Chương 26:
Yến Tư Không chẳng biết thϊếp đi tự lúc nào, nhưng trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy vì lạnh. Địa lao thực sự quá lạnh, y quấn mình trong chăn mà vẫn run cầm cập.
Nghĩ đến hai lần bị giam đều do Phong Dã phạt, thứ mà kẻ thù y không thể làm nhưng người y yêu lại làm được, thật nực cười biết bao.
Y ở đây đã khó chịu, A Lực hẳn cũng không tốt hơn là bao. Chẳng biết hiện tại A Lực ra sao nữa, Phong Dã chắc sẽ không làm khó hắn đâu nhỉ? Một người câm như hắn, cho dù có tra tấn bức cung thì cũng chẳng hỏi được gì, nhưng lỡ Phong Dã chỉ muốn trút giận...
Yến Tư Không không dám nghĩ thêm, A Lực vì báo ân cứu mạng mà làm tùy tùng của y nhiều năm, có thể coi là người duy nhất y tin tưởng trên cõi đời này rồi. Kỳ thực theo y có gì tốt cơ chứ? Cả ngày chỉ biết lo lắng sợ hãi, còn bị y liên lụy theo. Nếu lần này thoát ra được, y sẽ đưa cho A Lực thật nhiều bạc để rời đi, về quê lấy một cô nương hiền lành, sinh con dưỡng cái, an hưởng quãng đời còn lại...
Nhưng hiện tại đến bản thân y còn khó bảo toàn tính mạng.
Huống hồ, cho dù ra được, y biết đi đâu về đâu?
Người duy nhất y yêu giam y vì tội thông đồng với địch, học sinh một tay y nuôi nấng thì cấu kết với địch hãm hại y. Với triều đình, y là phản tặc phải băm thây vạn đoạn. Với thiên hạ, y là gian nịnh tiếng xấu đồn xa. Nghĩ kỹ lại, trên đời này vốn chẳng còn chốn cho y dung thân nữa.
Y không khỏi cười khổ, Yến Tư Không à Yến Tư Không, mày tự xưng là thông minh, tính kế cả đời, mà vẫn trúc lam đả thủy nhất trường không*, còn thành ra nông nỗi này à?
*Trúc lam đả thủy nhất trường không: dùng làn trúc để lấy nước nhưng không được gì cả; hình dung bỏ nhiều công sức song vẫn vô dụng
Trong phòng giam lạnh giá, hoài bão trước kia tựa như ngọn lửa trong gió rét, cố gắng níu giữ chút hơi tàn còn sót lại.
Chẳng bao lâu thì trời tờ mờ sáng.
Ngục tốt mang cơm vào, đặt ngoài song sắt rồi đi ngay. Toàn bộ quá trình đều im thin thít, không một lần ngẩng đầu lên. Hắn đã tuân mệnh Phong Dã, không được tiếp xúc với y.
"Khoan." Yến Tư Không đứng dậy đi tới, cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn: "Trời quá lạnh, mang cho ta chậu than, quần áo dày và đệm chăn tới đây."
Ngục tốt mắt điếc tai ngơ, đi thẳng ra ngoài.
Yến Tư Không dùng chân hất đổ cơm nước trên đất: "Định bỏ đói ta hay bỏ rét ta, tự các ngươi chọn đi!"
Ngục tốt chỉ dừng lại một chút, quay đầu trừng mắt với Yến Tư Không, rồi xoay người rời đi.
Buổi trưa, ngục tốt lại mang thức ăn vào như thường lệ, Yến Tư Không vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt ngồi thiền.
Đến tối, ngục tốt thấy cơm trưa còn nguyên xi ở chỗ cũ, rốt cuộc mất kiên nhẫn, khinh thường nói: "Ngươi không ăn thì người khó chịu là ngươi. Sau này cứ ba ngày ta mới mang một bữa đến, chỉ cần không bỏ đói chết ngươi thì ta vẫn hoàn thành nhiệm vụ."
Nghe vậy, Yến Tư Không mở mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên cai ngục kia.
Trong lòng ngục tốt hơi sợ hãi, nhưng nghĩ lại, Yến Tư Không chỉ là một thư sinh, dù thông minh đi nữa thì cách cái lan can sắt này cũng không làm mưa làm gió được, hắn sợ cái gì? Cho nên khi Yến Tư Không bước đến chỗ hắn, hắn vẫn chẳng chút phòng bị.
Yến Tư Không nhìn khay gỗ trong tay hắn: "Đặt xuống đi."
Ngục tốt hừ lạnh, khom người đặt bữa tối xuống.
Bất chợt, Yến Tư Không vươn tay, nắm lấy tóc sau gáy hắn, đập mặt hắn vào song sắt.
"A—" Ngục tốt kêu rên, máu mũi lập tức chảy ròng ròng.
Yến Tư Không một tay xách hắn dậy, lật người lại, tay kia thì luồn qua song sắt, vòng ngang cái cổ đang rướn về phía trước, kẹp lấy yết hầu, chế ngự hắn trên song sắt, đồng thời siết chặt tay.
Khuôn mặt ngục tốt nghẹn đến đỏ bừng, nỗi sợ vì không thở nổi bao trùm đầu óc hắn. Hắn trợn to hai con mắt đỏ ngầu, liều mạng tách tay Yến Tư không ra.
Hắn chẳng ngờ rằng, một thư sinh lại có sức lực lớn như thế.
Vào cái lúc hắn sắp tắt thở thì Yến Tư Không thoáng thả lỏng tay. Tên cai ngục há to miệng thở hổn hển tựa như mới nổi từ dưới nước lên, hai chân nhũn ra đến mức suýt khuỵu xuống.
Yến Tư Không kiểm tra y phục hắn, phát hiện trên người hắn không có chìa khóa, liền ghé bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Ta muốn một chậu than, quần áo dày và chăn nệm, nghe rõ chưa?"
Ngục tốt bị dọa, gật như gà mổ thóc.
"Thề đi, sau khi ta thả ngươi, ngươi dám bất kính với ta như trước thì cả nhà ngươi chết thảm, đoạn tử tuyệt tôn."
"Tiểu, tiểu nhân không dám."
"Thề."
"Tiểu nhân thề..."
Ngục tốt lắp bắp thề độc rồi, Yến Tư Không mới thả hắn ra.
Ngục tốt ôm cổ ho khan, ánh mắt nhìn Yến Tư Không vừa sợ vừa hận.
"Cút đi." Yến Tư Không lạnh lùng nói: "Đừng cho rằng ta ở trong đây thì không trị được tên tiểu tốt nhà ngươi."
Ngục tốt xoay người bỏ chạy.
Yến Tư Không ngồi xếp bằng dưới đất, đờ đẫn nhét cơm đã nguội vào miệng. So với mấy món ngày y ăn hàng ngày, đương nhiên mấy món này rất khó nuốt, nhưng hiện tại chẳng phải lúc để kén chọn. Giờ mặt trời sắp xuống núi, nơi đây ngày càng lạnh, nếu được uống chén rượu làm ấm cơ thể thì tốt biết bao.
Y tự giễu, mấy ngày nữa là đại hôn của Phong Dã rồi, chẳng biết lúc đó có được uống ly rượu mừng nào của Phong Dã không.
Đêm xuống, vài tên ngục tốt xách chậu than vào, nhóm đằng sau thì cầm chăn và đồ đông mới tinh, thậm chí còn chuẩn bị cả chén bát, giấy bút và mấy đồ dùng hàng ngày khác.
Những thứ này vừa nhìn liền biết không phải do ngục tốt mang đến. Cho dù ngục tốt hết lòng tuân thủ lời hứa thật thì cũng chẳng dám chuẩn bị những đồ đắt tiền này cho tù nhân.
Cửa phòng giam được mở ra, vài tên ngục tốt lặng lẽ sắp xếp từng món cho y. Chẳng mấy chốc căn phòng rực rỡ hẳn lên.
Yến Tư Không đứng bên cạnh yên lặng nhìn bọn họ. Họ không nói lời nào, y cũng không làm khó.
Cho đến khi ngục tốt đi hết, chỉ còn người thủ lĩnh ở lại. Gã đi tới bên Yến Tư Không, hơi khom người, nói nhỏ: "Khuyết tướng quân lệnh thuộc hạ truyền lời cho Yến đại nhân, chắc chắn ngài ấy sẽ bắt Thiết Trượng Tử về, trả lại sự trong sạch cho ngài."
Trong lòng Yến Tư Không thầm cảm động, y đáp: "Ngươi nói với đệ ấy, Thiết Trượng Tử chỉ nhận tiền làm việc, người hãm hại ta là Nguyên Thiểu Tư, chính hắn mới tư thông với Trần Mộc."
"Thuộc hạ sẽ bẩm báo đầy đủ." Cai ngục định rời đi.
Yến Tư Không lại kéo hắn: "Người làm của ta thế nào?"
"Yến đại nhân yên tâm, Khuyết tướng quân đã cho người chăm sóc."
Bấy giờ Yến Tư Không mới thở phào nhẹ nhõm, cai ngục liền vội vàng rời đi.
Kỳ thực y không ôm hy vọng lắm về việc Nguyên Nam Duật có điều tra rõ chuyện này hay không.
Nếu như cậu tin lời Nguyên Thiểu Tư thì cậu chính là Yến Tư Không, sao cậu tin được Nguyên Thiểu Tư lại hãm hại đệ đệ ruột của mình chứ? Nếu Nguyên Nam Duật không tin lời Nguyên Thiểu Tư, vậy cậu chính là Nguyên Nam Duật, Nguyên Thiểu Tư là ca ca ruột của cậu, cậu biết làm gì với ca ca ruột của mình đây?
Cho nên vô luận Nguyên Nam Duật có nhớ lại quá khứ hay không thì cậu vẫn bị kẹp giữa mình và Nguyên Thiểu Tư, khó cả đôi đường.
Hơn nữa với thái độ của Phong Dã dành cho y mà đáy lòng vẫn tin tưởng y trong sạch, còn chuẩn bị cho y những thứ này, y đã cảm kích lắm rồi.
Duật nhi của y mặc dù không nhớ gì nhưng vẫn đối tốt với y như thế, có lẽ là bản năng đi!
Có lửa than và đệm chăn ấm áp, rốt cuộc Yến Tư Không cũng chìm vào giấc ngủ.
————————
Sống trong phòng giam mấy ngày, với Yến Tư Không mà nói, thời gian chưa bao giờ dài dằng dặc đến thế.
Y lúc thì ngẩn ngẩn ngơ ngơ, lúc lại cực kỳ tỉnh táo, giây trước còn vắt óc nghĩ mãi không ra, giây sau đã nghĩ thông suốt, rồi chợt thay đổi suy nghĩ, y lại bắt đầu hoài nghi, y liên tục nghi ngờ những gì mình tin tưởng. Y cứ sống trong tra tấn lặp đi lặp lại như thế mà đếm ngược thời gian.
Cuối cùng cũng đến ngày đại hôn của Phong Dã.
Hôm trước đại hôn, dù đang ở địa lao, Yến Tư Không vẫn nghe thấy tiếng pháo hoa dồn dập trong thành, rộn ràng cực kỳ. Hôm nay là ngày rước dâu, quận chúa Vân Lung đã đến Thái Nguyên, tân lang và tân nương vẫn chưa thể gặp mặt. Ngày mai là lễ thành thân, chắc hẳn còn náo nhiệt hơn.
Yến Tư Không đoán, thực ra Phong Dã đã sớm có ý định thành thân, có lẽ còn chọn sẵn cả thông gia các thứ rồi. Lấy ai không quan trọng, quan trọng là thông gia giúp hắn mạnh mẽ hơn, rồi còn nối dõi tông đường cho Phong gia nữa. Chính y cũng lấy vợ nên y chưa bao giờ dám yêu cầu Phong Dã thủ thân như ngọc vì y, thậm chí chỉ là một suy nghĩ thoáng qua bản thân cũng cảm thấy xấu hổ. Nhưng Phong Dã giả bộ thâm tình cả đời này không lấy ai khác ngoài y, lừa y rất cảm động, rồi càng ra sức cống hiến, bây giờ nghĩ lại, quả thực độc ác.
Trong tiếng pháo hoa tưng bừng vì đại hôn của Phong Dã, Yến Tư Không rảnh rỗi chẳng có việc gì làm liền viết thư chúc mừng, ngôn từ hoa mỹ diễm lệ đến chính y còn phải cảm thán. Y không có gì để tặng Phong Dã cả, trước đây chữ y còn đổi được chút tiền, nhưng bây giờ danh tiếng y xấu rồi, cho dù viết ra cũng chỉ bị người ta phỉ nhổ.
Người đọc sách coi trọng nhất danh dự, đổi lại là người khác bị tiếng xấu như y, có lẽ đã tự vẫn vì xấu hổ và giận dữ. Y sớm vứt bỏ nó cũng tốt, ít ra không phải vì nó mà khổ sở.
Viết xong, y mở ra xem, tỉ mỉ đọc mấy lần, cực kỳ hài lòng.
Sau đó y đứng dậy, bước tới trước chậu than, ném thư chúc vào trong chậu, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nuốt chửng tờ giấy kia không chớp.
Chợt phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Yến Tư Không thầm giật mình, chẳng biết tại sao, y cảm giác được người đến là Phong Dã.
Y cứng đờ xoay người lại. Người đứng ngoài song sắt và y nhìn nhau từ xa, chính là Phong Dã, chỉ có một mình hắn đứng ở ngoài, trong tay còn xách theo cái giỏ.
Yến Tư Không đảo than, muốn thư chúc cháy nhanh lên.
Phong Dã nheo mắt lại, mở cửa phòng giam ra, giật tờ giấy đã cháy một nửa trong chậu than lên. Hắn nhíu mày nhìn chữ phía trên: "Đây là gì?"
Yến Tư Không lui sang một bên, lạnh lùng đáp: "Đáng tiếc, không phải thư ta thông đồng với địch." Y ngửi thấy mùi rượu trên người của Phong Dã. Trước kia Phong Dã không nghiện rượu, nhưng bây giờ chỉ cần không có chiến sự là cứ hai ba ngày hắn lại uống một lần.
"Rốt cuộc là cái gì?"
"Là thư chúc viết cho tân hôn của ngươi. Ta không tặng được cho ngươi nên đành đốt cho ngươi vậy."
"Ngươi rủa ta chết?" Phong Dã âm trầm nhìn Yến Tư Không.
"Ai cuối cùng chẳng chết, hà tất phải kiêng kỵ."
Phong Dã nhét thư chúc vào lòng: "Đáng tiếc, mệnh ta chưa hết, chắc chắn sẽ sống rất thọ. Lá thư này, ta nhận."
Yến Tư Không đứng bên cạnh, không đáp.
"Ngươi biết ta định xử trí ngươi thế nào không?" Phong Dã đặt giỏ cầm trong tay lên bàn.
"Tùy."
"Ta chưa từng nhân từ với kẻ phản bội, lần trước bắt được tay thông đồng với địch, ngươi còn nhớ kết cục của hắn không?"
"Ngũ mã phanh thây." Yến Tư Không bình tĩnh nói.
Phong Dã nở nụ cười tàn nhẫn: "Ta sẽ không gϊếŧ ngươi, bởi vì ngươi còn hữu dụng, nhưng A Lực không giống vậy, hắn giúp ngươi thông đồng với địch, phải xử theo quân pháp."
Yến Tư Không ngẩng đầu, nghiêm giọng nói: "Ta đã bảo, không được động vào hắn."
"Nếu ngươi muốn giữ mạng cho hắn thì làm theo lời ta." Ánh mắt Phong Dã nhìn y không hề có nhiệt độ, còn lạnh hơn cả nhìn người xa lạ.
Yến Tư Không nhìn chòng chọc hắn: "Phong Dã, ngươi muốn làm gì thì làm, Yến Tư Không ta chẳng có gì là chưa từng trải, đừng nói nhảm nữa."
Phong Dã vén vải che lên. Bên trong đặt hai bầu rượu, còn một tấm khăn màu đỏ.
Yến Tư Không liếc nhìn, trong lòng hồ nghi.
Phong Dã cầm khăn lên, ném vào ngực y: "Đội."
Tay Yến Tư Không run lên. Y mở khăn ra, mới phát hiện rõ ràng là một tấm — khăn hỉ.