Sau một tiếng đồng hồ nghỉ ngơi và hồi phục, lần nữa lên sân thi đấu không phải là Đường Vũ Đồng. Đội viên ra sân thi đấu của chiến đội Nhật Nguyệt cũng không khỏi ngẩn người.
Kể từ khi đi vào trong sân, Trịnh Chiến vẫn đứng ở một chỗ. Ánh mắt nhìn Tương Âm, nói:
"Nếu như các ngươi thay đổi người, Đường Vũ Đồng sẽ tính là nhận thua."
Tương Âm đi tới giữa sân thi đấu, nhìn Trịnh Chiến một cái, gật đầu.
Dưới đài, Tiếu Hồng Trần thiếu chút nữa vọt lên.
Tên đội viên hắn mới vừa phái lên sân này là đặc biệt nhằm vào đặc điểm chiến đấu của Đường Vũ Đồng. Nhưng bên phía Đường Môn lại thay đổi người.
Từ ý nghĩ của hắn, Đường Môn rõ ràng là muốn bảo tồn thực lực, để cho Đường Vũ Đồng ra sân ở trong trận đấu đoàn đội. Trịnh Chiến trầm giọng nói:
"Hai bên xưng tên."
"Đường Môn, Tương Âm."
"Học viện Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư, Tiêu Bình."
"Hai bên lui về phía sau. Chuẩn bị tranh tài. Trong trận đấu, nghe ta ra lệnh. Nếu như người nào có can đảm công kích sau khi ta đã tuyên bố kết quả trận đấu, như vậy, ta có quyền định tội cho kẻ đó."
Tương Âm và Tiêu Bình đáp ứng một tiếng, lui về bên khu chuẩn bị của riêng mình. Đây là trận thứ ba của loạt trận cá nhân đào thải.
Nói chuẩn xác thì là trận thứ tư, bởi vì Đường Vũ Đồng đã bỏ cuộc. Điểm số hiện nay là 2-1, Đường Môn chiếm ưu thế. Hơn nữa, bằng vào hai trận thắng, bọn họ đã bảo đảm chắc chắn sẽ tiến vào trong trận đấu đoàn đội.
Tương Âm đứng đối diện với Tiêu Bình, ánh mắt có phần mơ màng, tư thế thả lỏng đến cực hạn. Bên kia, ánh mắt của Tiêu Bình thì tràn đầy sắc nhọn, tựa như một con báo đang vận sức chờ phát động.
Tay phải giơ lên cao, Trịnh Chiến chia ra quan sát hai bên một chút, sau đó mới đột nhiên hạ xuống, tuyên bố bắt đầu thi đấu. Ngay khi Trịnh Chiến phất tay, trong nháy mắt Tiêu Bình đã động.
Hồn đạo thôi tiến khí ở sau lưng chợt lóe sáng, giống y như lúc trước Đường Vũ Đồng dùng để đến gần Chu Hưng Hạo, nhanh như tia chớp vọt về hướng của Tương Âm. Không sai, hắn là một vị cận chiến Hồn Đạo Sư mà Tiếu Hồng Trần chuẩn bị dùng để liều mạng với Đường Vũ Đồng.
Thân thể hướng về phía trước, đồng thời, trong tay Tiêu Bình nhiều hơn một cái trường mâu. Trường mâu này của hắn, hai đầu cũng là hai mũi trường mâu sắc nhọn.
Trong quá trình vọt tới trước, đã bắt đầu có ánh sáng mãnh liệt sáng lên. Có ba cái Hồn Hoàn trên người hắn sáng lên, làm Hồn Lực của hắn tăng mạnh.
Hồn Hoàn của Tương Âm sau khi trận đấu bắt đầu lập tức xuất hiện, nhưng chỉ có 2 cái, là Võ Hồn Băng Đan Báo. Hồn Hoàn thứ hai của nàng sáng lên, khi trường mâu đâm tới thì thân ảnh Tương Âm đột ngột biến mất.
Hồn Kỹ thứ hai: Tuyết Vũ!
Tương Âm đột ngột biến mất và xuất hiện sau lưng Tiêu Bình, mái tóc nàng hóa trắng xóa, trên cổ choàng một dây lụa trắng tuyệt đẹp. Bàn chân hơi nhón lên, nàng di chuyển.
Trên sân sớm rơi một lớp tuyết dày, nàng nhẹ nhàng di chuyển như múa, mọi hành động tấn công vào nàng đều bị vô hiệu. Ánh mắt chỉ hơi hé mở tạo cảm giác yêu mị vô cùng, trong phút chốc mọi ánh nhìn đều bị nàng thu hút dù cho nàng có thoắt ẩn thoắt hiện trên sân.
Khi Tương Âm di chuyển xung quanh Tiêu Bình tròn một vòng thì bản thân Tiêu Bình cũng đã bị đóng băng hoàn toàn. Khóe môi không biết là bao giờ dính máu, rực màu huyết không thể diễm lệ hơn.
Tuyết Vũ a, là điệu múa của tuyết trong chính mưa tuyết, dùng Hồn Kỹ này thì nơi đâu cũng là địa bàn của nàng. Khi kiểm tra tình trạng của Tiêu Bình, Trịnh Chiến kinh ngạc phát hiện, hắn đã chết, chết vì lạnh.
Khi Trịnh Chiến tuyên bố Tiêu Bình tử vong, tất cả những người đang xem thi đấu cũng xôn xao cả lên. Đây là Nhật Nguyệt đế quốc, không phải là Tinh La đế quốc.
Ở trong trận đấu, chiến đội học viện Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư đại diện cho Nhật Nguyệt đế quốc liên tiếp bị đối thủ gϊếŧ chết hai hoặc có thể là ba người, dân chúng có thể nào không giận được chứ?
Sắc mặt của Trịnh Chiến có chút khó coi, thân là Hồn Đạo Sư cấp 9, mắt nhìn thấy trận đấu do mình làm chủ cũng vẫn có người chết, sắc mặt của hắn có thể đẹp mới là lạ.
Nhưng mà lúc ấy hắn thật sự không nghĩ Tương Âm sẽ gϊếŧ Tiêu Bình a. Tiếu Hồng Trần xanh mặt nhảy lên sân thi đấu, trầm giọng nói:
"Trận tiếp theo, ta lên."
"Tất cả những trận đào thải cá nhân tiếp theo, Đường Môn bỏ cuộc!" Hơi lớn tiếng nói, Tương Âm không thể không nhíu mày, ngực đau.
Tiếu Hồng Trần cũng sửng sốt một chút, sắc mặt cũng càng thêm khó coi. Đường Môn đã thắng ba trận đào thải cá nhân, ở trong một trận đấu chỉ có 7 người có thể ra sân, cho dù đối thủ chiến thắng hết tất cả đội viên của bọn họ, cũng không thể vượt qua con số 5 điểm của Đường Môn.
Cuối cùng phân thắng bại vẫn là phải quyết định ở trong trận đấu đoàn đội. Nhưng chủ lực của Nhật Nguyệt chiến đội đã chết trận hai người, bị Tương Âm đánh chết một người.
Tỷ số tạm thời là 7-3, theo quy định của đại tái, sau khi đã quyết định đội viên ra sân thì không thay đổi được nữa, ở trận đấu đoàn đội tất nhiên sẽ có lợi lớn. Lúc này lựa chọn đoàn đội chiến, đối với Đường Môn không thể nghi ngờ là rất có lợi.
Trịnh Chiến nhìn Tương Âm một cái thật sâu, trầm giọng tuyên bố:
"Đào thải cá nhân kết thúc, hai bên tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục. Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục sẽ tiến hành trận đấu đoàn đội. Về điểm, Đường Môn 3 điểm, Nhật Nguyệt chiến đội 7 điểm."
Gió thổi mây bay, mấy vị Hồn Sư thuộc tính thổ đang bận rộn sửa chữa lại sân thi đấu. Đợi một lát nữa bắt đầu trận đấu đoàn đội.
Sân thi đấu có đường kính 100 thước nhìn qua không nhỏ, nhưng nếu đồng thời dung nạp 14 người tranh tài cũng không phải là quá rộng. Bọn họ phải làm bằng phẳng lại phần nền đất trước.
"Một lát mọi người cẩn thận." Tương Âm nhắc nhở.
"Người nên cẩn thận phải là ngươi, Âm. Lúc nãy ngươi dám nói với ta là ngươi không bị thương sao?" Đường Nhã nhướng mày.
"Không dám." Tương Âm khẽ cười dựa vào người Đường Vũ Đồng nhắm mắt dưỡng thần.
Những người khác tất cả cũng riêng rẽ nhắm mắt lại. Lợi dụng thời gian ít ỏi trước trận đấu ngưng thần nội liễm, làm cho Tinh, Khí, Thần của mình giữ vững ở trạng thái tốt nhất.
Đối với bọn họ, kế tiếp không chỉ là một trận đấu, đồng thời cũng là một cuộc chiến sinh tử. Một cái bất cẩn, chỉ sợ cũng sẽ có người bị thương, thậm chí tử vong.
May mà trọng tài đã đổi thành một vị Hồn Đạo Sư cường đại, mọi người cũng còn có thể an toàn một chút.
Lúc này xung quanh sân thi đấu đều là một mảnh huyên náo. Cho dù là dân chúng xem chiến hay là quý tộc, tất cả đều đang rối rít nghị luận với nhau.
Vốn dĩ một vài khán giả có nghiên cứu đến quy tắc thi đấu đều nghĩ rằng, sau khi kết thúc vòng loại, tiến vào giai đoạn vòng bảng, các trận đấu sẽ yên bình hơn một chút. Dù sao, một trận đấu của vòng bảng sẽ không trực tiếp quyết định thắng bại.
Mặc dù ngay cả điểm số cũng có quan hệ với việc vào được vòng trong hay không, nhưng dù sao thua một trận cũng sẽ không bị loại. Nhưng ai có thể tưởng tượng được vòng bảng mà bọn họ cho là sẽ không quá kịch liệt, mới có trận đầu mà đã va chạm với nhau tạo thành tia lửa như thế.
Đường Môn không có danh tiếng gì đấu với chiến đội đại diện học viện Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư của bọn họ, lại bị gϊếŧ mất ba người. Đây là tiết tấu gì?
Vốn dĩ tâm của dân chúng đều ở bên phía Nhật Nguyệt chiến đội, nhưng chuyện vô sỉ đánh lén Đường Vũ Đồng khiến cho một vài dân chúng không còn hô lớn cổ vũ nữa. Quá mất mặt, quá bỉ ổi.
Vì vậy, cho dù Chu Hưng Hạo bị Tương Âm dùng hắc phong tiêu diệt không để lại xác cũng không có bao nhiêu dân chúng sẽ cảm thấy đáng tiếc cho hắn.
Những người ham thích đánh cược không khỏi nghĩ đến, may là quốc gia cấm đánh cược. Nếu không, trận này chỉ sợ thua đến mất quần.
Nền đất của sân thi đấu rất nhanh bằng phẳng xong, nhưng không thể kịp lắp đặt kim loại vào, nhưng ít ra sẽ không ảnh hưởng trận đấu.
"Hai bên đội viên vào sân." Trịnh Chiến trầm giọng nói.
Tương Âm bước ra đầu tiên, theo sau là Đường Vũ Đồng. Những người còn lại dường như đều đi xung quanh nàng.
Bên kia, bốn người còn lại trong khu đợi chiến của Nhật Nguyệt chiến đội rối rít phóng người lên, nhảy lên sân thi đấu. Tiếu Hồng Trần âm trầm đi ở đằng trước, nắm chặt hai đấm, phảng phất như muốn gϊếŧ người.
Bảy đấu với bốn, những người chân chính quen thuộc người của Đường Môn cũng thấy được, trên thực tế Đường Môn đã chiếm cứ ưu thế áp đảo. Trừ phi có tình huống đặc thù phát sinh, nếu không, rất khó cho Nhật Nguyệt chiến đội lật ngược được thế cờ.
Đây chính là chỗ tốt khi đánh chết đối thủ dự thi. Thiếu ba người, đối với đoàn đội mà nói áp lực có thể nghĩ.
Ngay lúc đó, chuyện tình khiến cho mọi người không nghĩ đến được đã xảy ra. Tiếu Hồng Trần đột nhiên giơ tay lên, nói:
"Trọng tài, chúng ta nhận thua đoàn chiến."
"Ngươi nói, Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện nhận thua trận đấu đoàn đội, cũng chính là nhận thua trận đấu này?" Trịnh Chiến nghi ngờ hỏi lại.
"Vâng." Tiếu Hồng Trần cơ hồ là cắn răng dùng sức gật đầu.
Tương Âm hơi cong môi, nói gì đó. Sau đó sắc mặt Tiếu Hồng Trần bằng mắt thường có thể thấy dần khó coi.
"Tốt, Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện nhận thua ở trận đấu đoàn đội. Trận đấu này, Đường Môn thắng." Trịnh Chiến tuyên bố.
Lấy tu vi cửu hoàn Phong Hào Đấu La của hắn, thanh âm truyền ra rất xa, tất cả người xem cũng đều có thể nghe được. Trong phút chốc, toàn trường một mảnh xôn xao.
Sau khi Tiếu Hồng Trần nói nhận thua, lạnh lùng nhìn Đường Môn một cái, sau đó mới cùng muội muội và hai gã đồng bạn khác cùng nhau nhảy ra khỏi sân thi đấu. Không nói bất kỳ một câu nào.
"Như vậy ổn chứ, tiểu Âm?!" Giang Nam Nam nhíu mày hỏi.
"Không sao! Sử Lai Khắc sẽ giải quyết những vấn đề còn lại, chiến đội Nhật Nguyệt sẽ không thể vào chung kết." Tương Âm nói xong thì bước xuống sân đấu.
Mọi người rời khỏi sân thi đấu, vẻ mặt cũng khôi phục an ổn. Trong lúc bọn họ chuẩn bị trở về Minh Duyệt tửu điếm, một người đã ngăn cản đường đi của họ.
"Tương Âm." Vương Thu lên tiếng.
"Có chuyện gì sao?" Tương Âm vẻ mặt hòa hoãn đôi chút.
"Học viện Sử Lai Khắc chúng ta không cần các ngươi giúp đỡ. Chúng ta cũng có thể chiến thắng bọn họ." Vương Thu trầm giọng nói.
"Ha, ngươi nghĩ như thế? Chúng ta không giúp ngươi. Chúng ta làm thế để chiến thắng, còn nếu như ngươi muốn thì cứ nghĩ đó là bản chất con người của ta đi." Thu hồi nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt Tương Âm lạnh đến kết băng.
Nàng quả thật không hề có ý giúp Sử Lai Khắc, nàng biết bọn họ sẽ thắng. Đối với nàng hiện giờ chỉ có một kẻ thật sự nàng phải cảnh giác tột đỉnh, Hoắc Vũ Hạo.
Để đánh bại hắn nàng sẽ gạt bỏ mọi vật cản, trở nên càng mạnh. So với Đường Vũ Đồng, sinh mạng của vài kẻ đối địch chẳng đáng nàng liếc mắt.
Vương Thu hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi. Đến một góc nàng bị kéo lại, khuôn mặt cực kì nghiêm túc của Trương Nhạc Huyên mờ ảo lộ ra.
"Chuyện gì thế?" Vương Thu nhíu mày.
"Ngươi đừng đến tìm Tương Âm nữa, nàng lúc này dường như thay đổi. Ta cảm thấy được nguy hiểm, ngươi không nên quá thân cận." Trương Nhạc Huyên mím môi.
"…. Ta hiểu."
Vòng bảng được tiếp tục, nhưng Nhật Nguyệt chiến đội và Đường Môn chiến đội cũng đều lựa chọn lập tức rời đi.
Trở lại tửu điếm, tất cả mọi người đều riêng mình trở về phòng nghỉ ngơi.
"Tương Âm, đến đây!" Băng Đế gọi lại Tương Âm.
Tương Âm theo bọn họ đi một lúc rồi trở về, sắc mặt không hề thay đổi gì. Sau khi vào phòng, Tương Âm ngã mình xuống giường.
"Vết thương của ngươi vẫn ổn sao?!" Đường Vũ Đồng lên tiếng.
"Không sao. A Đồng, ngươi nghĩ với ta hiện tại sẽ thắng được hắn sao?"
"Hắn rất nguy hiểm, trước khi có cách hoàn toàn khắc chế hắn ngươi nhất định không được manh động, biết sao?" Đường Vũ Đồng dịu dàng vuốt ve mái tóc của Tương Âm.
"Hảo. A Đồng, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?" Tương Âm phức tạp nhìn Đường Vũ Đồng, nàng cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi ra.
"Haizz, mọi chuyện rất phức tạp. Nói đơn giản là hắn lặng lẽ chiếm giữ sức mạnh của Tu La Thần, sau khi dung hợp hoàn toàn hắn gϊếŧ cha mẹ của ta, ta gϊếŧ hắn không thành bị giam lỏng suốt 2.000 năm sau đó tự tử trở về lại quá khứ." Đường Vũ Đồng đơn giản giải thích.
"Trong 2.000 năm đó hắn không làm gì ngươi chứ?" Tương Âm lo lắng hỏi.
"Có thể làm gì? Hắn đến gần, ta lại tấn công, thậm chí có lần còn muốn đồng vu quy tận với hắn chỉ là không thành công.
Sau đó hắn không đến nữa, ta bị giam cầm không thể tự tử, chỉ tiếc một lần hắn vô ý ta lấy lại được sức mạnh nên tự kết liễu." Đường Vũ Đồng cay đắng cười một tiếng, như nghĩ đến chuyện đau lòng ánh mắt nàng đỏ lên chảy ra nước mắt.
"Khổ cực A Đồng. Hắn tổn thương ngươi một ta sau này sẽ trả lại mười." Tương Âm chủ động ôm lấy Đường Vũ Đồng, khẽ hôn lên mắt nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi môi đến gần nhau, khẽ chạm. Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng và nhẹ nhàng nhưng mang theo vô vàn tình cảm và sự dịu dàng.
++++++++++++++++++++++++++
Đôi lời của tác giả: Gia đình ta xảy ra chút chuyện nên sau khi đăng chương này ta sẽ tạm thời ngừng vài ngày đến một tuần. Mong mọi người thông cảm cho ta!