Trục Vương (Theo Đuổi Nghiệp Đế Vương)

Chương 8:

Chương 8:

Yến Tư Không một mình tới ngục, thấy Nguyên Thiểu Tư bị giam ở đây.

Nguyên Thiểu Tư cuộn mình trong góc, toàn thân nhớp nháp máu đen, tóc tai rối bù. Thấy có người đến, gã liền ngẩn người, nghiêng mặt theo bản năng, vừa chột dạ, vừa muốn giấu diếm bộ dáng chật vật của mình. Nhưng rất nhanh sau đó gã biết mình làm vậy cũng chỉ phí công, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên trên đất, không ngẩng đầu lên.

Yến Tư Không cao cao tại thượng nhìn Nguyên Thiểu Tư, trong lòng vừa chán ghét, vừa tức giận. Y chán ghét vì hạng người như Nguyên Thiểu Tư, phẫn nộ vì khuôn mặt rất giống với Nguyên Mão của gã. Trong lòng y, Nguyên Mão là đại anh hùng quang minh chính trực, đầu đội trời chân đạp đất, sẽ không dối trá đê tiện, cũng sẽ không cúi đầu chịu phục vì bị giam trong ngục tù. Mà cái y hận nhất chính là Nguyên Thiểu Tư vác khuôn mặt này để làm những điều trơ tráo, vấy bẩn Nguyên Mão trong trí nhớ của y.

Im lặng một hồi, Nguyên Thiểu Tư mới thấp giọng nói: "Ngươi đắc ý lắm phải không?"

"Ngươi hại các tướng sĩ chết thảm, hại Duật nhi bị bắt, ta đắc ý cái gì?"

Nguyên Thiểu Tư chột dạ mấp máy môi: "Rốt cuộc ngươi muốn giúp Phong Dã, hay giúp Trần Mộc? Hạng gió chiều nào theo chiều ấy như ngươi, ai tin nổi?"

"Ta gió chiều nào theo chiều ấy, còn hơn kẻ tự cho mình thông minh, liên lụy tới tam quân tướng sĩ. Loại như ngươi còn vọng tưởng làm tướng lĩnh, ngươi vốn chẳng xứng đâu."

Nguyên Thiểu Tư kích động xoay người, oán hận nói: "Thắng bại là chuyện thường binh gia. Trước kia Lang vương giao nhiệm vụ cho ta, ta thất bại lần nào chưa? Do ngươi...Đều do ngươi, bôi bác ta trước mặt Lang vương, khiến ta không được trọng dụng!"

"Cho nên ngươi mới cấu kết với địch hãm hại ta. Nếu Lang vương biết ngươi thông đồng với địch, ngươi có một trăm cái mạng cũng chết không đủ đâu."

"Ta không thông đồng với địch." Nguyên Thiểu Tư hét lên: "Ta không tiết lộ quân tình, không nhận hối lộ của bọn chúng."

"Vậy à?" Yến Tư Không cười lạnh: "Nguyên Thiểu Tư, ngươi nghĩ ta sẽ tin những lời ngươi nói ư? Nói không chừng lần này ngươi giả truyền quân lệnh, dẫn binh trúng phục kích cũng là do gian kế của Trần Mộc và ngươi."

"Không phải!" Nguyên Thiểu Tư gầm nhẹ: "Yến Tư Không, ngươi đừng ngậm máu phun người, ta tuyệt đối không phản bội Lang vương."

Yến Tư không lạnh lùng nói: "Ngươi ly gián bọn ta đã là phản bội Lang vương rồi."

"Ngươi ở bên cạnh Lang vương chỉ biết tà mê đầu độc hắn, chỉ biết chèn ép ta. Duật nhi thân là đệ đệ của ta, nhưng nhiều lần xa lánh ta vì ngươi. Ngươi, ngươi vốn không nên xuất hiện!" Ánh mắt Nguyên Thiểu Tư nhìn Yến Tư Không tràn đầy căm hận.

Yến Tư Không hơi xích lại gần gã: "Nếu đổi lại thành người khác, ta đã khiến hắn muốn sống không được, chết không xong từ lâu rồi. Chẳng qua ngươi là con trai cả của cha, ta thật lòng muốn giữ cho ngươi một mạng, cho ngươi cơm ngon áo đẹp, an hưởng nốt quãng đời còn lại. Tại sao ngươi cứ liên tục được đằng chân lên đằng đầu vậy hả?"

Ánh mắt Yến Tư Không sâu như màn trời đêm, khiến Nguyên Thiểu Tư phát run: "Làm sao? Ngươi định gϊếŧ ta à?"

Yến Tư Không chỉ nhìn Nguyên Thiểu Tư, không đáp.

Tim Nguyên Thiểu Tư bắt đầu đập rộn lên: "Tư Không, đừng nói ngươi sẽ gϊếŧ ta chứ. Ta, ta tốt xấu gì cũng là đại ca ngươi."

"Giờ lại nhận mình là đại ca ta rồi à?"

"Giữa ta và ngươi đúng là có chút hiểu lầm thật, nhưng ngươi cũng không nên ra tay ở đây chứ..."

"Đó là do ta mạng lớn thôi. Nếu ngươi có cơ hội gϊếŧ ta, chắc ngươi chẳng do dự đâu nhỉ." Yến Tư Không cười lạnh.

"Ta, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, đương nhiên ta vẫn niệm tình huynh đệ." Ánh mắt Nguyên Thiểu Tư bối rối: "Tư Không, coi như ngươi nể mặt cha, ngươi thả ta đi đi."

"Thả ngươi đi?" Yến Tư Không lạnh giọng nói: "Ta có thể không gϊếŧ ngươi, nhưng chỉ khi ngươi bị giam, ta mới yên tâm được."

"Ta không thể ở đây." Nguyên Thiểu Tư nhào đầu về phía trước, siết chặt song sắt: "Thả ta ra, Tư Không, thả đại ca đi! Ta cam đoan sẽ không chống đối ngươi nữa, ta thề!"

"Vốn ngươi cũng chẳng phải đối thủ của ta, nói gì đến đối nghịch." Yến Tư Không chậm rãi lùi về sau, lạnh lùng nói: "Nguyên Thiểu Tư, giữ cho ngươi một mạng là sự nhân từ cuối cùng của ta. Ngươi ở trong tù khôn hồn kín miệng, nếu dám cắn loạn, ta sẽ lập tức tiễn ngươi xuống tẫn hiếu với cha."

Nói xong, Yến Tư Không xoay người rời đi.

"Tư Không, Yến Tư Không!" Nguyên Thiểu Tư gào lên: "Thả ta ra, ngươi quay lại cho ta, thả ta ra----"

Khóe môi Yến Tư Không nở nụ cười lạnh lẽo, bỏ lại thanh âm của Nguyên Thiểu Tư đằng xa.

Yến Tư Không niệm tình Nguyên Mão nên khó ra tay được với Nguyên Thiểu Tư. Có điều, nhốt gã, so với gϊếŧ gã, còn hả giận hơn.

-------------------

Sau hai ngày Nguyên Nam Duật bị bắt, Phong Dã liền phái sứ giả tới muốn nghị hòa với Trần Mộc. Lần này, điều kiện Phong Dã đề ra cũng khá chân thành. Hắn không chỉ bằng lòng nhường Phượng Tường, Khánh Dương, Thái Nguyên, mà còn muốn giúp Trần Mộc hồi kinh đăng cơ, tương lai chỉ mong muốn Tam phủ bao gồm Tuyên Hóa, Thống Nhất, Kiềm Châu với tư cách là đất phong, và hứa sẽ không bao giờ đặt chân lên kinh đô nữa.

Thống Nhất và Kiềm Châu vốn đã nằm trong tay Phong Dã, giờ chỉ xin thêm đất Tuyên Hóa. Nếu được sự ủng hộ của Phong Dã và thái bình Trung Nguyên, đây quả thực là cuộc giao dịch rất hời --- nếu như Phong Dã nói được làm được.

Sứ thần nọ tâng bốc lên mây bày tỏ sự ngưỡng mộ và lòng trung thành của Phong Dã dành cho Trần Mộc, bảo rằng Phong Dã đang chờ minh chủ ở Thái Nguyên thì Trần Mộc đánh Bình Lương, bắt Khuyết Vong làm tù binh khiến hắn rất thất vọng và đau lòng, mong Trần Mộc đừng tin lời gièm pha của Yến Tư Không. Ngoài ra, để bày tỏ lòng thành với Trần Mộc, Phong Dã bằng lòng dâng Phượng Tường, nhưng Trần Mộc phải thả Khuyết Vong.

Trần Mộc ung dung tiếp đãi sứ thần, sai người sắp xếp cho gã chỗ nghỉ ngơi.

Sứ thần vừa rời đi, Trần Mộc liền cười lạnh: "Phong Dã thật sự định đổi Phượng Tường lấy Khuyết Vong. Lang vương nổi danh thiên hạ, nay cũng chỉ có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà thôi."

Yến Tư Không hồi tưởng ánh mắt sứ thần nhìn y, giận mà không dám nói ra, rất thú vị.

Thẩm Hạc Hiên nói thẳng: "Điện hạ còn trẻ, mới được chút lợi lộc đừng đắc ý quá rồi khinh địch."

Thẩm Hạc Hiên nói năng không mềm dẻo như Yến Tư Không, vừa mở miệng đã khiến sắc mặt Trần Mộc trầm xuống, nhưng hắn không tiện phản bác.

Yến Tư Không cũng tiếp lời: "Binh bất yếm trá*, điện hạ đừng tin Phong Dã quá. Có điều, bây giờ Phong Dã đang yếu thế, đây là dấu hiệu tốt."

Binh bất yếm trá: chiến tranh không ngại dối lừa

"Tiên sinh nghĩ sao? Theo con thấy, hắn định chuộc Khuyết Vong nên dùng Khánh Dương để đổi, cuối cùng Phượng Tường vẫn hời cho hắn."

"Lấy thành đổi người có thể là cái bẫy. Nếu hắn giao Khánh Dương thật, điện hạ dám vào thành không? Ngộ nhỡ trong thành toàn mai phục thì ta trúng kế rồi." Thẩm Hạc Hiên nói: "Theo thần thấy, nếu hắn thực hiện đúng như mình nói, muốn trợ giúp điện hạ, vậy thì bảo hắn lập tức lui binh về Thống Nhất. Hắn vừa rút quân khỏi Trung Nguyên, chúng ta sẽ lập tức thả Khuyết Vong. Hành động như vậy có thể kiểm chứng thật hay giả trong lời nói của Phong Dã."

"Được."

Yến Tư Không lắc đầu: "Cứ thăm dò mãi thế, điện hạ vẫn chưa phát ngán sao? Bình Lương đã đánh rồi thì cứ đánh một mạch đến Thái Nguyên. Giờ chỉ có nước bức hắn vào đường cùng, hắn mới thực sự lui binh."

"Nhưng binh lực hiện giờ của ta..." Trần Mộc cau mày nói.

"Bao giờ triều đình mới xuất binh?"

"Triều đình đang chiêu mộ chư hầu khắp nơi cần vương." Thẩm Hạc Hiên cau mày nói: "Chỉ là chuyện tước thuộc địa đã đả kích rất lớn đến chư vương, bây giờ vẫn chưa có ai chịu là người đầu tiên đứng ra hưởng ứng."

"Điện hạ lấy con gái của Ninh vương, Ninh vương và Hàn vương lại là huynh đệ ruột, lão ta là người dễ thuyết phục nhất." Yến Tư Không nhìn Trần Mộc: "Điện hạ đã phái người đi chưa?"

"Đương nhiên phái rồi." Trần Mộc thở dài, buồn bực nói: "Nhưng Hàn vương này là một kẻ nóng nảy, tính tình quái đản, nghe nói mấy năm nay trầm mê tà phái, người bình thường nói không lọt tai."

Yến Tư Không vuốt cằm, ra vẻ do dự, một lát sau, y nói: "Nếu Hàn vương khó thuyết phục như vậy, ta đương nhiên phải tìm một người nhạy bén khéo léo, thần nghĩ...ngoài mình ra, thật sự không còn sứ giả nào tốt hơn."

"Tiên sinh nguyện đi?" Hai mắt Trần Mộc phát sáng, xong lại chợt gạt phăng: "Không được, Hàn vương đó tính tình bất định, tiên sinh e sẽ gặp nguy hiểm..."

Yến Tư Không cười nói: "Điện hạ đang cho rằng thần tiếng xấu đồn xa, sợ lão làm khó thần sao?"

Trần Mộc nhíu mày: "Con không thể để tiên sinh đi mạo hiểm."

"Các chư hầu đang ngoảnh mặt làm ngơ, ai cũng không bằng lòng đứng ra trước. Nếu không ai hưởng ứng, chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Dã tiếp tục lớn mạnh. Bây giờ Bình Lương đã phá, Khuyết Vong bị bắt, Phong Dã liên tục gặp bất lợi, quân tâm lung lay, đang là thời cơ tốt nhất để đánh bại hắn, không thể sai sót được."

Trần Mộc thầm thở dài rồi trầm mặc.

Thẩm Hạc Hiên liếc xéo Yến Tư Không, trong mắt không giấu nổi hoài nghi, nhưng nhất thời vẫn không nhìn ra được Yến Tư Không đang dối trá hay thật lòng.

Trong lòng Yến Tư Không thì đang tính toán thay xà đổi cột, để Nguyên Nam Duật dùng thân phận của y rời đi, miễn là cậu ra được khỏi thành, với bản lĩnh của Nguyên Nam Duật chắc chắn sẽ thoát thân. Về phần y, có bị Trần Mộc phát hiện thì hắn cũng sẽ không gϊếŧ y.

Nói chung, hiện tại y đã bất chấp chính mình rồi. Nguyên Nam Duật ở lại càng lâu thì thân phận của hai người càng dễ bị phát hiện. Cho dù có giấu được thì Thẩm Hạc Hiên ở đây châm ngòi thổi gió, Trần Mộc muốn ra oai với Phong Dã, có thể lấy mạng Nguyên Nam Duật bất cứ lúc nào.

Yến Tư Không khuyên Trần Mộc thêm vài câu. Y biết Trần Mộc không chỉ lo tới an nguy của y, mà còn lo y sẽ trở về với Phong Dã, cho nên giờ phải mất công miệng lưỡi một hồi, cuối cùng bằng lòng cho quân Khúc Giác theo sau hộ tống, Trần Mộc mới đồng ý cho y đi sứ Hàn vương.

Thẩm Hạc Hiên vẫn yên lặng đứng một bên, chỉ là ánh mắt ngày một thâm trầm.

"Thần vẫn còn một chuyện xin điện hạ cho phép."

"Tiên sinh cứ nói."

"Thần muốn thẩm vấn Khuyết Vong." Yến Tư Không liếc Thẩm Hạc Hiên: "Chắc Thẩm đại nhân vẫn chưa hỏi ra được gì nhỉ?"

Thẩm Hạc Hiên thờ ơ đáp: "Ta định tiên lễ hậu binh*, mà nhìn bộ dáng của hắn, chắc định uống rượu phạt rồi."

Tiên lễ hậu binh: Trước tiên dùng đạo lí thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực

"Không bằng cứ để ta thử, dù sao ta với hắn từng có giao tình."

Trần Mộc gật đầu: "Cũng được. Đại lao phòng thủ nghiêm ngặt, tiên sinh dùng lệnh bài của con mà đi."

----------------

Đến đêm, Yến Tư Không mang rượu và thức ăn thượng hạng đến gặp Nguyên Nam Duật. Nguyên Nam Duật và Nguyên Thiểu Tư cùng bị giam tại địa lao, nhưng hai nơi cách nhau khá xa.

Bình Lương vừa đổi chủ, trong thành không thiếu các tướng sĩ trung thành với Phong Dã và Khuyết Vong. Để đề phòng bị cướp ngục, địa lao vốn đơn sơ đã bị Trần Mộc phái lính bao vây cả ngoài lẫn trong, phòng thủ cực kì nghiêm ngặt, một con chuột cũng không lọt được vào.

Nhưng Yến Tư Không cầm lệnh bài của Trần Mộc nên đương nhiên được cho qua.

Tiến vào địa lao, Yến Tư Không nhìn Nguyên Nam Duật mặc dù quần áo lem luốc, tóc tai rối bù nhưng vẫn chưa bị chịu hình, trong lòng khá yên tâm. Y ra lệnh cho lính ngục: "Mở cửa, tất cả các ngươi lui ra."

"Chuyện này..." Vài ngục tốt bắt đầu hai mắt nhìn nhau.

Yến Tư Không liền giơ lệnh bài: "Ta phụng mệnh Sở vương đến đây, các ngươi cứ lui ra ngoài đi, lẽ nào hắn bay được sao?"

"...Vâng." Lính ngục bất đắc dĩ mở cửa lao, song song lui ra ngoài.

Người ngoài vừa đi hết, Yến Tư Không liền vọt vào lao: "Duật nhi, đệ có khỏe không?"

Nguyên Nam Duật cười khổ đáp: "Trên người ta chưa bị chịu hình nhưng lòng hết dằn vặt lại hổ thẹn, ngày đêm không yên."

"Đại trượng phu đừng cứ tâm tâm niệm niệm vào một trận thắng bại được mất." Yến Tư Không lấy rượu và đồ ăn trong giỏ ra: "Đến đây, hai huynh đệ chúng ta uống một bữa."

Nguyên Nam Duật hơi e dè hỏi thăm: "Đại ca...sao rồi?"

Sắc mặt Yến Tư Không trầm xuống: "Đệ vẫn còn nghĩ tới gã à? Đệ và các tướng sĩ rơi vào tình cảnh như hôm nay đều do gã đấy."

"Ta biết, nhưng..." Nguyên Nam Duật thở dài: "Ta vẫn không thể thờ ơ được."

"Gã còn sống." Yến Tư Không nói lạnh như băng: "Ta giữ cho gã một mạng đã là hết tình hết nghĩa rồi."

Nguyên Nam Duật gật đầu: "Quân có quân quy. Hắn mắc sai lầm lớn, nếu để Lang vương xử trí thì xử trảm cũng không quá. Nhưng giờ hắn được sống đã là một sự khoan hồng."

"Ta nể mặt đệ và cha, bằng không ta chắc chắn sẽ không tha cho gã."

Nguyên Nam Duật nhìn chằm chằm Yến Tư Không, nói khẽ: "Giờ đây, ta tin ngươi rồi."

"Tin ta cái gì?"

"Tin ngươi thật sự là Yến Tư Không."

Yến Tư Không ngẩn ra: "Lẽ nào đệ..."

"Không." Nguyên Nam Duật lắc đầu: "Ta vẫn chưa nhớ ra, thế nhưng, cách hành xử của đại ca với ngươi, và ngươi đối với đại ca, ta thấy được các ngươi không phải huynh đệ thật. Vả lại, chuyện ngươi thông đồng với địch, giờ ta nghĩ lại mới thấy vô số điểm đáng ngờ. Ta từng nói bóng gió với đại ca, đại ca có phản ứng lại, khả năng trong lòng có quỷ. Nếu không phải Lang vương phái ta tới thủ Khánh Dương, ta nhất định sẽ tìm Thiết Trượng Tử để tra hỏi."

Yến Tư Không rót hai chén rượu, thấp giọng nói: "Ta đã nói rồi, từ đầu tới cuối đại ca đều đang nói dối, vô luận là thân phận giữa ta và đệ, hay là chuyện thông đồng với địch. Nếu ta và gã thực sự là huynh đệ ruột, gã sẽ đối xử với ta như vậy sao?"

Nguyên Nam Duật thở dài trong khổ sở: "Như vậy, ta với hắn mới là huynh đệ ruột một mẹ sinh ra."

Yến Tư Không cười khổ: "Không sai."

Nguyên Nam Duật nâng chén rượu lên: "Một chén này ta thay đại ca tạ tội với ngươi. Ta không biện giải cho đại ca, cũng không xin ngươi tha thứ cho đại ca, nhưng ngươi đã giữ cho hắn sống, ta vô cùng cảm kích."

"Ta làm như thế không chỉ vì đệ, mà cũng vì báo đáp ân tình cha và nương." Yến Tư Không chạm chén với cậu: "Duật nhi, đệ phải nhớ, tình cảm giữa ta và đệ còn sâu hơn huynh đệ ruột. Năm đó đệ chịu tội lưu vong thay ta, ta đã thề phải dùng hết quãng đời còn lại để trả nhân tình này cho đệ. Ta nhất định sẽ cứu đệ ra ngoài."

Nguyên Nam Duật kích động nói: "Cảm ơn ngươi." Rồi cậu do dự một hồi, gọi: "Nhị ca."

Một tiếng 'Nhị ca' này trực tiếp làm mắt Yến Tư Không ửng đỏ, tay cầm ly rượu phát run.

"Nhị ca!" Cuối cùng Duật nhi của y cũng chịu gọi y là 'Nhị ca' lần nữa. Tiếng 'Nhị ca' này đã tròn hai mươi năm rồi! Chỉ vỏn vẹn trong giây phút này, bất kể ông trời bạc tình hay tàn nhẫn với y ra sao, y đều có thể tha thứ, vì dù sao, huynh đệ bọn họ đã được đoàn tụ.

"Nhị ca." Nguyên Nam Duật nắm tay của Yến Tư Không: "Nếu đệ thoát được, nhất định sẽ nói rõ ràng chân tướng với Phong Dã. Thật ra năm đó Tư Không là huynh hay là đệ vốn không quan trọng, trong lòng hắn chỉ có huynh, không liên quan đến tên."

Yến Tư Không lắc đầu: "Đệ đừng nhắc hắn với ta nữa, đừng bao giờ nhắc nữa. Nhị ca hi sinh vì đệ, cũng không liên quan gì đến hắn cả."

Nguyên Nam Duật muốn nói lại thôi.

Yến Tư Không chạm chén thật mạnh vào chén của cậu: "Nào, uống!"

Hai người hào sảng đối ẩm, uống sạch rượu trong ly.

Yến Tư Không vừa thêm rượu vừa thêm đồ ăn cho Nguyên Nam Duật, vừa trình bày định cứu cậu như thế nào.

"Đệ cải trang thành huynh?" Nguyên Nam Duật cả kinh.

"Đúng." Yến Tư Không nói một cách kiên định: "Chỉ còn cách hoán đổi thân phận đệ với ta, đệ mới có thể trốn thoát."