"Đừng...Đừng mà..."
Khóe miệng Ôn Dương chảy ra nước bọt, cả những tiếng rêи ɾỉ phóng đãng. Bởi vì Trình Doãn Triết chỉ quan tâm bắp đùi của anh, chỗ mẫn cảm không được đυ.ng vào khiến anh ngứa ngáy đưa tay xoa nắn đầu v* râm ran trước ngực, tay còn lại mò xuống dưới cầm lấy dương v*t đang tràn ra chất lỏng, không người yêu thương mà ve vuốt, sau đó ưỡn cổ rêи ɾỉ.
"Ha...A a a...Tôi muốn...hức..."
Trình Doãn Triết đánh dấu một loạt ký hiệu trên đùi xong, ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Dương đỏ bửng mặt đang tự mơn trớn thân thể mình, chìm đắm trong du͙© vọиɠ. Hắn liếʍ môi, níu lấy cái tay đang xoa dưới háng mình của Ôn Dương, rồi kề sát bên tai anh buông lời cám dỗ: "Muốn à? Em muốn cái gì?"
Cổ tay bị nắm nên không thể đυ.ng vào nơi đó khiến Ôn Dương khó chịu lắc đầu khẽ thở gấp: "Muốn...Ha...Không...ưm biết..."
"Hửm? Là muốn tôi mυ'ŧ đầu v* của em à?" Trình Doãn Triết cúi đầu liếʍ quầng vυ' hồng phớt trước ngực Ôn Dương, thấy Ôn Dương khẽ ngâm một tiếng, ngón tay hắn gảy vài cái lên khuyên vυ', đôi môi gợi lên tỏ vẻ ghét bỏ nói rằng: "Tiếc là nhỏ như vậy, mυ'ŧ không ra sữa ha!"
"Hức..." Trình Doãn Triết thấy thú vị khi trông cặp mắt Ôn Dương đỏ lên, cố ưỡn ngực đẩy núʍ ѵú vào miệng hắn, nức nở chực khóc nói: "Có mà...Hức ư...Có...có sữa mà...Mυ'ŧ...a ư...Mυ'ŧ đi mà hu hu..."
Trình Doãn Triết thong thả xoa nắn bộ ngực Ôn Dương, giọng nói mềm nhẹ đầu độc: "Vậy để tôi mυ'ŧ thử xem, không có thì tôi sẽ mυ'ŧ vυ' Dương Dương đến bự lên thì thôi, mυ'ŧ đến khi chảy sữa, được không?"
"Ừm..." Ôn Dương rũ mắt, gương mặt ửng hồng ôm chặt đầu hắn ấn vào ngực mình, ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó bị hành động tiếp theo của Trình Doãn Triết kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục rên lên vì sướиɠ.
Miệng Trình Doãn Triết bú ɭϊếʍ đầu v* đỏ hồng của Ôn Dương, bàn tay lần theo bụng sờ vào dương v*t sưng lên bên dưới, ngón tay ác liệt moi móc lỗ nhỏ bên trên, xem dáng vẻ Ôn Dương rên xiết lên vì vừa đau vừa sướиɠ. Hắn chọc chọc quái vật to lớn dữ tợn trong quần vào dưới háng Ôn Dương. "Dương Dương, em muốn con *** bự này không? Hửm?"
"Ưm ư!"
Ôn Dương ngửa đầu rêи ɾỉ một tiếng, dương v*t dưới háng bị phía sau ấm áp của người kia nuốt chửng, nhấp nhô lên xuống. Hai quả cầu to nặng của Trình Doãn Triết va bộp bộp lên gốc dương v*t của Ôn Dương, kɧoáı ©ảʍ tê dại mãnh liệt ập thẳng vào, anh chỉ còn biết kêu to rêи ɾỉ.
"Ư ơ...em còn muốn nữa...Ha a...nữa cơ...ưm~"
"Ha, Dương Dương xem, tôi đang dùng *** bự làm em, chọc lỗ nhỏ của em, Dương Dương sướиɠ...sướиɠ không?" Trình Doãn Triết nương sức nước nổi lên mà nhấp mông liên tục phun ra nuốt vào vật trong cơ thể, vừa thở hổn hển vừa trầm giọng nói với Ôn Dương.
"Ừm~" Ôn Dương mò tay xuống bên dưới tự vuốt ve gốc dương v*t và tinh hoàn mình, đồng thời hé miệng phóng đãng kêu rên: "Sướиɠ...Sướиɠ lắm ư ơ...Làm em đi a a a-- "
Chất lỏng trắng đυ.c sắc dục nổi lơ lửng trong nước. Trình Doãn Triết nhấc mông lên rồi lại ngồi mạnh xuống, nhiều lần nhấp mông liên tục, bàn tay ấm áp nắn bóp ngực Ôn Dương, cười khẽ. "Dương Dương thích con *** bự đang cᏂị©Ꮒ lỗ nhỏ của em không? Xem kìa, em ướt đẫm cả rồi, lỗ da^ʍ nhỏ chảy bao nhiêu là nước da^ʍ kìa..."
Lời nói nhục nhã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ôn Dương cuộn ngón chân, kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể càng thêm mãnh liệt. Thân thể anh mềm nhũn, trong lúc gã đàn ông kia đang va chậm nuốt lấy dương v*t mình thì rêи ɾỉ không ngừng: "A a a...Thích...ư ơ thích...lắm...Thích con *** bự đang *** Dương Dương ha...Nhanh...Nhanh lên...CᏂị©Ꮒ chết Dương Dương đi ư ha...A a..."
"Dương Dương giỏi quá, lỗ da^ʍ của em kẹp chủ nhân rất chặt..." Đáy mắt Trình Doãn Triết tràn đầy bóng tối tàn bạo, hắn mạnh tay chơi đùa đầu v* Ôn Dương, rồi tiếp tục xấu xa chỉ dẫn bên tai anh.
Đau đớn nơi đầu v* không là gì so với kɧoáı ©ảʍ cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể. Quả nhiên như dự đoán của Trình Doãn Triết, đôi mắt Ôn Dương mất tiêu cự, vì đang đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© nên vô thức rêи ɾỉ theo hắn: "Chủ...chủ nhân...Ha...mạnh nữa lên...Ưm ư ơ...Lỗ da^ʍ nhỏ của Dương Dương ngứa quá...Muốn...muốn con *** bự của chủ nhân...Cắm vào ưʍ...A a - - "
Dưới sự chuyển động liên tục của Trình Doãn Triết, không bao lâu Ôn Dương đã đạt cao trào, tất cả đều bắn hết vào trong người hắn. Sau đó Trình Doãn Triết lại kéo Ôn Dương làm thêm mấy lần, đến khi cuối cùng mình cũng bắn ra hắn mới tha cho Ôn Dương. Trình Doãn Triết xả thêm một lần nước nữa, tắm rửa sạch sẽ cho Ôn Dương rồi đặt anh lên giường, miễn cho sau khi bị giày vò lại ốm thêm.
Ôn Dương xụi lơ nằm trong lòng Trình Doãn Triết, vẫn còn mơ màng trong tìиɧ ɖu͙© mà ôm cổ Trình Doãn Triết khe khẽ rêи ɾỉ. Đôi mắt anh ửng đỏ, ấm ức lầm bầm: "Đau...đau quá...Bên...bên dưới ý..."
"Để tôi thổi một cái là hết đau." Trình Doãn Triết tách chân Ôn Dương ra, cúi đầu liếʍ lên lỗ nhỏ dương v*t đã mềm nhũn, đầu lưỡi đánh vòng trong lỗ nhỏ.
Bởi vì động tác của Trình Doãn Triết nên Ôn Dương cúi đầu nắm tóc Trình Doãn Triết kéo ra. "Không...không muốn đâu...Đau...ưm!"
Trình Doãn Triết mặc kệ Ôn Dương túm tóc mình, cuối cùng hắn hôn một cái lên chỗ đó rồi đè Ôn Dương nằm xuống giường, vừa cẩn thận đắp chăn vừa sờ cái trán nóng bửng của Ôn Dương, bất đắc dĩ thở dài. Sau đó đứng dậy chuẩn bị vào phòng tắm lấy điện thoại thì góc áo bị người nằm trên giường kéo lại.
"Sao thế?" Trình Doãn Triết cúi người xuống sờ khuôn mặt hồng hồng của Ôn Dương, dịu dàng hỏi.
Ôn Dương nhân lúc hắn cúi xuống vươn cánh tay ôm cổ hắn quấn lên, buồn ngủ lẩm bẩm: "Ôm một cái...muốn ngủ..."
"Tôi muốn để em mọi khi trông thấy dáng vẻ dính người nhằng nhẵng của em bây giờ ghê!" Trình Doãn Triết véo nhẹ má Ôn Dương một cái, đành phải bỏ ý định đi lấy điện thoại, vén chắn lên, ôm eo Ôn Dương nằm lên giường.
"Ưʍ...Thơm thơm..." Ôn Dương hé mắt, ngửa đầu nhìn người đàn ông, môi chu lên.
Trình Doãn Triết dùng ngón tay khảy khảy trêu đùa đôi môi chu lên của Ôn Dương, sau khi thấy Ôn Dương không vui lầm lầm mới buồn cười cúi về trước hôn một cái, thương yêu nói: "Ngoan, ngủ đi nào!"
"Ừm..."
Ôn Dương cọ cọ lên cằm Trình Doãn Triết rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trình Doãn Triết vuốt đống tóc bù xù sau gáy Ôn Dương, khóe miệng từ từ cong lên, thấp giọng cười khẽ.
Hắn rất mong chờ biểu cảm ngày mai của Ôn Dương, ha ha...
......
"Ưʍ..."
Ôn Dương còn chưa mở mắt, ý thức đắm chìm trong giấc mộng đã dần dần tỉnh lại. Ngay sau đó, trên người truyền tới cảm giác ấm áp, và ký ức tối hôm qua khiến anh nhíu chặt mày, mặt mũi sa sầm đáng sợ.
Anh mở mắt ra, đúng lúc đối diện với đôi mắt mang ý cười tà ác trên mặt gã đàn ông kia, hắn cười dịu dàng nói với anh: "Em thấy đỡ mệt hơn chưa?"
Ôn Dương quyết định làm lơ, anh lạnh lùng im lặng buông cái tay đang ôm cổ Trình Doãn Triết ra rồi ngồi dậy vén chăn lên. Sau đó cầm một cái áo sơ mi treo bên cạnh mặc vào, cúi đầu bình tĩnh cài cúc áo.
Trình Doãn Triết chống đầu, lười biếng nằm trên giường suồng sã thị da^ʍ bóng lưng của Ôn Dương, hắn bật cười: "Ha ha, em dùng xong rồi ném đấy à!"
Ôn Dương nhíu mày, tiếp tục động tác trên tay không quay đầu lại.
Nhưng không biết gã đàn ông kia đã đi tới phía sau anh từ lúc nào, anh bị hắn kéo vào trong lòng, đầu đối phương dựa lên vai anh, hít sâu một hơi, thanh âm trầm thấp đã thấm một chút tìиɧ ɖu͙©: "Trên người em có mùi hương của tôi..."
"Cút!"
Ôn Dương xoay người đẩy mạnh hắn ra, trong ánh mắt bao phủ một lớp băng đá lạnh lẽo.
"Thôi nào, tôi không làm gì cả...Chỉ muốn cho em nghe một thứ hay ho thôi~" Trình Doãn Triết nhún ai ra vẻ mình vô hại. Nhưng sau đó hắn cầm điện thoại từ trong phòng tắm ra, nhấn một nút trên màn hình, trong nháy mắt tiếng rêи ɾỉ đứt quãng vừa xa lạ mà lại quen thuộc truyền ra từ điện thoại.
"Ưm a...Dương Dương thích...thích chủ nhân lắm...Ha a..."
"Chủ...chủ nhân ừm...cᏂị©Ꮒ Dương...Dương Dương sướиɠ lắm ưm ơ...Muốn...muốn nữa cơ..."
"Xin chủ nhân...Ưm a..."
.....
Con ngươi Ôn Dương co rút nhanh, nhất thời mặt cắt không còn giọt máu, thanh âm này như câu thần chú tà ác kinh khủng cứ mãi quanh quẩn vang bên tai anh. Toàn thân anh cứng đờ, môi khẽ run, xấu hổ giận dữ nói không ra lời: "Anh!"
Ngón tay Trình Doãn Triết chạm lên vùng hõm xương quai xanh gợi cảm của Ôn Dương rồi từ từ lướt qua l*иg ngực phập phồng kịch liệt, môi kề sát bên sườn mặt Ôn Dương nói nhỏ: "Em còn nhớ không? Tối qua em dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ dưới thân tôi, xin tôi bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cái lỗ nhỏ dâʍ ɖu͙© của em..."
Ôn Dương mím chặt môi, giọng nói lạnh băng: "Im miệng!"
"Em còn kêu rên xin tôi mυ'ŧ núʍ ѵú của em, khiến nó to lên chảy ra sữa..." Khóe miệng Trình Doãn Triết nhếch lên nụ cười đểu, ngón tay trên l*иg ngực tiếp tục lướt qua rốn mò xuống dưới.
"Tôi bảo anh im đi!"
Ôn Dương đỏ mắt, cắn răng gầm nhẹ, tức giận vung nắm đấm về phía Trình Doãn Triết. Khuôn mặt điềm đạm nháy mắt trở nên vặn vẹo.
Không thể tha thứ!
Nhưng lần này Trình Doãn Triết cũng không đứng đó mặc cho nắm đấm của Ôn Dương đánh tới nữa. Hắn nghiêng người tránh né, rồi vươn tay nắm lấy cổ tay của Ôn Dương kéo mạnh về trước.
Ôn Dương không kịp đề phòng ngã xuống giường. Anh đang định bò dậy thì chợt cứng đờ người. Gã đàn ông kia đè lên anh từ phía sau. Anh sợ hãi mặt biến sắc, gắng sức vùng vẫy muốn chạy thoát khỏi khống chế của hắn ta.
Song ở trước mặt Trình Doãn Triết, anh luôn luôn nhỏ yếu.
Trình Doãn Triết nắm hai cổ tay Ôn Dương giơ lên đầu rồi lấy một cái cà vạt hắn để đầu giường trói chặt hai tay Ôn Dương vào nhau.
"Thả ra!"
Ngón tay Ôn Dương cố gắng giằng ra, anh tức giận lạnh giọng quát to, cựa người ra khỏi khống chế của Trình Doãn Triết rồi ngồi quỳ xuống.
"Ha!"
Trình Doãn Triết cười giễu cợt một tiếng. Hắn đè vai Ôn Dương đẩy nằm lên giường rồi cúi người xuống cắn vào gáy Ôn Dương, hai tay luồn về trước ngực, xuyên qua cặp khuyên nhẫn, đầu ngón tay day nghiến lên núʍ ѵú se cứng căng lên. Hắn cười dữ tợn đe dọa: "Bé yêu, tôi sẽ làm em phải cầu xin tôi..."
"Ưm!"
Gò má Ôn Dương áp lên ga trải giường, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo hiện lên vẻ tái nhợt, đôi lông mày kiếm nhăn lại.
Trình Doãn Triết vén áo sơ mi lên, thô bạo để lại một vết cắn mới tinh trên tấm lưng của Ôn Dương, ngón tay cong lên đùa bỡn núʍ ѵú, vừa khẽ kéo cái khuyên vừa dùng móng tay tàn nhẫn móc gảy se nắn núʍ ѵú cương cứng.
"A -- "
Ôn Dương đau đớn kêu lên, trán thấm mồ hôi, l*иg ngực phập phùng kịch liệt. Anh cắn môi, hai tay nắm ga trải giường, ngón tay trắng bệch vặn xoắn với lớp vải dưới thân. Thân thể anh không khỏi cong lên căng chặt lại, ngón chân cuộn tròn, hai chân vùng vằng giãy giụa hết sức.
Trình Doãn Triết hạ quyết tâm muốn giày vò Ôn Dương. Hắn để lại những vết cắn sâu rớm máu trên sống lưng Ôn Dương, buông bàn tay đang hành hạ núʍ ѵú anh ra. Khi Ôn Dương còn chưa kịp thở phảo một hơi, chợt hắn lột quần anh xuống, bàn tay phủ lên cặp mông, rồi như đang dạy dỗ trẻ con, hắn chợt giơ tay lên vỗ xuống, một thanh âm vang lên, cánh mông trắng nõn nháy mắt đỏ ửng.
"A!"
Trước giờ chưa bao giờ bị đánh như vậy, Ôn Dương trừng to mắt, toàn thân không điều khiển nổi mà run bần bật, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận nhục nhã. Nhưng sau đó những cái đánh liên tục rơi xuống khiến Ôn Dương đau đớn kêu ra tiếng, mồ hôi chảy thấm ướt tóc anh. Anh liên tục lắc đầu, không muốn thừa nhận rằng cơ thể mình lại phản ứng dưới tình huống này.
"Như vậy mà em vẫn thấy sướиɠ à?" Ngón tay Trình Doãn Triết gảy mấy cái lên dương v*t đỏ hồng cương cứng của Ôn Dương, xấu xa cười khẽ một tiếng. Hắn gặm lên cánh mông bị đánh đỏ bừng để lại một loạt vết cắn gợϊ ɖụ©, theo tiếng hô hấp ngày càng dồn dập của Ôn Dương, hắn tách hai cánh mông ra, vươn đầu lưỡi liếʍ dọc xuống rãnh mông.
"Đừng -- "
Cảm nhận được hành động của gã đàn ông, Ôn Dương tuyệt vọng kêu lên. Lúc này đôi mắt anh đỏ hoe, giọng nói mang vẻ nức nở khó mà che giấu, tiếng thở yếu ớt khóc nấc lên.
Trình Doãn Triết cũng không vì tiếng thút thít khóc lóc của Ôn Dương mà dừng lại, ngón tay hắn càng tách hai cánh mông ra, chiếc lưỡi ướt đẫm liếʍ láp cái c̠úc̠ Ꮒσα hồng nhạt đóng chặt rồi nhẹ nhàng quét qua nếp uốn trên cái miệng nhỏ vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà thít chặt lại. Tiếp theo đầu lưỡi hắn hơi hơi đâm vào nhưng bị cái miệng nhỏ cấm cửa không cho vào, giống như một mắt rốn khép kín, chỉ được liếʍ láp xung quanh ngoài lỗ nhỏ.
"Hức...Ưm a...Đừng...đừng làm vậy hu hu...Dương Dương sai rồi mà...Xin...xin chủ nhân hu hu..."
Cảm giác kỳ dị và sợ hãi khi cửa sau bị liếʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ dương v*t nóng bỏng sưng tấy bắn ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, sau đó thì ào ào tuôn ra dòng chất lỏng màu vàng. Nhục nhã, sợ hãi, đau đớn khiến Ôn Dương thút thít kêu lên lời hôm qua Trình Doãn Triết dạy cho anh, khuôn mặt tràn đầy nước mắt đáng thương, đâu còn vẻ u ám lạnh băng khi trước.
Ôn Dương khóc lóc van nài làm Trình Doãn Triết dừng lại. Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn mềm lòng ôm lấy Ôn Dương, cởi cà vạt trói tay ra rồi kéo anh vào lòng, hôn lên khóe mắt ngấn nước của Ôn Dương, vỗ nhẹ lưng người vẫn đang thút thít trong lòng mình. Hắn còn hơi đe dọa: "Lần sau còn dám không nghe lời không?"
Ánh mắt lạnh nhạt của Ôn Dương chợt lóe qua vẻ đấu tranh, dưới cái nhìn chăm chú ác ý của Trình Doãn Triết mà gượng gạo ôm chặt hắn, khuôn mặt vùi vào bờ vai dày rộng của đối phương, ngoan ngoãn khẽ đáp: "Ừm, không dám nữa..."
"Ngoan, biết sớm như vậy có tốt hơn không?" Trình Doãn Triết trừng phạt vỗ nhẹ vài cái lên cái mông hồng hồng của Ôn Dương, khóe miệng không còn cười cay nghiệt như trước nữa, dịu dàng hỏi: "Đau không?"
Ôn Dương khó chịu vặn vẹo mông dịch khỏi tay Trình Doãn Triết, khuôn mặt đã bình tĩnh lại vì xấu hỗ giận dữ mà ửng lên màu đo đỏ, ở nơi mà gã đàn ông kia không thấy ngón tay anh siết chặt lại. "Có..."
"Lát nữa để tôi bôi thuốc cho em, mà bây giờ..." Trình Doãn Triết đặt lên trán Ôn Dương một nụ hôn nhẹ, nói rồi hắn bế bổng anh lên, ý bảo Ôn Dương nhìn về phía tấm trải giường thấm chất lỏng màu vàng, trêu ghẹo cười: "Nhìn kìa, em tè dầm luôn đấy!"
Ôn Dương thoáng liếc qua nơi đó một cái, theo bản năng kẹp chặt chân lại, xấu hổ buồn bực quay mặt đi, giọng nói lạnh nhạt: "Đâu có đâu..."
Sau khi thoa thuốc xong, Trình Doãn Triết nhìn Ôn Dương đang mặc quần áo phía đối diện, nhướng mày hỏi: "Tình trạng bây giờ của em không cần xin nghỉ à?"
Cài xong hết cúc áo sơ mi, Ôn Dương cầm lấy cái áo khoác âu phục trên ghế dựa khoác lên người, chỉnh trang lại nếp nhăn bên trên, rũ mắt lạnh lùng nói: "Tôi không muốn vì tôi mà làm chậm tiến độ của đoàn, mà cũng chỉ là chút vết thương nhỏ thôi." . TruyenHD
Trình Doãn Triết đi lên trước cúi đầu, từ phía sau hôn lên vành tai Ôn Dương, dặn dò: "Nếu thấy mệt thì không cần phải cố chịu đâu."