Trục Vương (Theo Đuổi Nghiệp Đế Vương)

Chương 28:

Chương 28:

Hôm đại hôn, Yến Tư Không cách mấy hàng tường viện vẫn nghe rõ mồn một tiếng ồn áo náo nhiệt bên ngoài.

Tướng sĩ toàn quân chắc hẳn vui mừng khôn xiết. Bọn họ tôn Lang vương như thần, Lang vương thành thân đương nhiên là lễ lớn, huống hồ còn được ăn no thịt, nốc say rượu. Chuyện này ắt cực kỳ sảng khoái với quân Lang vương nổi tiếng kỷ luật nghiêm minh.

Yến Tư Không cảm giác mình và đám người bên ngoài kia tựa như không sống cùng một thế giới. Trước đây không lâu bọn họ còn kề vai chiến đấu, bây giờ có lẽ chẳng còn ai nhớ tới y, hoặc là cho dù có nhớ thì cũng đầy khinh thường.

Nhưng y còn chả để ý Phong Dã nghĩ ra sao, thì sao lại quan tâm 'kẻ khác' nghĩ thế nào cơ chứ.

Song y bỗng thèm rượu. Ly rượu đêm qua nếu không bàn về nó quá thống khổ thì đúng là rượu ngon, mà y lại chẳng thể uống thỏa thích.

Tất cả những gì xảy ra đêm qua cứ dai dẳng trong tâm trí, nhất là tấm khăn hỉ ấy, quá tươi đẹp, quá chói mắt. Y chưa bao giờ nghĩ rằng, trên đời này lại có một màu đỏ làm y đau đớn hơn, khó quên hơn màu máu.

Đêm nay Phong Dã bái đường thành thân với nữ nhân khác rồi, chắc chắn cực kỳ trang trọng, xa hoa, vui mừng nhỉ? Trong sự chăm chú và chúc tụng của mọi người, họ kết làm phu thê danh chính ngôn thuận, kinh thiên địa nghĩa, từ đó tên tuổi của nàng ấy được người ta nhớ về là chính thê của Phong Dã, truyền khắp thiên hạ. Bọn họ sẽ hân hoan trong những lời ca tụng khôn kể, bọn họ còn được sử sách ghi chép tỉ mỉ, truyền ngàn đời sau.

Y thật sự hy vọng quận chúa Vân Lung có thể thêm con thêm phúc cho Phong gia, từ đó, y sẽ không phải hổ thẹn với Tĩnh Viễn vương, dù sao vô hậu là đại bất hiếu, y đã bị Phong Dã kết tội đủ rồi, không muốn bản thân bị tra tấn thêm nữa.

Hay nói thiên mệnh trớ trêu. Năm đó y lấy công chúa Vạn Dương, toàn thành ăn mừng thì Phong Dã thân hãm nhà tù, hai bàn tay trắng. Bây giờ hai người đổi vị trí, lại vẫn một số phận như thế. Đôi lúc y nghĩ rằng, có phải bọn họ bị nguyền rủa hay không? Hoặc có chăng ông trời đang trả nợ cho họ? Lấy đi bao nhiêu thì trả lại bấy nhiêu. Thế nên có lúc y hận Phong Dã, có lúc lại hận chính mình, có lúc chẳng hận ai cả, chỉ hận vận mệnh đắng cay.

Đến giờ cơm, người tới vẫn là tên ngục tốt bị y dạy dỗ lần trước. Bây giờ thấy y, hắn đã biết điều hơn rồi.

Ngục tốt đặt cơm bên ngoài song sắt, đột nhiên thấp giọng: "Yến đại nhân đúng là bình tĩnh."

Toàn thân Yến Tư Không chấn động, y chợt xoay đầu, bước tới song sắt, run rẩy nói: "Ngươi...Xà Chuẩn?"

'Ngục tốt' ấy đứng lên, nếu quan sát kỹ có thể thấy hắn cố tình còng lưng, lúc đứng thẳng thì cao thêm rất nhiều, ánh mắt cũng minh mẫn hơn, quả thực khác hẳn với kẻ hôm trước.

Yến Tư Không kích động đến bên song sắt, bắt lấy cánh tay người kia: "Xà Chuẩn?!"

Y nhận ra thanh âm đó, càng nhận rõ khí chất này hơn. Người tới chính là Xà Chuẩn đã dịch dung.

Xà Chuẩn nhìn Yến Tư Không xanh xao và tiều tụy, vừa đau lòng vừa tức giận: "Ngươi nhìn lại mình đi, bận rộn tính toán cuối cùng tính mình rơi vào tình cảnh này à?"

Yến Tư Không cười khổ: "Xà Chuẩn, hai năm không gặp, ta rất nhớ ngươi."

Xà Chuẩn phẫn hận nói: "Thật ư? Ngươi nhớ ta thật sao?"

"Đương nhiên là thật. Song ngươi không nên tới đây, ta nhớ ngươi nhưng không muốn gặp ngươi. Ta không muốn ngươi bị lây rắc rối."

"Ta đã bao giờ hết rắc rối chưa?"

Yến Tư Không than thở: "Nếu ngươi chỉ núp trong bóng tối thu thập tình báo thì thích tiến thích lùi tùy ngươi. Thỏ khôn có ba hang, ngươi ngụy biến đa đoan, không ai bắt được ngươi, tội gì ngươi phải tới đây?"

"Tội gì? Nếu không phải vì cứu ngươi thì ta tội gì đưa mình vào hiểm cảnh chứ?"

Yến Tư Không vừa áy náy vừa cảm động: "Xà Chuẩn, cảm ơn ngươi. Ngươi ta quen biết đã nhiều năm, đều hiểu rằng càng thân thiết với ta càng không có kết quả tốt, chẳng phải ta mượn cớ đâu, nhưng ta không muốn liên lụy đến ngươi. Ngươi hiểu không?"

Xà Chuẩn lạnh nhạt đáp: "Mười mấy tuổi ta đã lăn lộn giang hồ, nào biết đặt vinh nhục tính mạng trong lòng ra sao. Ngươi bảo ngươi là thiên sát cô tinh, ta cũng độc hành bốn bể. Nếu không có ngươi, ta đã sớm chết ở đầu đường. Ta muốn làm gì, không cần ngươi nhiều lời."

"Xà Chuẩn, lần này không thể so với năm đó. Nếu ta bỏ trốn, Phong Dã chắc chắn truy xét lên ngươi."

"Vậy thì có sao?" Xà Chuẩn yên lặng nhìn Yến Tư Không: "Ta vừa hay tin thủ hạ bị người Phong Dã bắt liền biết ngươi nhất định xảy ra chuyện, còn chưa tới Thái Nguyên, tin ngươi thông đồng với địch đã truyền vào tai, nhưng ngươi...thực sự tư thông với Trần Mộc à?"

Yến Tư Không giật mình, cười lạnh: "Người thiên hạ đều cho rằng ta quen thói phản bội, gió chiều nào theo chiều ấy, nhưng lần này, ta bị hãm hại."

Xà Chuẩn trầm giọng nói: "Ta cũng không tin ngươi sẽ phản bội Phong Dã. Ngươi đặt hắn trên cả báo thù và tính mạng mình. Cái tên nhà ngươi, nhìn tưởng vô tình lại khổ vì đa tình, Nam Ngọc..."

"Đừng gọi ta là Nam Ngọc." Yến Tư Không bật thốt.

Xà Chuẩn hơi sững lại, rồi nhớ tới điều gì đó: "À, đệ đệ đó của ngươi..."

Yến Tư Không đã kể chuyện mình gặp lại Nguyên Nam Duật cho Xà Chuẩn từ lâu, nhưng y vẫn chưa nói với Xà Chuẩn, Phong Dã hiểu lầm thân phận của hai người. Bây giờ người gọi y là Nam Duật chỉ có mình Nguyên Thiểu Tư, y không muốn người bạn duy nhất của mình gọi mình như vậy, nghe rất chướng tai.

*Nam Duật [ 南聿] và Nam Ngọc [南玉] đồng âm, đều là 'nán yù'. Trước khi gặp lại Nguyên Nam Duật, Yến Tư Không lấy cái tên này để tưởng nhớ về cậu.

"Ngươi định giúp ta thế nào? Cho dù ta rời khỏi đây thì có thể đi đâu chứ."

"Còn nơi nào tối tăm hơn nhà tù à?" Xà Chuẩn sờ lên mặt nạ mình: "Tối nay là đại hôn của Phong Dã, phòng thủ trong thành ắt lỏng lẻo, là cơ hội để chạy trốn."

"Ta không thể đi được, nếu ta đi, A Lực chắc chắn phải chết." Yến Tư Không rủ mắt xuống: "Trong quân doanh của Phong Dã chưa bao giờ lơ là cảnh giác, cho dù có là đại hôn của hắn thì những thị vệ làm nhiệm vụ cũng tuyệt đối không dám lười biếng."

"Đương nhiên ta sẽ cứu A Lực đi cùng, vô luận thế nào, bỏ lỡ hôm nay sẽ không còn cơ hội tốt nữa." Xà Chuẩn chán ghét nói: "Ngươi không muốn thử là định chết thối trong ngục à? Trước đây ngươi hứa hẹn một đời một kiếp với Phong Dã, hai năm qua còn chinh chiến sa trường, bày mưu tính kế cùng hắn. Ngươi vì hắn mà phản bội triều đình. Nặng tình như thế mà còn không đổi được một sự tin tưởng của hắn, hắn đã không niệm tình xưa rồi, ngươi còn do dự cái gì?"

"Xà Chuẩn, không phải ta không dứt được." Yến Tư Không lo lắng nói: "Ta sợ nếu thất bại, ngươi và A Lực không thể bảo toàn tính mạng."

"A Lực trung thành và hết lòng với ngươi, hắn sẽ không tham sống sợ chết để ngươi bị lăng nhục. Còn ta đã sắp xếp rồi, vô luận thế nào cũng phải thử một phen." Xà Chuẩn trừng mắt với Yến Tư Không: "Ngươi đi hay không thì nói một lời."

Yến Tư Không nhìn Xà Chuẩn, bị kiên định trong con ngươi hắn rung động.

Y có muốn đi không?

Y muốn.

Y muốn rời khỏi người đã đâm y trăm ngàn vết. Trời đất bao la hẳn vẫn còn chốn cho y dung thân. Có lẽ đời này không gặp lại nữa là kết cục tốt nhất cho y và Phong Dã. Cứ vậy đi, sau ngần ấy năm, yêu hận tình cừu phai nhạt theo năm tháng, y còn có thể nhớ về quãng thời gian ngọt ngào trước kia.

Y run rẩy gật đầu.

"Vậy thì được, chờ tin ta."

"Khoan." Yến Tư Không nhanh chóng tỉnh táo lại: "Trong biệt viện của ta ở Phong phủ, dưới tàng cây thứ hai phía Nam có chôn một thứ. Buổi tối ngươi cải trang thành tân khách lẻn vào phủ, đào nó lên giúp ta."

"Cái gì vậy?"

"Một chiếc mặt nạ."