Biểu Tỷ Hung Mãnh

Chương 24.

"Cậu còn ở đây để làm chi?" Sau khi im lặng đối diện nhau, Thư Tiệp lên tiếng hỏi.

Phạm Đồng Đồng hiện tại không biết nên giải thích thế nào, nghĩ đến chuyện đáng sợ nhất sau khi thanh tỉnh chính là Thư Tiệp tức giận, dù sao đây cũng không phải là chuyện tốt.

Phạm Đồng Đồng lặp đi lặp lại câu xin lỗi, từng câu "Thực xin lỗi" nói ra lưu loát vô cùng.

"Cậu giả bộ?" Thư Tiệp giận dữ liền cười ra tiếng, nghĩ cũng đúng, tính khí Thùng cơm khi nào thì trở nên không giống cái thùng cơm, nguyên bản, thật ra là mình trông nhầm.

Phạm Đồng Đồng ngược lại mê mẩn, nhìn vẻ mặt châm chọc của Thư Tiệp, nghi hoặc hỏi: "Giả bộ cái gì?"

"Cậu có biết hành vi của cậu gọi là gì không?"

"Quấy rối tìиɧ ɖu͙©? Cưỡиɠ ɠiαи?" Phạm Đồng Đồng không ngốc, hiện tại đã là thời gian tính toán rành mạch, mới vừa rồi nhiệt huyết khiến cô quyết chí tiến lên, hiện tại nhiệt huyết nguội lạnh, người cũng đi theo tình cảnh.

Thư Tiệp không cự tuyệt, nhưng cũng chưa từng nói là mình nguyện ý.

Tính ra, vẫn là cưỡиɠ ɠiαи.

Mặt Phạm Đồng Đồng nháy mắt tái nhợt.

Cô là một đứa bé ngoan, từ nhỏ đến lớn tiếp nhận mười hai năm giáo dục, làm sao lại không biết phân rõ đúng sai?

Cô biết gϊếŧ người là phạm pháp, cô cũng biết ăn cắp thì sẽ bị bắt, cô sao lại không nghĩ chuyện mình vừa làm là sai trái.

"Cậu như là có đáp án sai rồi." Thư Tiệp nói.

Phạm Đồng Đồng ngây ngô cười, nói: "Cũng không phải, vuốt vuốt liền có cảm giác. Không nghĩ tốt như vậy, thực không chịu nổi, sớm biết rằng. . ."

Ánh mắt gϊếŧ người của Thư Tiệp trừng về phía cô.

Phạm Đồng Đồng nói: "Trước kia căn bản tớ không dám nghĩ, tớ chưa từng nghĩ sẽ cùng cậu làm cái này cái kia, tớ luôn cảm thấy cậu làm bạn với tớ đã là ủy khuất, ngay cả nằm mơ tớ cũng không dám nghĩ đến cậu, sợ cậu biết sẽ mắng."

"Hiện tại thì sao?"

"Không dám."

"Cắt."

Nghe được âm thanh giống như khinh miệt của Thư Tiệp, Phạm Đồng Đồng ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: "Dám."

Thư Tiệp chôn mình trong nước ấm, nước từ vòi ào ảo chảy xuống, dòng nước dao động dỗ dành thân thể, nàng chậm rãi có cảm giác, ảo tưởng mình là nước, hòa tan vào trong nước.

Cái gì cũng đều quên hết, kể cả trách nhiệm, ngày mai, kết quả.

Phạm Đồng Đồng âu sầu gánh vác, mà Thư Tiệp thì không cảm thấy vậy.

Nói cho cùng, đây là cấu kết với nhau làm việc xấu, đánh bậy đánh bạ mà thành.

"Cậu đã biết tính hướng của mình từ trước à?" Thư Tiệp mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Phạm Đồng Đồng bên cạnh bồn tắm lớn.

Phạm Đồng Đồng nói: "Tính hướng? Giống như thích nam hay thích nữ hả?"

Thư Tiệp không dự đoán được cô ấy có thể trực tiếp nói ra như vậy, Phạm Đồng Đồng vội nói: "Tớ đã biết từ sớm, không dám nói cho cậu biết, sợ cậu khinh thường. Luôn luôn gạt không nói, kỳ thật chuyện đó. . . Chuyện đó cũng không phải là cái gì quá không được, tớ cảm thấy không có gì lớn, nói hay không đều giống nhau."

". . ." Thư Tiệp không nói gì.

"Tớ thật sự chưa làm qua, bình thường cũng chỉ dám nghĩ." Phạm Đồng Đồng cúi đầu, cười nói.

Một khối xà phòng ném tới đầu của cô, Phạm Đồng Đồng ôm đầu, khóc không ra nước mắt.

Thư Tiệp lại thẹn thùng có phải không?

"Đem xà phòng nhặt về." Thư Tiệp ra lệnh.

Phạm Đồng Đồng đi qua, nhặt về xà phòng, lại đặt vào trong tay Thư Tiệp.

"Có thật là cậu không có mục đích."

"Cậu là bạn tốt nhất của tớ." Giọng của Phạm Đồng Đồng thấp dần. Lòng Thư Tiệp tự nhiên có chút thất vọng, chẳng biết vì cớ gì lại lan tràn ra.

"Nói thật, cậu đừng tức giận nha, thật sự không được giận nha."

"Nói."

". . . Tớ. . ."

"Ừ?"

"Thôi, không nói. Cậu tức giận sẽ gϊếŧ tớ mất." Phạm Đồng Đồng thả thính nhưng lại không chịu nói tiếp.

Thư Tiệp cũng không hỏi, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Phạm Đồng Đồng bị nàng nhìn, toàn thân nổi đầy da gà da vịt, đầu hàng, nói: "Mẹ của tớ bảo tớ đến chỗ cậu, tớ rất vui, cậu còn chưa có đối tượng, tớ thật cao hứng, cậu chịu để tớ tiến vào, tớ thật cao hứng, cậu tham gia vào diễu hành lục sắc, tớ thật cao hứng, cậu vẫn giống như trước, tớ lại càng thêm cao hứng."

. . .

Trầm mặc.

Liên tục không ngừng trầm mặc.

Phạm Đồng Đồng sau khi nói xong, nhanh chân nhanh tay lẻn ra ngoài, khi đến cửa, chân Thư Tiệp đã giẫm lên lưng cô, nước từ trên người Thư Tiệp nhỏ xuống lớp men gạch, một giọt hai giọt. . . Phạm Đồng Đồng ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Thư Tiệp, gần như quỷ dị mà khoa trương.

Lông tơ trên người cô đều dựng thẳng.

"Thư Tiệp, cậu giận rồi à?"

"Cậu cứ nói đi?" Âm trầm trả lời.

"Tớ nghĩ chuyện này không trọng yếu."

"Đúng là không trọng yếu."

"Chắc chắn là cậu đang tức giận."

"Cậu còn muốn nói cái gì, trước khi chết nói cái gì đó hiểu được đi."

"Thư Tiệp. . ." Phạm Đồng Đồng quỳ rạp trên mặt đất, đã sắp bị Thư Tiệp giẫm thành thịt vụn.

Chân Thư Tiệp ly khai lưng của cô, không đi giày cao gót, giẫm lên không có cảm giác.

Nàng trở vào trong bồn tắm, lần thứ hai tiến vào trong nước, không thể không thừa nhận đáy lòng có mùi vị vui mừng.

Vốn cho là tạm, ủy khuất cầu toàn, lại phát hiện ra sự tình so với điều mình muốn càng thêm tốt đẹp hơn. Điểm tốt của Phạm Đồng Đồng có lẽ chỉ có một chuyện, đó là cô ấy thích nàng.

Phạm Đồng Đồng không sợ chết trở về, Thư Tiệp không dịch chuyển ý tứ của cô ấy. Ngược lại kêu cô ấy tắm cho mình.

Tay Phạm Đồng Đồng trong bồn tắm vội vui sướиɠ, cao thấp sờ loạn một trận. Trước khi ngủ, Thư Tiệp đã tắm rửa qua, hiện tại chẳng qua là rửa sạch lại một chút. Phạm Đồng Đồng giống như có được thượng phương bảo kiếm hộ thân, chuyện gì trước kia không dám làm, hiện tại cái gì cũng dám làm, trước kia không dám nói, hiện tại nói năng vô cùng lưu loát trôi chảy.

Thư Tiệp hoài nghi có phải hay không cô ấy kìm nén quá lâu, giờ bạo phát biến thành một con dã thú.

Có lẽ, bản tính của cô ấy chính là như vậy, chỉ là vẫn luôn thu liễm, thật cẩn thận, ngay cả chính mình cũng nhìn lầm cô ấy rồi.

Phạm Đồng Đồng không nghĩ tới có một ngày mình có thể tắm rửa cho Thư Tiệp, trước kia là chuyện không thể nào. Cô nói, ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ đến Thư Tiệp, chính là sợ chính mình nếu mơ thấy mộng xuân sẽ mơ thấy Thư Tiệp, sẽ có cảm giác mình vấy bẩn Thư Tiệp.

Giờ phát hiện kỳ thật Thư Tiệp có thể đυ.ng vào có thể ôm, có thể ôm chặt lấy thân thể mềm mại, cô giống như trúng xổ số năm trăm vạn, trời giáng bảo bối xuống, cẩn thận cung phụng xổ số kia.

Chân Thư Tiệp vắt lên cạnh bồn tắm lớn, Phạm Đồng Đồng dùng miếng xốp thấm sữa tắm, tắm ra vô số bọt khí.

Thư Tiệp nhìn bộ dạng vui sướиɠ của cô ấy, không khác gì một tên nghèo nhặt được một cô vợ, có chút buồn bực, rồi lại có sự hân hoan không thể nói rõ.

Nàng muốn nói với Phạm Đồng Đồng, Cậu ngay cả một câu thích cũng không nói, coi đó như chuyện đương nhiên đem hết thảy cho thành quá khứ.

Ít nhất. . .

Thư Tiệp biết mình cầu cái gì.

Một chữ thích mà thôi.

Tuy rằng có phần vô nghĩa, nhưng là ít nhất khiến cho nàng cảm thấy an tâm. Mình là vì yêu mà buộc phải hàng phục, một câu thích đó là mối nối tốt nhất.

Phạm Đồng Đồng không nói gì, Thư Tiệp cũng sẽ không mở miệng chủ động đòi hỏi.

Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, nàng đã đem tư thái của mình hạ xuống đủ thấp rồi.

Chưa từng thấp như vậy, gần như vô điều kiện đưa tặng.

Sau khi Phạm Đồng Đồng rửa chân sạch sẽ cho Thư Tiệp, cô hôn lòng bàn chân của nàng, thỏa mãn nói: "Sạch sẽ rồi."

Mắt Thư Tiệp trợn trắng.

Ban đêm, Thư Tiệp lại một lần nữa bị kéo vào trong ngực Phạm Đồng Đồng, lúc này, sự vuốt ve của Phạm Đồng Đồng còn lớn mật hơn nữa.

Cô giống như giai bản rốt cục cũng bắt được một cô vợ, ôm tiểu tức phụ của mình, hưng phấn không ngủ nổi.

Tới gần hai giờ sáng, mệt mỏi đánh úp lại, Thư Tiệp đã muốn ngủ, nhưng Phạm Đồng Đồng vẫn còn lải nhải bên tai, phát ra tiếng cười rất nhỏ. Quấy rầy giấc ngủ của nàng.

Thư Tiệp xoay người sang chỗ khác, Phạm Đồng Đồng vội đem mình dán lên lưng Thư Tiệp.

"Khi ngủ cậu rất thích cuộn người thành con tôm khô."

Phạm Đồng Đồng nói bên tai Thư Tiệp.

Thư Tiệp nhắm mắt lại, chau mày.

"Da của cậu rất tốt, giống như hồi còn học cấp 2, sờ thế nào cũng không chán."

Tay Phạm Đồng Đồng ở trên tay Thư Tiệp sờ tới sờ lui, từ tay nàng, lần đến trước ngực.

"Thư Tiệp, cậu. . ."

"Cậu cút ra cho tôi!" Thư Tiệp không thể nhịn được nữa, đẩy Phạm Đồng Đồng ra, còn mình đi xuống dưới giường.

"Cậu lại muốn đi tắm à?" Phạm Đồng Đồng hỏi.

"Về phòng mình ngủ." Thư Tiệp bỏ đi không một lần quay lại, nếu không ly khai, nàng đã nghĩ đến chuyện sẽ đá chết nữ nhân lòng tham không đáy này, đá đến khi cô ta nói không ra lời.

Vì sự an toàn của cô ấy cũng vì ngày mai tốt đẹp của mình, Thư Tiệp quyết định trở về phòng của mình ngủ, yên tĩnh trải qua một buổi tối, dưỡng tốt tinh thần, ngày hôm sau mới cùng Phạm Đồng Đồng trò chuyện, ở trong hiệp ước sẽ tăng thêm một câu, động tay động chân, lập tức gϊếŧ không tha.

"Đừng!" Phạm Đồng Đồng phản đối.

Thư Tiệp quay đầu lại, đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích nhìn cô.

Phạm Đồng Đồng phát hiện Thư Tiệp là nghiêm túc. Ý tứ của Thư Tiệp chính là, đừng có làm quá phận.

Thư Tiệp đã để cô ấy hưởng lợi đủ rồi, chính là Phạm Đồng Đồng không biết thỏa mãn nghĩ mình có thể một đường muốn làm gì thì làm.

Thư Tiệp không thích, Phạm Đồng Đồng sẽ không làm.

Cô nhào lên trên giường, đem mặt buồn rầu chôn trong gối đầu, phát ra thanh âm thất bại, tùy ý Thư Tiệp rời đi.

Thư Tiệp đi tới gian phòng của mình, đóng cửa lại, khóa vốn đã đè xuống, nhưng lại mở ra. Nàng nằm ở trên giường, cái chiếu thoáng lạnh, cùng da thịt thân cận, có loại cảm giác bừng tỉnh giống như nằm ở trong nước.

Thư Tiệp trở lại tư thế cũ của mình, trong căn phòng an tĩnh không có âm thanh ồn ào, hết thảy đều yên tĩnh.

Rất an tĩnh.

Thư Tiệp đột nhiên phát ra cảm xúc như vậy, sau khi nằm ngửa, ngẩng đầu lên liền thấy cái cửa sổ trên mái nhà, bên ngoài là một mảng màu đen, nhìn không thấy những chấm nhỏ. Tối nay, trời có mưa, Thư Tiệp mới nhớ tới.

Nằm nằm, không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng, có người bò lên giường của nàng.

Thư Tiệp quay người lại, kề thân thể người nọ. Cơ thể nóng hầm hập nằm im, tay chân thu  lại dán chặt lấy thân thể.

Thư Tiệp mơ hồ biết, là Phạm Đồng Đồng chiếm hữu giường của nàng.

Hiện tại đã có kinh nghiệm, không náo loạn nữa, Phạm Đồng Đồng thật cẩn thận thu mình thành một cây côn gỗ, không chiếm chỗ của Thư Tiệp.

Đây, đây chẳng qua là tạm thời. Qua một lát, Phạm Đồng Đồng ngủ say, trạng thái cố định manh nha, lại một lần nữa ôm chặt Thư Tiệp.

Thư Tiệp đã chìm trong mộng, để tùy cô ấy đi.