Kiếp Vô Thường

Chương Chín Mươi

Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến

Beta: Nhất Diệp Chi Chu

____________________________

Chương 90:

Mỗi một chiếc hồ xinh đẹp đều có một câu chuyện điểm tô cho mình, hồ Phượng Minh cũng không ngoại lệ.

Truyền thuyết kể rằng ở trăm vạn năm trước, nơi này từng là nơi thề non hẹn biển của thiên nhân và người phàm, khi thiên thần cùng sinh vật trên mặt đất giao chiến làm Cửu Châu nơi nơi tan hoang, chỗ này trở thành chốn bồng lai hiếm thấy. Thế nhưng, vì ngừng chiến, tộc Chuyên Húc phá cầu nối trời và đất, thiên nhân phải trở về nơi mình thuộc về, vĩnh viễn rời khỏi nhân gian, trước khi đi bọn họ dùng hết tri thức cả đời mình, sáng lập nên một động phủ ẩn chứa linh lực tràn trề cho hậu duệ và con dân của mình, ngay tại đáy hồ Phượng Minh.

Mỗi khi đáy hồ có dòng linh lực mạnh mẽ lưu động, nước hồ sẽ phát ra tiếng rì rầm khe khẽ, bởi thế mà có tên Phượng Minh.

Người Côn Luân được cho là hậu duệ của thiên nhân và phàm nhân, đời đời kính ngưỡng và bảo vệ Đỉnh Thần Nông, thật ra thì với họ mà nói, động phủ dưới hồ Phượng Minh quan trọng ngang bằng với Đỉnh Thần Nông.

Nhưng không phải ai cũng có thể sử dụng động phủ này, nghe nói dưới cung điện băng có một lối đi có thể nối thẳng đến giữa hồ, chỉ có chưởng môn Thương Vũ Môn mới mở ra được.

Lúc này, trên mặt hồ Phượng Minh trăng sao lay động, bóng chìm vào nước, tản ra ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt, như thể mặt hồ này có khả năng hái sao bắt trăng, trải một dải ngân hà giữa nhân gian.

Một tràng tiếng “ong ong” theo gió rét vang vọng khắp đất trời, thật giống như có phượng hoàng cánh vàng lông ngọc sắp trồi lên từ trong hồ bay thẳng lên trời cao vậy.

Kỳ quan như thế, không chỉ có đám người Giải Bỉ An xem mà ngây người, rất nhiều đệ tử Thương Vũ Môn cũng chưa từng thấy qua.

“Đại sư huynh!” Đệ tử Thương Vũ Môn rối rít lui sang hai bên, nhường ra một con đường.

Giữa lúc mọi người ở đây đang vây quanh hồ không biết phải làm thế nào, Vân Trung Quân xuất hiện.

Xem ra hắn ta cũng vội vàng tỉnh giấc, không đội đấu lạp, nhưng trên mặt vẫn mang một chiếc mặt nạ trắng muốt.

Lan Xuy Hàn nói: “Lúc ban ngày không thấy nhiều đệ tử của Thương Vũ Môn đến thế, phái này quả nhiên là âm thịnh dương suy, nữ tu nhiều hơn hẳn nam tu.”

“Đúng vậy.” Giải Bỉ An nhón chân lên, rướn cổ nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng của Phạm Vô Nhϊếp, y rất lo lắng.

“Nếu lát nữa Vân Trung Quân hỏi sư đệ của đệ đi đâu thì đệ trả lời thế nào.” Lan Xuy Hàn nhìn Vân Trung Quân đang thong dong đi đến, mặt không đổi sắc thấp giọng hỏi.

“À thì…. Đi thư giải chút.”

“Ngốc.” Lan Xuy Hàn khẽ chậc một tiếng, “Đi với Thiên Sư rồi.”

Vừa dứt lời, Vân Trung Quân đứng ngay trước mặt họ, quan sát hai người một hồi: “Thiên Sư và Hắc tiên quân đâu rồi?”

“Sư tôn và sư đệ đã ra ngoài trước, có thể là đã ở bên kia.” Giải Bỉ An tùy tiện chỉ một hướng. Dù sao hiện giờ ánh sáng mơ hồ, mà ven hồ Phượng Minh cũng đang tụ tập mấy trăm người, tìm sao được.

Vân Trung Quân nheo mắt lại. Hiển nhiên hắn ta cũng đang bị tình huống kỳ lạ của hồ Phượng Minh quấy nhiễu, không tiện hỏi kỹ càng, gọi mấy người đệ tử đến, bảo bọn họ đi tìm người, mình thì đi thẳng đến bên bờ hồ.

Giải Bỉ An và Lan Xuy Hàn cùng đi theo.

“Đại sư huynh, chuyện gì xảy ra thế này, linh áp trong hồ thật là kỳ quái.” Một nữ tu cấp cao nhìn khá phóng khoáng đứng bên người Vân Trung Quân.

Vân Trung Quân nhíu mày lại: “Ban nãy đã xảy ra chuyện gì?”

“Tối nay là ta canh gác, không thấy có gì kỳ lạ cả. Có khi nào là động phủ xảy ra chuyện rồi không?”

Vân Trung Quân lắc đầu: “Ta đã kiểm tra trước tiên rồi, không có người xông vào.”

Nữ tư nhíu đôi mày liễu, lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ là sư tôn….”

“Đừng nói.” Vân Trung Quân ngắt lời, “Trước hết giải tán mọi người đi đã.”

“Vâng.” Nữ tu kia ra lệnh cho các đệ tử tản đi.

Mọi người mặc dù vẫn rất nghi hoặc, cũng đành lục tục trở về.

Nhưng ngay vào lúc này, linh áp dưới đáy hồ đột nhiên tăng vọt, mặt hồ lấp lánh ánh sáng, tiếng phượng hót càng ngày càng lớn, gần như vang khắp toàn bộ Phượng Lân Châu, nhưng bọn họ càng nghe càng cảm thấy không thoải mái. Mặc dù chưa ai từng nghe phượng hoàng hót, nhưng thanh âm này nghe thế nào đều giống như là….

“Ngựa? Ngựa ở đâu ra vậy?” Giải Bỉ An kinh ngạc nhìn quanh bốn phía.

Lan Xuy Hàn cũng chẳng biết ra làm sao.

Trong phút chốc, giữa hồ Phượng Minh hiện lên một xoáy nước.

Giải Bỉ An và Lan Xuy Hàn đồng thời rút bội kiếm ra.

Vân Trung Quân gọi to: “Cách xa bờ, bày trận!”

Đệ tử Thương Vũ Môn nhanh chóng lui về phía sau, xếp theo thứ tự hình thành trận pháp, nhìn hồ Phượng Minh đầy phòng bị.

Một bóng đen xông ra từ lốc xoáy giữa hồ.

Trên bờ thay nhau kêu lên.

Đó là một con ngựa chiến trơ xương phát ra tử khí đen ngòm, vươn hai cặp chân dài như đang chạy trên đất bằng mà hướng về phía bờ hồ chạy đến, đồng thời hí vang một tiếng cao vυ't.

“Thứ đồ gì thế này!”

“Sao trong hồ Phượng Minh lại có tà túy!”

“Đừng hoảng, mau đánh đuổi tà túy đi.”

Tim Giải Bỉ An đập như trống bỏi, y nhìn Lan Xuy Hàn một cái, từ nét mặt của đối phương có thể đoán ra hai người nghĩ tới cùng một chuyện. Nếu là lúc trước, y sẽ không liên tưởng đến chuyện của trăm năm trước, nhưng mọi chuyện phát sinh gần đây đều có liên quan đến người và chuyện ở thời của Tông thiên tử, như thế này làm sao mà không làm người ta liên tưởng cho được.

Con ngựa trơ xương kia chỉ phóng vài bước đã lên tới bờ, bốn vó đen thui đạp lên một tầng tuyết trắng.

Ngựa đen trơ xương, bốn vó đạp tuyết.

Trong đám người truyền đến tiếng thét chói tai: “Chẳng lẽ nó là Ngựa Ma Ô Nhã!”

Một tràng tiếng thảng thốt kêu la.

“Ô Nhã…” Giải Bỉ An lẩm bẩm nói.

Ngựa Ma Ô Nhã, là tà túy được vẽ trong mỗi một cuốn sách mà trẻ nhỏ tu tiên phải xem qua.

Nó vốn là thú cưỡi của bá vương Tây Sở, khi đó là ngựa thần đệ nhất thiên hạ, bá vương tự vẫn ở Ô Giang, nó cũng tuyệt thực theo chủ. Nhưng ở trăm năm trước, ma tôn Tông Tử Kiêu dùng Hiên Viên Thiên Cơ Phù gọi được nó lên.

Truyền thuyết kể rằng, trong mười năm Tông Tử Kiêu phiêu bạt khắp chốn, dấu chân trải rộng Cửu Châu, luôn cố ý đi tìm chiến trường cổ, còn chỗ nào có thể tập hợp cô hồn dã quỷ lợi hại hơn chiến trường cổ cơ chứ, mỗi nơi hắn đến đều gọi lên vô số âm binh. Khi hắn mang theo tử khí ngút trời trở lại Tu Tiên Giới, chúng tiên môn thế gia đối mặt với đám âm binh không ăn không uống không mệt không chết này, quân lính tan rã.

Người đen ngựa đen là Ma Tôn Tông Tử Kiêu, một người một ngựa, là ác mộng trăm năm của Tu Tiên Giới.

Nhưng con ngựa này, rõ ràng hẳn là đã bị Bắc Âm Đại Đế phong ấn cùng với Hiên Viên Thiên Cơ Phù rồi cơ chứ, sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Lan Xuy Hàn trầm giọng nói: “Trước kia nói những chuyện này có liên quan đến thời đại của Tông thiên tử, trong lòng ta còn có chút nghi vấn, nhưng bây giờ ngựa ma cũng đã xuất hiện, chẳng lẽ Ma Tôn…”

Tim Giải Bỉ An đập thật nhanh, y có một loại dự cảm, bọn họ đang không ngừng ghép lại một bức bản đồ bị xé thành nhiều mảnh, Mạnh Khắc Phi là một mảnh, Lý Bất Ngữ là một mảnh, Tông Minh Hách một mảnh, Hứa Chi Nam một mảnh, nơi này, là mảnh kế tiếp, khi tấm bản đồ này hợp lại, chân tướng phơi bày trước mắt bọn họ, có thể sẽ càng đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng. Hiện tại bọn họ chẳng thể nào nhìn thấy toàn cảnh, quả thật là tự nhảy vào trong bẫy rập.

Một đạo ánh trắng đánh úp về phía Ô Nhã nhanh như chớp, Ô Nhã lướt nhanh né tránh, vị trí ban nãy cắm một mũi tên do băng tinh ngưng đọng mà thành.

Vân Trung Quân lại kéo Cung Mãn Nguyệt, lạnh lùng nói: “Súc sinh, chớ có làm càn.”

Ô Nhã bị chọc giận, vó trước cào tuyết, vọt thẳng về phía Vân Trung Quân.

Vân Trung Quân giương ra năm ngón tay, trong kẽ tay hiện ra ba mũi tên băng tinh, đồng loạt bắn về phía Ô Nhã.

Ô Nhã giương vó trước lên, vó sau phát lực, nhảy một cú thật cao.

Đệ tử Thương Vũ Môn nhao nhao cầm cung lên, muôn vàn mũi tên như mưa rơi. Nhưng tên thường chẳng thể nào làm Ô Nhã bị thương, tu sĩ cấp cao có thể dùng linh lực để ngưng đọng thành mũi tên lại càng ít, mắt thấy Ô Nhã sắp chạy đến trước mặt Vân Trung Quân, vẫn chẳng hề bị thương chút nào.

Vân Trung Quân bay lên, biến đổi góc độ và vị trí không ngừng giữa không trung, mũi tên băng tinh bắn ra liên tiếp, cuối cùng có một mũi đã bắn trúng Ô Nhã, tiếng ngựa hí rung trời.

Tà túy bình thường nếu trúng một tên như thế đã sớm toi mạng, nhưng Ô Nhã ngược lại càng giận dữ hơn, vó sắt to đen đá về hướng Vân Trung Quân.

Vân Trung Quân xưa nay tao nhã thanh lãnh, thân thể vĩnh viễn đứng thẳng tắp, nhưng đời này hắn ta chưa từng giao chiến với đối thủ như vậy, né tránh có chút chật vật, miễn cưỡng mới kiềm chế được Ô Nhã. Tốc độ của Ô Nhã rất kinh người, nếu như không giữ chặt, nó sẽ chạy mất trong chớp mắt.

Tu sĩ Thương Vũ Môn nhanh chóng vây quanh, lập tức niệm chú bày trận, ánh sáng lấp lóe giữa trời băng tuyết.

Ô Nhã lập tức phát hiện âm mưu của bọn họ, nhảy một bước ra khỏi trận pháp.

Trên bầu trời bỗng hiện ra một đạo ánh sáng, vèo một tiếng xé gió mà đến.

Ô Nhã cố kéo vó trước, cả thân ngựa bị buộc lui về phía sau, mọi người định thần nhìn lại, trên đất cắm Kiếm Thanh Phong.

Kiếm Thanh Phong khuếch tán kết giới ra bốn phía, cản đường đi của Ô Nhã, tu sĩ Thương Vũ Môn đã lập thành trận pháp, Ô Nhã bị vây trong trận, nóng nảy đào bới đất.

Chung Quỳ đi đến trước trận pháp, cẩn thận đánh giá Ô Nhã: “Thật là Ngựa Ma Ô Nhã? Sao nó lại ở chỗ này?”

Vân Trung Quân sửa sang lại y phục, chắp tay nói: “Đa tạ Thiên Sư ra tay tương trợ.”

Chung Quỳ khoát tay, nhìn về phía hồ Phượng Minh: “Nhưng chỉ là một con súc sinh, sao có thể sinh ra linh áp lớn như thế?”

“Dù sao thì nó cũng không phải là ngựa bình thường mà.”

Chung Quỳ nhìn ánh mắt Vân Trung Quân, không khách khí nói: “Trăm năm trước trong trận đại chiến La Phong Sơn, Tông Tử Kiêu bại trận bỏ mình, Hiên Viên Thiên Cơ Phù và tất cả âm binh của nó đều bị Bắc Âm Đại Đế phong ấn dưới Cửu U. Tại sao con ngựa này lại ẩn nấp dưới hồ Phượng Minh, Thương Vũ Môn phải cho Tu Tiên Giới một lời giải thích rồi đấy.”

Vân Trung Quân yên lặng trong chốc lát: “Vãn bối quả thật không biết chuyện lần này, vãn bối sẽ đi hỏi sư tôn.”

“Dĩ nhiên ngươi không biết rồi, ngươi mới bao lớn cơ chứ.” Chung Quỳ “Xì” một tiếng, tỉ mỉ đánh giá Ô Nhã, “Ngược lại thật là một con ngựa tốt đường đường oai phong à nha.”

“Đúng rồi, Thiên Sư, Hắc tiên quân đâu rồi?” Vân Trung Quân cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Giải Bỉ An và Lan Xuy Hàn vừa đi đến, y nhìn Chung Quỳ một cái, len lén nháy mắt: “Sư tôn, không phải sư đệ đi với người sao?”

Chung Quỳ ngẩn người: “À… Nó, đúng thế, vừa nãy nó vẫn còn ở đây, quái thế nhỉ, chắc là đi giải quyết bầu tâm sự rồi.”

Lan Xuy Hàn xoay mặt đi.

Vân Trung Quân nheo mắt lại: “Rốt cuộc Hắc tiên quân ở nơi nào, Phượng Lân Châu hỗn loạn thế này, vãn bối phải bảo đảm an toàn cho khách nhân.”

“Nó…”

“Sư tôn, sư huynh.” Phạm Vô Nhϊếp chẳng biết xuất hiện ở sau lưng mọi người khi nào, nhìn vẻ mặt như thường.

Giải Bỉ An trợn mắt nhìn Phạm Vô Nhϊếp.

“Sư tôn không bị thương chứ?” Phạm Vô Nhϊếp hỏi như quan tâm.

“Không sao cả.”

Vân Trung Quân lạnh lùng nhìn Phạm Vô Nhϊếp: “Ban nãy Hắc tiên quân đi đâu vậy?”

“Ta vẫn luôn ở chỗ này.” Phạm Vô Nhϊếp nói, mặt không đổi sắc.

Vân Trung Quân còn định nói gì đó, có nữ tu hô: “Đại sư huynh, trận pháp này không ổn định, hay là dùng băng linh củng cố nó đi, nếu không sớm muộn gì con ngựa kia cũng sẽ thoát ra ngoài.”

Vân Trung Quân liếc Phạm Vô Nhϊếp một cái thật lâu, xoay người đi.

Chung Quỳ nhìn về phía Phạm Vô Nhϊếp, giọng lạnh như băng: “Về rồi nói.”