Trục Vương (Theo Đuổi Nghiệp Đế Vương)

Chương 27:

Chương 27:

Yến Tư Không lạnh lùng nói: "Có ý gì?"

"Thiếu thời ta từng khờ dại nghĩ rằng, sau này sẽ lấy ngươi làm vợ, dù biết như vậy là bất hiếu với phụ thân, nhưng vì ngươi, ta không màng tất cả." Phong Dã cười giễu: "Hiện tại đương nhiên không còn ngu xuẩn như vậy nữa, nhưng ngày mai ta phải thành thân với một nữ nhân xa lạ. Trước khi lấy nàng, ta muốn lấy ngươi trước."

Tay cầm khăn hỉ của Yến Tư Không run rẩy: "Ngươi sắp đón chính thê rồi, giờ còn bày trò gì ở đây?"

"Để thành toàn nguyện vọng niên thiếu của ta." Phong Dã lạnh nhạt nói: "Ta cố chấp với ngươi như thế, đều là bởi vì tuổi trẻ bốc đồng, vọng hạ hào ngôn*. Ta muốn đòi lại hết tất cả những gì ngươi thiếu ta, ngươi nợ ta."

*Vọng hạ hào ngôn: thiếu suy nghĩ

Yến Tư Không ném khăn hỉ trả hắn, nghiến răng: "Phong Dã, ngươi không cảm thấy mình buồn cười à?"

Phong Dã lộ vẻ dữ tợn: "Đúng, ta buồn cười, thiếu niên từng mê luyến ngươi càng buồn cười hơn. Hắn toàn tâm toàn ý đối tốt với ngươi, còn ngươi, ngươi cho hắn cái gì? May mà bây giờ hắn đã trưởng thành rồi, biết thứ mình muốn có thể cướp, có thể đoạt, chứ không thể nhẫn, không thể cầu, bằng không sẽ bị người ta mặc sức lợi dụng rồi chà đạp. Ngươi có muốn biết ta định xử trí ngươi thế nào không?"

Yến Tư Không nhìn chằm chặp Phong Dã.

"Trước khi ta đặt chân vào hoàng thành, ngươi đừng hòng rời khỏi phòng giam này nửa bước, ngươi sẽ không còn cơ hội thông đồng với địch nữa. Nếu ta thất bại, ta sẽ gϊếŧ ngươi chôn cùng ta, nếu ta thắng, ta muốn ngươi cả đời chỉ có thể làm nam sủng của ta. Ta vốn muốn ngươi thu phục thiên hạ cho ta, ta sẽ cho ngươi quyền cao vô thượng, nhưng ngươi rượu mời không uống chỉ uống rượu phạt, dám phản bội ta vì Trần Mộc. Từ nay về sau, ngươi chỉ có thể phục, tùng, ta."

Yến Tư Không thầm lui về sau, y muốn chạy trốn khỏi kẻ này, kẻ đang bộc lộ bộ mặt điên cuồng đến đáng sợ trước mặt y.

Phong Dã nâng khăn hỉ lên: "Đội lên, thành thân với ta."

Yến Tư Không hung tợn trừng mắt với Phong Dã.

"Ta trói ngươi lại thì cũng như nhau cả thôi."

Yến Tư Không chậm rãi cầm lấy khăn hỉ, đờ đẫn trùm lên đầu mình.

Hai mắt lập tức bị che khuất, Yến Tư Không chỉ cảm thấy đau thấu tim gan.

Y từng ảo tưởng khoảnh khắc này, thậm chí còn xấu hổ mà thừa nhận, bản thân là một nam tử lại đi mơ mộng về nó. Cũng chẳng phải muốn bái đường thành thân gì, y chỉ ảo tưởng mình và Phong Dã trường tương tư thủ* sẽ ra sao.

*Trường tương tư thủ: ở bên nhau dài lâu, tình yêu đến chết không đổi

Còn bây giờ y và Phong Dã lại ở trong ngục làm chuyện đáng thương, đáng buồn, đáng cười thế này à? Đúng là chuyện lạ từ cổ chí kim! Đúng là trò cười cho thiên hạ!

"Quỳ xuống." Thanh âm Phong Dã trở nên khàn khàn, ẩn chứa

Yến Tư Không chịu đựng thống khổ đến nghẹt thở, uốn gối quỳ xuống.

Phong Dã cũng quỳ theo: "Nhất bái, thiên địa."

Yến Tư Không run rẩy khom người. Rõ ràng y không muốn làm chuyện hoang đường này, nhưng sâu thẳm đâu đó lại tựa như có bàn tay dẫn dắt từng động tác của y.

"Nhị bái cao đường." Phong Dã hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói.

Hai người chuyển sang quỳ lạy hướng Đông Bắc, bái song thân đã cửu biệt* nhân thế.

*Cửu biệt: xa cách từ lâu

Cuối cùng, bọn họ quỳ trước đối phương.

Phong Dã ngơ ngẩn nhìn khăn trùm đầu của Yến Tư Không, nước mắt rơi lã chã.

Dưới tấm vải đỏ, Yến Tư Không thấy đầu gối Phong Dã khẽ run.

Hai người yên lặng nhìn nhau.

Bi thương mênh mông như thủy triều đổ xô nhấn chìm hai người. Trong phòng giam nhỏ hẹp tựa như chẳng có nơi cho người ta thở dốc, mà đáng buồn nhất là, bọn họ lại không thể cảm nhận được đối phương đau đớn bao nhiêu.

Phong Dã lặng lẽ lau nước mắt trên gò má, trầm giọng nói: "Phu thê...giao bái."

Yến Tư Không siết chặt song quyền, chậm rãi, chậm rãi cúi đầu.

Như có gì trong cơ thể họ vỡ vụn, máu chảy khắp nơi, lại không thể chắp vá thành hình dáng ban đầu.

Nếu như đây thực sự là một hôn lễ, có lẽ là hôn lễ tuyệt vọng nhất trên đời.

Bái đường xong, Phong Dã vươn tay nắm vạt dưới khăn hỉ, nhưng mãi không dám vén lên.

Vén chiếc khăn này lên rồi, hai người sẽ rời khỏi giấc mơ mà trở lại hiện thực, nếu thời gian có thể đóng băng ở khắc này...

Phong Dã nghiến răng, chợt hất ra.

Một dải hồng lóe nơi đáy mắt hai người, ngay sau đó, khuôn mặt họ đập vào mắt đối phương. Khoảnh khắc ấy, họ tựa như thấy được thưở niên thiếu của nhau, khuôn mặt trẻ tuổi ngây thơ mang theo nét cười ngọt ngào thâm tình, lập lời thề vĩnh hằng hồn nhiên, chẳng ngại phong vân biến huyễn*, nhân sự vô thường.

*Phong vân biến huyễn: tình hình thay đổi

Đau đớn nhất thế gian này, là tuổi xuân một đi không trở lại*.

*Gốc là nhân vô tái thiếu niên, trích từ:

"Hoa hữu trọng khai nhật

Nhân vô tái thiểu niên

Nhất vạn niên thái cửu

Thanh xuân tu tảo vi"

Yến Tư Không cố nén nước mắt trực trào, nhìn Phong Dã không chớp.

Phong Dã lấy hai chén rượu ra, đưa một chén cho Yến Tư Không.

Thôi, Yến Tư Không thầm nghĩ, giờ khắc này, cho dù đây là chén rượu ban chết thì y cũng nghĩa vô phản cố*.

*Nghĩa vô phản cố: việc nghĩa chẳng từ, dùng để miêu tả hành động dứt khoát

Y nhận chén rượu, vòng tay giao bôi với Phong Dã, đưa rượu hợp hoan đến bên môi, uống một hơi cạn sạch.

Rượu cay chảy vào cổ họng, đốt cháy ruột gan tỳ vị của Yến Tư Không. Y như bừng tỉnh khỏi cơn mê, hất chén rượu đi, rồi chợt đứng lên, xoay người lại: "Chơi chán chưa? Ngươi đi được rồi."

Phong Dã cũng đứng lên, nhẹ giật đai ngọc bên hông ra: "Tối nay ngươi và ta động phòng hoa chúc."

Yến Tư Không xoay người, tàn bạo trừng mắt với Phong Dã: "Ngươi là súc sinh à?"

"Đúng vậy, từ nhỏ ta đã sống trong ổ súc sinh." Phong Dã hờ hững nói: "Có phải ngươi đã quên vừa rồi ta nói định xử trí ngươi thế nào không? Một kẻ phản bội vô tình vô nghĩa, quen thói gian dối, lắm mưu nhiều kế như ngươi, tại sao phải giữ lại ngươi, tại sao phải giữ cái mạng trung bộc nhà ngươi? Vì đây là thứ duy nhất ngươi hữu dụng."

Trong mắt Yến Tư Không tràn đầy hận ý.

Phong Dã hất cằm: "Cởϊ qυầи áo, lên giường."

Yến Tư Không nói giọng khàn khàn: "Phong Dã, ngươi khiến ta buồn nôn."

Phong Dã cười tàn nhẫn: "Tốt lắm, nếu ta cho ngươi sung sướиɠ, chẳng phải quá dễ dãi với ngươi rồi à? Kẻ to lớn như A Lực, người bình thường chịu hai ngàn đao là chết, có lẽ hắn kiên trì được lâu đấy, ngươi có muốn xem thử hay không?""

Yến Tư Không trừng hai con mắt đỏ thẫm Phong Dã. Y lạnh lùng, cứng đờ cởϊ qυầи áo.

Phong Dã nhấn y xuống giường, ngón tay thon dài lướt qua gò má y, cuối cùng rơi trên cổ của y, nhẹ nhàng nắm cái cổ thon dài.

Cổ trắng và nhỏ như vậy, chỉ cần thoáng dùng sức...

Yến Tư Không bình tĩnh nhìn Phong Dã, thậm chí trong lòng còn có chút chờ mong. Nếu Phong Dã cứ gϊếŧ y như vậy thì y không phải chịu đựng khổ não suốt quãng đời còn lại nữa. Rõ ràng chính là sự giải thoát.

Phong Dã nắm cổ y, đột nhiên vẻ mặt trở nên dữ tợn, hắn hỏi: "Vô luận ta đối đãi ngươi thế nào cũng không thể đổi được một lần chân tình của ngươi ư? Yến Tư Không, ngươi có trái tim không?"

L*иg ngực Yến Tư Không phập phồng: "...Từng có."

Cho một người, rồi bị nghiền nát bấy.

Phong Dã thô bạo xé quần áo y, dày vò thân thể y, chiếm hữu điên cuồng hết đợt này tới đợt khác.

'Đêm động phòng hoa chúc' quỷ dị này tràn đầy bi phẫn, thống hận, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, dã man, điên cuồng, chinh phục, cuốn hai con người vào vực thẳm tuyệt vọng sâu không thấy đáy.

Chương 28: