Triage (Phân Loại Bệnh Nhân)

Chương 30: Loop 11.4: Thiết đãi



"Tol...Tol." Giọng nói của tôi bắt đầu run rẩy ngay khi vết đau sưng lên.

"Đủ rồi...đủ rồi. Đủ rồi... Anh đau..."

"Vẫn chưa xong đâu." Tol nói với giọng nhẹ nhàng. Tôi nhìn thoáng qua khuôn mặt Tol iđang nằm trên tôi với vẻ lo sợ.

"Nhưng... ối...ối ối!" Ngay khi Tol bắt đầu dịch người thì tôi kêu lên.

"Gì chứ? Người anh to như trâu thế này mà lại nhát gan thế sao." Dù cho miệng em có nói này nói nọ như thế nhưng mà Tol có vẻ vui với những gì em ấy đang làm. "Muốn thêm gel không?"

Tôi có chút run sợ. " Th.. Thế này là được rồi."

"Sẽ hơi căng xíu nhé." Tol vươn tay để với lấy túp gel và xoa vào lòng bàn tay. trước khi bôi gel có hiệu quả trong việc giảm đau cơ trên bắp chân phải của tôi, rồi bắt đầu vừa mát xa vừa giữ mắt cá chân của tôi. Tôi lại rêи ɾỉ khi Tol đang xoa. " Đúng là điển hình của người cao tuổi. Giống y như bố em vậy ."

Vâng, ngay giờ đây tôi đang nằm quằn quại trong đau đớn vì chuột rút ở bắp chân phải. Điều này chưa bao giờ xảy ra ở các vòng lặp trước. Có thể là do tôi bước quá nhanh trong suốt ca làm sáng nay. Tôi muốn giải quyết xong ca bệnh đó thật nhanh để không phải phí thời gian quá lâu chờ Ai"Sing thay ca, để có thể nhanh chóng đón Tol và quay về căn hộ của tôi. Bắp chân tôi co giật từ lúc tôi đang lái xe. Nhưng chỉ vừa rồi mới bị chuột rút.

"Già, ý em là sao? Anh chỉ hơn 20 tuổi thôi."

"Hai-mươi- chín chứ không phải hơn 20" Tol chụp lấy tay tôi một lần nữa và kéo bắp chân tôi một cách tàn bạo cho đến khi tôi vặn vẹo trên giường.

"Tol..." Tôi gọi tên em, mong chút nương tay.

"Có vẻ ổn hơn chút rồi đấy." Tol buông bắp chân tôi ra và đứng thẳng khỏi giường. Bề ngoài Tol trông bình tĩnh nhưng tôi thấy vẻ đắc ý trong mắt em. "Về chuyện tối nay, chúng ta vẫn theo kế hoạch đã bàn phải không? Em sẽ gọi cho Mai."

Tôi gật đầu. "Đúng rồi, chúng ta sẽ theo kế hoạch đó. Còn về Heart, bây giờ không thể giải quyết ngay được. Nhưng chắc chắn là chúng ta cần tách Mai ra khỏi anh ta. Hãy gọi cho N"Mai Sau đó chúng ta sẽ ra ngoài để đi đón Mai rồi cùng nhau đi ăn. Rồi ba chúng ta sẽ ở cùng nhau đến khi thời gian nguy hiểm qua đi."

"Vâng." Tol lấy điện thoại ra và gọi cho Mai ngay lập tức. Tôi nằm xuống và ngắm Tol đang hiện vẻ nghiêm túc. Bản thân em có khi không thể qua nổi đêm nay mà người nào đó có thể lại phải hứng chịu đau đớn. Tôi phải cảm ơn vị thánh hùng mạnh đã tạo ra rắc rối này và cho Tol cơ hội quay lại và cứu tôi. Tôi sẽ để Tol mang tôi đến cầu nguyện với thần một lần nữa. Nơi đó nên là nơi tốt nhất để thực hiện lời cầu hôn nghiêm túc. Tol và tôi nên ăn mặc thế nào cho đẹp đây? Vest bình thường hay tuxedo trắng? Có lẽ sẽ không ai mặc đồ cưới mềm mại cả. Nhưng nếu Tol đồng ý thì cũng dễ thương đó chứ. Hoặc hai đứa sẽ ăn mặc theo phong cách Thái Lan. * Bộ đồ họa tiết Raj trông cũng không tệ.

(* trang phục truyền thống của Thái Lan)

"Vậy rồi tí nữa anh với P"Tihn sẽ đi đón em nhé... ừ.. gặp sau." Khi tôi thấy Tol cúp máy, tôi nhanh chóng kéo mấy nhân vật chính ra khỏi trí tưởng tượng của mình. "Mai đang ở nhà. Lát nữa, em sẽ tự lái xe."

Tôi bắt đầu lo sợ sự chết chóc. "Chờ đã, anh có thể lái xe. Em chỉ anh là được."

Tol vơ lấy chìa khóa xe của tôi trên bàn và đút luôn vào túi riêng của em ấy rồi quay đầu lại nhìn tôi bình tĩnh, nhướng mày một chút như thay lời nói hả?

"Anh đi bộ nổi không đó? Chúng ta có đi được hay không thế?"

Nhược điểm của việc có bạn trai là một chàng trai dũng cảm là đây. N"Tol dễ thương nhưng đôi khi cũng rất gì và này nọ. Tôi kéo mắt cá chân mình, bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tol có thể không muốn tôi lái xe vì điều này. Được rồi, anh sẽ đồng ý với em mọi thứ miễn là em vui lòng.

---------------------------------

Tol và tôi đi đón N"Mai tại nhà em ấy trong khu dân cư không xa nhà của Tol. Nhìn vào điều kiện ngôi nhà thì hẳn em ấy cũng là người có địa vị. Em ấy không cần hẹn hò với ai đó chỉ vì tiền. Tôi đã từng nghĩ tiêu cực về N" Mai , giờ thì mọi thứ đã bắt đầu thay đổi. Em ấy không còn là tình địch của tôi nữa. Em ấy chỉ là một cô gái đáng thương, không thể đẩy một người đàn ông điên rồ ra khỏi cuộc đời mình mà thôi.

Tôi chọn ngồi ở ghế sau và để Mai ngồi phía trước cùng Tol để em ấy cảm thấy thoải mái hơn. "Xin chào, anh Bác sĩ." Em ấy quay sang vái chào tôi. Tôi nghĩ em ấy nhìn tôi lạ như thể tôi là quái vật ấy. Điều này khiến tôi nhớ rằng tôi đã từng tuyên bố rằng mình sẽ tán tỉnh N"Mai trước mặt Tol, chuyện xảy ra trước khi tôi đi ngủ tại nhà của Tol. Mai có thể nghĩ rằng tôi là một tên lăng nhăng.

Mai quay qua hỏi Tol. "Chúng ta sẽ đi ăn ở đâu vậy?"

"Hỏi người đó đi." Tol nói và đổi hộp số để khởi động xe. N"Mai quay lại nhìn tôi.

"Buffet nướng ở trung tâm thương mại nghe được không? Ăn xong chúng ta sẽ đi xem phim." Tôi nói với một nụ cười thật lớn. Đây chính là kế hoạch của tôi. Tôi sẽ gom tất cả mọi người liên quan đến vụ tai nạn lại cùng nhau vào một nơi an toàn. Rồi chúng tôi sẽ ở đó đến khi thời gian nguy hiểm trôi qua. Bộ phim sẽ bắt đầu lúc 8 giờ tối và đến khi kết thúc thì cũng khoảng 10 giờ tối rồi. Mọi người sẽ được an toàn nếu ở cùng nhau.

"Ah." Mai có chút do dự. Em ấy là một cô gái xinh xắn với thân hình đẹp, có thể em ấy không thích buffet lắm.

"Đi thôi." Tol giúp tôi thuyết phục em ấy. "P"Tihn chủ chi hết mà."

Ớ, này. Chúng ta còn chưa bàn tới việc anh sẽ đãi hai người ăn đâu nhé. Nhưng vì là người lớn tuổi nhất và đã đi làm, tôi đành phải nghiền răng mà nói. "Ừ, anh chủ chi hết."

Tôi bí mật thấy một nụ cười từ khóe miệng của Tol. Em cố tình trêu tôi. Tôi vốn biết rằng Tol là một người xấu xa. Nhưng mặt xấu xa kia của em chỉ lộ tẩy sau em bắt đầu hẹn hò với tôi.

"Vì dịp gì thế anh?" Mai hỏi tôi với vẻ ngạc nhiên. Tôi chỉ để ý thấy gò má trái em vẫn còn bầm tím dù đã cố được che đi bằng kem nền.

" Thì nhân dịp.." Dịp gì mới được đây? "Thì gần đến sinh nhật anh rồi." Thật ra sinh nhật của tôi tính từ hôm nay thì còn hơn sáu tháng nữa cơ. Nhưng cứ coi là như vậy đi. Tôi thấy lông mày của Tol nhướn lên một chút như ám chỉ tôi có nghiêm túc hay không. "N"Mai không cần phải đắn đo đâu. Anh chỉ muốn xin lỗi về chuyện hôm đó và cũng do anh đã nói vài điều không hay."

"Không sao đâu anh. Mai đã từng gặp người kì cục hơn cơ. Anh Bác sĩ còn chưa so được đâu." Mai nói như thể em ấy đang cố tỏ ra vô tư.

"Có lẽ không ai lạ bằng bạn trai cũ của em đâu." Tol nói chen vào với một giọng nói nhẹ nhàng. Mai đột nhiên quay lại nhìn Tol.

"Chúng ta có thể ngừng nói về điều này được không? Em đã nói với anh rằng em đã báo cảnh sát rồi. Không có gì phải lo lắng nữa cả."

"Không có gì phải lo lắng ư? Nếu không đón em ra ngoài hôm nay, chắc chắn sẽ có điều không hay xảy ra tối nay." Tol tiếp tục nói. Tôi nghĩ Tol bị căng thẳng đến mức em bất cẩn nói về những thông tin mà N"Mai không hiểu được.

"Ý anh là sao?" Mai hỏi lại.

"Thì ý là em sẽ bị Heart tấn công và lại bị kéo đi đâu đó nữa."

"E hèm. Hai em à." Tôi lập tức can thiệp ngay vào giữa vì thấy dấu hiệu cho thấy hai em sẽ có một cuộc cãi vã dài. Tôi mở điện thoại ra và đưa màn hình cho hai em xem, trong khi một tay khác xoa bóp gáy của Tol để giảm bớt sự nóng nảy của em. "Cửa hàng này có khuyến mãi cá hồi và sashimi. Chúng ta hãy đến cửa hàng này nhé?" Mai và Tol không nói gì nữa. Tôi quay sang nói chuyện với Tol. "Bình tĩnh nào."

"Anh, hãy nói chuyện với bạn trai của mình và khiến anh ấy hiểu chuyện hơn đi." Mai khoanh tay. Tol và tôi cùng lúc quay lại nhìn Mai một cách nhanh chóng. Rồi tôi lập tức giữ mặt Tol nhìn lại con đường.

"Em biết rồi ư?!" Tôi khóc mất.

"Chị gái em là y tá ở phòng bệnh trẻ em. Chị ấy đã nói với em về tin đồn giữa Tol và một bác sĩ ở Khoa Cấp Cứu. Còn ai khác ngoài anh nữa đâu." Mai tức giận lườm Tol. "Em vẫn giận vì anh không nói gì với em nhé."

"Em cũng đâu có nói với anh về chuyện bạn trai cũ đâu." Tol không chịu thua, vẫn cãi lại.

-------------------------------------------------------------------

Cuối cùng thì cả ba chúng tôi cũng an toàn đến cửa hàng buffet nướng nằm trong trung tâm mua sắm. Trong khi đi bộ từ bãi đậu xe đến cửa hàng, Mai sẽ luôn chầm chậm bằng cách đi phía sau tôi và Tol, giả vờ đi bộ trong khi ngắm nghía đường đi. Nhưng tôi biết rằng em ấy đang bí mật quan sát tôi và Tol xem cách chúng tôi cư xử với nhau như thế nào . Điều quá nhất tôi đã làm với Tol chỉ là đưa tay lên chạm nhẹ vào lưng em ấy, dẫn em ấy đi dạo cùng tôi thôi.

Tôi đặt một ly nước ép trái cây lên bàn và đưa nó một cách lịch sự cho người phụ nữ duy nhất. Về phần Tol, tôi để em tự giúp mình. Tôi ngồi cạnh Tol đã bắt đầu nướng thịt trên vỉ. "N"Mai gọi một số loại rau đi nhé. Anh cũng có thể ăn rau."

"Không cần gọi cho em đâu." Tol dường như rất tập trung vào việc nướng thịt.

"Trẻ con mà không ăn rau, sẽ thiếu vitamin, bị **osteoporosis và sâu răng đó nha." Tôi di chuyển khuôn mặt của mình gần hơn để nói chuyện gần tai của Tol, theo sau là một cú huých đủ đau từ khuỷu tay của Tol vào mạn sườn của tôi.

(*osteoporosis = xốp / loãng xương do thay đổi nội tiết tố hoặc thiếu vitamin D hoặc thiếu canxi)

Mai nhìn chăm chăm vào tôi và Tol: "Em hỏi cái này được không? Sao hai người lại hẹn hò với nhau vậy ạ?"

Tôi quay lại nhìn Tol, người dường như không quan tâm đến câu hỏi của Mai. Em để anh trở thành người chịu trách nhiệm đưa ra câu trả lời phải không? "Anh và Tol ... biết nhau từ khi còn là trẻ con. Mới gần đây bọn anh có cơ hội gặp lại nhau. Lúc đầu, anh có nhớ ra nhưng Tol thì không. Ngay khi anh phát hiện ra em ấy là người con trai mà anh đã từng có tình cảm, anh đã cố gắng tán tỉnh em ấy." Tol có vẻ như có ý định nướng quá nhiều thịt trên vỉ . Tôi khẽ cười. "Bọn anh đã cùng nhau trải qua nhiều điều lắm, hết lần này đến lần khác như thể đó là minh chứng rằng bọn anh sinh ra là dành cho nhau vậy đó và rồi bọn anh không thể sống thiếu nhau được."

Tol ho sặc trong làn khói. Em quay lại nhìn tôi rồi nhanh chóng quay lại với vỉ nướng. "Tệ thật." Em khẽ lẩm bẩm.

"Anh biết rõ rằng điều đó thật khó khăn. Bởi Tol là con trai và anh cũng là con trai. Cả hai bọn anh không có bất kỳ kinh nghiệm nào trong việc hẹn hò với con trai trước đây cả." Tôi quay sang mỉm cười với N"Mai. "Nhưng anh tự tin rằng anh có thể cho đi thứ mà Tol chưa bao giờ nhận được từ bất kỳ ai trước đây. Đó chính là tình yêu đích thực. Tol có thể đã hẹn hò và chia tay nhiều lần đến mức N"Mai lo cho hình tượng của Tol. Nhưng bây giờ không có gì phải lo lắng nữa nhé. "

"Thành thật mà nói, giờ em thậm chí còn lo lắng hơn nữa." Mai cau mày. "Tol luôn hẹn hò với các cô gái. Nếu bây giờ bắt đầu hẹn hò với một người con trai thì đó là một vấn đề lớn đấy."

"Anh đã nói với P"Tihn rằng anh không quan tâm. Việc anh định làm là chuyện riêng của anh." Tol gắp thịt nấu chín và đặt vào đĩa của tôi. "Còn anh không phải lo cho em . Chăm sóc bản thân anh trước đi đã."

Tol là một người không thực sự quan tâm đến cảm xúc của người khác. Em từng nói với tôi rằng em sẽ chỉ quan tâm đến thứ gì mà em muốn được quan tâm như sự thật chẳng hạn. Giờ đây, em quan tâm đến trái tim mình nhiều hơn cảm giác của Mai. Tôi không ngạc nhiên khi mối quan hệ của em ấy với các cô gái không kéo dài được lâu. Tôi nhanh chóng ngắt lời. "N"Mai, xin lỗi, anh và Tol muốn vào nhà vệ sinh một lát."

"Hả?" Tol nói trong sự ngạc nhiên khi tôi nắm lấy tay em và kéo em khỏi chỗ ngồi. Sau khi tôi đưa em ra ngoài phía trước nhà hàng, Tol cất giọng và hỏi: "Có chuyện gì với anh vậy hả?"

Tôi không trả lời nhưng tôi dẫn Tol đến nhà vệ sinh cách đó không xa. Tôi định mang Tol đến nói chuyện ở một nơi nào đó yên tĩnh nơi mà không đông người. Nhưng sau khi chúng tôi vào nhà vệ sinh, có năm thanh niên đứng cạnh bồn rửa tay nên tôi đành đẩy lưng Tol để vào một buồng trống cùng nhau, sau đó tôi khóa cửa lại.

Tôi nhấc cả hai tay lên ôm lấy má Tol với một âm thanh lớn và làm Tol giật mình. Em nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi. "Tol, anh biết rằng Tol muốn Mai được an toàn. Nhưng chúng ta không thể đưa Mai trở về nhà trước được, đúng không? Hãy tạo bầu không khí một chút. Có thể anh có thể giúp đỡ lời lúc đầu nhưng nếu quá đáng, Mai có thể không chịu được sự mỉa mai của em đâu. "

Tol im lặng một lúc, trước khi em hạ thấp mắt như thể đã nhận ra những gì mình đã làm. "Em xin lỗi."

"Dù em là ai, anh không quan tâm. Ngay cả khi em như thế này, anh đều sẽ chấp nhận. Nhưng anh chỉ hỏi em điều này, em có thể quan tâm đến tâm trạng của N"Mai hôm nay một chút không? Chúng ta hãy vượt qua đêm nay trước đã. Chỉ còn vài tiếng thôi. Em có thể làm điều đó cho anh được không? " Tol gật đầu một chút. Tôi buông má Tol khi thấy em đã bình tĩnh lại. Mặc dù em khá nóng tính, nhưng ít nhất Tol là một đứa trẻ ngoan ngoãn và có thể hiểu nhanh. "Được rồi, giờ hãy quay lại thôi."

Tôi mở cửa và bước ra ngoài với Tol, chỉ để thấy những người cũng đang ở trong nhà vệ sinh nhìn chúng tôi với vẻ kỳ lạ. Tôi biết việc hai người đàn ông vào cùng một phòng là lạ nhưng Tol và tôi có làm gì hơn đâu. Tôi chỉ lặng lẽ kéo em ra ngoài trong lúc bình tĩnh lại. Tôi đưa Tol trở lại nhà hàng đồ nướng nơi có một đám đông bắt đầu xếp hàng. Tôi quay trở lại bàn của chúng tôi và phát hiện ra rằng chỗ ngồi của Mai trống trơn. Tôi nhìn quanh cửa hàng xem liệu có thấy Mai đi rót đồ uống hoặc múc một ít món tráng miệng hay không nhưng tôi không thấy em ấy đâu cả. Tol đứng sau tôi khẽ chửi thề và quay lại hỏi một nữ nhân viên trước cửa hàng. Tôi cũng theo Tol để nghe câu trả lời.

"Cô gái ấy vừa rời khỏi cửa hàng chỉ lúc trước rồi. Cô ấy chỉ nói rằng sau này sẽ có người khác quay lại ăn tiếp." Các nhân viên nữ trả lời chúng tôi với một giọng nói dễ chịu. Nhưng câu trả lời khiến tôi cảm thấy nổi da gà khắp người. Tol và tôi quay lại nhìn nhau. Tôi biết rằng Tol cũng cảm thấy giống như tôi.

"Gọi em ấy ngay bây giờ đi em! Gọi cho em ấy mau!" Tôi kêu lên. Chết tiệt, Ai"Tihn. Còn ba tiếng nữa và tôi để N"Mai biến mất.

Hết chương 30