngờ gặp được tình cảnh Ninh Tiệp cùng Điền Uyển Nhu ở trong vườn giả sơn thủy dung (hòa hợp :)). Lập tức, Sở Phi Ca liền bị dọa đến kêu lớn thành tiếng. Cũng là thông qua lần bất ngờ này, biết được nguyên lai Điền Uyển Nhu cùng Ninh Tiệp này, là một đôi nữ tử yêu nhau.

"Nữ nhân cùng nữ nhân có thể yêu nhau sao?" Đây là vấn đề Sở Phi Ca đã hỏi ra tại lúc đó, nhận được đáp án, hiển nhiên là khẳng định. Mà từ đó về sau, Sở Phi Ca mới xác định tình cảm của mình đối với Trình Mộ Diên là kinh thế hãi tục, và cũng thành khách quen trong cung Điền Uyển Nhu. Muốn hỏi Sở Phi Ca mỗi ngày đi nơi nào làm cái gì? Đương nhiên là muốn hiểu rõ ràng, chuyện mà ngày ấy Điền Uyển Nhu cùng Ninh Tiệp ở trong vườn làm là cái chuyện gì. Dáng vẻ thật giống rất thoải mái.

"Diên nhi, ta nói xong, ngươi đừng giận ta nữa có được hay không?" Sở Phi Ca cầm tay áo Trình Mộ Diên đong đưa giống như là một hài tử muốn kẹo, nhưng mà đối phương lại vào lúc này, bỗng nhiên xoay người hôn nàng."A!" Nụ hôn đột nhiên xuất hiện, khiến Sở Phi Ca không kịp ứng phó. Nhưng mà sau khi đợi nàng phản ứng lại, thì Trình Mộ Diên lại là luyến tiếc ly khai bờ môi ngọt ngào kia.

Cho dù, lúc này bên cạnh còn có rất nhiều người đang nhìn.

"Diên nhi, ngươi. . ."

"Tiểu Ca, ngươi đến tột cùng yêu ta bao lâu? Còn vì ta bỏ ra bao nhiêu tâm tư?" Trình Mộ Diên nhẹ giọng hỏi, đồng thời đưa tay ra vuốt khuôn mặt của Sở Phi Ca bởi vì vừa nãy hôn sâu mà có chút ửng hồng. Hài tử này, tâm cần nhiều cố chấp bao nhiêu, lại muốn yêu mình nhiều bao nhiêu, mới có thể từ năm tuổi đợi được đến lúc này đây?

"Diên nhi, ta nguyện ý. Chỉ cần là vì ngươi làm, bất kể là cái gì, ta đều cam tâm tình nguyện."

Bữa tiệc lần này là vì làm sinh thần bù cho Sở Phi Ca, liền theo thâm tình của hai người làm thông báo kết thúc như vậy. Sở Phi Ca trở lại tẩm cung, trước tiên vỗ về Trình Mộ Diên nghỉ ngơi, sau đó chậm rãi đi đến gian phòng của Tử Cầm. Nàng nhớ tới, từ sau khi Lạc Lam Linh đến, nữ nhân này liền cũng chưa từng xuất hiện nữa. Lẽ nào là một mình rời đi rồi? Thật là không có lễ phép, thậm chí ngay cả rời đi cũng không báo cho trẫm một tiếng.

Sở Phi Ca nghĩ như vậy, gõ cửa phòng của Tử Cầm. Thì đợi một lúc lâu, cũng không thấy người đến mở cửa, cánh cửa kia càng là chậm rãi bị đẩy ra. Sở Phi Ca xoay người muốn đi ra, thì nhìn thấy Tử Cầm đã lâu không gặp đang đứng ở cửa. Rõ ràng chỉ là một tháng không gặp mà thôi, nhưng nàng biến hóa đến dị thường kinh người.

Sắc mặt khỏe mạnh trước kia trở nên trắng xám đáng sợ, đôi mắt đen kịt hãm sâu vào bên trong. Tóc đen tán loạn, lung ta lung tung phủ ở trên trán, trên bả vai. Mùi vị trên người cũng từ mùi thuốc đắng trước kia chuyển thành một luồng mùi vị kỳ quái, rất là khó ngửi. Nói tóm lại, Tử Cầm như vậy, lại như là một xác chết di động. Nếu như không phải còn có thể phát hiện hô hấp của nàng, cho dù nói nàng là người chết, cũng sẽ có người tin thật.

"Ngươi. . ."

"Hoàng thượng, thân thể của dân nữ ở đây có chút không thoải mái , có thể xin hoàng thượng phê chuẩn dân nữ sớm ngày trở về Tử Lô Môn hay không?"

"Ây. . . Ngươi muốn đi thì đi đi, ngày mai trẫm sẽ phái người đến đưa cho ngươi thù lao mấy ngày nay."

"Tạ hoàng thượng."

Tử Cầm nói xong, thậm chí ngay cả cửa cũng không đóng, liền trực tiếp hướng vào trong phòng mà đi. Nhìn bóng lưng nàng có chút nghiêng lệch, Sở Phi Ca chỉ cảm thấy một trận sợ hãi. Tuy rằng trong lòng mang nghi hoặc, nhưng vẫn là sớm sớm để cho nàng rời đi là tốt nhất, để tránh khỏi ở trong cung xảy ra nhiều chuyện, ngày càng rắc rối.

Tác giả có lời muốn nói: Hiểu bạo: "Này, Sở Phi Ca, các nàng nói, ngươi là Tương tỷ tỷ chuyển thế!"

Tiểu Ca: "Cái gì gọi là chuyển thế? Giời ạ! Ngươi mới cùng nữ nhân chết bầm kia có quan hệ!"

Diên nhi: "Tiểu Ca, không thể vô lễ, phải tôn trọng Tương tỷ tỷ đã chết."

Vân Tương: "Diên nhi, thật cao hứng, còn có thể nghe được muội gọi ta là Tương tỷ tỷ, ta có thể yên tâm đi đến Địa phủ đầu thai."

Mọi người: "Thần mã! Ngươi còn ở đây?"

Tử cầm: "Ồ ha ha ha. . ."

Thế là, cái tiểu kịch trường này, mọi người đã hiểu a?