Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

Chương 122: ( ! )

"Niên Niên! Dừng lại…. Dừng lại được không?" Lại thêm một lần bị đẩy đến đỉnh tuyết phong, thân thể mềm nhũn oa vòng lòng ngực ấm áp của cô, cảm nhận được đôi tay đang vỗ về lưng mình bắt đầu không có hảo ý. Tào Thanh Thiển vô cùng mệt mỏi vội mở mắt ra, muốn ngăn lại ý đồ của người nọ nhưng không còn chút sức lực mà thuỳ lại bên người, giọng nói cực kỳ nhu nhược mang theo chút hoảng loạn: "Không thể tiếp tục……."

"Vì sao lại không?" Níu giữ bàn tay đang muốn cọ ngoạy, không hề dừng động tác ngược lại tiếp thục thong thả du tẩu trên da thịt nhẵn nhụi phiếm hồng. Lộ Ảnh Niên cúi người hôn hôn lên môi nàng, trong mắt lộ ra tà khí: "Dì rõ thực thích."

"Không được." Lúc đầu ngón tay chạm đến nơi vẫn chưa rút khỏi thuỷ triều, Tào Thanh Thiển giật bắn vội lui mình về phía sau. Lộ Ảnh Niên nhướng mày ấn nàng trở lại yên vị trên giường: "Có thể."

Vừa nói vừa chọn lấy ngón giữa tay nàng chậm rãi men theo lần mò đến bộ vi mềm mại, tính toán sẽ đi vào.

"Không…. Không thể……." Giờ thì nàng chỉ còn biết khóc nức nở cầu xin Lộ Ảnh Niên. Dùng số ít lý trí cùng hơi sức còn sót lại: "Ngày mai Huyện uỷ có một hội nghị rất quan trọng. Ta không thể vắng họp…… Niên Niên….. Xin niên….. tha ta đi mà……."

Lộ Ảnh Niên bất giác dừng lại híp mắt nhìn nàng một phen sau đó nở một nụ cười thật tươi: "Được a! Tha cho Dì……. Bất quá Dì phải đáp ứng con một điều kiện." Dù cho cả đêm phóng túng hao tổn thể chất lẫn tinh thần nhưng nhìn thấy Lộ Ảnh Niên cười tà mị như vậy, Tào Thanh Thiển nhất thời cảm giác bất an. Bởi vì nàng biết mội khi Lộ Ảnh Niên trưng ra vẻ mặt đó thì y như rằng sẽ có chuyện loạn thất bát tao gì xảy ra tiếp theo. Đây là kinh nghiệm nàng đúc kết được từ sau kỳ nghĩ ở Úc.

Quả nhiên, không nhọc lòng thấp thỏm của nàng, Lộ Ảnh Niên cười càng lúc càng sáng lạn: "Xin phép nghĩ bệnh, một tuần không được phép bước ra khỏi cửa. Con nghĩ là chắc cũng không quá khó."

Thân mình run bắn, bởi vì không còn bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà tầng hồng vựng dần trút đi. Nhưng là nó không phải hoàn toàn trút bỏ mà như tận lực dồn hết lên gương mặt nàng trở nên đỏ sẫm hơn bao giờ hết. Tào Thanh Thiển cắn môi nhìn sâu vào mắt Lộ Ảnh Niên, nàng nhìn ra được ý nghĩ trêu đùa cùng loạn nháo. Nhưng là nét biểu cảm đó hiển thị một điều Lộ Ảnh Niên hiện tại không phải đùa.

"Không được……" Một tay siết chặt góc áo Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển đầu quay ngoắc sang một bên không nhìn đến cô: "Còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, ta không thể……. Ách…. Ân."

Lời còn chưa dứt thì ngón trỏ của nàng đã bị Lộ Ảnh Niên lôi kéo trực tiếp đánh vào chỗ sâu nhất bên trong nàng, Tào Thanh Thiển hoảng sợ trừng mắt nhìn. Tầm mắt hoàn toàn nhoè đi… nơi bụng nhỏ liên hồi trừu giật: "Niên……"

Ngón giữa của Lộ Ảnh Niên cùng ngón trổ của nàng tại mãnh đất mềm mại ấp áp không ngừng ra vào. Cô thoáng giơ lên mày liễu: "Vậy tiếp tục."

"Không….. Ân…. Đừng….." Đầu óc cơ hồ trống rỗng. Từ nhỏ đến giờ ngay cả mỗi khi tắm rửa nàng còn cảm thấy xấu hổ mỗi khi chính mình chạm đến nơi tư mật. Giờ lại để Lộ Ảnh Niên mang theo cùng làm chuyện xấu, Tào Thanh Thiển không khắc chế được ấm ức khóc thành tiếng: "Niên Niên……"

"Có đồng ý hay không?" Lộ Ảnh Niên quyết tâm làm lơ khàn giọng dò hỏi. Cúi đầu gặm cắn lấy cằm Tào Thanh Thiển: "Huh?"

"Không được….. A….." Chút lý trí còn sót lại không thôi nhắc nhở nàng tuyệt không thể nào đáp ứng một yêu cầu vô lý như vậy. Lời cự tuyệt vừa thốt…… thân thể mẫn cảm đột nhiên giật bắn khiến Tào Thanh Thiển lên giọng thất thanh rồi sau đó bất giác theo phản ứng bản năng mà bắt đầu chìu theo mọi động tác của Lộ Ảnh Niên.

"Từ lúc Dì tới đây chắc có lẽ chưa từng nghĩ phép đi? Một tuần như vậy quá khó khăn sao?" Thân mình chậm rãi di dời xuống phía dưới nhưng động tác trên tay không muốn ngơi nghỉ. Vốn định là muốn tham nhập cả ngón áp út nhưng lại sợ lộng thương nàng. Lộ Ảnh Niên dùng môi tạp nên những vệt hồng ấn chói mắt nơi xương quai xanh, trầm giọng thấp: "Dì ngoan ngoãn! Đáp ứng con con liền buông tha Dì."

"ÂN….. Ân….. ô….." Thắt lưng vặn vẹo một lúc dần thả chậm tiết tấu, thể lực xem ra sắp cạn kiệt rồi. Tào Thanh Thiển híp mắt mê mang nhìn Lộ Ảnh Niên, sau đó nhắm mắt lại…… một dòng nước trong suốt bất lực chảy xuống hai bên thái dương: "Năm ngày! Ta đáp ứng Niên….. Ô….. Năm ngày…. A….. Niên Niên…. Niên Niên……."

Ngón tay bị cổ lực nào đó chèn ép. Lộ Ảnh Niên biết rõ mọi phản ứng trong cơ thể nàng, cô nhẹ nhàng mang theo ngón tay nàng ra vào tốc độ càng lúc mỗi nhanh…. khiến người ta không cách nào có thể nhận quá nhiều kɧoáı ©ảʍ như vậy. Tào Thanh Thiển thanh âm rêи ɾỉ như muốn phá nát cả căn phòng, thêm một lần chạm tới đỉnh điểm đến muốn ngất đi.

Căn phòng dưới ánh đèn mờ nhạt chỉ còn tàn lưu lại tiếng hít thở. Lộ Ảnh Niên ngắm nhìn nước mắt trực rơi bên khoé mắt nàng mà trở nên ôn nhu hơn ba giờ hết. Cô vội vòng tay kéo nàng vào trong ngực: "Được! Vậy thì năm ngày."

———–!!!———-

Hôm sau. Tào Thanh Thiển chưa bao giờ đến trễ bất kỳ cuộc hội họp nào mà thẳng đến khi mọi người có mặt đông đủ gần năm phút sau nàng mới xuất hiện. Ngồi xuống vị trí cao nhất hướng mọi người gật đầu, buổi hội nghị bắt đầu.

Nội dung thực ra cũng không có gì quá phức tạp, toàn là những vấn đề mà suốt cả tháng nay mọi người đang theo dõi. Chỉ là Huyện Trướng Lý Thiệu An cùng những người đứng về phía hắn không ngày nào là không muốn đối chọi tranh chấp với nàng, cho nên mọi chuyện không dễ dàng gì được thông qua.

Giống như những tin tức nàng biết được trước khi đến L huyện, Lý Thiệu An đã nhậm chức Huyện trưởng Mười năm, lần này là cố tình muốn nhắm vào chiếc ghế Bí thư huyện uỷ, hẳn những tưởng Bí thư trước bãi nhiệm thì vị trí này nhất định lọt vào tay hắn, ai ngờ……. Tự nhiên khi không Tào Thanh Thiển lại bị điều đến nơi này.

Cho dù sớm biết Tào Thanh Thiển phía sau có Tào gia chống lưng, Lý Thiệu An cũng không đem nàng đặt vào trong mắt. Rốt cuộc thì mọi chuyện lớn nhỏ gì đều phải thông qua hắn. L huyện là nơi xa xôi héo lánh. Tào gia đúng quyền thế cực đại cũng không cách nào hậu thuẫn Tào Thanh Thiển, còn chức danh này với nàng mà nói chỉ là một cái vỏ bọc không hơn. Ắt nhiên đa số quan viên lớn nhỏ ở L huyện đều đứng về phía Lý Thiệu An, số còn lại thì hướng trung lập.

Ngoài dự kiến của bọn họ. Tào Thanh Thiển đến L huyện hoàn toàn không hề cạnh tranh quyền thế với Lý Thiệu An, mà tận tâm đưa ra đề án thi hành cơ chế phòng ngừa thiên tai bất ngờ ập đến. Lý Thiệu Ân thấy vậy ngược lại không cách nào khó xử được nàng, đôi lúc còn nhượng bộ sự Tào Hành Kiện trì của nàng một chút miễn chọc giận đến người của Tào gia.

Chỉ là lại thêm một chuyện xảy ra, xem như không cô phụ sự tận tâm của Tào Thanh Thiển. Chỉ vừa bước qua tháng sau lập tức cơn động đất chấn động cả L huyện. Lúc vừa nhậm chức nàng đã gấp rút cho người thi công bắt đầu ngay. Cho nên nối nàng giống như thánh nhân trong lòng họ, mốt số quan chức nơi này cũng dần đó mà hướng về Tào Thanh Thiển. Dần chia thành hai bè phái một là theo Thiển Hậu còn hai à đứng về phía Thừa tướng Lý Thiệu An.

Mỗi cuộc hội nghi hai bên đều không ngừng tranh chấp, còn Tào Thanh Thiển cùng Lý Thiệu An cẩn trọng quan sát biểu tình đối phương. Đáng tiếc nữ nhân nhất quán bảo trì lạnh lùng như nàng không có lấy nửa điểm sơ hở.

"Được rồi!" Chống tay xuống bàn đứng dậy, Tào Thanh Thiển nhíu mày nhìn đám người không phân cao thấp lớn tiếng cãi cọ, ngón tay gõ gõ lên sấp văn kiện: "Nếu không cách nào thống nhất ý kiến vậy thì biểu quyết. Tôi đồng ý phương án của La cục trưởng."

Giọng nói vừa dứt, bên phải nàng vài ba nam nhân sôi nổi giơ tay: "Tôi cũng đồng ý." Sau đó là từng đợt ý kiến tán thành.

Còn Lý Thiệu An thì lạnh lùng cười khẩy: "Tôi phản đối." Những người đứng về phía hắn cũng lên tiếng phản bác, tình cảnh lại tiếp tục giằng co chỉ còn duy nhất Phó huyện trưởng là chưa đưa ra ý kiến.

Tất thảy mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía vị lão nhân không quá hai năm nữa sẽ về hưu. Ông cười cười đón nhận tầm mắt của Tào Thanh Thiển, trầm tư một lát thì đôn hậu niềm nở: "Tôi đồng ý phương án của La Cục trưởng."

Sắc mặt nháy mắt trở nên rất khó coi, vốn tưởng rằng lão nhân sẽ từ bỏ biểu quyết ai ngờ….. Lý Thiệu An hung hăn hừ lạnh nhìn ông. Tào Thanh Thiển vốn không để ý gì tới hắn nên mở tiếng kết thục cuộc họp: "Quyết định vậy rồi! Tan họp."

Rời khỏi phòng hội nghị một đường trở về văn phòng đóng cửa lại. Nữ nhân đạm mạc cường thế ruốt cuộc thở ra mệt mỏi, giơ tay xoa nhẹ hai bên thuỳ thái dương. Vô lực từng bước lên đến sau bàn làm việc ngồi phịch xuống ghế.

Thân thể hư nhược nhắc nhở nàng đêm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, muốn nhắm mắt nghĩ ngơi một chút thì đầu óc lại hiện lên tên Tiểu hỗn đản kia tối qua tàn sát bừa bãi thân thể mình, còn bộ dáng lúc gọi mình là Tiểu Di. Tào Thanh Thiển vô thức mở mắt ra hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Cánh cửa khép chặt chợt vang lên, bởi vì đang lúc nhớ lại chuyện xấu hổ tối qua cho nên nàng cố thu liễm nét mặt ngượng ngùng, sau một lúc mới nhàn nhạt nói khẽ: "Vào đi."

Người đẩy cửa bước vào chính là La cục trưởng cùng Trịnh cục trưởng. Từ lúc Tào Thanh Thiển đến L huyện….. nói rõ hơn là sau vụ Địa chấ thì hai người này đã ập tức đứng về phía nàng, tuổi cũng không lớn lắm….. khoảng chững ngưỡng ba mươi.

"Hắc hắc! Táo bí thư. Ngài không thấy bộ dáng của lão Lý sau khi rời đi đâu, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cấp dưới của hắn vậy."

"Anh đắc ý cái gì? Còn không phải Tào Thanh Thiển chúng ta lợi hại, vừa xuất binh đã khiến quân địch chao đảo."

Ngồi sau bàn làm việc nhìn hai người họ thoải mái trêu chọc, Tào Thanh Thiển lắc đầu thở dài. Không muốn bàn luận về vấn đề này: "Dự án được thông qua! Chịu phụ trách chính là hai người, còn phải xem biểu hiện thế nào nữa."

"Tào bí thư yên tâm, tôi cùng lão Trịnh ra tay thì sẽ không khiến ngài mất mặt."

Tào Thanh Thiển hơi giương môi quét mắt nhìn hai người. Trầm ngâm chốc lát lại nói: "….. Ừm…. Tôi gần đây có chuyện phải giải quyết, cho nên hôm nay là thứ năm…… có thể hết thứ hai tuần sau mới xong…. cho nên mọi chuyện ở đây giao cho hai người, nếu có gì không ổn cứ gọi điện thoại liên lạc trực tiếp với tôi."

Cơ bản là vì nụ cười của Tào Thanh Thiển khiến cho si ngốc nhưng nghe được những lời này liền sửng sốt, bọn họ lập tức tò mò muốn biết đó là chuyện gì, chỉ là không dám thể hiện ra mặt Vâng một tiếng thì rồi không nói gì nữa.

Sau khi hai người họ rời khỏi phòng, nghĩ đến ánh mắt kỳ quái của lão nhân nàng bỗng có chút nghi ngại. Lấy điện thoại gọi đến cho Lộ Văn.

Vì ở vùng sâu nên rất lâu mới có thể chuyển tiếp rồi một giọng nam trầm ấm cất lên: "Thanh Thiển! Em gọi cho anh có gì sao?"

Mặc dù biết tỷ phu đứng về phía mình cùng Lộ Ảnh Niên, nhưng mỗi lúc đối mặt với ông nàng luôn không được tự nhiên, cho nên từ sau khi đến L huyện. Trừ phi là việc rất gấp nếu không nàng sẽ không chu động liên lạc với Lộ Văn, Tào Thanh Thiển nghe ông nói hết mới có chút ngượng ngùng đáp trả: "Tỷ phu."

Không muốn trêu nàng cho nên Lộ Văn nhẹ giọng cười cười: "Được rồi, anh không giỡn với em. Miễn cho đứa nhóc kia nóng nảy bực dọc trở về tìm anh tính sổ. Thế nào! Có chuyện gì muốn anh…. giúp đỡ sao?"

Ông tính xưng là tỷ phu nhưng nghĩ đến cô em vợ hiện tại là người yêu của con gái mình, hoặc nói như ông đã xem nàng giống như con dâu….. Ông lập tức xem nhẹ hai tiếng tỷ phu….. Còn Tào Thanh Thiển vốn mẫn cảm nên cũng nhận ra được gì đó, nàng cắn khẽ môi không biết giải thích sao: "Phó huyện uỷ Trương Lương Hữu, tỷ phu có quen biết người này sao?"

"Trương Lương Hữu?" Lộ Văn lặp lại một lần sau đó cười cười nói: "Ra là lão ngoan đồng cũng đến L huyện rồi a, hèn gì anh không nhận được tin tức gì từ lão."

Lộ Văn xác nhận khiến Tào Thanh Thiển có chút xuất thần, đáy lòng trở nên ngọt ngào ngay sau đó mới nhớ tới chuyện gì khiến bản thân nàng bỗng chốc nóng lên.

"Thanh Thiển?" Cả buổi cũng không nghe nàng đáp lời, Lộ Văn khó hiểu gọi nàng, Tào Thanh Thiển lấy lại tinh thần thì gương mặt đã ửng đỏ: "Không có gì, cảm ơn anh, tỷ phu."

"Nga…. Không có gì là tốt rồi." Tào Thanh Thiển không nói, Lộ Văn cũng có thể đoán ra được, đối với việc nữ nhi nhà ông thực chu đáo quả thực đúng là cha truyền con nối: "Đừng cứ lo công việc, cũng đừng loạn tưởng. Cẩn Du rất lo lắng cho em, khi nào có thời gian em trở về E thị một chuyến đi."

"Ân, em nhất định sẽ về."

"Tốt! Không nói nữa, anh gọi cho em sau."

"Vâng!"

Tắt điện thoại đặt xuống bàn công tác, tại đây trong không gian của chính mình, sẽ không ai phát hiện bộ dáng tiểu nữ nhân thẹn thùng khả ái này, Tào Thanh Thiển rất hiếm khi trút bỏ vẻ mặt đạm nhiên của một vị Bí thư. Nàng chống cằm nghĩ đến Lộ Ảnh Niên, ánh mắt tràn đầy nhu tình.

"Gia gia thường xuyên nhắc tới Lương bá bá, cảnh vệ binh gì đó, con nghe riết mà lỗ tai muốn ong." Cùng lúc đó. Lộ Ảnh Niên đang ăn vạ tại nhà Trương Lương Hữu, cùng một phụ nhân trung niên nói chuyện vui vẻ: "Nhưng đó là chuyện xưa lắm rồi, A Di nhất định thường xuyên nghe Lương bá bá lải nhải đi?"

"Đúng a! Cái gì mà một viên đạn lọt ra một quý tử, thiệt là." Phụ nhân cười hào sảng trò chuyện cùng Lộ Ảnh Niên, nhìn thấy sắc trời không còn sớm bà mới đứng dậy: "Tiểu Lộ, tối ở lại dùng cơm đi, A Di sẽ làm mấy món đặc biệt dành cho con."

"Món ăn đặc biệt, con cũng muốn ăn lắm, nhưng là Tiểu Di thân thể hai hôm nay không được khoẻ, con tính ngày mai đưa Dì về E thị tìm bác sẽ xem thế nào."

"Trở về E thị?" Phụ nhân nghe vậy có chút ngẩn người, ngay sau đó cười cười: "Con cùng Tiểu Di quan hệ thực tốt nha."

"Đúng nha! Chúng con lớn lên cùng nhau mà." Chớp mắt ngây thơ khác hẳn cái người mấy ngày nay luôn lãnh đạm mỗi khi trước mắt Tào Thanh Thiển. Lão phụ nhân chỉ thấy cô hiện tại giống như con khỉ con thích chơi đùa nghịch ngợm: "A Di biết không, Tiểu Di rất cố chấp, lại cường ngạnh, sinh bệnh cũng không chịu đi bác sĩ……. cho nên con mới phải lặng lội đến đây dùng mọi thủ đoạn Dì mới chịu về đó."

"Hahaa! Đứa nhỏ này thiệt là….. Tiểu Di con mà nghe được không chừng sẽ đánh vào mông con."

"Hắc hắc! Sẽ không đâu……"

Bước khỏi Lương gia, Lộ Ảnh Niên lập tức trầm lặng bỏ tay vào túi quần chậm rãi đi đến Huyện Uỷ. Cô chợt nhớ tới sáng nay tỉnh dậy đến lúc trước khi đi làm Thanh Thiển đều trông mệt mỏi đến nỗi mắt cũng không mở ra được, lòng dậy lên một cỗ áy náy.

Đêm nay phải hống nàng nghỉ ngơi thực tốt, đợi mai trở về E thị….. Có một số việc nhất định phải làm cho rõ….