Nhật Ký Đảo Chính Của Kẻ Đến Sau

Chương 7: Nước mắt

Sau khi Trình Doãn Triết mặc quần vào cho cả hai thì hắn nâng Ôn Dương đang mềm nhũn người dậy, cởi ra miếng vải đen che mắt anh, đột nhiên thấy ánh sáng khiến Ôn Dương chói mắt. Trình Doãn Triết chợt ngây người, đôi mắt bình thường vẫn điềm đạm xa cách nay vì tìиɧ ɖu͙© mà lộ vẻ mơ màng, trong chớp mắt một giọt lệ chảy ra từ hốc mắt xuôi xuống khuôn mặt, để lại vệt nước lờ mờ, mà hàng lông mi ướt nhẹp khẽ rung động, thoạt nhiên toát lên mấy phần mong manh dễ vỡ.

"Em khóc." Đôi mắt Trình Doãn Triết tối hơn, ôm Ôn Dương trầm giọng nói.

Ôn Dương mềm nhũn để mặc Trình Doãn Triết ôm mình, anh tựa lên vai hắn ổn định lại nhịp thở, không nói lời nào.

Trình Doãn Triết thấy Ôn Dương vẫn không hé răng, lại nhắc lần nữa: "Em khóc."

Ôn Dương nhắm mắt lại, môi mím chặt.

"Em khóc." Trình Doãn Triết cuốn lấy mái tóc ngắn dính mồ hôi ướt nhẹp dán bên tai Ôn Dương, còn nhắc thêm.

"Không phải." Ôn Dương mở mắt ra, suy nghĩ đã tỉnh táo lại. Anh chắc nịch phủ định chuyện này, cựa khỏi ôm ấp của gã đàn ông và lùi ra sau vài bước. Để hai chân bủn rủn dựa vào mặt tường phía sau cho mình đứng thẳng lên, hô hấp còn hơi dồn dập nói: "Mở còng tay cho tôi, tôi còn phải quay phim."

"Tôi sẽ cởi cho em, nhưng bây giờ tôi có một món quà tặng em." Khóe miệng Trình Doãn Triết gợi lên nụ cười tà ác mà Ôn Dương quen thuộc, anh nhíu mày, thấy hắn ta lấy từ trong túi ra hai cái vòng tròn nhỏ màu bạc, giống với kiểu dáng cái nhẫn đôi bằng bạc trên tay anh, song vẫn hơi khác một chút.

"Em xem này, tôi khắc tên hai ta lên trên đó~" Trình Doãn Triết đưa mặt có khắc chữ trên khuyên cho Ôn Dương xem, trong đôi mắt đang híp lại là ánh lửa rực sự chiếm hữu, ngọn lửa tối tăm đó như muốn thiêu đốt nuốt chửng lấy người thanh niên trước mặt.

Ôn Dương nhìn nụ cười khó hiểu trên mặt hắn ta, trong lòng anh có dự cảm xấu, giọng nói lạnh lùng hơi run rẩy hỏi: "Anh có ý gì?"

"Đừng sợ, em ngoan rồi tôi khác tháo ra cho em." Trình Doãn Triết mở chỗ chốt cái khuyên trong tay, hắn từ từ đến gần Ôn Dương, nhìn chăm chú vào đôi mắt lấp lánh kia, cúi người xuống dịu dàng hôn lên chúng, mà tay của hắn sờ lên l*иg ngực ửng đỏ của Ôn Dương...

"A!"

Nụ hôn của gã đàn ông khiến Ôn Dương nhắm mắt lại theo phản xạ, lông mi khẽ rung, nhưng sau đó ngực chợt đau nhói làm anh mở to hai mắt. Anh không tin nổi nhìn chằm chằm vào gương mặt dần dần nở rộ nụ cười của Trình Doãn Triết, cánh tay ở sau lưng căng lên, gân xanh nổi rõ.

"Em sẽ thích nó." Trình Doãn Triết cúi đầu lấy ra một cái khuyên vυ' khác có khắc tên của hắn, ngón tay gảy vài cái lên đầu nhũ hoa to cứng trước ngực Ôn Dương, nghe tiếng hít thở của anh trở nên dồn dập, hắn đột nhiên bấm cái khuyên lên.

Ngón giữa của hắn móc vào cặp khuyên đôi treo trên núʍ ѵú Ôn Dương, bàn tay ấm áp che phủ ngực anh, môi khẽ cắn yết hầu chuyển động lên xuống của Ôn Dương, tỉ tê mập mờ ám muội như với người thương yêu nhất: "Tôi nói rồi, em sẽ là người của tôi...Ha ha, rồi em sẽ bằng lòng..."

Ôn Dương mím môi, mệt mỏi quay mặt đi, rũ mắt.

Trình Doãn Triết thỏa mãn với thái độ từ từ thỏa hiệp của Ôn Dương. Hắn giúp Ôn Dương cài từng nút áo lại, để cho quân trang chỉnh tề nghiêm túc bọc lại thân thể quyến rũ mất hồn bên dưới, rồi mới lấy chìa khóa ra mở còng tay cho Ôn Dương. Sau đó hắn nắm lấy tay anh, bôi thuốc mỡ lên vết thương trên cổ tay do giãy giụa để lại.

Vừa đánh vừa xoa, có lẽ Trình Doãn Triết chính là như vậy.

.........

"Được rồi, xong!"

Cảnh phải quay hôm nay cơ bản đã hoàn thành hết, bởi vì cô nữ chính bình hoa kia liên tục kêu dừng nên Lâm Đức Sinh đành đẩy hết cảnh quay của Ôn Dương lên trước. Sau khi mấy cảnh một người hoàn thành, Lâm Đức Sinh xem lại một lần cảnh quay vừa nãy, gật đầu nói với Ôn Dương vừa ra khỏi trường quay: "Tiểu Ôn này, cảnh của cậu hôm nay đều khá ổn rồi, giờ về khách sạn nghỉ ngơi đi, bác thấy mặt mày cậu phờ phạc lắm đấy, đừng để bị ốm."

Ôn Dương thẳng lưng, mặc dù sắc mặt hơi tái nhưng đối mặt với Lâm Đức Sinh vẫn giữ sự khiêm tốn và lễ phép, điềm đạm đáp: "Vâng ạ, vậy cháu về trước nha bác."

"Đi đi đi đi!" Lâm Đức Sinh phất tay, tiếp tục quay những cảnh tiếp theo.

Ôn Dương mang dáng vẻ tươi cười nhã nhặn xa cách chào hỏi với nhân viên trong phim trường, rồi cùng trợ lý đi về khách sạn ở phụ cận.

"Anh Ôn à, anh thấy mệt không?" Trợ lý đi sau Ôn Dương, lo lắng hỏi.

"Không có gì đâu, em cũng về nghỉ ngơi đi!" Ôn Dương cười nhận lấy khóa thẻ phòng khách sạn và điện thoại di động trong tay trợ lý, lắc đầu. Cô bé trợ lý thấy Ôn Dương trừ mặt hơi tái ra thì không có gì khác thường nên cũng dằn xuống lo lắng trong lòng rồi trở về phòng của mình.

Khi nhìn thấy trợ lý đi khỏi, Ôn Dương thở khẽ một hơi. Còn chưa đi được vài bước, anh dựa thân thể mệt mỏi lên tường ngoài hành lang, dần dần xụi người xuống, một chân quỳ trên đất, đầu cúi thấp, tóc mái che khuất mặt, trán áp lên mặt tường lạnh lẽo, hơi khép mắt, gương mặt ửng hồng, thở dồn dập.

Hai tiếng đồng hồ quay chụp, dưới ánh đèn, ống kính, tầm mắt của nhân viên đoàn phim, Ôn Dương tự nhiên phát huy kỹ năng diễn xuất hóa thân thành một sĩ quan Tống Triều kiêu ngạo lạnh lùng nghiêm trang. Nhưng không ai biết được bên dưới bộ quân phục anh bị giày vò thế nào.

Qυầи ɭóŧ ướt nhẹp dính chặt vào bẹn đùi, khiến Ôn Dương thấy giận dữ và xấu hổ không chịu nổi. Mà thứ nhục nhã khó nhịn hơn cả chính là đầu v* sưng đỏ bị xỏ khuyên cứ cọ xát vào áo sơ mi, sự mẫn cảm từ nơi đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Ôn Dương phải căng chặt, thứ cảm giác tê dại kia khiến Ôn Dương không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt mà rên khẽ ra tiếng.

Anh cảm thấy như mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trơ trụi, bất cứ lúc nào cũng sẽ chợt rêи ɾỉ trước ống kính.

"Hóa ra em ở đây, không sợ bị người ta nhìn thấy à?"

Giọng nói của gã đàn ông kia truyền từ trên đỉnh đầu Ôn Dương. Trình Doãn Triết cúi đầu nhìn Ôn Dương, trong đôi mắt sâu thẳm là vẻ khó hiểu.

Khoảnh khắc Ôn Dương nghe thấy giọng nói kia, cả người anh run lên, rồi dựa vào mặt tường nỉ non yếu ớt: "Đau..."

"Ừm?" Trình Doãn Triết nhận thấy Ôn Dương khác thường nên ngồi xuống vén mái tóc anh sang một bên, đưa tay áp lên gò má nóng bừng của Ôn Dương, nhíu mày nhẹ giọng nói: "Ôn Dương, em sốt rồi."

"Ừ..." Ôn Dương lầm bầm, cựa quậy tránh ra hé mắt mê man nhìn Trình Doãn Triết rồi yếu ớt nói rằng: "Tôi...không sao..."

"Như này rồi mà em còn bảo không sao ấy à?" Trình Doãn Triết búng nhẹ trán Ôn Dương một cái, bất đắc dĩ bế bổng người dưới đất lên. Dù gì thì Ôn Dương cũng là một người đàn ông, tuy bế hơi nặng nhưng với Trình Doãn Triết thì cũng chả có gì khó khăn.

Lấy thẻ khách sạn trong tay Ôn Dương mở cửa phòng, Trình Doãn Triết đặt Ôn Dương đang sốt đến đầu óc mơ màng ngồi lên mép giường, sau đó tìm thuốc cảm từ trong hộp thuốc, đun nước sôi, lại thổi nguội đi một ít mới đưa tới trước mặt Ôn Dương, dịu dàng nói: "Giờ uống thuốc đi đã, rồi tắm rửa cho em."

"Không..." Ôn Dương đẩy tay Trình Doãn Triết ra, lắc lắc đầu, hoảng hốt lầu bầu.

Trình Doãn Triết rất thích dáng vẻ yếu đuối bây giờ của Ôn Dương. Hắn vén tóc mái Ôn Dương lên, đặt trán kề trán với anh, rồi nhìn chăm chú vào ánh mắt mơ màng của Ôn Dương, lời nói mang vẻ yêu chiều: "Dương Dương ngoan, uống thuốc nhé? Nào?"

"Không muốn đâu." Ôn Dương lắc lắc đầu, có lẽ là do Trình Doãn Triết áp đến quá gần, thân mình anh ngửa ra sau rồi nằm thẳng xuống giường, cánh tay giơ lên che mắt, giọng nói khàn khàn có chút giận dỗi: "Không...không ngoan đâu...Ừm không thèm ngoan..."

Trình Doãn Triết không ngờ là khi Ôn Dương bị sốt lại nũng nịu đến vậy, hắn cúi người kề sát mặt Ôn Dương, lấy cánh tay đang che mắt của anh ra, hôn lên mũi của Ôn Dương một cái, dịu dàng hù dọa: "Em mà không uống thuốc, tôi cứ hôn em tiếp."

"Ửm?" Ôn Dương mở to mắt, nhíu mày bực mình đẩy khuôn mặt gần sát của Trình Doãn Triết ra. Rồi quay đầu đi, nói vẻ ấm ức: "Đừng...Tôi uống được chưa..."

Trình Doãn Triết đưa thuốc và nước đến, nhìn Ôn Dương ngồi dậy phụng phịu uống thuốc. Hắn đưa tay xoa đầu Ôn Dương, cười nói: "Bé ngoan."

"Ứ phải...Bé ngoan gì chứ..." Trên mặt Ôn Dương vẫn nóng bừng đỏ ửng, anh rầu rĩ lẩm bẩm vài câu, rồi đưa tay giật giật góc áo Trình Doãn Triết.

Trình Doãn Triết ngồi xổm xuống, bàn tay đặt lên gương mặt hồng hồng của Ôn Dương, ngón tay cái xoa khóe mắt ửng đỏ, nhẹ giọng đầy cưng chiều hỏi: "Làm sao vậy?"

Ôn Dương lắc đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của Trình Doãn Triết vươn tay ôm chặt cổ hắn, rồi thân mật dụi dụi mặt mình vào cần cổ tráng kiện của hắn ta, giọng nói mềm mại làm nũng: "Ưʍ...Khó chịu...quá..."

Cánh tay ôm eo Ôn Dương từ từ siết chặt, Trình Doãn Triết vuốt tóc sau gáy Ôn Dương, dịu dàng dỗ dành: "Bây giờ tôi mang em đi tắm, rồi lát nữa ngủ một giấc sẽ không khó chịu nữa, được hay không? Hửm?"

"Ừm..." Ôn Dương dụi dụi đầu, ngả cả người lên người Trình Doãn Triết.

Trình Doãn Triết thấy Ôn Dương mơ mơ màng màng bám lấy mình không buông, đành phải bất đắc dĩ giữ nguyên tư thế này bế Ôn Dương lên. Hắn còn vỗ mông Ôn Dương một cái như trừng phạt mới đi vào phòng tắm.

"Dương Dương, để thế này không tiện cởϊ qυầи áo, thả ra đã nào, ngoan." Trình Doãn Triết xả nước nóng vào bồn tắm, rồi nhẹ giọng dỗ dành Ôn Dương như với đứa bé nghịch ngợm. Đến khi hắn vất vả cởi được đống quân phục trên người Ôn Dương xong lại bị Ôn Dương nhào lên bám dính.

"Ưʍ...buồn ngủ..." Ôn Dương hé mắt treo trên người Trình Doãn Triết không muốn buông tay. Anh bị sốt choáng đầu hoàn toàn không ý thức được mình đã bị lột trần trụi.

"Tắm rửa xong rồi chúng ta đi ngủ, nhé?" Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán sát lên người Trình Doãn Triết, mắt hắn quay cuồng gợn sóng u tối, trong quần đã phồng lên. Trình Doãn Triết dằn xuống du͙© vọиɠ muốn xâm chiếm Ôn Dương, cánh tay hắn ôm eo Ôn Dương, bế bổng thân mình trần trụi của anh ôm vào bồn tắm.

Nước nóng nháy mắt che khuất thân thể Ôn Dương nhưng vẫn nhìn rõ mồn một quang cảnh bên dưới.

Trình Doãn Triết nhìn nửa l*иg ngực của Ôn Dương lộ trên mặt nước, ánh mắt tối xuống. Nhưng lo lắng Ôn Dương đang bệnh, hắn dằn lại ham muốn đang bốc lên trong lòng, dời đường nhìn, rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lại giữa hai chân Ôn Dương.

"Dương Dương, tách hai chân ra nào." Trình Doãn Triết cầm khăn lau bên dưới cho Ôn Dương, giọng nói khàn khàn như đang đè nén gì đó.

Ôn Dương không có xấu hổ và giận dữ giống ngày hôm đó mà khi nghe thấy lời của hắn thì lí trí như bao giữa một màn sương mù dày đặc, ngoan ngoãn tách chân ra, mở rộng cơ thể mình ngay trước mặt Trình Doãn Triết.

Ôn Dương ngoan ngoãn như vậy khiến Trình Doãn Triết thấy như bị hành hạ, hô hấp hắn trở nên dồn dập, chuẩn bị nhanh chóng lau sạch chất lỏng trắng đυ.c đọng lại giữa hai chân Ôn Dương.

"Ưm hư...Ha a..." Tay Ôn Dương chống xuống đáy bồn tắm, đầu cúi thấp, mơ màng nhìn người đàn ông kia đang lau rửa giữa hai chân mình. Gương mặt anh hiện lên màu đỏ ửng, thoải mái vô thức rêи ɾỉ.

Vật dưới tay dần dần cứng lên khiến Trình Doãn Triết kinh ngạc, bên tai là tiếng rêи ɾỉ thoải mái kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ hắn vốn đã đè nén trong lòng, nó không ngừng dồn lại thành những làn sóng mãnh liệt đổ ập vào hắn.

Ôn Dương thấy hắn dừng hành động lại nên thắc mắc ngẩng đầu nhìn lên. Đột nhiên anh vươn tay ôm lấy cổ Trình Doãn Triết, treo cả người lên, môi hôn cằm của Trình Doãn Triết, rồi tràn ra tiếng rêи ɾỉ nhuốm màu gợϊ ɖụ©: "Ưʍ...Sờ...Sờ tiếp đi...Ư a...Thoải mái mà..."

Cặp mắt của Trình Doãn Triết tối sầm xuống, hắn vuốt gò má đỏ bừng của Ôn Dương, giọng khàn khàn nói rằng: "Em biết mình đang nói gì không?"

"Hứ..."

Trả lời Trình Doãn Triết, Ôn Dương kéo tay hắn đặt lên thứ nhổng lên dưới háng.

Hô hấp Trình Doãn Triết đông cứng lại rồi nắm chặt vai Ôn Dương đè lên cạnh bồn tắm. Sau đó hắn bước vào bồn, đè cả người lên Ôn Dương, hôn khóe mắt ửng đỏ của anh, cười khẽ nói: "Đây là em yêu cầu đấy nhé, đến khi hết sốt cũng đừng trách tôi..."

"Ưm hư...Nhanh lên...Cho tôi ha..." Ôn Dương ôm lấy người đàn ông đang vùi đầu vào ngực mình gặm cắn, ngón tay túm chặt lấy tóc của hắn, nhắm mắt sung sướиɠ mà rêи ɾỉ.

"Đúng là hư quá đấy~" Trình Doãn Triết bị đau, trừng phạt cắn lên núʍ ѵú đỏ thẫm đeo khuyên của Ôn Dương, rồi nắm hai chân Ôn Dương tách ra đặt lên cạnh bồn tắm, cúi đầu hôn bắp đùi lộ trên mặt nước.

"Đừng...Đừng mà..."