Trục Vương (Theo Đuổi Nghiệp Đế Vương)

Chương 2:

Chương 2:

Mười mấy ngày chạy bán sống bán chết, ăn gió nằm sương, đầu đường xó chợ đã vắt kiệt sức Yến Tư Không. Nay có giường ngủ thoải mái ấm áp, sau khi cơm nước no nê, y đặt lưng xuống giường liền ngủ thẳng đến hừng đông.

Lúc tỉnh dậy, thị nữ dịu dàng hầu hạ y thay y phục rồi rửa mặt cẩn thận, đồ ăn sáng đều đã được chuẩn bị sẵn trước giường. Y bèn chợt nhớ lời Thẩm Hạc Hiên nói ở gian nhà hoang hôm qua, bảo phải 'tự ngẫm lại' cũng chẳng phải vô lí. Nếu một người đã quen với việc được ăn sung mặc sướиɠ thì khó mà chịu đói chịu khổ, dân thường đã thế, phú quý quyền thế lại càng khó hơn.

Dùng bữa sáng xong, Yến Tư Không nhìn nắng tươi rực rỡ bên ngoài. Mùa đông hiếm được ngày trời đẹp nên liền luyện võ ở trong sân.

Nhiều ngày không vận động khớp, quyền cước đánh ra đều hứng chí. Y vừa đánh, trong đầu vừa tưởng tượng đủ mọi chuyện trước kia, y nghĩ tới Phong Dã, nghĩ tới Nguyên Nam Duật, nghĩ Trần Mộc, Thẩm Hạc Hiên, nghĩ tới nhiều người và vô vàn chuyện khác. Tay vung quyền khi thi kiềm chế, khi thì linh hoạt, khi lại hung hãn.

Chợt cảm thấy có người tới gần, ánh mắt y liếc xéo qua thân ảnh Trần Mộc, nhưng cũng làm ngơ mà thoải mái tung nốt một quyền nữa. Mặc dù toàn thân ướt đẫm mồ hôi, song trong lòng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trần Mộc vỗ tay ba tiếng, lững thững bước tới: "Quyền đẹp."

Yến Tư Không lau mồ hôi trên trán, lạnh nhạt chào: "Điện hạ."

"Trông tiên sinh có vẻ đã tỉnh táo hơn, nhưng người có thể gọi tên húy của con không." Trần Mộc không hề che giấu thâm tình trong mắt: "Chỉ tiên sinh mới được gọi thôi."

Yến Tư Không không đáp mà vào nhà uống nước, Trần Mộc cũng vào theo.

"Hôm qua tiên sinh gặp Thẩm tiên sinh, hai người nói chuyện gì vậy?"

"Bàn chuyện cũ mà thôi." Yến Tư Không đáp. "Ta và Thẩm đại nhân trúng cử cùng năm, nhập quan cùng năm, bái sư cùng thầy, để mà nói thì thực sự tình nghĩa nhiều năm."

"Đáng tiếc con đường hai người chọn khác nhau." Trần Mộc nói: "Có điều, hiện tại hai người lại có chung một mục đích --- muốn con trở thành hoàng đế."

Yến Tư Không lạnh lùng nhìn hắn: "Hửm? Ngươi cho rằng trải qua bao việc như vậy, ta vẫn bằng lòng phụ tá ngươi? Ta mệt rồi, không muốn tham gia vào phân tranh của các ngươi nữa, ngươi có Thẩm Hạc Hiên đã đủ, thả ta đi đi."

Trong mắt Trần Mộc lóe tinh quang: "Chẳng lẽ tiên sinh vẫn chưa thôi nhung nhớ Phong Dã? Cho dù hắn đã làm vậy với người?"

"Ta và Phong Dã...đã ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu." Yến Tư Không bày vẻ mặt chán ghét: "Nhưng chuyện này không có liên quan gì đến hắn, ta chỉ mệt mỏi, không muốn tranh đấu nữa."

"Nếu được tiên sinh tương trợ, con chắc chắn có thể hàng phục Phong Dã. Chỉ cần con công hạ Thái Nguyên, phụ hoàng sẽ chiêu cáo thiên hạ phục vị Thái tử của con, hơn nữa con lại nắm chắc đại quân, không ai có thể lay động địa vị của con nữa." Trần Mộc chăm chú nhìn Yến Tư Không: "Con có ngày hôm nay phải kể công của tiên sinh. Đến ngày con đăng cơ, thứ con cho tiên sinh chỉ nhiều chứ không ít, lẽ nào tiên sinh muốn đến đây rồi lại đổ công đổ bể sao?"

Yến Tư Không nhìn hắn chằm chằm: "Điện hạ, ta là tội thần, mà ngươi lại là Thái tử, ngươi lấy lí do gì để bảo vệ một kẻ phản quốc?"

Trần Mộc nheo mắt: "Con sẽ không làm Thái tử, mà trực tiếp lên làm Hoàng đế."

Yến Tư Không giật mình.

Trần Mộc kề sát vào Yến Tư Không, mặc dù xung quanh không người nhưng vẫn hạ giọng: "Tiên sinh tưởng con lại chấp nhận làm một tên thái tử quèn sao? Chỉ cần vào kinh, con bức phụ hoàng nhường ngôi cho con lên làm hoàng đế, thì còn ai dám động vào một cọng tóc của tiên sinh nữa?"

Yến Tư Không trầm mặc.

"Tiên sinh." Trần Mộc nắm bả vai Yến Tư Không: "Trên đời này, con chỉ đặt tiên sinh ở trong lòng, Phong Dã phụ người, nhưng con không phụ người. Chẳng phải ngay từ đầu tiên sinh đã muốn con trở thành hoàng đế sao? Chẳng phải từ nhỏ tiên sinh đã dạy con đạo đế vương à? Bây giờ chỉ khác ở chỗ chúng ta không cần Phong Dã nữa, còn những thứ khác chưa từng thay đổi. Người quên cái kẻ vô tình bạc nghĩa kia đi, khi con quân lâm thiên hạ rồi, con hứa sẽ thực hiện như ý nguyện của tiên sinh, tái hiện lại giang sơn thịnh thế Đại Thịnh ta."

Yến Tư Không đẩy tay Trần Mộc ra, quay đầu đi, ra vẻ do dự.

"Lần này con xuất binh chính là vì liên hợp với triều đình diệt trừ phản quân của Lang vương. Nếu Phong Dã đầu hàng, con còn tha hắn một mạng. Nếu hắn vẫn nhất quyết làm phản, sớm muộn gì hắn cũng thảm bại dưới bốn phương vây quét." Trần Mộc nhìn chòng chọc Yến Tư Không không chớp, muốn dò đầu mối từ vẻ mặt để phán đoán tâm tư ư y.

"Dựa vào gì mà ngươi cho rằng ngươi có thể đánh bại Phong Dã?"

"Bởi vì hắn chỉ có Dũng vương, còn con một khi xuất binh không chỉ liên hợp triều đình, phụ hoàng còn có thể hiệu lệnh chư hầu tứ phương cần vương, diệt gọn hắn trong một khắc."

Trái tim Yến Tư Không run lên, y cố duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, khẽ hừ nhẹ: "Theo ta thấy, thiên hạ chưa có tướng lĩnh nào giỏi dụng binh như hắn. Con hươu này chưa biết chết về tay ai, không thể nói chắc chắn."

"Phong Dã là thần tướng thật, người khác có thể đánh không lại hắn, nhưng tiên sinh thì có thể." Hai mắt Trần Mộc sáng như đuốc: "Tiên sinh thông minh hơn hắn, hiểu rõ hắn hơn, lại hiểu quân Phong gia nữa."

Yến Tư Không xoay người sang chỗ khác.

Trần Mộc vây trước người y, giọng nói nghiêm nghị: "Tiên sinh vẫn còn tình cảm với hắn sao?"

Yến Tư Không ngẩng đầu nhìn Trần Mộc, ánh mắt bình thản như nước: "Điện hạ, ta và Phong Dã quả thực từng có tình với nhau, nhưng thứ tình này với ta mà nói chỉ là một đóa hoa tiện tay hái về, đẹp thì đẹp, nhưng chung quy vẫn tàn, hà tất phải để trong lòng. Tình với Yến Tư Không ta chưa bao giờ là thứ đáng để tâm, đến cả vợ con ta còn không màng, chẳng nhẽ lại đặt trong lòng mãi một nam nhân? Huống hồ hắn còn nhục mạ ta, phụ lòng ta như vậy?"

Trần Mộc nhếch môi cười: "Con biết, con vẫn luôn biết tiên sinh là người lấy đại cục làm trọng, sao lại chìm đắm trong nhi nữ tình trường chứ. Tiên sinh như vậy càng làm con ngưỡng mộ hơn. Nhưng đã thế thì tại sao tiên sinh vẫn không chịu ở lại giúp con? Lẽ nào, người đang giận con à?"

Yến Tư Không hừ nhẹ: "Ta đã bảo, ta mệt rồi, không muốn tranh đấu với ai hết."

Trần Mộc nhạy bén hiểu ý, ánh mắt của hắn phát sáng: "Chẳng lẽ, là vì Thẩm tiên sinh sao?"

Yến Tư Không không đáp, y biết, Trần Mộc mắc câu rồi.

Yến Tư Không im lặng đã cho Trần Mộc câu trả lời. Hắn khẽ cười: "Tiên sinh e ngại Thẩm tiên...Thẩm Hạc Hiên, đúng không? Hai người là đối thủ ngang tài ngang sức, mà một núi không thể chứa hai hổ, người sợ có hắn ở đây, người bị ràng buộc."

Yến Tư Không xoay người, lạnh lùng nói: "Ngươi biết vậy, nếu ta bảo ngươi gϊếŧ hắn, ngươi có chịu không?"

Trần Mộc thở dài, cười trấn an: "Sao tiên sinh lại so mình với hắn? Đúng thế, hai người đều từng là sư phụ của con, nhưng hắn với con chẳng qua là quân thần thôi, còn tiên sinh là người quan trọng nhất đời này. Con tin tưởng tiên sinh, luyến mộ tiên sinh. Ngoài người ra, tất cả với con đều là người ngoài hết. Hắn căn bản không xứng đánh đồng với tiên sinh."

"Ta chỉ hỏi ngươi, có chịu gϊếŧ hắn cho ta không." Ánh mắt Yến Tư Không băng lãnh, hùng hổ dọa người. Sau lần gặp mặt hôm qua, y biết ngày nào Thẩm Hạc Hiên chưa chết, ngày đó y không được an lành, cũng không thể nào phát huy tài năng. Cái nhìn của Thẩm Hạc Hiên về y cũng vậy. Y không hận Thẩm Hạc Hiên, chuyện này không liên quan gì đến ân oán, nhưng không thể giữ lại kẻ này. Song y biết, Trần Mộc sẽ không đồng ý ngay đâu.

Trần Mộc gật đầu: "Được, tiên sinh muốn gϊếŧ, đương nhiên con sẽ không giữ lại, chỉ cần tiên sinh an tâm. Có điều..." Giọng hắn trở nên mềm mỏng: "Nhìn chung toàn cục, không cần con nói, tiên sinh cũng hiểu hiện tại hắn vẫn còn tác dụng lớn, muốn gϊếŧ cũng phải chờ đến khi dùng hết. Bao giờ vào kinh, con liền giao kẻ này cho tiên sinh xử trí, giải trừ mối hận trong lòng người. Thế nào?"

Yến Tư Không thầm cười nhạt, nếu y đã muốn giải hận thì thứ đáng chết đâu chỉ có mình Thẩm Hạc Hiên. Trần Mộc nói mình không nỡ hại y, tất cả đều do Thẩm Hạc Hiên gây nên, y không muốn vạch trần chứ sao y có thể tin tưởng. Tựa như một câu nịnh nọt, nghe vào cho ngọt tai mà thôi. Thanh niên tuấn nhã trước mắt này từ lúc chào đời đã chảy dòng máu của kẻ trời sinh là bậc đế vương.

Thấy sắc mặt Yến Tư Không khó coi, Trần Mộc kiên nhẫn dỗ dành: "Tiên sinh biết mà, hiện tại Thẩm Hạc Hiên đang làm cầu nối giữa triều đình và con, nếu con gϊếŧ hắn, triều đình nhất định sinh nghi. Nếu tiên sinh không nguôi giận thì không cần chờ đến lúc vào kinh nữa, chỉ cần thu được Thái Nguyên, kẻ này liền mặc cho tiên sinh xử trí."

Yến Tư Không đi vài bước trong phòng, dừng trước mặt Trần Mộc: "Kỳ thực, ta không quan tâm hắn chết hay không chết, ta chỉ không thể chịu đựng hắn cản trở ta và điện hạ. Nói trắng ra là, điện hạ muốn giữ ta lại thì phải chọn ra một người mưu sự là ta hoặc hắn. Bằng không, ta thà cô mình chốn nương dã hưởng tuổi già cũng không nhúng tay vào vũng nước đυ.c này nữa."

"Đương nhiên là con chọn tiên sinh." Trần Mộc đáp dứt khoát: "Chuyện này có gì mà phải nghĩ."

Yến Tư Không nhìn Trần Mộc một hồi tựa như xem xét lời nói ấy có bao phần là thật lòng. Trần Mộc cũng thản nhiên đối mặt với Yến Tư Không, bộ dáng cực kì chân thành tha thiết, thậm chí còn hàm chứa thâm tình.

Yến Tư Không rủ mắt, trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Còn một việc nữa."

"Tiên sinh thỉnh giảng."

"Ta không muốn dây dưa với ngươi theo quan hệ đó, nên có chờ cũng vô dụng, chỉ làm liên lụy ta, điện hạ không thể miễn cưỡng."

Trần Mộc nhếch môi cười, tinh quang thoáng hiện nơi đáy mắt: "Được, con tôn trọng tiên sinh."

Yến Tư Không hít sâu một hơi, y biết Trần Mộc sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng đối phó với đủ mọi hạng người đã trở thành một phần của cuộc đời y, nếu y đã quyết định trở về thì sẽ không chùn bước.

Huống hồ, ham muốn của Trần Mộc kỳ thực y không đặt nặng trong lòng. Y không phải nữ nhân, y chỉ không muốn, và cũng không thể tưởng tượng một nam nhân khác ngoài Phong Dã đυ.ng chạm vào mình, thật sự buồn nôn. Nhưng cái cốt ở đây không phải ở hai chữ 'liều mạng', từ lâu thắng thua đã không còn là vấn đề trong lòng y, y chỉ cân đo xem có đáng hay không, có quan trọng hay không mà thôi.

Và việc quan trọng nhất lúc này, là trợ giúp Nguyên Nam Duật vượt qua kiếp nạn.