Chương 1:
Thẩm Hạc Hiên không ở trong phủ Trần Mộc. Thị vệ dẫn Yến Tư Không ra sau phủ, băng qua ngõ tắt nhỏ quanh co, cuối cùng đứng trước một mái nhà tranh đơn sơ cũ nát. Có lẽ căn nhà này đã bỏ hoang từ lâu, gió đông thổi vào từ tứ phía, nếu tuyết trên mái nhà dày hơn thì đè sụp cũng có khả năng lắm.
Yến Tư Không nhíu mày: "Có ý gì? Muốn ta ở đây?"
Thị vệ vội chắp tay đáp: "Không dám ạ, đại nhân là khách quý của Sở vương nên tất được Sở vương khoản đãi. Còn chỗ này...là nơi Thẩm đại nhân muốn gặp ngài."
Yến Tư Không lập tức đoán ra ngay hồ lô của Thẩm Hạc Hiên bán thuốc gì*. Tuy vậy, chỉ có vài tên thị vệ canh chừng ở đây. Nếu hắn muốn hại y, chưa chắc đám người này đã là đối thủ, hơn nữa đây còn là địa bàn của Trần Mộc. Trong lòng bình tĩnh lại, y thong dong bước vào.
Chỉ âm mưu của một ai đó.
Trong nhà chỉ đặt một bàn trà thấp lùn và chút rượu lạt bên trên, Thẩm Hạc Hiên ngồi quỳ trước bàn, yên lặng nhìn chằm chằm y.
Ánh sáng nơi đây u ám, bóng dáng Thẩm Hạc Hiên hòa vào góc phòng tối tăm, bí ẩn mà thâm trầm.
Yến Tư Không vừa định mở lời trước thì Thẩm Hạc Hiên đột nhiên ngâm: "Nhất gian đông đảo tây oai ốc." (Một gian nhà xiêu xiêu vẹo vẹo)
Yến Tư Không suy nghĩ qua, liền đối lại: "Lưỡng cá nam khang bắc điều nhân." (Có hai người giọng nam điệu bắc*)
Giọng nam điệu bắc: cách nói pha tiếng địa phương.
Thẩm Hạc Hiên thoáng dừng, rồi phá lên cười.
Yến Tư Không phát hiện Thẩm Hạc Hiên đã thay đổi, khác hẳn với con người trước đây. Y ngồi xuống, đảo mắt quan sát căn phòng: "Thẩm đại nhân chọn gặp ở gian nhà đơn sơ này chắc không chỉ đối thơ với ta đâu nhỉ."
"Đương nhiên là không, nhất thời nổi hứng mà thôi. Nhưng Yến đại nhân ứng đối hay lắm." Thẩm Hạc Hiên chăm chăm nhìn Yến Tư Không.
Yến Tư Không nhếch môi cười: "Thẩm đại nhân đã thay đổi rất nhiều. Trước đây huynh gặp ta không chửi ầm lên thì cũng khởi binh vấn tội, mà nay ung dung như thế là vì cảm thấy đã thắng ta sao?"
"Không hẳn, nhưng nó là một trong số đó." Thẩm Hạc Hiên chậm rãi châm rượu cho hai người: "Nhưng ngươi nói đúng, ta quả thật thay đổi rất nhiều. Biến cố ta gặp hai năm nay còn hơn số biến cố nửa đời trước của ta cộng lại. Mà tất cả, đều do ngươi ban tặng."
Buông bầu rượu, Thẩm Hạc Hiên nâng chén: "Mời."
Yến Tư Không cũng vén tay áo nâng chén rượu lên, liếc Thẩm Hạc Hiên.
"Sao? Ngươi sợ có độc à?" Nói rồi, Thẩm Hạc Hiên uống cạn rượu trong li.
Bấy giờ Yến Tư Không mới yên tâm uống.
"Sở dĩ ta chọn gặp mặt ở đây là bởi vì ngươi và ta đã hưởng thụ quá nhiều ngày cơm ngon áo đẹp, khó tránh khỏi quên mất mình là ai. Giờ ta dùng mái nhà đơn sơ này để nhắc nhở phần nào, không tốt sao?"
"Ta chưa bao giờ quên mình là ai, tin rằng Thẩm đại nhân cũng chẳng phải người mất gốc, chỉ thừa thãi mà thôi."
"Vậy à? Thế tiện cho ta tự ngẫm lại bản thân. Dù sao ta đâu sánh được với người đa mặt đa lòng như Yến đại nhân, có thể xóa sạch xuất thân trước kia, đúc ra một thân phận hoàn toàn mới." Ánh mắt Thẩm Hạc Hiên trở nên sắc bén.
"Chỉ là bất đắc dĩ thôi." Yến Tư Không cười đáp: "Chẳng hay Thẩm đại nhân sau khi biết thân phận thật của ta đã cảm nghĩ ra sao?"
Thẩm Hạc Hiên chớp mắt, trầm mặc một lát, rồi nói: "Nói ra, ta quả thực kinh ngạc, ta không ngờ rằng những lời trước kia ngươi nói với ta là thật, vì báo thù, ngươi thực sự chịu nhục nhiều năm để lật đổ hoạn quan. Ta từng cho rằng ngươi chỉ viện cớ cho cái thói hám danh của mình, hóa ra tất cả những gì ngươi làm năm đó thực sự không phải vì vinh hoa phú quý."
Yến Tư Không nhướn mày: "Những lời này thực không giống như lời Thẩm đại nhân sẽ nói."
"Đúng vậy, ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày ta lại sinh ra cảm giác bội phục ngươi." Thẩm Hạc Hiên cười giễu: "Bỏ qua những chuyện đáng khinh trước kia, vì báo ân mà ngươi dám đi đến bước đó, không phải chuyện người thường có thể làm. Ta thực lòng cảm phục."
Yến Tư Không cười nhạt đáp: "Thẩm đại nhân có thể hiểu cho Yến mỗ, ta rất cảm động."
"Ta có thể hiểu, nhưng hầu hết mọi người không hiểu." Thẩm Hạc Hiên nâng chén nữa: "Thực ra, hiểu với ta mà nói đã là sự tiến bộ lớn rồi. Thất thủ Kiềm Châu, thân hãm nhà tù, đến lang bạc kì hồ, sống vắt vẻo từ Vân Nam, Kinh Sư, sang Thái Nguyên. Biến cố cứ ập tới trùng trùng, rất nhiều tín ngưỡng ta hằng theo đuổi bấy lâu đều lung lay trước mắt. Những gì ta học hỏi hai năm qua vượt qua tất cả trong quá khứ." Ánh mắt hắn trở nên trống rỗng: "Có như vậy ta mới chợt ngộ ra, trước đây ta trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, lại chẳng hiểu lòng người."
Trong lòng Yến Tư Không cũng thầm nổi sóng. Y biết từng lời Thẩm Hạc Hiên nói lúc này đây đều phát ra từ tận đáy lòng. Bởi, bị đả kích nặng nề tới hoài nghi tín ngưỡng, rồi tính tình thay đổi, năm mười ba tuổi y đã trải qua hết rồi. Cả một đời người chỉ cần một biến cố như vậy mới thấy thời gian một đi không trở lại.
Y đột nhiên nghĩ, năm đó tiểu thế tử Phong Dã trong một đêm mất trắng tất cả, hốt hoảng chạy trốn, liệu cũng từng từ tuyệt vọng dày vò rồi hồi sinh chăng?
Thẩm Hạc Hiên như bị cuốn vào suy nghĩ của chính mình không thể thoát ra, hắn tự nói với bản thân: "Vì thế ta thường xuyên nhớ tới ngươi, ngươi và ta trống đánh xuôi, kèn thổi ngược*. Ngươi từng làm biết bao chuyện táng tận lương tâm, nhưng cũng rất nhiều chuyện phi thường mà ta chỉ dám mơ ước. Ta trằn trọc vì sao ta am hiểu đạo thánh hiền, khắc kỷ phục lễ **, lại luôn phải chịu nhục, trắc trở chốn bề. Vì sao ngươi khua môi múa mép, không từ thủ đoạn, lại được như ý."
Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược: hoàn toàn trái ngược Khắc kỷ phục lễ: là một thành ngữ, chỉ khắc chế tư dục để ngôn hành cử chỉ hợp lễ tiết.
Yến Tư Không yên lặng lắng nghe.
Thẩm Hạc Hiên cười khẩy: "Sau này, ta mới hiểu ra. Đạo quân tử nói phải kính quân tử, nhưng kì thực trên đời tiểu nhân mới là kẻ cầm quyền. Trước đây lão sư từng dạy ta phải biến thông*, nay đã gần bốn mươi, ta rốt cuộc mới hiểu hai chữ này."
Biến thông: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc
"Thẩm đại nhiên hiểu được chân lí này, Yến mỗ cũng mừng cho huynh. Ly này, kính Thẩm đại nhân đã ngộ đạo."
Hai người lại đối ẩm.
Yến Tư Không cười nói: "Xem ra, từ lúc Thẩm đại nhân ngộ ra đã thuận thế phát huy tài thao lược, bắt đầu biết tính kế người khác rồi."
Thẩm Hạc Hiên cười: "Ta vốn biết tính kế, chỉ là trước đây khinh thường thôi. Nhưng ta phải học Yến đại nhân chứ, nếu không biết lấy gì mà bảo vệ quốc gia, tận trung nhân thần."
Yến Tư Không lắc đầu phủ nhận: "Xem ra Thẩm đại nhân vẫn không hiểu hoàn toàn, sao vẫn còn ôm khư khư cái ngu trung này nhỉ?"
"Không phải ta ngu trung, mà như ta đã nói đấy, ta hiểu ngươi, nhưng không ủng hộ." Ánh mắt Thẩm Hạc Hiên trở nên tỏ tường: "Ta hỏi ngươi, ngươi cho rằng trừ hôn quân, phù minh chủ có thể khôi phục giang sơn. Nhưng con hôn quân nhất định là hôn quân sao? Con minh chủ chắc chắn là minh chủ à? Triều đại nào cũng vậy, thái loạn tuần hoàn. Quân chủ có sáng suốt thế nào thì khi về trời cũng khó đảm bảo người chết đi, đất nước thái bình mãi mãi. Trị quốc như nấu một món ngon, chỉ dám cầu một chữ 'ổn' mới tồn tại lâu dài. Ngươi đảo loạn thiên hạ như thế chỉ khiến đất nước suy bại*, dân chúng lầm than."
*Nguyên văn là lễ băng nhạc phôi.
Hai mắt Yến Tư Không trợn trừng: "Lý do này của huynh có khác gì đám hủ lại ngồi không ăn bám? Ta và huynh từ hồi nhập quan, không, đúng ra là tất cả người đọc sách trong thiên hạ lúc vào kinh có ai là không ôm bầu nhiệt huyết và khát vọng? Cuối cùng thì sao? Bị chốn quan trường u ám cổ hủ tước sạch chí khí. Huynh nói minh chủ chưa chắc có minh chủ kế vị, ta nói cho huynh hay, thế hệ này chết đi, thế hệ khác nối tiếp. Thiên tử đương triều ngu ngốc thì đưa người tài đức sáng suốt lên thay. Mai kia thiên tử đó đần độn thì người khác lại thay trời hành đạo. Nếu chúng ta chỉ khoanh tay đứng nhìn chính là đang nhìn quốc gia đã sa đọa tiếp tục sa đọa thêm, cho đến một ngày mục nát hoàn toàn, vô phương cứu chữa!"
Cách một khoảng không, hai người họ đối mặt nhìn nhau, ánh mắt đôi bên đều sắc bén vạn phần, không ai nhường ai. Trong lòng họ hiểu, chẳng ai thuyết phục được ai đâu, bởi lẽ trong sâu thẳm sự cố chấp này đã thâm căn cố đế tựa Ngũ nhạc* rồi.
*Ngũ nhạc: Ngũ nhạc (năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạcTung Sơn)
Bọn họ cùng thở dài một hơi.
Thẩm Hạc Hiên lạnh nhạt nói: "Ta sớm biết giữa ngươi và ta đúng là 'nam xoang bắc điệu' mà."
Yến Tư Không mới cười khổ: "Quả thực là vậy, nhưng Thẩm đại nhân hiểu ta đã làm ta mừng lắm rồi, có lẽ chúng ta lại là người hiểu đối phương nhất. Song cũng sở dĩ vì thế mà huynh và ta còn chẳng đến được 'hòa nhi bất đồng'*, đã định sẵn...phải là địch."
Trích từ 'quân tử hòa nhi bất đồng, tiểu nhân đồng nhi bất hòa' : Quân tử nhạt nhưng thân ái, tiểu nhân ngọt nhưng tuyệt tình.
Thẩm Hạc Hiên rót cho họ chén rượu thứ ba: "Đáng tiếc, đáng tiếc. Trước đây ta từng coi ngươi là tri kỉ, lại tưởng ngươi lừa mà nhìn lầm ngươi. Đến nay vòng vo một hồi tràng giang đại hải như thế, cuối cùng lại phát hiện, ngươi và ta quả thật là tri kỉ."
Hai người trịnh trọng chạm chén, uống cạn rượu bên trong.
Yến Tư Không khẽ lau miệng sau tay áo: "Tiếng 'tri kỉ' này, Yến mỗ thụ sủng nhược kinh*."
Thụ sủng nhược kinh: Được cưng chiều/ đánh giá cao mà sợ.
"Kì thực, ngươi và ta không nhất định phải là kẻ thù." Thẩm Hạc Hiên nhìn chăm chú Yến Tư Không: "Phò tá Sở vương đăng cơ chẳng phải là nguyện vọng của ngươi khi ấy sao? Hiện tại chỉ cần giúp nó thu phục phản tặc, chiến thắng hồi kinh, lên ngôi thái tử, rồi khuyên nhủ bệ hạ sớm ngày nhượng hiền*, vậy là mọi việc đúng theo nghi thức, thuận lí thành chương."
Hiền: lời nói kính trọng chỉ người cùng lứa tuổi hay lớp tuổi dưới
Yến Tư Không nhếch môi cười: "Phong Dã bất nhân, nhưng ta chưa hẳn bất nghĩa, huống hồ gì các ngươi cũng đã hãm hại ta."
"Binh bất yếm trá*, đừng nói ngươi ghi hận ta chứ." Thẩm Hạc Hiên đáp: "Vả lại, đâu phải ngươi chưa từng ly gián hãm hại ta."
Binh bất yếm trá: nhà quân sự luôn phải lừa địch.
"Hai quân giao chiến, ta và huynh mỗi người mỗi chức, sao lại nói ghi hận? Thẩm đại nhân nói quá lời."
"Yến đại nhân là người có thù tất báo, cho dù ngươi không hận ta, ngươi..." Thẩm Hạc Hiên cười lạnh: "Không hận Phong Dã sao?"
Yến Tư Không hơi ngả người về phía trước, đáp: "Ta và hắn là thanh mai trúc mã, lại đã từng lưỡng tình tương duyệt, muốn nói không hận thì đó là mạnh miệng, nhưng...nếu muốn ta phò tá Sở vương đối phó hắn, phải xem Sở vương cho ta lợi lộc lớn hơn bao nhiêu."
"Sở vương coi trọng ngươi có thừa, ngươi muốn gì, nó đều cho cả."
"Ta đây thì muốn gì chứ?" Yến Tư Không cười âm trầm: "Thẩm đại nhân thử ta như vậy là chỉ đơn giản muốn biết rốt cuộc ta có muốn ở lại hay không. Thẩm đại nhân định lợi dụng ta diệt trừ Phong Dã, lại sợ ta mưu tư, uy hϊếp địa vị của huynh. Mà trên đời thì nào có chuyện tốt vẹn toàn đôi bên. Nếu ta ở đây, Thẩm đại nhân e phải phòng bị ta sát sao đấy. Nếu ta là huynh..." Yến Tư Không vươn tay, khẽ quẹt một vệt ngang cổ: "Nên gϊếŧ ta đi."
Trong mắt Thẩm Hạc Hiên lóe sát khí: "Yến đại nhân tha mạng cho ta, ta thực lòng khắc ghi. Thật ra ta chẳng hề muốn gϊếŧ ngươi, nếu ngươi cứ biến mất, không cho bất luận kẻ nào tìm được thì tốt biết mấy."
"Ta đã quyết định quy ẩn, thế nhưng họ không chịu tha cho ta, không bằng Thẩm đại nhân đưa ta đi là được."
Thẩm Hạc Hiên lắc đầu: "Muộn rồi, Sở vương chắc chắn phái người trông coi ngươi mọi lúc mọi nơi."
Yến Tư Không cười trào phúng, không đáp.
"Cho nên ta muốn khuyên ngươi, lấy công chuộc tội, bao giờ hồi kinh, ta và Sở vương sẽ cầu tình cho ngươi trước bệ hạ, để ngươi đoàn tụ với vợ con, có lẽ đây là lối thoát tốt nhất kiếp này của ngươi rồi."
Yến Tư Không nắm bầu rượu, phóng khoáng tu ừng ực, thoáng cái đã nốc sạch nửa bầu rượu. Rồi y lau miệng, nhếch môi cười: "Đời này, lối thoát của ta phải do tự tay ta mở." Y đứng dậy: "Yến mỗ không thể tiếp tục bồi Thẩm đại nhân chịu lạnh ở đây nữa. Cáo từ."
Chương 2: