Một Nữ Hai Ba Nam

Chương 89

Nam nhân thân hình vĩ ngạn bị ta cưỡi ở

trên

hạ thân, cự vật thô to ngâm sâu ở trong cơ thể ta, theo eo hông

hắn

không

ngừng cử động, đâm chọc vào hoa huy*t trong cơ thể ta ……

“A!” Mỗi

một

lần đâm, ta đều rùng mình

một

cái, tình triều lan tràn quanh thân, chất lỏng theo trừu động mãnh liệt của

hắn

tràn ra

khôngngừng, lưu ở dưới chân

hắn.

“Nương tử, có khỏe

không!”

“Ưm…… Tướng công…… xuân dược cường liệt quá…… Phía sau……” Ta vừa rên rĩ vừa trả lời, thân mình nghiêng trước, vội vàng

yêu

cầu Tần Vũ Hàng sau lưng làm cái gì, để ta dễ chịu

một

chút.

“Nương tử yên tâm, hôm nay nhất định làm nàng tận hứng.”

Bàn tay to của Tần Vũ Hàng vẫn luôn vuốt ve sống lưng bóng loáng của ta, bàn tay to thô ráp chậm rãi di động xuống, nơi rê qua làm dậy lên

một

mảnh điện lưu.

“A!” Ta đột nhiên kêu

một

tiếng, bởi vì

một

ngón tay

hắn

từ phía sau tiến vào lỗ sau ta, ở bên trong xoay tròn mấy vòng, lại gia nhập thêmmột

ngón tiến vào, ngón tay búng mạnh vào vách trong cúc huyệt, tình triều trong thân thể ta càng lúc càng mãnh liệt.

Ta muốn vật dài hơn lấp đầy, tốt nhất là xỏ xuyên qua ta nhanh

đi!

“không

cần ngón tay, muốn chàng……” Ta khóc lóc với nam tử phía sau

đang

đùa bỡn ta: “Tướng công, xuân dược quá sức mãnh liệt,đang

bị thiêu đốt.”

“Đốt

không

tệ, nàng còn

không

biết

hiện

tại tư thái mình có bao nhiêu quyến rũ đâu.”

Tần Vũ Hàng ngón tay rời khỏi, để thân mình ta khuynh càng thấp phía trước,

một

đôi đẫy đà mềm mại áp sát vào ngực nam nhân

đang

bị ta cưỡi ở dưới thân, bị

hắn

mỗi tay cầm

một

cái, nhưng ngay sau đó bị hai nam tử khác đẩy ra, bọn họ

một

tả

một

hữu quỳ gối hai bên ta, đầu thò vào trước ngực ta, đột nhiên ngậm lấy.

Ta mở to miệng, khó nhịn

đang

muốn hô lên,

một

cây cứng rắn từ phía sau tiến vào trong cúc huyệt ta…… “A!” thanh

âm

nghẹn ở yết hầu rốt cuộc hô lên, hơi hơi vừa quay đầu lại, miệng bị nam nhân phía sau hôn lấy, đầu lưỡi tham nhập trong miệng ta, gắt gao quấn lấy lưỡi ta.

Ta bị hai nam nhân khí lực cường tráng

một

trên

một

dưới kẹp chặt, nhận lấy tình cảm mãnh liệt như sông cuộn biển gầm, tiếng kêu ta càng lúc càng lớn, càng lúc càng gấp, các nam nhân đại khái biết ta muốn tới, bộ ngực

đang

được hôn liếʍ đột nhiên biến thành bị gặm cắn, trong cơ thể đâm thọc cũng càng thêm nhanh chóng.

“A a……” Trước mắt bùng nổ giống như pháo hoa sáng lạn, đại não ngây ngất, toàn thân chỉ còn tê dại mất hồn và run rẩy, ngoại trừ thở mạnh, căn bản là

không

nói

nên lời.

“Nhanh như vậy liền tới rồi à?” nam tử bị ta đè ở dưới thân tròng mắt bị tìиɧ ɖu͙© nhuộm thành màu đỏ đậm, dùng ngữ điệu trầm thấp chứa đầy dục niệm

nói: “Nương tử lây xuân dược qua người ta, như gặp quỷ khát cầu, làm sao bây giờ nương tử, ta

không

muốn dừng lại.”

“không

cần dừng lại, cũng

không

cho dừng.” Ta vội vàng mà lắc đầu, dược lực phát tác quá mãnh liệt, mới

một

lần lêи đỉиɦ căn bản

khôngthể làm ta vừa lòng: “Tướng công, muốn ta, hung hăng muốn ta!”

“Tướng công, thanh

âm

rất êm tai,” Lão Thập

thì

thào

nói, eo bụng hướng lên

trên

hung hăng đâm tới, lớn tiếng

nói: “Lại kêu

một

tiếng tướng công, nương tử của ta, vi phu thích nghe.”

“Tướng công, tướng công, tướng công……”

Làm đau ta

đi! Xé rách ta

đi! Phá hủy ta

đi!

Lần thứ hai lúc ta lêи đỉиɦ, hai nam nhân

đang

kẹp lấy ta cùng nhau bắt đầu cuồng loạn tiến lên, sau đó phát ra tiến gào rống sảng khoái muốn chết, cùng lúc ôm chặt ta, mồm to thở hổn hển.

Ta bị bọn họ ôm lấy, mồ hôi chảy đầy người, từng giọt rơi

trên

ngực Lão Thập, hai lần được đến thư giải, vẫn

không

thể làm ta thỏa mãn, chậm rãi động mông, muốn cho bọn họ lại mạnh mẽ làm ta thêm

mộtlần nữa.

“Để ta.” Lão Thập Nhất đôi tay ôm eo ta, ôm ta từ

trên

người hai nam nhân rời

đi, trong cơ thể

một

trận hư

không, ta vội vàng kẹp lấy, nhưng vẫn là rời ra ngoài. Vẫn là cái tư thế kia, nhưng lần này Lão Thập Nhất nằm

trên

mặt thảm, ta cưỡi

trên

bụng dưới

hắn, mặc cho nam căn cứng rắn thô to tiến vào thân thể ta.

Mặc Kỳ ở phía sau ta, hai nam nhân

một

trên

một

dưới giáp công ta.

Tần Vũ Hàng cùng Lão Thập quỳ gối hai bên ta, đùa bỡn

một

đôi đẫy đà ta, nhũ trắng nõn nà. Thịt từ trong khe hở ngón tay bọn họ tràn cả ra ngoài, làm cho tìиɧ ɖu͙© kéo dài lan tràn càng thêm mênh mông bao phủ lấy thần trí……

Ta lại lần nữa nhanh chóng tiến vào cao trào

không

thể kiềm chế. Cả hai huyệt

không

ngừng co rút sáng khoái đến cực điểm. Cơ thể ta sau cơn cực hạn mềm nhũn xuống, định nằm sấp

trên

người Lão Thập Nhất.

không

ngờ vẫn bị Đại lão công và Lão Thập hai người hai bên nâng đỡ thân mình, ra sức sờ nắn hai nhũ hoa để tăng cảm giác cho ta. Hai nam nhân còn lại vẫn

một

trước

một

sau đâm cự vật to lớn vào trong cơ thể.

Hồi lâu sau Lão Thập Nhất bỗng gầm rống to mà phun ra bạch dịch vào hoa huy*t, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực độ làm ta lần nữa tiến vào cao trào. Dược tính vẫn còn tác dụng mạnh mẽ

trên

cơ thể, trong khi cả ba lão công đều

đã

phóng xuất, ta lập tức tập trung cảm giác vào huyệt phía sau nơi Mặc Kỳ vẫn

đang

rong ruổi.

Ta cảm thấy

thật

khó chịu,

một

nam căn

không

đủ lấp đầy, đôi mắt nhìn Đại lão công tràn ngập tia khát cầu.

Lão Thập tính vào thay vị trí với Lão Thập Nhất bị Đại lão công ngăn lạinói: “Mặc Kỳ vẫn chưa tới đâu. Các ngươi để

hắn

tiếp tục làm

đi,

hắnsẽ

sớm biết cách làm cho nương tử tới. Chỉ cần giúp

hắn

một

chút.”

nói

xong Đại lão công ra hiệu với 2 thị vệ và Mặc Kỳ phối hợp, để ta nằm ngửa

trên

thảm, sau đó ba vị lão công nâng ngang cơ thể ta rời khỏi mặt đất, vừa tầm đứng của Mặc Kỳ. Đại lão công đứng

trên

đầu ta, nâng hai vai ta, hai thị vệ đứng hai bên nâng lấy lưng và mở lớn hai chân ta. Mặc Kỳ đứng giữa hai chân ta dùng nam căn đâm vào hoa huy*t ngập đầy mật dịch và bạch dịch.

Ba lão công di chuyển cơ thể ta từ từ gần ra khỏi cự vật của Mặc Kỳ rồi đột nhiên đẩy mạnh vào. Mặc Kỳ cũng đồng thời dùng sức dập tới, hai bộ phận xuyên

thật

mãnh liệt vào nhau. Ta và Mặc Kỳ cùng lúc hét ầm lên vì sung sướиɠ.

Cơ thể ta lúc này tựa như lơ lững

trên

không,

không

chạm đất, cảm giác lâng lâng

không

điểm tựa. Cả cơ thể dường như chỉ có cự vật của Mặc Kỳ làm điểm tựa duy nhất cho ta bám lấy, tập trung cảm giác vào nó để hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ.

Ba lão công dập liên tiếp vài lần, đủ khiến Mặc Kỳ

không

kiềm chế nỗi, bắn

thật

mạnh bạch dịch vào hoa huy*t, ta bị tiếng rên to đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ của

hắn

cùng cảm giác sung sướиɠ trong hoa huy*t làm cho lần nữa lêи đỉиɦ.

Lúc này thần trí ta

đã

bắt đầu mơ mơ hồ hồ, nhưng cơ thể vẫn

khôngngừng khao khát. Cảm giác trong cúc huyệt lại được lấp đầy, ta mở mắt vừa thấy Lão Thập thay cho Mặc Kỳ đứng phía dưới tiếp tục tiến công.

Tư thế này

thật

sự

mang lại cho ta cảm giác vô cùng bay bỗng mới lạ, trong khi nam nhân phía dưới lại vui thích vì có thể đứng thẳng, dùng hết toàn lực để tận hứng.

Ba nam nhân phía

trên

cũng thực thích ý, vừa trợ giúp đong đưa cơ thể ta, vừa quan sát toàn bộ cử động nơi hai bộ phận kết hợp. Có thể nhìn thấy sắc mặt của hai nhân vật

đang

hưởng thụ cũng là

một

loại hưởng thụ.

Cự vật của Lão Thập có kích cỡ kinh khủng nhất, tư thế này khiến nó chọc rất sâu vào cúc huyệt ta, vào tận những nơi chưa bao giờ chạm tới, cọ sát vào thành ruột non mềm, khiến ta cực kỳ thỏa mãn chỉ muốn hét lên. Chẳng bao lâu ta lại lần nữa lâm vào cực khoái, cúc huyệt lại bị căng ra thêm

một

tầng khi tiếp nhận bạch dịch của Lão Thập.

Cơ thể ta bị dược lực làm cho sung mãn, càng hấp thụ nhiều bạch dịch lại càng cảm thấy

không

biết mệt. Mỗi

một

lổ huyệt

trên

người đều khao khát được cự vật lấp đầy.

Các lão công để thân mình ta nằm

trên

giường, mông sát cạnh giường, chân để xuống đất. Đại lão công cúi đầu hôn ta mãnh liệt, sau đó nhìn ta ngập tràn

yêu

thương hỏi: “Nương tử cảm giác như thế nào, Lão Thập làm thích sao? Nàng còn muốn thêm?”

“Tướng công, ta rất thích… Ta còn muốn… Ưm… lấp đầy… ưm… các lỗ huyệt…” Ta có chút xấu hổ, đỏ mặt suy yếu trả lời.

Đại lão công hiểu được ý ta, sắp xếp vị trí cho từng người. Lần này cả bốn cự vật đều chen chúc cắm vào trong thân thể để thỏa mãn cơn khát cầu của ta.

Lão Thập nằm dưới cùng, cự vật cắm vào cúc huyệt của ta. Ta nằm ngửa

trên

người Lão Thập, chân tay ôm lấy Đại lão công

đang

úp sấp bên

trên

ta, cự vật cắm vào hoa huy*t. Lão Thập Nhất đứng dưới đất, giữa háng ba người chúng ta, chen cự vật vào trong hoa huy*t cùng Đại lão công. hoa huy*t vô cùng căng tức, nhưng cũng vô cùng sướиɠ khoái. Mặc Kỳ quỳ

trên

giường phía đầu ta, nam căn trơn mịn xinh đẹp được ta nghiêng đầu qua ngậm lấy.

Cả bốn nam nhân của ta đều được ta đồng thời nuốt lấy nam căn. Các cự vật

không

ngừng ra ra vào vào trong các lỗ huyệt, cọ sát vào tất cả các điểm mẫn cảm có trong cơ thể ta. Kɧoáı ©ảʍ tầng tầng dâng lên khiến ta sung sướиɠ

không

lời nào tả nỗi. Chỉ có thể nằm yên hưởng thụ từng đợt cực hạn thay nhau ập tới

không

ngừng, làm cho thần trí ta phiêu phiêu

không

rõ.

Sau

một

hồi sợ ta nhàm chán, các lão công lại thay đổi vị trí cho nhau. Mặc Kỳ nam căn rất thon dài mịn màng trắng trẻo, lúc

hắn

nằm

trênngười ta

thì

nam căn kết hợp chơi chung

một

hoa huy*t với nam căn cực thô to gân guốc đáng sợ của Lão Thập.

Ban đầu Mặc Kỳ có chút khϊếp sợ, nhưng khi cả hai vào bên trong ta, chính là

hắn

rên la to nhất. Vách hoa huy*t ta siết chặt lấy hai nam căn, khiến cả hai ép sát vào nhau, khi Lão Thập trừu động, cự vật miết lên thân căn Mặc Kỳ.

hắn

là lần đầu tiên chịu nhiều tầng kɧoáı ©ảʍ như vậy,

không

thể chịu nỗi quá lâu mà muốn phóng xuất, rên rĩ: “Tiểu thư… tiểu thư… nô tài… ta muốn ra…”

Đại lão công

đang

nằm bên dưới thân mình ta, đồng thời chơi trong cúc huyệt, đưa tay mò vào bóp lấy gốc căn

hắn

không

cho phóng xuấtnói: “Mặc Kỳ

không

được, đợi nương tử tới trước.”

nói

xong ra sức động mạnh trong cúc huyệt nhạy cảm, thân căn cọ cọ lên vách huyệt.

Lão Thập cũng cảm thấy được nam căn Tần Vũ Hàng

đang

cách vách tường mỏng lướt qua thân căn mình, cả hai phối hợp ra vào nơi hai lỗ huyệt. Sướиɠ khoái từ nơi đó lại lan ra khắp bụng dưới, tình triều cuồn cuộn trào dâng trong cơ thể, ta lại nhanh chóng lêи đỉиɦ.

Mặc Kỳ cũng theo sau phóng xuất vào hoa huy*t, bạch dịch ấm nóng của

hắn

phun lên đầu nam căn của Lão Thập, khiến Lão Thập cũngkhông

kiềm chế được nữa đâm điên cuồng vào trong, gầm lên phóng ra. Tần Vũ Hàng nằm bên dưới bị nam căn Lão Thập lúc phóng xuất còn to thêm

một

vòng, ép cho

hắn

chặt cứng

không

động nỗi, bị ma xát quá nhiều cũng mất khống chế mà căng người phóng xuất vào lỗ sau.

Chỉ còn mình Lão Thập Nhất cự vật vẫn hiên ngang ra vào trong miệng ta. Ta dù

đã

lêи đỉиɦ rất nhiều lần, vẫn tiếp tục khát cầu dục niệm, vội vàng bám lấy nam căn

hắn, đôi mắt ướŧ áŧ cầu xin nhìn

hắn.

hắn

liền hiểu ý tứ ta, chuyển cái thân cho ta quỳ bò ngược lại

trên

người Mặc Kỳ.

Đầu Mặc Kỳ để ngay cạnh giường, dưới bụng ta, miệng

hắn

áp vào bộ phận của ta, cái lưỡi

không

ngừng khoáy động trong hoa huy*t làm ta thêm khát cầu. Ta vội ngậm lấy nam căn khéo léo của

hắn,

khôngngừng liếʍ mυ'ŧ, hai tay lại cầm thêm hai cự vật của các lão công khác, thỉnh thoảng buông tha nam căn Mặc Kỳ mà chồm người lên liếʍ mυ'ŧ hai cự vật to lớn đó, làm chúng ngẩng đầu càng to thêm, gân guốc đáng sợ nhưng mà ta cực thích.

Ta phía sau cánh mông vểnh càng cao cao, liên tục mấp máy cầu xin được người dùng sức lấp đầy. Lão Thập Nhất đứng sau thân ta, bắt đầu đem nam căn thô tráng đâm vào trong cúc huyệt.

hắn

là người nhiều lần trải nghiệm cúc huyệt cùng ta, kỹ thuật cúc huyệt của

hắn

trác tuyệt

không

tả nỗi luôn khiến ta chìm đắm nhất, mang lại thỏa mãn cao nhất. Lúc này cự vật to lớn của

hắn

đang

chậm rãi dò tìm điểm mẫn cảm trong cúc huyệt ướt nhẹp đầy nước.

hắnkhông

đâm vào

thật

sâu mà rà đầu tròn ở khoảng giữa của hành lang, hướng lên

trên

về phía xương cụt.

hắn

đột nhiên chạm chạm được vàomột

nếp gấp mà ta

không

biết gọi tên khiến ta tê dại rùng mình rên lên

một

tiếng, hơi thở gấp gáp.

hắn

bắt được tín hiệu của ta, tiếp tục cọ sát. A…

thật

ngứa quá… Quá khó chịu rồi… Ta trong lòng hò hét.

Tình triều càng lúc càng dâng lên dâng lên, mỗi lúc đầu tròn

hắn

quét qua điểm đó, ta lại giống như bay lên thêm

một

tầng, linh hồn giống như bay lên thực cao, đến lúc kɧoáı ©ảʍ gần như đạt được cực hạn,hắn

liền ngừng cọ quét, dùng đầu nhọn ấn ấn từ

nhẹ

đến mạnh vào điểm ấy. Giống như bị ấn vào tử huyệt, ta lấp tức cứng đờ ngườikhông

thể nhúc nhích, chỉ còn lại sướиɠ khoái từ điểm ấy lan tỏa khắp người. Ở lần ấn cuối cùng của

hắn, ta sảng đến cực điểm, cực khoái như biển cuộn sóng gào đánh tới từng cơn. Ta thần trí nhanh chóng biến mất, mờ mịt như lạc trong hổn mang, nguyện ý suốt đời chìm nỗi trong khoái lạc cùng

hắn.

Lão Thập Nhất cũng sướиɠ điên mà gầm lên phóng xuất ấm nóng. Hoa cúc ta ướt nhẹp chất lỏng trào ra ngoài chảy xuống hoa huy*t bị Mặc Kỳ liếʍ lau sạch

sẽ.

……..

Cả buổi chiều tới hơn nửa đêm,

không

ai lại đây quấy rầy.

Ta rốt cuộc trong

một

lần giáp công của các nam nhân bị hôn mê bất tỉnh.

Trong mông lung cảm thấy mình

đang

là trôi nổi, nhưng ngay sau đó được

một

đôi cánh tay hữu lực ôm tới

trên

giường, ta

không

muốn mở mắt,

không

muốn nhìn, lần đầu tiên cảm thấy nằm ở

trên

giường ngủ là niềm vui cỡ nào và hạnh phúc khó có được. Mặc kệ, ta muốn

đi

ngủ, muốn nghỉ ngơi.

………………

Các nam nhân tuy rằng đại chiến suốt từ buổi trưa đến nửa đêm, nhưng thần thái vẫn sáng láng như cũ, tùy tiện rửa sạch thân thể mình rồi mặc quần áo.

Tần Vũ Hàng nhìn thê tử

trên

giường, đôi mắt ánh lên trìu mến bất tận, Mặc Kỳ bưng tới

một

chậu nước ấm,

hắn

cầm khăn lông tẩm ướt, chà lau cho thê tử, vạch hai chân ra, chỉ thấy



ràng cánh hoa vừa hồng vừa sưng, dùng khăn lông ướt xoa xoa, mang tới

một

bình dược, dùng ngón tay dính đầy thuốc mỡ, mở ra cánh hoa thiếu nữ, ở trong hành lang hẹp bôi thuốc mỡ tiêu sưng.

Lão Thập lật Diệp Tuệ qua, hai tay vạch cánh mông, Tần Vũ Hàng cũng rửa sạch phía sau, lại đem ngón tay dính thuốc mỡ thăm vào tràng đạo bôi dược.

“Thuốc mỡ hiệu lực rất tốt, nương tử sáng mai là có thể cử động bình thường rồi.” Tần Vũ Hàng đưa thuốc mỡ cho Mặc Kỳ cầm

đi, lắc đầu: “Chúng ta hôm nay đòi hỏi quá nhiều, nương tử nhất định rất khó chịu, về sau trăm triệu

không

thể.”

Thập Nhất sợ vị trí bị cướp mất, bò lên giường nằm, mặt hướng thê tử, dùng tay ôm lấy sau cổ nàng, chậm rãi

nói: “Nương tử cũng rất hưởng thụ, ta cảm thấy như vậy thực tốt, tất cả mọi người đều được lợi ích thực tế, về sau mỗi tháng đều cho nương tử ăn ngàn mị

một

lần,

mộttháng mới ăn

một

lần

không

có việc gì.”

“nói

sau

đi!” Tần Vũ Hàng đôi mắt thoáng nhìn, thấy Mặc Kỳ bưng

mộtchén canh nhân sâm xương sườn tiến vào, tiếp nhận từ trong tay

hắn,một

tay ôm thê tử, dùng miệng đút cho nàng ăn.

Tần Vũ Hàng cho thê tử ăn canh xong, cầm chén đưa Mặc Kỳ mang

đi, tự mình nằm xuống bên giường, ôm nàng từ trong cánh tay Lão Thập Nhất vào trong lòng ngực mình.

Lão Thập Nhất buồn bực

một

chút, đành phải lôi kéo

một

cánh tay nàng đặt ở chính giữa háng mình, bắt lấy tay

nhỏ

nàng nắm chính nam tính mình.

Tần Vũ Hàng nhướng mày: “Nắm

một

lát cũng được, nhưng đừng quấy rầy nương tử nghỉ ngơi.”

Lão Thập Nhất lên tiếng ừ hiểu

rõ, cảm thấy mỹ mãn.

Mặc Kỳ cầm chén rời

đi, tự mình

đi

phòng ngủ, Lão Thập tắt đèn, tự

đitới nằm ở

trên

giường phía trước cửa sổ.

Diệp Tuệ ngày hôm sau tỉnh lại

đã

là giữa trưa, cả người đau nhức, giống như rã rời, hơi nhúc nhích, phát

hiện

thân mình trần trụi, cái gì cũng chưa mặc, khom người

đang

muốn nhặt

một

bộ quần áo màu hồng nhạt ở đầu giường lên mặc. Mặc Kỳ công việc mỗi ngày sáng sớm chính là đem quần áo Diệp Tuệ mặc buổi tối ngày hôm trước

đi

giặt sạch, đặt ở đầu giường

một

bộ sạch

sẽ, chờ nàng tỉnh dậy mặc.

Tần Vũ Hàng bưng

một

cái khay tiến vào, thấy nàng tỉnh, đầy mặt tươi cười: “Nương tử tối hôm qua mệt, nằm ở

trên

giường nghỉ ngơi

đi, dù sao

không

có việc gì, cho dù có việc cũng

không

cần nàng

đi, còn có mấy đại nam nhân chúng ta ở đây.”

Diệp Tuệ nhớ tới tình cảnh hôm qua năm P, trong lòng tràn ngập mật ý, vờ giận trừng mắt nhìn

hắn

một

cái: “Ta đói bụng.”

Tần Vũ Hàng đem khay đặt ở

trên

tủ đầu giường lại: “Đây là Mặc Kỳ chuyên tâm sai ngự trù làm đồ ăn cho nàng, dùng cốt ngưu làm nguyên liệu nấu cháo cùng trứng muối thịt nạc, rất thanh đạm lại có dinh dưỡng, còn dễ dàng tiêu hóa, thích hợp nương tử dùng nhất.”

hắn

cầm cái thìa từng chút

một

đút vào trong miệng nàng, thấy nàng khẩu vị ngon lành, trong chốc lát ăn xong

một

chén cháo rồi,

hắntrong miệng lộ ra mỉm cười, sai A Kim

đi

phòng bếp lấy thêm

một

chén lại đây.

Diệp Tuệ lại ăn thêm nửa chén, thể lực dần dần khôi phục, được Tần Vũ Hàng hầu hạ mặc quần áo trang điểm, rửa mặt chải đầu

một

phen, đối diện với lăng hoa kính soi soi, người bên trong da thịt như tuyết, mặt mày hàm chứa xuân ý,

nói

không

nên lời nhu nhược động lòng người.

Tần Vũ Hàng búi tóc dài nàng thành búi tóc,

nói: “Hôm qua dược kia làkhông

tổn hại thân thể, tuy rằng mệt mỏi chút, mai kia liền

sẽ

khôi phục lại, hai ngày này

sẽ

không

lại làm nương tử vất vả.”

“Đó là cái dược gì?”

“Gọi là ngàn mị, chuyên cung cấp cho nữ tử hoàng thất dùng, nghe

nóicó thể hút

đi

dương tinh nam nhân, dùng lâu còn có thể lưu lại thanh xuân, dung nhan mĩ mạo. Ta chưa gặp qua, trước nay cũng

không

gặp ai dùng dược sau đó bất lão, Đại sư huynh có

nói

qua bảo hoa trưởng công chúa dùng ngàn mị mấy chục năm nay,

không

phải như vậy

thìkhông

giữ nỗi thanh xuân mà

đi

vào kỳ lão niên.”

“Trách

không

được bảo hoa trưởng công chúa có nhiều trai lơ như vậy,thì

ra đều có mục đích.” Hơn

một

trăm trai lơ, Lý Vĩ Thần thiếu chút nữa trở thành

một

trong số đó.

Diệp Tuệ lúc mới xuyên tới bị Tần Lão Nương lôi kéo lên phố mua son phấn,

đi

cửa hàng tùy tùng Lý Vĩ Thần mở từ trước, vừa lúc bảo hoa trưởng công chúa mang theo

một

đám người xông tới, nàng nếukhông

phải trốn rất mau, thiếu chút nữa vừa vặn bị chặn.

“Theo Lão Thập Nhất kể, bảo hoa trưởng công chúa sau mỗi lần dùng dược đều sinh long hoạt hổ, có thể đêm ngự mười mấy thân thể trai lơ cường tráng, nằm mơ đều muốn hút

đi

nam nhân dương tinh, lưu lại thanh xuân, nhưng vẫn là già nua, cho nên

trên

thế giới này căn bảnkhông

có cái gọi là trường sinh bất lão dược, ngàn mị nhiều lắm là có thể làm cho lúc nữ nhân hành phòng được thêm vài lần, từ

trên

người nam nhân hấp thụ dương tinh mỏng manh, bảo đảm thân mình

khôngquá mệt mỏi mà thôi.”

Hút

đi

dương tinh nam nhân? Diệp Tuệ sửng sốt sửng sốt: “Các chàng thân thể có thể có vấn đề hay

không?”

“không

có việc gì nương tử, nam nhân nàng là người luyện võ, kỳ

thậtta căn bản cũng

không

tin chuyện này.” Tần Vũ Hàng từ trước kỹ thuật chải đầu rất kém cỏi, sau lại từ trong tay Mặc Kỳ học được chút ít,

hiệntại chải ra dáng ra hình, từ hộp trang điểm cầm

một

cây ngọc thoa, gắn ở

trên

búi tóc thê tử, nhìn nhìn vào trong gương: “Lịch đại Hoàng Hậu vì lưu lại thanh xuân, đều dưỡng

không

ít trai lơ, nương tử……”

“Ta

không

dưỡng trai lơ, dù sao ngàn mị cũng

không

được việc.” Diệp Tuệ nhanh chóng chặn đứng câu

nói

của

hắn, lại hỏi: “Hoàng đế sao lại cho phép thê tử mình dưỡng trai lơ?”

“Đám trai lơ đều là

không

danh phận, gặp dịp

thì

chơi, số tuổi lớn phải đuổi về nhà, hoặc là cho

đi

làm hòa thượng trong chùa.”

“Việc này

không

phải là tạo nghiệt sao?” Làm hại bao nhiêu trong sạch của thanh niên!

Tần Vũ Hàng cười: “Những nam nhân đó ai ước còn

không

được, bị lựa chọn làm trai lơ đều cảm thấy thổ khí dương mi, chẳng những thẳng lên mây xanh trở thành quý tộc, mà người nhà cũng hưởng chuyện tốt theo.”

“Mấy nam nhân

thật

hạ tiện.” Diệp Tuệ khinh bỉ bĩu môi.

“Nương nương, có người mang tin tức đế đô lại đây, nương nương muốn tiếp kiến hay

không?” A Kim ở cửa hỏi.

“Mang người nọ đến phòng khách

đi.”

Diệp Tuệ từ

trên

ghế dựa đứng lên, vuốt vuốt vạt áo, theo Tần Vũ Hàng

đi

vào phòng khách.

Người mang tin tức vẫn là người nọ vài lần trước, hai mươi mấy tuổi, tướng mạo

anh

đĩnh, nhìn thấy Diệp Tuệ ngồi xong, hai tay dâng lên thư từ, thái giám trình lên, có hai phong. Diệp Tuệ mở ra xem

một

cái, Lý Vĩ Thần vẫn là viết

một

trang văn chương kể ra tương tư, văn phong cũng hay, cảm động vô cùng sâu sắc.

Hoàng Phủ Trạch Đoan lưu loát viết vài trang dài từ chuyện quốc gia đại

sự

đến quân sĩ lý luận,

hắn

tự nhiên làm Thái tử, cảm thấy quốc

sựcó rất nhiều điểm

yêu

cầu cải cách. Sau khi Diệp Tuệ đọc xong, viết hồi

âm

đề ra

một

số phương án, Hoàng Phủ Trạch Đoan ngẫm thấy có đạo lý, từ đó về sau thường lấy phương thức thư từ qua lại cùng thê tử tham thảo.

Diệp Tuệ có chút

không

hiểu, có phải do trải qua thâm tư thục lự (**suy nghĩ cặn kẽ**), kết hợp sở học kiếp trước, mới có thể đưa ramột

ít kiến nghị, nhưng cho dù là kiến nghị rất ít, cũng làm cho Hoàng Phủ Trạch Đoan đọc xong thư cảm khái.

“Đại sư huynh viết cái gì ở trong?” Tần Vũ Hàng tiếp nhận thư trong tay thê tử xem xét

một

lần.

“Các triều thần bởi vì chuyện năm kia bị tây Đột Quyết xâm phạm biên giới vẫn luôn nghị luận

không

thôi, muốn xây dựng

một

quân đội đế quốc cường đại, nhưng bởi vì kinh phí phí tổn quá mức khổng lồ, chỉ sợ thu nhập từ thuế lại muốn gia tăng, nếu là như vậy

sẽ

làm các bá tánh sinh hoạt thực khó khăn.”

“Xây dựng

một

quân đội cường đại hẳn là

không

sai, nương tử đừng động vào mấy chuyện phiền lòng này,

không

bằng

đi

ra ngoài

đi

dạomột

chút.” Tần Vũ Hàng cau mày,

hắn

đối với việc triều chính

không

có hứng thú, buông thư tín.

“Nhưng ta cảm thấy……” Diệp Tuệ ngoái đầu nhìn lại

nói: “Quân đội chẳng những

không

thể gia tăng, ngược lại còn phải cắt giảm, ở trong phạm vi cả nước tiến hành đại giải trừ quân bị, quân chính quy Dĩnh Đường Quốc có hơn

một

trăm vạn, quân dự bị cũng có hơn

một

trăm vạn. Quân đội này

không

giống trước triều, bọn họ đều nhận lương bổng rất cao, nên mỗi năm quân phí liền đạt tới sáu bảy ngàn vạn, Dĩnh Đường Quốc mỗi năm thu nhập từ thuế có chín ngàn vạn, nuôi quân nhiều như vậy tốn rất lớn tài lực vật lực.”

Tần Vũ Hàng nhíu mày,

hắn

trước nay

không

nghĩ tới phương diện này, cho dù biết



cũng

không

muốn phí tâm tư.

“Tướng công, ta cảm thấy quân đội quý tinh bất quý đa, quân dự phòng kỳ

thật

chính là binh lính ở nông thôn, nuôi quá nhiều, căn bảnkhông

cần thiết.”

Quân dự bị là bao nhiêu năm qua mỗi lần bị thiên tai, quan địa phương phòng ngừa các bá tánh tạo phản, đem nam nhân nhàn tản tổ chức nên, thành lập quân đội lâm thời, phát

một

ít thuế ruộng an bài người nhà sinh hoạt, quân dự bị chủ yếu sử dụng như lao dịch, nhưng chưa bao giờ tham gia chiến tranh.

Hơn

một

trăm vạn lao dịch quá nhiều, triều đình nuôi cũng thực gian nan.

“Nhưng thải nhiều quân đội như vậy, nhóm quân dự bị về sau khi trở về

không

có ăn có thể tụ chúng nháo

sự

hay

không?” Diệp Tuệ lại lẩm bẩm: “Xem ra phải tìm kế sinh nhai cho bọn họ mới được, cũng

khôngphải rất khó, phái

đi

trồng trọt cùng chăn nuôi là được, lại thành lậpmột

ít nhà xưởng.”

“Ta phải ngẫm lại, nghĩ kỹ rồi viết

một

phong thư dài cho Hoàng Phủ đại ca.” Nàng gõ gõ cái trán,

nói

với người mang tin tức kia: “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi, qua mấy ngày ta lại cho ngươi hồi đáp.”

Người mang tin tức là thân tín Hoàng Phủ Trạch Đoan, tuy rằng

khôngphải lần đầu tiên truyền tin, lúc này vẫn là nghe được lời vị thái tử phi này đến choáng váng, được phân phó, vội vàng thi lễ, cung cung kính kính lui ra ngoài.