Tần Vũ Hàng dùng tay nghịch nghịch khuyên tai hình trái tim
trên
vành tai thê tử, đó là viên ngọc bích đầu năm khi
trên
đường từ Nepal trở về, gặp được Tam sư đệ, mượn gió bẻ măng, sau lại được Diệp Tuệ thiết kế thành trang sức hình dạng mới mẻ độc đáo.
“Nàng xem người mang tin tức kia nhìn nàng đến trợn tròn mắt, nương tử thực ghê gớm,
không
biết còn muốn mê hoặc bao nhiêu nam tử đây?”
Vốn dĩ thế gian nữ tử
không
nhiều lắm, nữ tử tuổi thanh xuân, tư thái tú mĩ càng thiếu, huệ chất lan tâm giống nàng như vậy càng là hiếm trong hiếm, binh sĩ nhà ai mà
không
có xuân, ngay cả cao tăng
ẩn
cư thế ngoại sợ cũng có thời điểm tịch mịch.
“Lời này của chàng giống như ta rất thèm. Giống như đói khát.” Tính luôn hai người ở đế đô,
đã
là sáu lão công,
không
thể tưởng tượng, suy nghĩ cho mạng
nhỏ,
không
bao giờ có thể muốn thêm nam nhân.
Diệp Tuệ thò ngón tay điểm điểm ngực
hắn, xoay người từ nhà gỗ
đira ngoài, muốn
đi
xem nhi tử.
trên
quảng trường
một
người
một
sói chơi đến là vui vẻ, Hằng Đình cưỡi ở
trên
lưng Hắc Lang, giống như
một
thần khí nào đó.
Diệp Tuệ có đôi khi cảm thấy rất kỳ quái, làm thế nào mà
một
Hắc Lang lại rất hợp duyên với
một
tiểu hài tử, nhưng với nàng lại đặc biệt kiêu ngạo, mỗi khi nhìn nàng ánh mắt mang theo khinh thường, làm nàng nhớ tới kiếp trước giống
một
người đàn ông hoàng kim độc thân tổng tài công ty, xem như cũng cùng kiểu với Hắc Lang này, ngẩng cao đầu, giống như thực danh giá.
một
số nữ hài tử mới ra khỏi cổng trường đại học cố tình kéo cổ áo thấp thấp tìm lấy cớ tiếp cận, làm hại nàng ác cảm
một
phen.
Ông hầm ông hừ
đang
ở
trên
quảng trường luyện kiếm, thấy thê tử, đều cắm thanh kiếm vào trong vỏ,
đi
tới.
Diệp Tuệ xem xét vẻ mặt bọn họ thấy khí phách hăng hái, nghĩ đến tình cảnh hôm qua năm P, muốn nhiều lần như vậy, nhất định là sảng khoái vô cùng.
“Có khỏe
không
nương tử,
đã
khôi phục lại rồi sao?” Hỏi chuyện chính là Lão Thập Nhất, mặt mày hớn hở: “Muốn về phòng lại nghỉ tạm trong chốc lát hay
không, muốn ăn cái gì ta
đi
phòng bếp mang tới?”
Diệp Tuệ lắc đầu, đẩy bọn họ ra,
đi
đến thư phòng.
Nhị thị vệ
đi
theo ở phía sau, vào thư phòng, xem thê tử muốn làm cái gì, qua
một
lát, thấy tay cầm
một
cây bút lông ở
trên
trang giấy chậm rãi viết thư.
Hai người ánh mắt dừng ở
trên
giấy, muốn
nói
thê tử chữ này viết rất phổ biến, trước khi biết nàng, bọn họ trước sau cho rằng nữ nhân hiền lương thục đức hiểu được hầu hạ phu quân là được rồi, đọc sách nhiềukhông
trọng dụng.
Nhưng thê tử lại
không
giống nữ nhân nhà khác, chuyện này làm cho bọn họ giật mình.
Nhìn nàng từng nét bút viết ra từng chữ
nhỏ
nhắn, yên lặng nhủ thầm: Tài quân dự bị năm mươi vạn…… Ở trong phạm vi cả nước xây dựng bưu chính viễn thông … An bài hai mươi vạn quân dự bị thất nghiệp vào dạy nghề…… Khai phá Hồ Quảng……
Có cái liếc mắt
một
chút là có thể hiểu, có cái như lọt vào trong sương mù, bưu chính viễn thông, thất nghiệp lại dạy nghề
thì
không
hiểu.
Diệp Tuệ
không
định cho bọn họ hiểu, lười phải giải thích.
Dù sao Hoàng Phủ Trạch Đoan hiểu là được rồi, số thư tín qua lại rất nhiều lần, từng có quá nhiều lần giao lưu, rất nhiều từ ngữ câu chữ kiếp trước vô tình dùng tới,
hắn
thế nhưng có thể hiểu được, so với ông hầm ông hừ là hảo hài tử biết học hỏi.
Diệp Tuệ viết xong, niêm phong, sai người gọi người mang tin tức tới, đưa cho
hắn,
nói: “Ngươi ở Thiên Ưng Môn nghỉ ngơi mấy ngày,
khôngcần nóng vội
đi
đưa.”
Người mang tin tức lắc đầu: “Thái tử nhất định nôn nóng nhìn thấy hồiâm
của nương nương, thuộc hạ sáng mai cưỡi khoái mã hồi đế đô ngay, mệt mỏi
thì
đổi ngựa ở trạm dịch, dọc theo đường
đi
sẽ
chạy như bay, chỉ cần hơn nửa tháng là có thể chạy đến đế đô.”
Triều đình sáu trăm dặm xa dịu vợi thường là chạy như vậy.
“Vậy ngươi chú ý thân thể.” Diệp Tuệ
không
tiện lại
nói
thêm, gọi A Kim mang tới mấy tờ ngân phiếu ban thưởng
hắn.
Ngày kế sáng sớm, Diệp Tuệ rửa mặt chải đầu xong,
một
thân áo gấm vóc thủy tụ màu lam nhạt, váy dài phảng phất tản ra hơi nước màu nguyệt bạch, trường bào phết đất, eo
nhỏ
mang đai lưng thêu mây ôm chặt, càng thể
hiện
một
tay có thể ôm hết,
trên
tóc cài
một
cây trâm thất bảo san hô, gương mặt ánh lên như đóa phù dung, đoan chính thanh nhã vô cùng.
Tần Vũ Hàng đem
một
kiện áo choàng chồn tía phủ thêm cho nàng: “Hôm nay là Nguyên Thủy Thiên Tôn Giáng Sinh, ngày lễ lớn của đạo môn, ta
không
thể bồi nàng, để Lão Thập cùng Lão Thập Nhất
đi
theo nàng
đi.”
không
còn bao lâu
sẽ
cùng nàng hồi đế đô,
hắn
muốn nhân lúc còn ở sư môn, làm nhiều chút công việc.
“Ta hiểu mà.” Diệp Tuệ khụ
một
tiếng, nghiêng đầu
nói
với Mặc Kỳ: “Đường núi khó
đi, ngươi liền lưu tại trong nhà.”
Mặc Kỳ gật đầu: “Tiểu thư người nhớ để tâm.”
“Ừ!” Diệp Tuệ đáp ứng, lại là
không
đi
quá xa, tham gia
một
hồi hôn lễ mà thôi.
Nhà Phát Tài cách
không
xa, qua
một
cái đỉnh núi là tới, nghe
nói
bên kia sơn cốc rất lớn, thực bằng phẳng, so với nơi này tốt hơn nhiều, nhưng bởi vì suối nước nóng
không
có mấy cái, vị trí sơn cốc cũngkhông
phải đặc biệt tốt, so với nơi này lạnh hơn
một
chút.
đã
ở Thiên Ưng Môn lâu rồi, dù là ai đều hoài niệm thế tục náo nhiệt, được rồi, nàng thừa nhận mình là
một
người tục nhân.
Ra khỏi nhà gỗ, sớm có
một
đội hai mươi người thị vệ chờ xuất phát, nhìn thấy chủ tử, động tác nhất loạt hành chào theo nghi thức quân đội. Diệp Tuệ cùng ông hầm ông hừ
đi
đầu, mọi người theo ở phía sau,không
lâu ra khỏi sơn cốc.
Đường núi rất khó
đi, ngồi xe cưỡi ngựa đều
không
được,
đi
được
mộthồi, Lão Thập Nhất đến trước người nàng ngồi xổm xuống: “Lên
đi, ta cõng nàng.”
Mỗi lần
đi
ra ngoài,
không
phải cưỡi ngựa
thì
là cưỡi người!
Diệp Tuệ cảm thấy rất mặt dày, ghé vào Lão Thập Nhất
trên
lưng, thân mình khuynh phía trước, hai tay vòng đến phía trước, khoanh lại cổ
hắn.
một
lộ trình qua đỉnh núi,
không
đến nửa canh giờ liền đến cửa thôn.
Diệp Tuệ được Lão Thập bế xuống từ
trên
lưng, thấy hai mươi danh thị vệ còn theo sát, nhíu lại mi: “Các ngươi đều ở lại cửa thôn chờ,
khôngcó việc gì ai cũng đừng vào trong thôn.”
Trận thế lớn như vậy, giống lũ quỷ vào thôn,
không
chừng hù chết mấy người.
Nàng là tham gia hôn lễ, đừng làm thành tang lễ.
Tổng cộng trong thôn khoảng
trên
dưới
một
trăm hộ, nhà ai có hỉ
sựvừa xem là biết ngay.
Sửa sang lại
một
chút váy áo, Lão Thập Nhất giúp nàng chải chải tóc đẹp, ba người
một
nhà hướng Thạch gia thôn náo nhiệt nhất qua
đi.
Các thôn dân thấy tới ba nam nữ phẩm mạo phi phàm,
một
thân cao quý, khí độ phong lưu, như trích tiên giáng trần, cùng thôn dân bọn họ, hoàn toàn
không
giống.
Rất nhiều thôn dân trước đó chen chút trước cửa nhà Phát Tài, lúc này đều chạy tới quan khán, chỉ chỉ trỏ trỏ, vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng ai cũng
không
có dũng khí tiến lên.
Diệp Tuệ cầm tà váy,
đi
đầu bước vào cửa nhà Phát Tài, nhị thị vệ ở sau khoảng cách
một
thước
đi
theo.
Sân sơn thôn nhân gia đều
không
lớn, làm hỉ
sự
càng chật chội.
Nhưng lúc này đều giống như xem kịch vui, đem cửa nhà chen chật cứng như nêm cối, ba người Diệp Tuệ bước lại đây, đều tự giác tránh ra.
Phát Tài ngươi
thật
lớn gan, biết ta tới xem lễ, còn
không
tuân thủ ra cửa nghênh đón! Diệp Tuệ
đang
chửi thầm, bên trong đột nhiên vang lên
một
tiếng gào khóc, khiến cho thêm buồn bực.
Tiến vào trong nhà, hỉ đường
không
lớn, người rất nhiều.
Phát Tài vẻ mặt tối tăm, dưới chân có
một
thôn nữ ôm hai chân
hắngào khan, lải nhải vài câu mơ hồ
không
rõ, có
một
câu Diệp Tuệ nghe được chính là biểu ca ta thích ngươi, đừng
không
cần ta gì đó……
một
người khác là tân nương tử, khăn voan vén
một
nửa, cắn môi nhìn tân phu quân cùng thôn nữ
một
màn cẩu huyết.
Mẹ nó, là hỉ
sự, hay là tang
sự?
phụ thân Phát Tài tức giận mắng thôn nữ
đang
kêu rên: “Ngươi là con quỷ lỗi thời, biểu ca ngươi thành thân ngươi trù cái gì, khóc tang cái gì, theo ta
đi
ra ngoài, chớ có ở chỗ này gây trở ngại người khác.”
Thôn nữ trước đó
đã
gào đủ rồi, bắt đầu thút tha thút thít nức nở, bỗng ôm chặt đùi Phát Tài, bắt đầu gào.
Quần chúng giống như vây xem kịch vui đều cười hì hì, cái này là có trò hay để coi. Người qua đường Giáp tiến lên bên phải vỗ vỗ thôn nữ, tưởng kéo nhưng lại
không
phải kéo, cố ý lôi kéo như vậy, sau đó liền đứng ở
một
bên vây xem.
Diệp Tuệ
không
hiểu ra sao, nửa hiểu nửa
không
giống như
đang
xem biểu diễn, cảm thấy đầy kịch tính, tìm cái khe hở chen qua, vỗ vỗ Phát Tài mắt choáng váng, bởi vì phận mình là trưởng bối,
không
tiện cùng tiểu bối
nói
giỡn, ít nhất
không
thể làm trò trước người ngoài.
“Phát Tài, tân nương tử rốt cuộc là ai?”
Phát Tài đầy mặt mồ hôi,
không
ngừng đưa tay lau, thấy Sư tổ mẫu xuất
hiện, sắc mặt càng thêm quẫn bách, ngập ngừng nửa ngày, mới thốt ra
một
câu: “không
phải biểu muội.”
Vô nghĩa, khi dễ nàng
không
hiểu biết nội tình sao, tân nương tử mặc cái quần áo gì còn nhìn
không
ra tới? Nàng muốn biết cốt truyện cốt truyện đó!
Tân nương tử sắc mặt vẫn luôn
không
tốt lắm.
Ngươi
nói, kết hôn là ngày đại hỉ,
không
không
lại xuất
hiện
một
nữ nhân ôm đùi phu quân, lại còn gào giống như có tang, dù là ai cũng chịu
không
nổi?
Diệp Tuệ kiếp trước cốt truyện cẩu huyết xem rất nhiều,
không
thể tưởng được Phát Tài ngày thường người
không
ra người, mở miệngmột
cái là tức phụ ta như thế nào như thế nào, tới rồi mới thấy, lại nhảy ra thêm
một
người? Nhưng nàng cũng coi như
đã
hiểu, từ xưa biểu ca biểu muội thanh mai trúc mã thường về điểm này gây
sự, ngay cả người qua đường đều biết.
Lão Thập kéo lại thê tử, lấy
một
cái ghế dài lại đây, đỡ nàng ngồi xuống.
Diệp Tuệ sau khi ngồi xuống, quyết định nhìn xem diễn trước, cha mẹ Phát Tài sớm nghe nhi tử
nói
hôm nay có khách quý ra mặt, nhanh chóng pha trà ngon mang lại đây.
Thôn nữ phỏng chừng cũng có chút sợ hãi ba người Diệp Tuệ, đặc biệt ông hầm ông hừ lưng đeo trường kiếm, khí phách uy lẫm, mang theo chút khí chất Bá Vương, thực có thể hù người. thôn nữ bị dọa sợ, nhất thời khụt khịt đến lợi hại, nửa ngày
nói
không
nên
một
câu hoàn chỉnh.
Cha Phát Tài quát hỏi: “Ngươi khóc thứ chuyện xấu gì, biểu ca ngươi thành thân
không
phải chuyện tốt sao?”
Thôn nữ còn
đang
khóc khóc nuốt nuốt, có người mang nước
đi
tới, nàng uống
một
ngụm, đỡ chút, lúc này mới nhanh nhẹn
nói
chuyện, ba phần sợ hãi, ba phần khoe ra, hai phân chột dạ, hai phân thấp thỏm mà
nói
một
câu kinh thiên địa quỷ thần khϊếp: “Ta hình như có thai!!”
Mẹ nó, lượng tin tức quá lớn! Diệp Tuệ dùng tay che miệng, Phát Tài ngươi được lắm, ngươi được lắm á.
Phát Tài
không
sợ cha mẹ nhà mình, duy độc nhất sợ hãi Sư tổ mẫu, vội vàng quay đầu thổ lộ: “Sư tổ mẫu,
không
phải ta làm.”
hắn
đi
đế đô gần
một
năm, về nhà thời gian
không
bao lâu, cho dù có tâm cũng vô lực thôi!
Diệp Tuệ suy nghĩ cũng đúng, chỉ vào tân nương tử: “Ngươi hẳn là giải thích cùng tân nương tử.” Đừng khiến cho nàng giống như tiểu tam, nàng chính là cấp bậc tổ mẫu.
“Cái gì có thai? Hoài thai cái gì?”
Sơn thôn nhân gia về hệ thống giáo dục
không
quá thành thục, thậm chí là thuần phác, sao vừa nghe còn
không
hiểu, đều mồm năm miệng mười hỏi.
Lão nương Phát Tài tiến lên liền cấp thôn nữ
một
cái tát tai
thật
mạnh, thanh
âm
bạch bạch vang lên, nhìn cũng thấy đau. Cha Phát Tài xoay người liền từ sau cửa nhà chính rút ra
một
cây đòn gánh trúc, hướngmột
nhi tử khác, Nhị đệ Phát Tài đập
một
gậy, vừa đánh vừa tức giận mắng: “Ai kêu ngươi
không
lo học, ai kêu ngươi làm lớn bụng biểu muội.”
Chuyển cảnh
một
người khác làm cho thôn nữ có bầu!
Thôn gia Bình Châu sơn cưới
một
tức phụ về, đều là huynh đệ cùng lấy chung, tuyệt đối
không
cho nam tử họ khác tham dự vào.
Nhưng mà thôn nữ này ôm sai đùi rồi có phải hay
không?
Nên
đi
ôm người làm nàng hoài thai kia.
Quá bi cmn kịch rồi, có phải hay
không.
Nhị đệ Phát Tài bị cha
hắn
dùng đòn gánh đuổi theo khắp nhà khắp sân, khách nhân sợ bị ngộ thương, đều trốn ra bên ngoài.
thôn nữ chỉ biết khóc khóc khóc, nương Phát Tài vẫn luôn
khôngngừng véo véo nàng, trong miệng vẫn luôn mắng: “Đánh chết đồ đĩ thỏa ngươi, ai cho ngươi câu dẫn nhi tử ta, hạ tiện, đồ đê tiện, lăng loàng,
không
có chút liêm sỉ, lão nương thấy cha mẹ ngươi chết sớm, sợ ngươi đói chết, hảo tâm đem ngươi nhận về nhà nuôi lớn, chính là để cho ngươi tới gây họa nhi tử ta hả?”
Bà con thân thích làm bộ làm tịch tới can ngăn, nhưng đều có chế giễu trong lòng.
Kế tiếp cốt truyện liền rơi xuống khuôn sáo cũ, tân nương tử muốn náo cũng
không
được, cha mẹ Phát Tài quyết tâm đổi nữ chủ, cắn răng từ bỏ sính lễ, của hồi môn cùng tân nương bị trả về.
Đáng thương cho tân nương tử
cô
nương, đáng lẽ là nữ chính sáng rọi lộng lẫy, thoáng chốc trở thành đen như nước tương rồi.
Nữ vai phụ quang vinh thượng vị.
Thời điểm bái thiên địa, phải chịu khổ vì người nhà nguyên tân nương tử bị từ chối đều kéo tới
không
biết bao nhiêu người, còn tát thôn nữ mấy cái rất mạnh, ta
nói
trên
mặt thôn nữ tím tím xanh xanh nhìn như nở hoa,
không
biết đối với tiểu Phát Tài trong bụng có bị ảnh hưởng hay
không
thì
cũng
không
phải phạm vi Diệp Tuệ quan tâm.
Cuối cùng Phát Tài
đi
đầu dắt huynh đệ nhà mình cùng biểu muội bái đường, nguyên tân nương rời
đi
rồi…… Diệp Tuệ như thế nào đều cảm thấy nữ tử kia ánh mắt có nhiều sát ý.……
Trò khôi hài tan cuộc, người nên
đi
cũng
đi
rồi.
“Đừng động việc này, nương tử, chúng ta về nhà
đi.” Lão Thập Nhất dùng thanh
âm
lạnh băng
nói,
hắn
thực khinh thường huynh đệ Phát Tài, nam nhân
không
có nửa điểm tiết tháo còn coi gì là nam nhân.
“Lại đợi chút.” Diệp Tuệ cảm thấy Phát Tài rất đáng thương, rời
đi
như vậy
không
có nhân tình, kiếp trước biết qua quá nhiều chuyện cực phẩm, dù là ai tân hôn mà bị tráo đổi kết thúc đều chịu
không
nổi, thực đồng cảm với đồ tôn này.
Phát Tài
đã
nhiều năm lãi nhãi bên tai nàng về nương tử cái này nương tử cái kia, lúc này người trong lòng thành người qua đường.
Đây là chuyện thiên hạ, Diệp Tuệ
không
tiện tham dự vào, cổ đại có tội vô hậu là bất hiếu nhất, cho dù là thế kỷ 21,
đang
kết hôn mà có tiểu tam mang thai nhảy ra cũng xử lý như vậy, huống chi cổ đại.
Đưa lễ vật trước đó chuẩn bị ra, khế đất tiểu viện tứ hợp
trên
đoạn đường tốt nhất ở đế đô.
Phụ thân Phát Tài tiếp khế đất,
một
nhà thiên ân vạn tạ, lấy đậu phộng, bưng trà đổ nước
một
hồi tất bật.
Chỉ có Phát Tài vẻ mặt đưa đám, ba hồn dường như mất
đi
bảy vía.
Ngươi
nói
cả ngày tức phụ tới tức phụ
đi, hại nàng phải nghe Phát Tài lải nhải
đã
nhiều năm, lúc này đột nhiên người trong lòng chuyển làm người qua đường, du nhi tương nhi đường nhi dấm nhi ngã vào
mộtchỗ, ngậm đắng nuốt cay, tư vị có thể tốt mới là lạ đó.
Đây là gia
sự
nhà người ta, Diệp Tuệ
không
tiện tham dự vào, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, đổi lại thế kỷ 21 lúc kết hôn đột nhiên nhảy ra tiểu tam bụng to đều xử lý như vậy, huống chi cổ đại.
một
hồi hôn lễ bị biến thành trò khôi hài, ít nhất cũng là nửa màng hài kịch, Phát Tài
không
phải sắp có hài tử hay sao?
hắn
là chính phu, hạt giống cứ để huynh đệ gieo, huân chương quân công có
một
nửa của người, cũng có
một
nửa của ta