Edit & beta: Kinh Hồng Nhất Kiến
________________________
Chương 91:
Phượng Lân Châu đổ một trận tuyết nhỏ, từng bông tuyết như lông vũ trắng ngần bay xuống từ Cửu Thiên, chúng nó thoạt nhìn rất mềm mại, lại dần dần che đi dấu chân hỗn loạn bên hồ Phượng Minh. Chuyện làm người ta kinh sợ mới vừa nãy thôi, giờ đã bị xóa mất, dấu tích vẫn còn đây, nhưng chỉ lưu lại vài vết nhợt nhạt.
Duy chỉ có một thế giới nho nhỏ, là nơi tuyết không thể rơi vào, đó là Phược Ma Trận vây khốn Ngựa Ma Ô Nhã.
Phược Ma Trận này không giống với Thiên Cang Chính Cực Phược Ma Trận ở Điểm Thương Phong, không âm tà đến thế, là trận do các tu sĩ bình thường dùng để đối phó với tà túy, khác nhau ở chỗ, trận pháp này dùng một khối băng linh để áp trận.
Trên nền tuyết trắng xóa, giữa Phược Ma Trận phát ra ánh xanh nhàn nhạt, một con ngựa trơ xương được bao bọc bởi tử khí bị đè xuống đất, như ngọn lửa màu đen lặng lẽ thiêu đốt.
Mỗi khi người ta nhìn nó, tựa như có thể xuyên qua đó mà trở về thời hoàng kim của nó ở trăm năm trước, thấy Tông Tử Kiêu một người một ngựa, đứng một mình trước cửa sơn môn, người đen ngựa đen, tử khí như mây mù sương khói. Trong chớp mắt, âm binh tràn núi đầy đồng, như hắc khí cố gắng xuyên tạc nhân gian, cắn nuốt ánh sáng, mũi kiếm của Ma Tôn chỉ đến đâu, nơi đó liền thất thủ, dễ như trở bàn tay mà hùng bá toàn bộ Cửu Châu.
Thời còn sống Tông Tử Kiêu là một kỳ tích, chín tuổi kết đan, mười ba tuổi đoạt giải nhất hội Giao Long, mười bốn tuổi lưu lạc chân trời, hai mươi bốn tuổi khi trở về Tu Tiên Giới, đã đột phá tầng thứ tám của Tông Huyền Kiếm, trong tay cầm hai pháp bảo cấp thần, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng dã tâm của hắn rất lớn, có thể nuốt cả ngày lẫn đêm, lại không thỏa mãn với chỉ một mình nhân gian, cuồng vọng muốn xé tan kết giới Phong Đô, xâm chiếm Cửu U. Nếu không phải Bắc Âm Đại Đế hao hết tu vi ngàn năm ngăn cản hắn, đợi khi hắn thống nhất được hai giới nhân ma, chắc chắn sẽ chĩa mũi kiếm lên Cửu Thiên.
Sau khi thời đại của Tông thiên tử bị thời gian chôn vùi, sợ rằng Tu Tiên Giới chẳng thể nào xuất hiện thêm một Ma Tôn cái thế, tuyệt đỉnh ngút trời như Tông Tử Kiêu được nữa.
Vô luận người đời sau cảm thán hay châm biếm thế nào, thế gian chẳng còn một kẻ như vậy nữa.
Trăm năm sau, thú cưỡi của Ma Tôn lại hiện thế, ai ai cũng lo rằng tử khí đen ngòm kia sẽ trở lại nhân gian.
Phạm Vô Nhϊếp đứng bên cửa sổ, nhìn con ngựa đen bên hồ Phượng Minh kia, trong lòng rung động.
“Nhìn đủ chưa.” Chung Quỳ tức giận nói.
Phạm Vô Nhϊếp phục hồi tinh thần, che cửa sổ lại.
“Rốt cuộc tối nay con ở nơi nào.” Chung Quỳ nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Vô Nhϊếp.
Phạm Vô Nhϊếp biết bây giờ mình có giải thích gì đi nữa thì cũng không thể thoát tội, hắn xuống đến đáy hồ Phượng Minh, nhưng lại thấy được một thứ ngoài dự đoán, làm hắn không thể khống chế Ô Nhã, lấy tu vi hiện giờ của hắn, tạm thời không có cách nào đoạt lại Ô Nhã, nhưng hắn phải nói chuyện xảy ra dưới đáy hồ cho Chung Quỳ.
“Nói đi chứ.” Chung Quỳ đập bàn.
“Con xuống đáy hồ Phượng Minh.” Phạm Vô Nhϊếp bình tĩnh nói.
Ba người ngồi trong phòng đều thở chậm lại một hơi.
Thật ra thì lúc nãy Giải Bỉ An đã thấy tóc sau lưng Phạm Vô Nhϊếp có vụn băng, hiển nhiên là dùng linh lực vội vã làm nước bốc hơi, chẳng qua là y quả thật không dám tin tiểu sư đệ của y lại lớn gan đến thế.
Chung Quỳ trợn to mắt, tức giận đến nỗi râu vểnh lên, ông chỉ Phạm Vô Nhϊếp: “Con… Con quỳ xuống cho ta!”
Phạm Vô Nhϊếp nhìn Giải Bỉ An một cái, trong đầu nghĩ, bản tôn chỉ là vì ngươi thôi, mới bất đắc dĩ quỳ xuống.
“Có phải con định đi trộm băng linh hay không?!” Chung Quỳ lạnh lùng nói.
Hồ Phượng Minh không phải là động phủ thiên nhiên, mà là do thiên nhân năm đó tạo nên, mặc dù trước đây nơi này cũng là đất lành chim đậu, nhưng động phủ chân chính đều là nơi đã hình thành và tích tụ linh khí tràn trề từ thời hỗn độn sơ khai. Các môn phái lớn trong Tu Tiên Giới hiện nay, phái nào cũng có động phủ do tổ tiên đoạt được, mới có thể phát triển lớn mạnh.Theo thời gian trôi đi, linh khí trong trời đất đã cực kỳ mỏng manh, động phủ càng trở nên quan trọng.
Năm đó khi thiên nhân tạo ra động phủ ở hồ Phượng Minh, đã phong ấn lượng lớn linh khí vào băng tinh thạch dưới đáy hồ, những khối băng tinh thạch kia vì thế mà có tên là băng linh. Toàn bộ Phượng Lân Châu đều được băng linh tẩm bổ, nếu có thể đến Linh Cung dưới đáy hồ để tu hành, càng thêm có lợi cho tu vi. Băng linh hết sức trân quý, cho dù là Vân Trung Quân hay Vân Tưởng Y, cũng chỉ có thể lấy được một hai khối nhỏ như đá vụn, dùng để luyện chế vũ khí hay pháp bảo.
Bởi vì linh khí trong hồ Phượng Minh rất mạnh, bài xích linh khí bên ngoài, cho nên không thể nào lập kết giới bảo vệ, hàng năm luôn có kẻ gian không sợ chết lẻn xuống đáy hồ trộm băng linh, một khi thành công, có thể dùng để tăng tiến tu vi của bản thân, luyện chế vũ khí pháp bảo, hoặc đem bán ở Phù Mộng Hội là có thể ngồi hưởng vinh hoa phú quý mấy đời. Mặc dù tỷ lệ còn sống để mà mang băng linh đi chỉ tầm một phần một trăm, vẫn không thể cản được sự tham lam của con người.
Hơn nửa đêm Phạm Vô Nhϊếp lại xuống đáy hồ, trừ trộm băng linh, quả thật chẳng còn lý do nào mà người ta có thể nghĩ đến nữa cả.
Giải Bỉ An cũng giận đến trắng cả mặt: “Phạm Vô Nhϊếp, đệ điên rồi đúng không! Sao có thể làm chuyện thế này được cơ chứ?”
Lan Xuy Hàn khoanh tay đứng bên tường, im lặng không nói gì xem kịch vui.
“Đồ nhi đã biết sai rồi.” Lúc Phạm Vô Nhϊếp nói những lời này, rõ ràng chẳng có chút hối hận nào.
Chung Quỳ cách không đánh Phạm Vô Nhϊếp một bạt tai: “Nghiệt đồ! Chuyện lừa người trộm vật thế mà con cũng dám làm, Chung Quỳ ta khi nào thì dạy ra đồ đệ như thế?”
Giải Bỉ An đã lâu không thấy Chung Quỳ tức giận thật, y cũng hơi hoảng: “Sư tôn, mặc dù sư đệ thật sự sai, nhưng từ nhỏ đệ ấy đã không có người dạy dỗ, lại quá trẻ tuổi, phạm sai lầm, người cứ phạt đệ ấy mạnh tay là được rồi.”
Phạm Vô Nhϊếp hơi nghiêng gò má, mặt không biểu cảm nhìn Chung Quỳ. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, ngày hắn đoạt lại Hiên Viên Thiên Cơ Phù, phải làm thế nào để trả cái tát này lại cả vốn lẫn lời đây.
“Con nhìn xem nó có hối cải một chút nào không cơ chứ?”
Giải Bỉ An đá Phạm Vô Nhϊếp một cái, cả giận nói: “Còn không nhận sai.”
“Ta nhận sai rồi.”
“Đệ….”
“Sư tôn.” Phạm Vô Nhϊếp nói, “Đồ nhi biết sai, sư tôn muốn phạt thế nào cũng được, nhưng hiện giờ đồ nhi có chuyện quan trọng phải bẩm báo, xin sư tôn tạm thời bớt giận.”
Lan Xuy Hàn đứng thẳng người: “Ngươi thấy gì dưới đáy hồ Phượng Minh à?”
Phạm Vô Nhϊếp nói: “Con thấy một hành cung nhỏ trong suốt được chế tạo bằng băng linh dưới đáy hồ Phượng Minh, đó hẳn là Linh Cung, cũng là động phủ chân chính của Thương Vũ Môn.”
Chung Quỳ gật đầu: “Nói tiếp đi.”
Phạm Vô Nhϊếp nhớ lại những thứ mình đã thấy dưới nước, ánh mắt trở nên sâu xa, lại tràn ra một tia nghi hoặc: “Con ở bên ngoài Linh Cung, có thể thấy được bên trong, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng có thể xác định được bên trong có một nam một nữ, còn có Thất Tinh Tục Mệnh Đăng, rất khó nói rõ, Thất Tinh Tục Mệnh Đăng kia là đang kéo dài tính mạng cho ai.”
Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.
“Nữ, là Kỳ Mộng Sênh sao?” Giải Bỉ An bất giác càng thêm nhỏ giọng.
“Trừ bà ta, chỉ sợ chẳng còn ai nữa.” Phạm Vô Nhϊếp nói, “Mặc dù chẳng thấy rõ mặt hai người kia.”
“Kỳ Mộng Sênh, cùng một nam nhân, Thất Tinh Tục Mệnh Đăng….” Lan Xuy Hàn nhíu chặt mày kiếm, “Rốt cuộc là chuyện gì đây? Chẳng lẽ Kỳ Mộng Sênh bảo Phi Linh Sứ đi trộm đèn Thất Tinh, không phải để kéo dài tính mạng của mình, mà là cho nam nhân kia?”
Tim Giải Bỉ An đập loạn nhịp hồi lâu: “Vậy, Ô Nhã kia lại là chuyện gì xảy ra?”
“Ô Nhã là do ta phát hiện trong lúc vô tình, cách băng cung không xa. Ta đoán, trăm năm này nó hấp thu không ít linh khí từ băng linh, tu vi tăng nhiều, bị ta vô tình đánh thức.”
Phạm Vô Nhϊếp nói mặt không đổi sắc, nhưng nhớ lại đoạn ký ức năm đó hắn để Ô Nhã ở đáy hồ Phượng Minh, trong lòng vẫn thổn thức không thôi.
Khi đó, vì ép Thương Vũ Môn dùng Đỉnh Thần Nông đúc kiếm cho mình, hắn đã đơn đả độc đấu một trận với Kỳ Mộng Sênh, nể tình Kỳ Mộng Sênh là nữ nhi, lại từng giúp Tông Tử Hoành, hắn mới không gọi âm binh lên, nhưng trong lúc đánh nhau, Ô Nhã không cẩn thận lọt xuống hồ Phượng Minh.
Lúc sau tất nhiên là Kỳ Mộng Sênh bại trận, Hắn nhảy xuống hồ Phượng Minh muốn thu hồi Ô Nhã, nó lại dùng linh thức “Nói” cho hắn, nó khôi phục một chút ký ức khi ở dưới nước, nhớ cảnh đã từng rong ruổi sa trường, cũng nhớ lúc vùi thây dưới dòng Ô Giang, nhớ đến Bá Vương, hy vọng hắn có thể mang nó về Ô Giang, trọn đời bầu bạn chủ cũ.
Hắn đáp ứng Ô Nhã, thấy đáy hồ Phượng Minh tràn trề linh khí, dứt khoát để nó ở chỗ này, định chờ sau khi đúc kiếm ở Đỉnh Thần Nông xong sẽ mang Ô Nhã về Ô Giang. Nhưng sau đó, Tông Tử Hoành xảy ra chuyện, lại sau nữa, hắn bị đánh vào địa ngục Vô Gián, chịu cực hình trăm năm, suýt nữa rơi vào Địa Ngục Đạo, vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Hắn thất hứa với Ô Nhã, lại chưa từng quên, lần này hắn muốn dùng Tỏa Linh Phù thu hồi Ô Nhã, không nghĩ tới lại kinh động người trong Linh Cung, bọn họ cũng kinh động đến Ô Nhã. Qua trăm năm, Ô Nhã được băng linh bồi bổ, tu vi tăng mạnh, hắn khó mà khống chế, lại sợ bị người trong Linh Cung nhận ra, chỉ đành trốn đi.
Thế nên mới có chuyện xảy ra phía sau.
Nghe xong lời tường thuật của Phạm Vô Nhϊếp, Chung Quỳ mới trầm giọng nói: “Con nói có thật không?”
“Câu nào của đồ nhi cũng đều là thật cả.”
Chung Quỳ nghiêm giọng nghiêm mặt: “Nếu dám nói dối, ta tuyệt đối không buông tha cho con!”
“Không dám.”
“Vậy mấy người trong Linh Cung có thấy đệ không?” Giải Bỉ An hỏi.
“Không có. Cách băng linh, nếu ta không thể thấy rõ mặt họ, chắc bọn họ cũng không thể nào thấy rõ ta, hơn nữa ta trốn rất nhanh.”
“Nhưng Kỳ Mộng Sênh đã biết có người lẻn vào trong nước, có người thấy bọn họ.” Chung Quỳ nghi hoặc nói, “Sao lại thế chứ, sao lại thế cơ chứ?”
“Sư tôn.” Giải Bỉ An nói, “Trước khi Hứa Tiên tôn lâm chung đã nói gì vậy ạ? Chuyện này quá quỷ dị, tại sao Kỳ Mộng Sênh lại làm như vậy, nam nhân kia rốt cuộc là ai?”
Giải Bỉ An xoa xoa mi tâm, bộ dáng cũng nhức đầu theo.
“Sư tôn, tại sao ngài chậm chạp mãi không chịu nói những lời lúc lâm chung của Hứa Tiên tôn cho bọn con?” Phạm Vô Nhϊếp hỏi.
“Bởi vì....” Chung Quỳ cuối cùng vẫn không nói gì, “Ta phải mau chóng gặp Kỳ Mộng Sênh.”
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, dường như là hướng về phía bọn họ. Hiện tại là giờ Dần, nếu không có chuyện quan trọng cấp bách, không thể nào làm ra động tĩnh như thế.
Quả nhiên, cửa phòng Chung Quỳ bị gõ vang, ngoài cửa là giọng của Vân Trung Quân: “Thiên sư chưa ngủ sao?”
“Chưa.”
“Vãn bối có chuyện muốn gặp mặt Thiên Sư.”
Chung Quỳ liếc Phạm Vô Nhϊếp một cái, lại đưa mắt nhìn Giải Bỉ An.
Giải Bỉ An đi ra mở cửa.
Vân Trung Quân thấy bốn người đều ở đây, cũng không ngoài dự đoán, ánh mắt hắn ta lập tức rơi xuống người Phạm Vô Nhϊếp.
“Đã trễ thế này, Vân Trung Quân có chuyện gì sao?”
“Đã trễ thế này, Thiên Sư định cùng Lan công tử và hai vị tiên Vô Thường đàm đạo thâu đêm sao, chuyện gì quan trọng đến thế?”
“Nhìn thấy ngựa ma, tối nay ai còn ngủ được chứ.”
“Vậy thì tốt quá.” Vân Trung Quân lạnh lùng nói, “Đệ tử phái ta nói rằng đã thấy Hắc tiên quân nhảy xuống hồ Phượng Minh, vãn bối cố ý đến nghiệm chứng.”