Chương 57. Huynh là Cẩu Hoàng Đế!
Xuống xe ngựa, đập vào mắt mọi người là một vùng đất rộng lớn và xanh mơn mởn, trước mặt họ có hai cột gỗ cao cao đứng, phía trên hai cột có treo một tấm biển tên 'Đại Đoàn Viên'.
Sáu người trừ Anh Nhi ra, đều mang theo nghi hoặc nhìn vào Tư Đồ Tuyết Vũ. Nàng nhìn lướt sang Sở Lan Hạo nói "Vào trong sẽ biết." Nàng tuột xuống khỏi người của Sở Lan Ngạo, dẫn đầu đi vào trong trước.
Anh Nhi đi theo sau nàng đi vào, sau đó là Sở Lan Hạo, Sở Lan Ngạo và Tư Đồ Anh Tuấn cũng liên tiếp đi theo nàng.
"Chúng ta vào không?" Đông Phương Minh nhìn vào Tư Đồ Mị Nhi đang đứng trầm ngâm ở nơi đó.
"Đương nhiên là vào rồi, muội rất muốn biết, tiện nhân này đang định cho chúng ta xem cái gì!" Ả trả lời hắn rồi đi ngay vào trong, miệng ả mang theo một nụ cười ác độc.
Đông Phương Minh và Thu Nhi cũng nối đuôi nhau đi theo sau ả.
Vào trong Đại Đoàn Viên, mọi người mới biết được nơi đây giống như một thôn làng nhỏ, có khoảng một trăm ngôi nhà bằng gỗ và mái che bằng lá rất đơn sơ. Trong thôn có rất nhiều người già, phụ nữ và trẻ con đang sinh hoạt trong thôn.
Nhìn thấy có rất nhiều lạ vào thôn, mọi người lập tức dừng lại hành động, vẻ mặt họ thật ngạc nhiên và ánh mắt mờ mịt nhìn đám người Sở Lan Hạo, trừ Tư Đồ Tuyết Vũ và Anh Nhi ra.
Đột nhiên, một đám trẻ con có cả trai lẫn gái chạy nhanh lại gần Tư Đồ Tuyết Vũ và vây xung quanh người nàng, chúng cùng reo lên "Vũ tỷ tỷ___!" Gương mặt và ngữ khí của chúng rất là vui mừng.
"Mấy ngày nay mấy đứa có ngoan không nha?" Nàng ngồi xổm xuống, mỉm cười thật dịu dàng mà nhìn chúng.
"Dạ ngoan___!" Bọn chúng cùng một lúc reo lên.
"Ừm, như vậy mới được có quà nha!" Nàng gật đầu cười nhẹ nói, rồi lại hỏi chúng "Sáng giờ mấy đứa có nhận được quà, mà tỷ cho người mang đến chưa hả?"
"Dạ có___!"
"Có thích không?"
"Dạ thích____hi hi hi____!"
Những người già và phụ nữ cũng tiến lại gần chỗ nàng, cung kính cúi đầu "Tiểu thư____!"
Nghe thấy tiếng, nàng từ từ đứng lên, mặt chân thành nhìn bọn họ nói "Con đã nói là các bà và các thẫm đừng kêu con bằng tiểu thư, cứ kêu con là Tuyết Vũ được rồi." Nàng nói xong thì nở nụ cười nhẹ thật là thân thiết với họ.
"Con là đại ân nhân của chúng ta. Nếu không có con, không biết giờ đây chúng ta đã chết ở nơi xó xỉnh nào rồi. Chúng ta tôn trọng con là lẽ đương nhiên thôi!" Một bà lão lên tiếng.
"Phải đó, nếu không có con, chúng ta chỉ có đường chết. Quê hương chúng ta bị nạn đói hoành hành, chúng ta phải tha hương cầu thực để kiếm tiền nuôi sống con cái. Nhưng ông Trời lại không có mắt, đã tuyệt đường sống của chúng ta, cũng may là chúng ta gặp được con!" Một người đàn bà bốn mươi tuổi cũng lên tiếng, vừa nói bà ta vừa giơ tay áo lên lau nước mắt.
Mọi người cùng nhau đồng thanh nói "Phải đó, phải đó! Đại ơn đại đức con, chúng ta suốt đời cũng không quên!"
"Con làm việc này là thật tình muốn giúp mọi người, con không nghĩ được hồi báo lại, mọi người không cần coi con là đại ân nhân gì hết đâu. Được rồi, con có mang đến một số vải để mọi người may quần áo mới, mọi người mau ra xem đi!" Nàng lắc đầu và nói với bà lão ấy nàng không cần báo đáp.
"Oa! Lại có quần áo mới mặc, hi hi hi___!" Bọn trẻ nhảy cẩng lên vui mừng cười lớn.
Sở Lan Hạo, Tư Đồ Anh Tuấn và Sở Lan Ngạo nhìn cảnh trước mắt, giờ họ mới hiểu được Đại Đoàn Viên là nơi nào. Nó chính là một nơi, dành cho dân tị nạn sinh sống.
Ba tên nam nhân nhìn xung quanh Đại Đoàn Viên, tuy nhà cửa xơ xài, nhưng lại có thể che mưa chắn gió, vật dụng sinh hoạt cũng đầy đủ. Sau đó, họ cùng nhau liếc mắt nhìn về bóng dáng màu tím mảnh khảnh, đang đứng xung quanh đám trẻ con.
Nàng tuy rằng mang mặt nạ che đi một nữa khuôn mặt, nhưng nụ cười chân thật và hiền lành của nàng lúc này, lại làm cho tim của bọn họ đập loạn lên. Bởi chính vì nghĩa cử cao đẹp này của nàng, nàng đã cứu sống hàng trăm sinh mệnh, đang sống ở Đại Đoàn Viên này!
Anh Nhi đã dẫn những người đàn bà ra ngoài xe ngựa chở vải, để khiêng vải vào. Tư Đồ Tuyết Vũ thấy họ là những người phụ nữ yếu đuối, nếu khiêng năm trăm khúc vải vào sẽ rất lâu. Nàng lại không thể để lộ võ công của mình, nên không thể dùng nội công để khiêng nó vào.
Nàng đảo mắt nhìn sang ba tên nam nhân đang đứng ở kia và đưa tay ngoắc ngoắc họ lại, nàng trực tiếp bỏ qua Đông Phương Minh, Tư Đồ Mị Nhi và Thu Nhi. Ba tên nam nhân nhìn thấy nàng ngoắc, liền nhanh chóng đi về phía nàng.
Nàng chỉ chỉ bên ngoài Đại Đoàn Viên và nói với họ "Ba huynh ra khiêng vải vào đi!"
"Hả__! Kêu chúng ta khiêng vải sao____?" Ba tên nam nhân cùng một lúc mở to mắt kinh ngạc và rồi đưa ngón tay chỉ ngược về phía mặt mình, cùng một lượt thốt lên.
"Phải đó! Các huynh đi nhanh đi, nhanh đi!" Nàng còn vẻ mặt thật sự mà gật đầu và đưa tay đẩy đẩy họ ra bên ngoài.
Sở Lan Ngạo thối mặt mở miệng "Ta đường đường là một Vương gia, sao lại có thể làm khuân vác được chứ!"
Tư Đồ Anh Tuấn mặt nhăn nhó nói "Từ trước tới giờ, huynh cũng chưa từng làm việc này nha!"
"Trẫm đường đường là Thiên tử, sao có thể đi khiêng vải!" Sở Lan Hạo nhíu mày nhìn nàng.
Nghe ba người nói xong, nàng khóe miệng run rẩy một chút, sau đó vẻ mặt nàng chuyển biến sang tức giận, ánh mắt mang theo xem thường nhìn họ.
Nàng đưa ngón trỏ chỉ về phía Sở Lan Ngạo "Huynh là Vương gia thì sao? Khuân vác thì thế nào? Bộ là Vương gia thì không thể khuân vác đồ sao? Huynh nhìn đi, huynh nhìn đi! Họ đều là phụ nữ và lão ấu yếu đuối, nếu để họ khiêng vải vào thì chừng nào mới xong? Là năm trăm khúc vải, là năm trăm khúc, chứ đó không phải một khúc nghe!"
"Còn huynh nữa!" Chửi xong Sở Lan Ngạo, nàng lại chỉ tay về phía Tư Đồ Anh Tuấn "Nè, huynh tưởng huynh là ai hả? Huynh chẳng qua chỉ là một công tử phong lưu, suốt ngày dạo thanh lâu thôi! Ăn bám vào lão cha, chẳng làm gì ra hồn hết, một chút công danh việc làm cũng có không có. Giờ chỉ kêu huynh làm một chút việc nhỏ như vậy, huynh đã nhăn nhó mặt mày như vậy rồi. Thử hỏi sau này, huynh làm gì ra hồn hả?"
"Còn huynh!" Nàng chửi xong Tư Đồ Anh Tuấn, lại chỉ tay về Sở Lan Hạo "Trẫm, Trẫm, Trẫm cái gì. Trẫm cái đầu huynh á! Nè, huynh là Thiên tử thì sao hả? Huynh nghĩ mình là Thiên tử, thì chắc chắn là con của Trời sao? Vua là thuyền, dân là nước. Nước có thể nâng thuyền, thì cũng có thể lật thuyền. Không có dân chúng ủng hộ, huynh có giữ được Quốc gia của mình không hả? Huynh có biết dân tị nạn ở đây, gọi huynh là gì không hả? Họ nói huynh là cẩu Hoàng Đế!"
Nàng chửi xong liền lãnh mặt đứng nhìn bọn họ, thấy trên mặt họ lúc này không có phản ứng gì cả, nàng càng bực bội hơn "Hứ!" Cho nên, nàng giận dữ hứ lạnh một cái và liếc họ, rồi bỏ đi ra ngoài phía xe ngựa.
Sau vài giây, ba tên nam nhân ba mặt nhìn nhau, vẻ mặt ngây ngốc và không dám tin, rồi họ cùng một lúc nhìn ra bên ngoài. Vừa nhìn, con mắt ba người trừng lớn, sau đó biến thành rất tròn, rất rất tròn và cuối cùng là kích động.
Lúc nãy, họ không có phản ứng là bởi vì, từ trước tới giờ, chưa ai dám nói ra lời nói như vậy trước mặt họ. Những người gặp họ, đều là ăn nói lễ phép, nịnh nọt và luôn tâng bốc họ.
Bây giờ, bị Tư Đồ Tuyết Vũ trắng trợn chỉ tay thẳng vào mặt họ, nói những lời nói nặng ký, thậm chí phải nói là đại nghịch bất đạo như vậy, bởi vì người nàng chửi là Đương kim Thiên tử nha, nên mới làm cho họ ngây ngốc và đờ đẫn như vậy...
"Mình thật là đáng thương mà! Một cô gái yếu ớt, mỏng manh và nhỏ bé như mình, phải khiêng nhiều vải cùng một lúc như vậy, mà không ai giúp đỡ hết. Thử hỏi mình có đáng thương hay không đây ~?!"
Trong khi ba tên nam nhân còn đang ngẩn ngơ nhìn về phía trước, thì Tư Đồ Tuyết Vũ lại đi trở vào. Trên tay nàng ôm theo năm khúc vải, nàng vừa đi vừa làm ra vẻ mặt đáng thương. Khi đi ngang qua ba tên nam nhân, nàng còn mở miệng than thở, tiếc thương cho thân mình.
Ba tên nam nhân dở khóc dở cười nhìn nàng, khóe miệng họ tự giác nở một nụ cười sủng nịch và yêu thương. Sau đó, họ lập tức bước đi về phía nàng.
Sở Lan Ngạo dành trước đến bên nàng, từ phía sau ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng kéo nàng ra sau và ôm vào trong ngực, lưng nàng dựa sát vào ngực hắn. Hắn cúi đầu, in một nụ hôn ấm áp lên má trái nàng, nhu tình nói "Ta sợ nàng luôn rồi! Nàng đừng than thở nữa, ta giúp nàng khiêng vải vào, được rồi chưa hả, con mèo nhỏ của ta?"
"Khiêng thì khiêng đi, còn nói lời ngon ngọt làm gì chứ? Chỉ biết nói, không biết dùng hành động. Hừ!" Một giọng nói mang theo đậm chất axit axetic vang lên, Tư Đồ Thanh Tuấn từ phía sau vòng lên trước mặt nàng và đưa tay ôm đi năm khúc vải nàng đang ôm. Hắn còn không quên hừ lạnh và liếc xéo Sở Lan Ngạo một cái.
"Huynh không biết Ngạo luôn là người chỉ thích nói, nhưng không thích làm sao?" Sở Lan Hạo tà nghễ nhìn đệ đệ của mình, còn mở miệng nói lời nói bán đứng hắn.
Sở Lan Ngạo mặt xám xịt nhìn bọn hắn "Hai người quả thật đều là bạn tốt và ca ca tốt của ta nha!" Trong giọng nói còn mang theo một chút nghiếng răng.
Tư Đồ Tuyết Vũ giả vờ mặt còn tức giận và lạnh nhạt mở miệng "Không cần làm phiền các huynh, ta có thể khiêng vào được! Bất quá chỉ bị đau vai, mỏi tay hay là trật xương sống thôi mà."
Ba nguời nghe nàng nói lời nói giận dỗi như vậy, rất muốn cười nhưng sợ nàng lại nổi giận, cho nên họ cố gắng nhịn xuống.
Gương mặt tuấn mỹ của Sở Lan Hạo tràn đầy nhu tình, gợi lên khóe miệng cười ngọt ngào, hắn đưa tay ngắt vào má nàng và nhẹ nhàng nhéo nhéo "Lúc nãy muội thật là to gan nha, dám mắng ta là cẩu Hoàng Đế! Muội không sợ bị chém đầu sao?"
Nghe vậy, nàng đổi nét mặt từ giận dỗi sang ủy khuất và chu môi lên nói với hắn "Là tại huynh không lo cho dân chúng, nên bọn họ mới bất mãn với huynh và nói huynh là cẩu Hoàng Đế nha ~! Không phải là ta nói." Ta mắng ngươi thì sao? Ngươi là cẩu Hoàng Đế, cẩu Hoàng Đế, cẩu Hoàng Đế___!
"Ta không lo cho dân chúng?"