Kiếp Vô Thường

Chương Tám Mươi Chín

Editor: Nhất Diệp Chi Chu

Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến

Mừi: H của các bạn lái lơ~~~~ à nếu bạn nào không thích H thô tục và cưỡng ép thì có thể skip chương này nha :3 chương này đa phần là về H thôi nên skip cũng không sao đâu.

____________________________

Chương 89:

Hết thảy trước mắt đều nói cho Giải Bỉ An, y đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, đây là một đoạn ký ức hoàn toàn chưa từng trải qua. Nhưng lại không cảm nhận được sai ở đâu, y không nhớ ra được nếu y không ở nơi này, thì phải ở nơi nào, nếu không trải qua khoảnh khắc này, thì phải trải qua thứ gì. Y chỉ đang mờ mịt, như biết mình là ai, lại dường như chẳng biết.

Thứ duy nhất khiến y thấy quen thuộc ở đây, là mùi hoa lan thanh nhã tản ra từ lư hương, giống hệt như hương thơm y điều chế .

"Ngươi đang nghĩ gì."

Sau lưng truyền tới giọng nói làm Giải Bỉ An dựng tóc gáy.

Nam nhân này ở sau lưng y từ khi nào? Không đúng, hình như vốn đã ở đây.

Sau đó y bị hai cánh tay hữu lực của hắn kéo vào trong lòng. Sau lưng y dựa vào một khuôn ngực rộng lớn, nóng hầm hập, hơi thở người nọ phả vào gáy y, như làn gió nóng bỏng. Y kinh ngạc quay đầu lại, gương mặt hiện ra trước mắt, nhưng y không thể nhìn rõ.

"Hửm? Nghĩ gì vậy? Nghĩ đến ta ư?" Giọng nam nhân lười biếng, có chút khàn khàn, như đang cao ngạo chơi đùa với thú cưng.

Giải Bỉ An dù vẫn ngơ ngẩn, lại vô thức muốn rời xa nam nhân này, nhưng giãy giụa vài cái, ngược lại bị ôm càng chặt hơn.

"Sao ngươi lại chẳng nói lời nào thế?" Tiếng cười nhẹ mang theo ý đùa cợt len lỏi vào tai, "Có phải kẻ câm đâu nào, khi nãy không phải rên rất dễ nghe ư."

Kẻ này là ai, hắn đang nói gì?

"Khi còn bé, chỉ cần ta nổi giận, cho dù ngươi dỗ ta thế nào, ta cũng hờn dỗi chẳng thèm nói lời nào, ngươi đã bảo ta ấu trĩ." Nam nhân khẽ ngậm lấy vành tai Giải Bỉ An, sau khi dùng răng cắn, lôi kéo không nặng không nhẹ, "Sao ngươi lại ấu trĩ vậy, đại, ca."

Một tiếng "Đại ca" này khiến Giải Bỉ An như bị sét đánh.

Bàn tay nam nhân này đột nhiên vươn xuống dưới, luồn vào trong chăn, cầm lấy tính khí của Giải Bỉ An.

Giải Bỉ An sợ tới mức chấn động cả người, muốn kháng cự lại chẳng có sức. Chưa từng có ai chạm tới nơi này, kẻ này muốn làm gì?

"Còn cứng được nữa không? Chắc là vẫn được nhỉ." Nam nhân vừa vuốt ve tính khí, vừa trêu chọc cười, "Bình thường dáng vẻ nghiêm túc lắm mà, giờ tuỳ tiện cắm vào vài cái ngươi đã bắn, thật là dâʍ đãиɠ, loại người như ngươi ấy à, xưa nay trong ngoài không đồng nhất."

Những lời này khiến Giải Bỉ An xấu hổ muốn biến mất ngay lập tức, càng đáng sợ hơn là, thân thể y lại có phản ứng. Y rốt cuộc ở đâu, y rốt cuộc phải trải nghiệm cái gì, sao lại đối xử với y như thế?

Nam nhân bẻ cằm Giải Bỉ An qua, ngậm lấy bờ môi y, đây là một nụ hôn chẳng chút nào dịu dàng, tràn đầy ý định cướp đoạt, thô bạo lại ngang ngược, cứ như người này không chỉ ăn miệng y, mà còn muốn ăn cả người y. Nhưng nụ hôn này vừa sâu vừa dài như thế, trút bỏ gì, đòi lấy gì, trao đổi gì, tất cả đều cảm nhận rõ ràng, triền miên khó rời như vậy, khiến người ta sinh ra ảo giác rằng họ là người thân thiết nhất trần đời.

Giải Bỉ An không thể tin được mình đang hôn một nam tử, mà cảm giác này lại chẳng hề xa lạ.

Tiếp đó, y bị đè ngã sấp lên giường, năm ngón tay của nam nhân giữ chặt đầu y, dùng sức ấn xuống chăn, ra lệnh: "Nâng mông lên."

Giải Bỉ An vùng vẫy giữa chăn đệm cố gắng hô hấp, phát ra tiếng “Ưm ưm”.

Một tiếng "Bép" vang lên, mông y bị đánh một cái mạnh, không đau lắm, nhưng đủ nhục nhã, theo thịt mông run lên, một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ nơi khó mà mở miệng kia, chảy thẳng xuống đùi. Giải Bỉ An chỉ cảm thấy mặt nóng như sắp cháy, y chỉ nghĩ y đang ở trong một cơn ác mộng, rốt cuộc khi nào mới có thể tỉnh lại đây.

Ngón tay nam nhân đột nhiên đâm thẳng vào hậu huyệt còn chưa khép lại, ác ý xoay tròn chọc ngoáy: "Thật là ướt mà, thứ này là dịch do ta bắn vào, hay nước ngươi chảy ra?"

Đừng... Đừng nói nữa...

"Đại ca, mặt ngươi đỏ quá." Nam nhân cúi người, bật ra tiếng cười sung sướиɠ, "Là chê ta nói chuyện thô bỉ? Hay là chê ta không giữ thể diện cho ngươi? Ngươi cũng biết đấy, ta vốn xuất thân tôn quý, ngươi lại dạy dỗ ta nghiêm khắc, xưa nay chưa từng nói những từ ngữ dơ bẩn này. Tiếc là  ta lang bạt khắp chốn mười năm, cuối cùng cũng thấy được nhân gian chân chính, lại nói, còn không phải do ngươi ban tặng sao?" Hắn rút ngón tay ra, chậm rãi quẹt chất dịch ướt dính kia lên mặt Giải Bỉ An, thậm chí còn xấu xa quẹt qua cánh môi.

Giải Bỉ An nhắm chặt mắt lại. Giờ y cuối cùng cũng xác định được, hết thảy những gì kẻ này làm, đều là vì làm nhục y, vì sao, vì sao người này hận y như thế? Y đâu có làm hại kẻ nào.

"Thế mà mười năm này của đại ca, trên cả vạn vạn người, đương nhiên nhã nhặn vẻ vang, hơn nữa ngày ngày sống an nhàn sung sướиɠ, gương mặt này, thân thể này, so với dáng vẻ trong trí nhớ ta, càng mê người hơn nữa." Tay nam nhân khẽ mơn trớn sống lưng Giải Bỉ An, lúc trượt xuống hạ thân, đột nhiên nâng cao mông y lên, để y quỳ trên giường.

Giải Bỉ An có thể cảm nhận được thứ vừa cứng vừa nóng cọ lên bắp đùi y, nỗi sợ hãi như thuỷ triều trào lên, nháy mắt nhấn chìm y, nhưng y không hề có sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt.

Lưỡi đao bằng thịt vừa thô vừa dài hung hãn đâm vào, xuyên vào thành ruột, đâm tới tận gốc.

Giải Bỉ An nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của mình, y có ảo giác rằng thân thể mình bị xuyên thủng. Tầm mắt y dừng lại trên bụng mình, vòng eo thon chắc bị hai tay giam cầm, chiếc bụng bằng phẳng lại mơ hồ hiện lên hình dạng lưỡi đao đang xâm lấn trong cơ thể. Y sợ run cả người, sợ hãi làm y căng cứng người, nhưng cuối cùng dẫn tới kết quả tự mình siết chặt huyệt thịt đổi lại sự đâm rút càng thêm mãnh liệt.

Nam nhân véo vòng eo y, tàn nhẫn thọc vào rút ra mấy chục lần, giải toả du͙© vọиɠ một lần, tốc độ liền chậm lại, thay đổi lực mạnh yếu trong lối vào của Giải Bỉ An,  như đùa cợt trêu chọc người ta.

Giải Bỉ An chỉ cảm thấy máu chảy điên cuồng, sự tê dại chưa từng cảm nhận được lan ra toàn thân từ nơi hai người kết hợp, cho dù là nam nhân trên người làm thế nào với y, là nhanh hay chậm, là nhẹ hay mạnh, cho dù có đau, cũng vẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Sao lại thế, y làm sao vậy, hết thảy chuyện này quá hoang đường!

Nam nhân đột nhiên kéo tóc Giải Bỉ An, ép y ngẩng đầu, hung tợn nói: "Thích không? Ta chơi ngươi vì bản thân thích thế, ngươi thật chẳng biết xấu hổ còn thích thú, lại còn dám giả bộ như thà chết không thèm sống." Nam nhân cúi đầu xuống, đầu lưỡi liếʍ vành tai Giải Bỉ An, "Ngươi trời sinh đã thích bị nam nhân chơi, hay là thích bị đệ đệ mình chơi?"

Giải Bỉ An bật tiếng rêи ɾỉ đè nén, y cảm thấy trên mặt có chất lỏng ấm áp trượt qua.

Nam nhân ngừng một chút, va chạm dưới thân bất giác chậm lại một chút, cuối cùng rút cự vật kia ra, đỡ Giải Bỉ An dậy, để y ngồi trên người mình mặt đối mặt.

Giải Bỉ An nhìn bả vai rộng của hắn, cơ bắp săn chắc, vòng eo thon khoẻ, từng tấc dưới làn da, như ẩn chứa lực lượng vô cùng lớn. Y đột nhiên nhớ tới, từng có một người, một tay ôm lấy cổ y đỡ y dậy, cũng có sức mạnh áp đảo như thế, cũng chẳng hề che giấu cừu hận như vậy, cũng gọi y là... Đại ca.

Nam nhân dùng bụng ngón tay khẽ lau nước mắt y, động tác khá là ôn nhu: "Ngươi có biết ta muốn ngươi từ khi nào không? Trước cả khi ta rời khỏi nơi này. Ta đã vô số lần mang ảo tưởng, có một ngày ta sẽ khiến ngươi thất bại thảm hại, khiến ngươi tận mắt thấy tất cả mọi thứ bản thân không từ thủ đoạn để đoạt được tan thành mây khói, sau đó ta muốn biến ngươi thành thị thϊếp của ta, thành kỹ nữ của ta, nô ɭệ ủ ấm giường của ta, khiến mỗi một ngày trong quãng đời còn lại của ngươi, đều hối hận vì đã từng đối xử với ta như vậy."

Nam nhân đỡ Giải Bỉ An lên, cứ dùng tư thế ngồi vậy cắm vào lần nữa, vòng eo khỏe khoắn đưa đẩy mãnh liệt, không ngừng chuyển động, Giải Bỉ An bị xóc như ngồi trên lưng ngựa, nhưng khi thứ chống đỡ sức nặng của cơ thể biến thành gậy thịt cắm ở hậu huyệt, y biết bản thân mới là "ngựa" bị người cưỡi. Y há miệng thở dốc, đau đớn lẫn kɧoáı ©ảʍ giao thoa trong cơ thể, ép y phát điên.

"Nước mắt này là do đau hay do sướиɠ?" Nam nhân giữ hai má Giải Bỉ An, "Mở mắt ra nhìn ta, xem người đang chơi ngươi là ai?"

Tầm mắt Giải Bỉ An mơ hồ.

Là ai? Y cũng muốn biết là ai.

"Trả lời ta, là ai?"

Thấy y không đáp, nam nhân hung hăng đâm lên hai cái, côn ŧᏂịŧ chôn sâu trong vách tường tầng tầng lớp lớp ép chặt lấy nó, mỗi một lần cắm vào đều mang đến sự sảng khoái tê dại vô cùng.

Giải Bỉ An khẽ nhếch môi, trong họng bật ra tiếng rêи ɾỉ đè nén.

Nam nhân mắng một tiếng: "Sao ngươi lại lẳиɠ ɭơ như vậy, quân tử như lan cái gì, tao nhã như ngọc cái gì, ngươi mở rộng chân bị chính đệ đệ mình chơi tới cao trào, người trong thiên hạ có biết không?"

Không phải, ta không phải... Giải Bỉ An vô lực cãi lại trong lòng.

Nam nhân một tay đẩy ngã Giải Bỉ An xuống giường, mở lớn đôi chân dài của y, lại ép sát nào ngực.

Thân thể người luyện võ dẻo dai vô cùng, đầu gối Giải Bỉ An bị ép vào vai, mông cũng thuận thế nâng lên, lối vào hạ thân mở rộng, xé nát chút tôn nghiêm cuối cùng của y.

Huyệt thịt hồng hồng, bị chơi tới mức như muốn lật ra ngoài kia đang hơi khép mở, phun ra chất lỏng trắng đυ.c, nam nhân hai mắt đỏ ngầu, hắn thẳng lưng, tiến quân thần tốc, hung ác cắm sâu, như dã thú động dục.

Giường gỗ tử đàn nặng ngàn cân cũng bị làn sóng du͙© vọиɠ này làm rung lên kêu cọt kẹt, nhưng kém xa tiếng thân thể va chạm hung bạo, tiếng thở dốc lẫn tiếng rên vang vọng khắp nơi, mùi tìиɧ ɖu͙© tanh tưởi lẫn trong hương lan thoang thoảng, hết thảy như tình dược thôi thúc.

Giải Bỉ An không khống chế nổi mà rơi nước mắt, tìиɧ ɖu͙© tra tấn như hai tầng băng lửa, một chớp mắt ở tại chín tầng mây, chớp mắt sau đã ở trong địa ngục.

"Đại ca, đại ca tốt của ta..." Nam nhân điên cuồng cắm vào lại rút ra, đột nhiên nắm lấy du͙© vọиɠ của Giải Bỉ An, không cho y bắn, "Muốn bắn sao? Gọi ta một tiếng Tiểu Cửu nghe thử xem nào."

Tiểu Cửu?!

Giải Bỉ An mở lớn hai mắt.

Quả nhiên là hắn, quả nhiên là "Tiểu Cửu".

Rốt cuộc Tiểu Cửu là ai, hắn là ai, nếu họ là huynh đệ, sao lại hận y như thế, tại sao lăng nhục y như vậy?

Nam nhân cúi người, hôn y một cách nóng bỏng, lại dùng giọng nói mê hoặc kia dẫn dụ: "Gọi một tiếng thôi, ta sẽ cho ngươi bắn."

"Ngươi không phải Tiểu Cửu, ngươi không xứng."

Lòng Giải Bỉ An đau như cắt.

Nam nhân nổi giận, đổi lấy sự xâm lấn càng thêm mãnh liệt, kéo hai người cùng rơi vào vực sâu du͙© vọиɠ------

Thân thể Giải Bỉ An lắc qua ngả lại, đong đưa tới mức đầu y choáng váng, y cố mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt tuấn dật thoát tục, trên mặt có vẻ lo lắng, rồi lại mang chút ý cười trộm, biểu tình khá là kỳ quái.

"Lan, Lan đại ca?" Giải Bỉ An mờ mịt nhìn Lan Xuy Hàn, y vẫn còn hỗn loạn giữa cảnh trong mơ và hiện thực, không phân rõ thật giả trước mắt, nhưng thân thể vô cùng mệt mỏi, trước ngực sau lưng đều nhớp mồ hôi, lâu rồi y chưa từng mệt mỏi đến thế.

"Bỉ An, đệ không sao chứ?" Lan Xuy Hàn ý vị sâu xa nói.

"Đệ..." Giải Bỉ An nhớ tới giấc mơ của mình, giấc mộng hoang đường hạ lưu mà lại chân thực đến thế, nhất thời sợ tới mức khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ.

Lan Xuy Hàn ho nhẹ một tiếng: "Bên hồ Phượng Minh có động tĩnh lạ, Thiên Sư đã tới đó, ông ấy bảo huynh tới gọi đệ."

"Hả? À." Giải Bỉ An ép buộc bản thân gom linh hồn nhỏ bé đang tán loạn lại, ngồi dậy muốn xuống giường, nhưng lúc vén chăn ra, phát hiện dưới bụng mình có một khối hơi nhô lên trong chăn.

Trong đầu Giải Bỉ An bùm một tiếng nổ vang, lập tức nóng bừng cả mặt, y vội vàng cong người lại, nhưng căn bản là giấu đầu lòi đuôi. Vẻ mặt Lan Xuy Hàn đã nói cho y biết, muộn rồi.

Lan Xuy Hàn cười khẽ vài tiếng: "Không cần ngại thế, huynh cũng có thôi mà, mau dậy đi."

Giải Bỉ An cúi đầu xuống giường, nhanh chóng mặc áo khoác vào.

Lan Xuy Hàn trêu chọc: "Có điều, thật ra huynh có hơi tò mò, đệ mơ thấy giấc mộng đẹp gì thế? Hơn nửa đêm vẫn có tinh thần như thế."

Giải Bỉ An xấu hổ tới mức da đầu căng ra: "Quên rồi ạ."

"Vậy tiếc ghê, hẳn là một giấc mộng đẹp."

Mộng đẹp? Rõ ràng là ác mộng!

Giải Bỉ An thậm chí không dám nhớ lại, nhưng giờ có chuyện quan trọng hơn, nếu không e là chỉ cần yên tĩnh chút thôi, y sợ mình sẽ phát điên. Giọng nói, hình ảnh, mùi hương trong mơ kia lúc nào cũng muốn xông vào đầu óc, thậm chí ngay cả cảm giác cũng chân thật tới thế, y đã mơ một giấc mộng, hay là trải qua một kiếp vậy?

Ra khỏi cửa, Giải Bỉ An chuyển hướng sang phòng Phạm Vô Nhϊếp, Lan Xuy Hàn thấp giọng nói: "Không cần, khi nãy Thiên Sư đi tìm hắn, hắn không ở."

Giải Bỉ An kinh ngạc nói: "Không ở? Hơn nửa đêm rồi, đệ ấy đi đâu được?" Bọn họ đang ở Thương Vũ Môn, bị giám sát khắp nơi, nếu Phạm Vô Nhϊếp nửa đêm ra ngoài mà không gây động tĩnh, thì chỉ có thể lén lút đi ra, nhưng tại sao chứ? Y không nhịn được bắt đầu lo lắng.

"Chuyện này chỉ đành đợi đệ gặp hắn mà hỏi thôi, có điều..." Lan Xuy Hàn hất cằm về phía xa xa.

Ánh đèn trong cung điện băng càng lúc càng sáng, rất nhiều đệ tử Thương Vũ Môn cuống quýt chạy ra, hướng về phía hồ Phượng Minh.

"Hồ Phượng Minh rốt cuộc làm sao thế?"

"Khi nãy có một luồng linh áp rất mạnh, là truyền tới từ phía hồ." Lan Xuy Hàn nghi hoặc nhìn Giải Bỉ An, "Chẳng lẽ đệ không phát hiện sao? Ngủ say vậy cơ à?" Với tu vi của Giải Bỉ An, lòng cảnh giác sẽ không thấp tới vậy.

Giải Bỉ An sao mà giải thích được: "Đi xem thử đi."

Khi họ theo nhóm đệ tử Thương Vũ Môn chạy ra ngoài cung điện băng, cả mặt hồ yên tĩnh đẹp đẽ kia, đang phát sáng dưới ánh trăng.