Chương 7:
Khi Nguyên Nam Duật muốn đến Bình Lương với Yến Tư Không, các tướng sĩ đều phẫn nộ tột cùng. Họ đồng loạt quỳ xuống đất khẩn cầu Nguyên Nam Duật đừng rời đi.
Yến Tư Không đứng bên cạnh mà vẫn cảm nhận được từng ánh mắt sắc lẹm như dao muốn băm vằm y.
Các tướng sĩ trung thành và tận tâm, nguyện đồng cam cộng khổ với Nguyên Nam Duật khiến cậu rất cảm động, tuy vậy, cậu lại càng hổ thẹn và tự trách hơn. Không còn cách nào khác, Nguyên Nam Duật đành rút binh phù, ép họ xuống núi.
Sau khi nhìn các tướng sĩ rời đi, Nguyên Nam Duật mới cho thị vệ của Trần Mộc trói mình lại.
Trên chặng đường xuống núi, Nguyên Nam Duật thấp giọng hỏi: "Đại ca sao rồi?"
Vừa nhắc tới kẻ này, Yến Tư Không liền không giấu nổi chán ghét: "Đệ vẫn còn quan tâm tới gã sống chết thế nào ư?"
Nguyên Nam Duật cười khổ: "Nghe nói hắn bị bắt, rốt cuộc thế nào?"
"Trong đại lao ở Bình Lương."
"Hắn..." Nguyên Nam Duật chần chừ nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở chữ "hắn".
Yến Tư Không liếc cậu: "Gã giả truyền quân lệnh, khiến tướng sĩ trúng phục kích mà thảm bại, còn khiến đệ gặp rắc rối, phải xử theo quân pháp."
Nguyên Nam Duật trầm mặc.
"Giả sử giờ đệ không bị bắt, đệ định xử trí gã thế nào?" Yến Tư Không nhìn chằm chằm Nguyên Nam Duật.
Nguyên Nam Duật nói nhỏ: "Xử theo quân pháp, phải chết."
"Đệ biết vậy rồi thì cứ coi gã là người chết rồi đi."
"Tư Không." Nguyên Nam Duật nghiến răng nói: "Dù sao hắn cũng là đại ca, nếu ngươi có thể cứu ta, vậy có thể..."
"Không thể." Yến Tư Không lạnh lùng đáp: "Vả lại, sống chết của gã không phải do ta quyết định."
Nguyên Nam Duật nghĩ lại mình, bản thân đã khó bảo toàn, cũng biết nhiều lời vô ích, nên chỉ thở dài thật sâu, không nói thêm gì nữa.
Lúc xuống núi, Khúc Giác đang dẫn binh chờ bọn y.
Vừa thấy Nguyên Nam Duật, Khúc Giác liền đặc biệt xuống ngựa, khách khí nói: "Khuyết tướng quân, Khúc mỗ ngưỡng mộ đã lâu đại danh của Khuyết tướng quân, hôm nay gặp mặt, quả nhiên anh vũ bất phàm."
"Tướng bại trận, còn nói anh vũ làm gì, được Khúc tướng quân đề cao rồi." Nguyên Nam Duật mặt không biểu cảm đáp.
"Thiệt cho Khuyết tướng quân rồi, Sở vương điện hạ còn đang chờ tướng quân, thỉnh ngài mau lên đường."
Khúc Giác nhốt Nguyên Nam Duật vào xe tù. Yến Tư Không cũng nhảy lên ngựa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Yến Tư Không khẽ gật đầu với cậu, nhìn cậu với ánh mắt trấn an.
Dọc đường đi, Yến Tư Không luôn nghĩ xem phải đối phó với Thẩm Hạc Hiên và Trần Mộc như thế nào. Nếu gặp được Nguyên Nam Duật, hơn nửa chúng sẽ muốn xem khuôn mặt thật dưới chiếc mặt nạ kia. Lỡ như để lộ, hai huynh đệ họ e khó thoát khỏi kiếp nạn này. Nhất định phải giấu kĩ thân phận của hai người, y mới có thể thừa cơ đưa Nguyên Nam Duật rời đi.
Thế nên, vô luận thế nào, không được để chúng tháo mặt nạ của Nguyên Nam Duật xuống.
Chưa đầy nửa ngày, bọn họ đã về tới Bình Lương. Quân dân toàn thành tới săm soi, còn Nguyên Nam Duật bị giam trong xe tù. Họ băng qua cửa thành, đường phố, đám đông thì cứ chen chúc vây xem hai bên, lớn tiếng xôn xao về chiếc mặt nạ thần bí. Có thể đoán được, mấy ngày nữa, đệ nhất đại tướng dưới quân Phong Dã – Tướng quân che mặt Khuyết Vong bị Sở vương bắt sẽ truyền khắp thiên hạ. Chuyện này còn chí mạng với Phong Dã hơn so với việc đánh mất Bình Lương.
Khúc Giác đích thân áp giải Nguyên Nam Duật tới trước mặt Trần Mộc. Lúc này sắc trời đã tối, nhưng Trần Mộc, Thẩm Hạc Hiên và vài tướng sĩ khác đều đang đợi được diện kiến cậu.
Thấy Nguyên Nam Duật, Trần Mộc rất hớn hở. Bây giờ hắn đang ngồi lên vị trí của Phong Dã ở Bình Lương, và giờ đây còn cầm tù võ tướng quan trọng nhất của Phong Dã, diệt trừ chí khí của Phong Dã, thể hiện uy phong của mình. Đây là lần đầu hắn và Phong Dã giao phong, mà hắn đã chiến thắng toàn tập, sao mà hắn không đắc ý, không hưng phấn cho được.
Yến Tư Không chắp tay: "Điện hạ, thần dẫn Khuyết tướng quân tới rồi. Khuyết tướng quân, còn không bái kiến Sở vương điện hạ."
Nguyên Nam Duật không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: "Khuyết mỗ tham kiến Sở vương."
"Tiên sinh vất vả rồi, mời ngồi." Trần Mộc nói với Yến Tư Không xong, liền chuyển sang Khuyết Vong, nhếch môi cười: "Mặc dù tướng quân toàn thân lấm lem, nhưng vẫn trường thân ngọc lập*, khí vũ hiên ngang. Lúc đầu ta còn lo rằng đeo mặt nạ thì sao biết được người dẫn đến có phải Khuyết Vong thật hay không, mà nay thấy, liền an tâm hơn nhiều."
*Trường thân như ngọc: Thân thể như ngọc
Nguyên Nam Duật nghểnh cổ, không đáp.
Trần Mộc cũng không để ý, phất tay: "Cởi trói cho tướng quân."
Thị vệ cởi dây cho Nguyên Nam Duật. Nguyên Nam Duật lắc cái vai đau nhức.
"Có điều, nghe đồn ngoài Phong Dã ra, không ai thấy khuôn mặt thật của tướng quân. Nếu lỡ treo đầu dê bán thịt chó thật, chúng ta cũng không biết được. Vì vậy, thỉnh tướng quân tháo mặt nạ xuống cho chúng ta xem."
Nguyên Nam Duật lạnh nhạt đáp: "Nếu ta không phải Khuyết Vong, điện hạ có thấy mặt ta cũng chẳng phân biệt được."
"Quả đúng như vậy, nhưng ta tin tưởng tiên sinh." Trần Mộc cười rồi liếc Yến Tư Không: "Chiếc mặt nạ này nổi danh như tài thao lược của tướng quân, bản vương muốn thấy, tướng quân sẽ không từ chối chứ?"
Cả đám trong phòng đều nhìn chằm chằm Nguyên Nam Duật, trong ánh mắt tràn ngập sự tò mò.
Nguyên Nam Duật ưỡn ngực, vẫn không nhúc nhích.
Yến Tư Không cũng không nói gì.
Trần Mộc hơi nheo mắt lại: "Nếu tướng quân không muốn, ta sẽ không khách khí đâu. Người đâu?"
Hai gã thị vệ đi tới, một người giữ Nguyên Nam Duật, một người định tháo mặt nạ xuống.
Nguyên Nam Duật chợt động người, một cước đá văng tên lính, còn tay thì kẹp cổ tên còn lại, trở tay rút bội kiếm của gã ra. Động tác nhanh như chớp, thân thủ của người như này phải rất cao, nhất thời không còn ai nghi ngờ cậu có phải Khuyết Vong hay không nữa.
Thị vệ trong phòng đồng loạt rút kiếm, ngoài phòng lính cũng vọt vào như đối mặt với cường địch.
Nguyên Nam Duật đẩy thị vệ kia ra, mũi kiếm đặt ở cổ của mình.
Trần Mộc phẩy tay áo, lệnh tất cả thị vệ lui ra, cắn môi, nhìn Khuyết Vong đầy hứng thú, tựa như đang đùa giỡn một con mãnh thú trong l*иg. Dù mãnh thú có hung hăng đến đâu, nhưng nó làm được gì chứ.
Thẩm Hạc Hiên chậm rãi nói: "Phải chăng tướng quân đã quên mình còn ba nghìn tù binh ở Bình Lương."
Nguyên Nam Duật cao giọng nói: "Trước đây không lâu Khuyết mỗ bị hủy dung vì nguyên nhân ngoài ý muốn, mặt mày xấu xí rất đáng sợ khiến ta rất tủi nhục, suốt đời phải cúi mặt trước người đời. Nếu điện hạ khăng khăng muốn thấy, Khuyết mỗ thân là tù nhân, không thể phản kháng. Nhưng nếu ta chịu sự nhục nhã vô cùng này, bản thân cũng chẳng thể sống tiếp, không bằng cắt cổ từ đây. Lúc đó điện hạ muốn thấy thế nào thì thấy, lại được treo đầu của ta lên tường thành cho toàn thiên hạ nhìn."
Trần Mộc cười nhẹ hai tiếng, ánh mắt âm hàn: "Được, vậy ngươi cứ cắt đi."
Nguyên Nam Duật cười lạnh, nắm chặt chuôi kiếm.
Trần Mộc nhìn xoáy sâu vào Nguyên Nam Duật: "Đề nghị của tướng quân rất hay. Ta vừa có được mặt nạ của ngươi, vừa treo được cái bộ mặt 'xấu xí đáng sợ' của ngươi lên tường thành, chiêu cáo thiên hạ. Chắc chắc phản tặc Phong Dã biết sẽ giận sôi máu lên."
"Đa tạ điện hạ thành toàn." Nguyên Nam Duật cầm kiếm định động thủ.
"Khoan." Yến Tư Không mở miệng: "Nếu để hắn chết như vậy, thế chẳng phải chúng ta đã thả bảy ngàn tướng sĩ không công sao?"
Thẩm Hạc Hiên liếc xéo Yến Tư Không.
Trần Mộc nhíu mày: "Chỉ cần nắm được kẻ này trong tay, thả thì cứ thả, dù sao có nhiều binh mã hơn cũng chẳng thể đâm Phong Dã đau bằng một nhát này." Hắn nhìn Yến Tư Không cười: "Đương nhiên, tiên sinh còn làm Phong Dã đau đớn hơn." Nghĩ đến đây, hắn cười thích chí: "Hôm nay những người Phong Dã quan tâm nhất đều nằm trong lòng bàn tay ta, ta với hắn còn chưa đối đầu trực diện mà hắn đã thua hơn nửa rồi."
"Điện hạ nói chí phải, nhưng mà..." Yến Tư Không liếc Nguyên Nam Duật: "Cần gì phải làm khó hắn, ta cứ giữ hắn một mạng vẫn còn tác dụng lớn. Dù sao Phượng Tường, Khánh Dương và Thái Nguyên vẫn còn nằm trong tay Phong Dã, nếu kẻ này chết, thì thật đáng tiếc."
Trần Mộc cười nhẹ gật đầu: "Đã nghe danh trung nghĩa của Khuyết tướng quân, chỉ sợ vinh hoa phú quý không dễ mà dụ dỗ ngươi được. Nhưng tướng quân quan trọng với Phong Dã như thế, Phong Dã từng bằng lòng đổi Bình Lương lấy tiên sinh, vậy liệu có bằng lòng đổi Phượng Tường hoặc Khánh Dương lấy ngươi không nhỉ?"
"Lang vương không phải kẻ hồ đồ, mà Khuyết mỗ cũng không đáng giá bằng một tòa thành trì, điện hạ đừng xem trọng ta như thế."Nguyên Nam Duật bình tĩnh đáp: "Ta đã tới Bình Lương thì đã không màng sinh tử, điện hạ đừng lãng phí thời gian trên người ta nữa."
"Có lãng phí thời gian hay không, bây giờ không tới lượt ngươi quyết định." Trần Mộc chỉ vào Nguyên Nam Duật: "Mặt nạ của ngươi sẽ là mặt của ngươi. Giờ ta cứ giữ cái mặt này cho ngươi trước đã." Rồi hắn gọi: "Người đâu, áp giải tên phản tặc này xuống, chờ xử trí."
Sau khi Nguyên Nam Duật bị áp giải đi, Trần Mộc liền cho lui hết tùy tùng, chỉ giữ lại hai người Thẩm Hạc Hiên và Yến Tư Không.
Tâm trạng Trần Mộc vô cùng tốt, rất bình thản uống một ngụm trà, không nhanh không chậm hỏi: "Hai vị tiên sinh nghĩ xem, nên sử dụng tên Khuyết Vong này thế nào thì tốt nhất?"
Thẩm Hạc Hiên nói: "Điện hạ định dùng hắn đổi thành thật sao?"
"Cũng không phải không thể."
"Ta thấy không thích hợp." Yến Tư Không nói.
"Hửm?"
"Nếu đổi hắn lấy Phượng Tường thì thật đáng tiếc, vì chúng ta có thể tự đánh Phượng Tường. Ta đã có Bình Lương, hiện giờ Phượng Tường rất yếu, nếu đổi hắn lấy Khánh Dương, mà Khánh Dương quan trọng như thế thì chẳng khác nào chặt hết đường lương thực Đông Nam của địch, chắc chắn Phong Dã sẽ không đổi. Vì vậy, ta không nên sử dụng kẻ này như thế, đây không phải cách hay."
Trần Mộc gật đầu: "Tiên sinh nói có lí, vậy ta nên làm sao? Tên này mềm không được cứng không xong, còn chẳng cạy được chút quân tình nào từ miệng hắn cả."
Thẩm Hạc Hiên nói: "Điện hạ, không thì để thần gặp hắn trước, dù sao người trong tay chúng ta ngày nào, Phong Dã còn đứng ngồi không yên ngày đó, kẻ này kiểu gì cũng hữu dụng."
"Cũng được."
Yến Tư Không nhìn Thẩm Hạc Hiên, trong lòng hơi lo lắng. Thẩm Hạc Hiên là một văn thần, không thích hành hình bức cung, chỉ hi vọng Nguyên Nam Duật đừng tùy tiện làm hắn tức giận, ít nhất cậu sẽ không thiệt thòi.
"Được rồi." Trần Mộc cười nói: "Tiên sinh định xử lí Nguyên Thiểu Tư thế nào?"
Yến Tư Không suy nghĩ một hồi: "Ta sẽ đích thân thẩm vấn gã."
Chương 8: