Trục Vương (Theo Đuổi Nghiệp Đế Vương)

Chương 29:

Chương 29:

Màn đêm buông xuống, pháo hoa rực một góc trời, tiếng nhạc inh tai, đến mức Yến Tư Không ở trong ngục cũng nghe được loáng thoáng. Không khí nồng nặc mùi thuốc pháo, mãi không tiêu tan.

Yến Tư Không có thể mường tượng khung cảnh Phong phủ giăng đèn kết hoa, tân khách ra vào tấp nập hiện tại, mà lòng y đã nguội lạnh hoàn toàn, không thể nói rõ là bởi vì Phong Dã lấy vợ, hay là lo bọn họ vượt ngục thất bại.

Yến Tư Không dòm vầng trăng trên trời qua song sắt nhỏ hẹp. Thời gian từng khắc trôi qua tựa như kim châm đâm vào trái tim y, khiến y dày vò gấp bội.

Y không kiềm được mà tưởng tượng ra hiện tại Phong Dã đang làm gì.

Chắc chắn đã đón dâu rồi, bắt đầu bái đường nữa. Tiệc cưới hẳn chật kín cả phủ đệ, bây giờ có lẽ đang mời rượu. Lát nữa còn chuẩn bị động phòng...

Năm đó Phong Dã ở trong ngục có phải cũng nghĩ y và Vạn Dương bái đường thế nào chăng? Cảm nhận cõi lòng như kiến cắn hiện tại, rốt cuộc y đã hiểu rồi.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Ánh trăng càng tỏ, Yến Tư Không ngồi bứt rứt hồi lâu, cuối cùng Xà Chuẩn cũng tới.

Thái Nguyên không thể bằng kinh thành nên đương nhiên nhà tù Thái Nguyên chẳng thể cẩn mật như Chiếu Ngục. Xà Chuẩn đã dịch dung sơ qua, trên người khoác sai phục* của quân Phong gia, còn hơi thoang thoảng mùi của pháo đốt, có lẽ mới ra khỏi Phong phủ. Trong tay hắn cầm chìa khóa phòng giam, vừa mở cửa vừa nói gấp: "Lính canh ngục đã bị ta chuốc thuốc mê hết, ngựa cũng chuẩn bị xong xuôi rồi, người của ta đã cứu A Lực ra. Nhưng thời gian cấp bách, kế hoạch không thể vẹn toàn, ải cửa thành phải dựa vào ngươi."

*Sai phục: trang phục gia nhân.

"...Dựa vào ta?"

"Đúng." Xà Chuẩn mở cửa phòng giam, ném một túi vải tùy thân cho y: "Thay đi!"

Yến Tư Không mở túi vải ra, bên trong không chỉ có một chiếc mặt nạ, mà còn có cả y phục của Nguyên Nam Duật. Y hít sâu một hơi, bản thân đã quyết định rồi, giờ không thể do dự nữa. Y nhanh chóng thay y phục, đeo mặt nạ lên.

Xà Chuẩn bước tới, chải tóc cho Yến Tư Không, còn lót cho vai y hai miếng nệm nhỏ. Nguyên Nam Duật và y cao xấp xỉ nhau, nhưng thân hình cậu cường tráng hơn.

Chải chuốt xong xuôi, Xà Chuẩn nhìn Yến Tư Không ăn mặc giống hệt Nguyên Nam Duật từ đầu đến chân, thở dài.

"Sao thế?"

"Hôm nay ta đã gặp cậu ta." Xà Chuẩn nói: "Cho dù cách cái mặt nạ, ta cũng nhìn ra các ngươi giống nhau, tại sao những người khác lại không phát hiện ra?"

"Cũng không phải là không phát hiện ra, mà họ không biết thân thế của hai bọn ta nên chỉ thấy hơi giống thôi. Còn ngươi biết rồi, nên càng thấy càng giống."

"Nói cũng phải." Xà Chuẩn vỗ vai Yến Tư Không: "Uống rượu vào đi, nếu thành đóng mà dựa vào cái mặt nạ này cũng không qua được thì chỉ có thể liều thôi."

Yến Tư Không hít sâu một hơi, nốc sạch rượu Xà Chuẩn mang đến, sau đó ném bầu rượu đi, ánh mắt kiên nghị: "Đi." Nói rồi, sải bước rời khỏi phòng giam.

"Ngươi còn mang theo vật gì thế?" Xà Chuẩn định kéo hành lý rất mỏng trong tay y.

"Chỉ là vật tùy thân thôi, nhẹ mà, không có gì đáng ngại đâu." Yến Tư Không né tránh, bước thẳng ra ngoài.

Sau khi đánh ngất lính cai ngục, người của Xà Chuẩn đã dọn sạch đường tẩu thoát. Bọn họ lén lút chạy từ cửa sau, ở đó có mấy con ngựa. A Lực và thủ hạ của Xà Chuẩn cũng chờ ở đấy, bọn họ đều mặc trang phục hạ nhân như Xà Chuẩn.

"A Lực!" Yến Tư Không sải bước đến.

Vành mắt A Lực đỏ lên, quỳ trước Yến Tư Không từ xa.

Yến Tư Không nắm lấy tay hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi có phải chịu hình không?"

A Lực lắc đầu, trong miệng ê a muốn nói gì đó.

Xà Chuẩn thúc giục: "Đừng dây dưa nữa, đi mau thôi." Nói rồi, hắn kéo vành nón A Lực thấp xuống: "Khom người như thế này, đừng để ai thấy ngươi."

A Lực dùng sức gật đầu.

Mấy người cùng lên ngựa, đi về phía cửa Tây ít thủ vệ nhất.

Tướng thủ thành Tây phẩm cấp thấp nhất nên ít có qua lại với Nguyên Nam Duật, vì vậy là người khó phát hiện ra y có điểm khác thường nhất.

Bấy giờ trời đã khuya, dọc đường đi bọn họ không gặp bất kì ai. Cho tới khi ngựa đến dưới cổng thành, tướng thủ thành Triệu Hiền thấy thủ lĩnh liền vội chắp tay: "Thuộc hạ tham kiến Khuyết tướng quân, chẳng phải tướng quân đang ăn mừng tiệc hỉ của Lang vương sao? Tại sao..."

Yến Tư Không hơi đè giọng xuống, giả bộ hơi say như mới ở tiệc rượu về: "Triệu Hiền, ta phụng mệnh Lang vương rời thành, mau mở cửa."

"Thỉnh tướng quân giao lệnh bài."

"Giờ Lang vương đang động phòng hoa chúc, không có thời gian giao lệnh bài cho ta." Yến Tư Không quát: "Mở cổng mau, đừng làm mất thời gian của ta."

"Chuyện này..." Triệu Hiền khổ sở nói: "Lang vương có lệnh, bất luận kẻ nào rời thành ban đêm đều phải có lệnh bài."

Yến Tư Không lạnh lùng nói: "Ngươi định kháng mệnh à? Chuyện này hệ trọng, cực kỳ cấp bách, ngươi dám ngăn nữa, ta liền trị ngươi tội làm hỏng việc quân."

Triệu Hiền lập tức quỳ xuống đất, các thủ vệ khác cũng quỳ xuống theo. Hắn run rẩy nói: "Thuộc hạ không dám, nhưng quân lệnh Lang vương như núi, thuộc hạ không dám kháng mệnh."

Yến Tư Không rút kiếm ra, mũi kiếm gần như đâm vào mi tâm Triệu Hiền. Y nghiêm nghị nói: "Triệu Hiền, ta phụng mệnh Lang vương rời thành, đương nhiên Lang vương sẽ không truy cứu ngươi, nhưng nếu ngươi dám làm lỡ đại sự ở đây thì chưa cần tới Lang vương xử phạt, giờ ta lập tức gϊếŧ ngươi để răn đe!"

Triệu Hiền cắn răng, cao giọng nói: "Mở cổng!"

Yến Tư Không và Xà Chuẩn trao đổi ánh mắt, song vẫn nín thở, không dám thả lỏng.

Cửa thành vừa mở, mấy người đã thúc vào bụng ngựa, nối đuôi nhau rời thành trong vội vã.

Yến Tư Không nhịn không được quay đầu nhìn thành Thái Nguyên nguy nga sừng sững. Để chiếm được thành trì nằm chễm chệ ở cứ điểm quan trọng trên đường tới kinh đô này, y và Phong Dã đã phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết, thắng bại vinh nhục đều đủ cả, đi cùng với nó là vô số tướng sĩ tuổi trẻ tài cao vĩnh viễn ra đi ở nơi đất khách quê người.

Trước đây khi kề vai chiến đấu, y từng cho rằng giữa bọn họ có lẽ đã gỡ bỏ hiềm khích của quá khứ, có thể nắm tay đồng lòng. Chẳng ngờ Phong Dã lợi dụng y xong liền lập tức trở mặt. Có lẽ những hành động và lời nói ấy, Phong Dã đều học từ y, nhưng y, tất cả mọi người trên đời đều cho rằng y bạc tình bạc hạnh, mà khi so sánh với Lang vương ngày hôm nay, y cảm thấy mình còn không bằng...

Y đã thấm rồi, Phong Dã thuở thiếu niên là Phong Dã, Lang vương ngày hôm nay là Lang vương, người thiếu niên y yêu đã không còn tồn tại, thậm chí còn không dám khẳng định họ cùng là một người.

Thành Thái Nguyên bị họ bỏ lại đằng xa, pháo hoa long trọng tưng bừng suốt đêm cũng dần trở nên nhỏ bé.

Yến Tư Không, không quay đầu lại nữa.

--------------------------------------------------------

Thuộc hạ Xà Chuẩn tiễn bọn họ một ngày rồi đường ai nấy đi, chỉ còn lại ba người tiếp tục bôn ba. Họ không dám vào thành, không dám đi đường chính, chỉ có thể dọc theo đường núi, buổi tối cũng ngủ lại ở núi, thời tiết thì lạnh, cực kỳ vất vả.

Bọn họ phải mau chóng rời khỏi vùng Trung Nguyên, hiện tại đã cách Khánh Dương không xa, nếu qua Khánh Dương rồi thì không còn thuộc phạm vi thế lực của Phong Dã nữa, lúc ấy bọn họ mới thực sự thoát khỏi truy binh.

Nhưng nhiều ngày sống trong núi, tin tức không nhạy, chẳng biết Phong Dã phái truy binh đi đâu, chỉ biết đằng sau bị truy đuổi sát sao nên không dám thả lỏng khắc nào.

Nhưng bọn họ cũng chẳng thể đi đường núi nữa. Một là lương khô của họ hết rồi, hai là tuyết trong núi vẫn chưa tan, ngựa rất khó kiếm ăn, người không ăn còn nhịn được, chứ ngựa không ăn thì không chịu đi.

Dưới sự bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể thay y phục dân chúng vào, dự định lẩn vào một thành nhỏ xa xôi, mua chút cỏ khô và thức ăn. Nhưng A Lực không được vào thành, thân thể hắn cao lớn, khuôn mặt lại xấu xí, chỉ cần nhìn một lần đã khó quên, quả thật quá dễ bị phát hiện.

Sau khi vào thành, Yến Tư Không và Xà Chuẩn tìm một quán mì. Lúc bát mì thịt bò nóng hầm hập được bưng lên, hai người lập tức cầm bát, vùi đầu vào ăn ngấu nghiến, tựa như đã vài ngày không được ăn cơm.

Trong bụng có cái lót dạ, hai người mới cảm thấy thân thể ấm lên, cơn mệt nhọc cũng vơi đi hẳn.

Yến Tư Không uống một ngụm rượu, khẽ than: "Ăn được bát mì nóng hổi, quả thực không dễ."

"Còn phải nói sao?" Xà Chuẩn gọi tiểu nhị tới: "Thêm hai bát mì nữa."

"Đi về phía nam là tới Khánh Dương rồi. Đó là nơi Duật nhi liều mạng chiến đấu mới giành được, sau đó lại liên tiếp đánh hạ hai thành Bình Lương và Phượng Tường." Yến Tư Không nhớ về chuyện xưa mà lòng thầm thổn thức.

Xà Chuẩn hừ lạnh: "Cùng là huynh đệ Nguyên gia, mà Nguyên Nam Duật và Nguyên Thiểu Tư lại khác nhau trời vực."

Đã nhiều ngày, không chịu nổi sự truy hỏi và nghi vấn của Xà Chuẩn nữa, Yến Tư Không liền kể hết ngọn nguồn cho Xà Chuẩn. Xà Chuẩn giận đến sôi máu. Nếu Nguyên Thiểu Tư đứng trước mặt hắn, chắc chắn bị xé thành trăm mảnh.

"Là vậy đấy. May mà cha vẫn còn một đứa con ngoan."

"Nhưng, cho dù Nguyên Thiểu Tư súc sinh thì cũng phải nhờ Phong Dã nên hắn mới tác oai tác quái đến vậy." Xà Chuẩn chán ghét nói: "Hai năm qua ngươi ở bên Phong Dã ngậm đắng nuốt cay mà không nói với ta. Ngươi trở nên yếu đuối như thế từ khi nào? Hắn đã sớm không còn là tiểu thế tử năm đó nữa."

Yến Tư Không cười giễu: "Ngươi nói đúng, ta yếu đuối, không chỉ yếu đuối mà còn tự rước nhục vào mình. Ta biết hắn thay đổi, nhưng ta vẫn không quên được Phong Dã năm đó... Ta vẫn luôn lừa mình dối người, làm gì có ai rơi vào cảnh tan cửa nát nhà mà không thay đổi chứ, bản thân ta đã trải qua hết rồi..."

"Hắn tan cửa nát nhà, từ mây cao rơi xuống vực sâu vạn trượng, đúng là đáng thương, nhưng không phải là lỗi của ngươi. Phong Kiếm Bình tay nắm trọng binh, công cao chấn chủ, hoàng đế triều đại nào dám tha cho ông ấy. Nếu không có ngươi, Phong Dã hắn đã sớm chết trong ngục rồi." Xà Chuẩn càng nói càng tức: "Hắn còn lấy oán trả ơn, trách tội lên đầu ngươi, thật quá ngu xuẩn!"

"Bây giờ nói những lời này cũng vô dụng." Yến Tư Không hờ hững nói: "Ta nợ hắn, ta đã trả sạch, từ nay về sau, ta...không muốn dây dưa gì với hắn nữa."

Xà Chuẩn nhíu mày: "Vậy sau này, ngươi tính sao?"

Yến Tư Không cười khổ: "Ta vẫn chưa nghĩ ra."

"Nam...Tư Không." Xà Chuẩn yên lặng nhìn y: "Trở về Giang Nam với ta đi! Mai danh ẩn tích, an hưởng cuộc đời."

Yến Tư Không ngơ ngác nhìn bát mì trống rỗng trước mắt.

Y vật lộn phấn đấu hai mươi năm, bây giờ lại thành hai bàn tay trắng, thậm chí còn không lấy nổi chốn về?

"Tư Không, ta biết ngươi không cam lòng, trong lòng ngươi còn hoài bão trị quốc an bang, nhưng ngươi đã báo được đại thù rồi. Ngày hôm nay ngươi phải tránh xa triều đình, cũng không được để Phong Dã và Trần Mộc tìm ra ngươi. Ngươi chỉ có thể quy ẩn giang hồ."

Yến Tư Không thở một hơi thật dài, buồn bã nói: "Hai mươi năm qua như trăng trong gương, hoa trong nước, công dã tràng."

Xà Chuẩn vẫn định nói thêm thì vài mãng phu giang hồ ăn to nói lớn bước vào quán mì, nhao nhao ngồi xuống cạnh bọn họ, xô bàn ghế ầm ĩ.

"Tiểu nhị, mang rượu thịt lên đây!"

"Khách quan chờ chút ạ-- "

Chỉ nghe một người đập bội đao xuống bàn, mắng to: "Chẳng phải Sở vương bảo đầu xuân mới đến Thái Nguyên sao? Tại sao giờ đã khởi binh rồi? Hại ông đây vừa nhận được một đơn vận chuyển đã đi tong!"

Yến Tư Không thầm cả kinh.

Chương 30: