Ba năm sau.
Tô Vũ Khởi kéo theo hành lý ra khỏi sân bay Hàm Dương, qua lớp kính râm, cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang trên bầu trời.
Cô từng nghĩ bản thân sẽ mãi mãi không bao giờ đặt chân lên bất kỳ nơi nào liên quan đến mảnh đất này nữa, nhưng trùng hợp bởi vì công tác nên không thể không xách hành trang quay về.
Ba năm, nếu tính thời gian là hơn một ngàn cả ngày lẫn đêm, thử hỏi có bao nhiêu điều đã đổi thay rồi?
Điện thoại trong túi chợt vang lên, không ngừng lặp đi lặp lại ca khúc Loveless. Đây là nhạc chuông Tân Lạc Ngữ bí mật thay mới cho cô nhân lúc cô không để ý, giai điệu nghe có vẻ vui tươi và khá êm tai.
"Gì đó?"
"Hế lô, thời tiết bên kia thế nào? Có nóng và khó chịu quá không? Nếu không thoải mái thì về nhanh nhé, đừng để đến lúc cháy da nổi bong bóng nước ông khách thần tài sắp đến công ty chị sợ quá bỏ chạy luôn đó."
"Tân Lạc Ngữ, ngày nào em không nguyền rủa chị thì em không vui đúng không?" Tô Vũ Khởi nghiến răng nghiến lợi nói: "Mới vừa xuống máy bay thôi, còn chưa kịp cảm nhận cái gì gọi là khí hậu không quen cả. Tâm trạng bà đây đang vui sướиɠ, em đừng có ở nhà hô mưa gọi gió! Bây giờ chị không có đó, em lo mà cực kỳ ngoan ngoãn đàng hoàng biết chưa, ra ngoài chơi bời lêu lỏng đều được nhưng dám đem phụ nữ về nhà thì biết tay chị."
"Xì, chị tự xem lại đi, em bình thường có nói chuyện với con gái nhà ai đâu, cả ngày ở nhà làm gái nhà lành hầu hạ chị, giờ chị còn hung dữ với em gái như thế đó. Tính tình xấu như vậy đúng là không có lương tâm, huhu, em sẽ kiện chị ngược đãi trẻ em cho coi."
Tô Vũ Khởi đáp: "Có giỏi thì kiện đi, kiện ai ai kiện? Mấy cái tư tưởng chị giáo dục còn chưa đủ sâu sắc hay sao, rõ ràng sắp đến đích rồi còn làm chạy mất ba cô, bây giờ tìm được người yêu lý tưởng sống chung là quan trọng nhất, có hiểu không."
"Ngày nào em cũng ở nhà hầu hạ chị, làm gì có thời gian tìm em dâu cool ngầu cho chị? Không phải tại em cao giá đâu, mà người ta thấy trong nhà em có một toà phật sống nên mặc cảm bỏ chạy. Chị tưởng em muốn bị bỏ lại chắc?"
"Xạo không à, dâu già còn chẳng thấy một ai, ở đó mà em dâu cool ngầu. Mà nè, đừng tưởng chị không biết có người thích em, ở công ty em chị thấy có người nhìn trộm em không dưới năm lần, sao em không cho người ta cơ hội?"
"Thôi dẹp đi, chị còn dám nói em hả, đừng có nói em chạy qua mất hai ba cô gì đó, chị lúc nào chả chạy nước rút vượt qua em mấy bậc, còn lâu em mới sợ!"
"Tân Lạc Ngữ, em vừa nói gì nói lại lần nữa thử xem?"
"Dạ dạ không dám không dám. Thôi đừng nói mấy chuyện này nữa, em nói không lại chị, lần nào cũng là lỗi của em hết. Hừ, lẽ ra hồi xưa không nên chìu chị muốn gì được đó, thôi cúp máy đây. Chút nữa sếp đến thấy em tám điện thoại sẽ bị trừ lương, bye bye nhé, nói chuyện sau."
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh tút tút, con nhóc này lần nào cũng vội vàng đến rồi vội vàng đi. Khóe môi Tô Vũ Khởi không kìm được ý cười, rõ ràng chỉ là một con nhóc thôi, sao lúc nào cũng cảm giác em ấy đóng vai bà chị già ấy nhỉ.
Từ Hàm Dương đến Tây An bởi vì thêm phần ách tắc giao thông nên mất khoảng hai tiếng thời gian, đến khi đến được khách sạn công ty đặt cho cô thì đã là một giờ ba phút trưa.
Sau khi nhận phòng khách sạn, xếp đặt hành lý gọn gàng rồi chỉnh trang lại, Tô Vũ Khởi quyết định ra ngoài kiếm chút gì ăn, an ủi cái bụng đói meo sau chuyến hành trình dài.
Mỗi một nơi đi vào mắt cô đều vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Thay đổi rõ nhất chính là bề ngoài, có thể phân biệt chỉ là hình bóng. Đây là khu trung tâm náo nhiệt nhất của thành phố Tây An, kẻ đến người đi, ai ai cũng nhìn như vô cùng bận rộn, giống như chưa từng bởi vì ai rời khỏi mà bồi hồi xúc động.
Cô không dự định ở lại nhà hàng của khách sạn ăn cơm mà trực tiếp đi ra ngoài, xuyên qua mấy con đường đã mở rộng mặt bằng so với trước kia, lại đi tiếp qua mấy đường tàu điện ngầm rẽ tới rẽ lui, men theo trí nhớ đi đến một trong những nơi có kiến trúc đẹp nhất Tây An – Tháp Chuông.
Tại đây, con phố Hồi vẫn chẳng khác gì như xưa, hầu như không biến đổi gì nhiều làm cho Tô Vũ Khởi vừa mừng vui vừa có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Cô không biết điều mình quan tâm là cảm giác trở lại chốn xưa hay là những kỷ niệm từng có ở chốn này.
Cuộc đời của cô đã trải qua rất nhiều cái ba năm, mỗi điều trong đó, có những điều cô sẽ nhớ mãi, cũng có những điều cô sẽ lãng quên. Đối với việc có buông bỏ được hay chưa, cô đã không còn cố chấp như lúc ban đầu, chỉ nhẹ nhàng lưu giữ trong lòng, nếu không nghĩ thì sẽ không đau.
Ba năm qua cô không nghe bất kỳ tin tức gì về người ấy, số điện thoại vẫn còn lưu giữ trong danh bạ không xóa, điều thay đổi chỉ là cái tên người.
Không có tên đầy đủ, chỉ có danh hiệu.
Yên.
Cô không biết mình lưu lại dãy số này sẽ có ý nghĩa gì, dù không gọi cũng không xóa đi, hoặc không biết chừng dãy số này đã sớm không còn người sử dụng bên kia rồi chăng? Có lẽ cô chỉ muốn lưu lại một hoài niệm, một điều gì đó để gửi gắm ký ức của mình. Nhờ có nó để cô biết rằng, người kia vẫn chưa từng rời cô quá xa.
Chẳng hiểu quỷ xui đất khiến thế nào, Tô Vũ Khởi bỗng nhiên có xúc động muốn bấm gọi thử số điện thoại này. Đây là ý nghĩ chưa từng xuất hiện trong ba năm qua của cô. Cô rất muốn biết, liệu đầu dây bên kia có phải vẫn là âm thanh quen thuộc ấy không.
Ngón tay lướt trên bàn phím nửa ngày, cuối cùng nhấn nút gọi. Trái tim trong l*иg ngực nhảy múa điên cuồng, mắt cô không chớp nhìn trên màn hình báo cáo tín hiệu cuộc gọi đã được kết nối, nhưng khi nghe thấy tiếng chuông đầu tiên đổ lên, cô lập tức cúp máy.
Nhịp tim vang lên liên hồi giống như đánh trống, giống như cô vừa mới làm một trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạo hiểm vậy. Tô Vũ Khởi đè lại l*иg ngực, hít sâu mấy hơi, sau đó bấm một dãy số khác.
Cái người mất tích hơn ba năm kia cuối cùng sau khi mòn chân mỏi gối cũng đã trở lại rồi, lúc nhìn thấy tên người gọi tới, Lý Hinh cũng không có quá nhiều kinh ngạc, chỉ hung dữ mắng một câu: "Con nhóc kia, cuối cùng cũng chịu cút về đây rồi à!"
Đối với Lý Hinh, cô cảm thấy hổ thẹn. Bởi vì sợ bản thân không nhịn được sẽ hỏi tin tức của người ấy nên cô gắng gượng nhẫn nhịn ba năm nay không hề liên hệ với cô ấy. Lý Hinh chính là một trong những quá khứ phủ đầy bụi của cô.
"Sao cậu biết tớ vẫn sẽ trở về?" Nhiều năm xa cách nên Tô Vũ Khởi hơi gượng gạo, nếu không phải vì lần công tác này thì cô thật sự sẽ không trở lại nơi này.
Lý Hinh nhún nhún vai: "Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho tớ biết. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân hay mục đích gì, cậu rồi sẽ trở về thôi. Nghe giọng của cậu, chắc vẫn sống tốt nhỉ."
"Không tốt không xấu, bình thường thôi." Tô Vũ Khởi đưa thực đơn trả lại cho người phục vụ, cô đặc biệt rất thích món bánh mì thịt cừu ở đây. Cô vẫn như xưa thích ngồi đây ngắm trăng tận hưởng đêm dài và chia sẻ với bạn mỹ vị nhân gian.
Một bữa cơm thế này mới được gọi là ngon nhất.
"Lâu rồi không ăn, có phải thèm lắm không?"
Lý Hinh buồn cười nhìn dáng vẻ cầm sẵn đũa, mặt đầy chờ mong của cô: "Cậu có biết nhìn cậu bây giờ giống chó con lắm không?"
"Cậu có thấy con chó con nào già thế này chưa?" Hiển nhiên Tô Vũ Khởi không hài lòng với cách so sánh này của cô: "Cậu không biết câu "dân dĩ thực vi thiên" à, ăn uống là ưu tiên số một, hơn nữa ở đây có ai biết tớ là ai đâu."
"Dẹp đi, cậu tưởng ba năm của cậu đủ để xoá hết mọi dấu vết cậu để lại nơi này sao?" Lý Hinh bĩu môi, gắp một miếng thức ăn đưa lên miệng: "Con nhóc xấu xa này, lần này cậu định trở về bao lâu?"
"Không biết nữa, chắc hơn một tháng. Công ty tớ có chi nhánh ở đây nên tớ sẽ làm ở đây một thời gian ngắn, tiếp một khách hàng rất quan trọng. Còn thời gian trở về cụ thể thế nào, vẫn phải chờ sếp tổng sắp xếp. Mà này, sao nhìn cậu chẳng có vẻ gì là kinh ngạc đối với chuyện tớ về đây vậy?"
"Thì sao, chẳng lẽ cậu còn muốn tớ ôm cậu khóc lóc nức nở rồi bảo tớ nhớ cậu tha thiết chắc?" Lý Hinh liếc cô: "Cậu đi ra ngoài lông nhông ba năm sung sướиɠ chẳng thèm liên lạc với ai, giờ còn dám thắc mắc với tớ. Trái đất này có thiếu một người cũng vẫn quay đều, không có cậu thì tớ không sống nổi chắc. Hừ, tớ nói rồi, tớ biết cậu chắc chắn sẽ về, quen biết bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ tớ còn không biết tính cậu sao."
Tô Vũ Khởi cười cười, có vẻ mất mát: "Ừ, đúng vậy, có mất đi ai thì trái đất vẫn quay mà.."
Lý Hinh nghe ra trong giọng cô có vẻ là lạ, dừng đũa lại, nhìn cô một lúc mới nói: "Cậu bây giờ… vẫn độc thân sao? Hay là vẫn ở bên cạnh đứa nhóc Tân Lạc Ngữ kia?"
"Đâu có, tớ với em ấy chỉ là chị em, tớ xem em ấy như em gái." Tô Vũ Khởi lắc đầu: "Tụi tớ vẫn ở cùng nhau, nhưng mà nói đi nói lại, đúng là em ấy rất chăm sóc tớ."
"Chả trách nhìn cậu tốt tươi vậy. Ai cũng nghĩ hai đứa cậu bỏ trốn cùng nhau." Lý Hinh trêu: "Cứ tưởng về đây rồi cậu sẽ trưng ra vẻ mặt tiều tuỵ xuống sắc chứ, bây giờ thì tốt rồi, không như tớ nghĩ, mọi chuyện đều tốt. Tất cả mọi người bình an vô sự, xem như là kết cục tốt nhất rồi."
"Kết cục?" Tô Vũ Khởi nghi hoặc nhìn cô. Lý Hinh biết mình đυ.ng phải điểm nhạy cảm của Tô Vũ Khởi, khẽ ho hai tiếng: "Không có gì, nói chơi thôi. Ừ…cậu về đây ngoại trừ đi làm thì còn dự định gì không? Có muốn gặp lại đám Kiều Hi không? Từ ngày cậu không còn ở đây, tớ chuyển qua chơi chung với mấy bạn của cậu, xem như nhờ phúc của cậu vậy."
"Để xem sao đã, tớ không muốn quá nhiều người biết tớ trở về.."
Đương nhiên Lý Hinh biết cô muốn ám chỉ chuyện gì. Ở nơi lưu lại quá nhiều hồi ức này, chỉ cần sơ ý một chút sẽ giẫm phải bom mìn. Tô Vũ Khởi muốn tốc chiến tốc thắng, vừa xong công việc sẽ lập tức phủi mông rời đi sao? Nếu không phải Tô Vũ Khởi có vẻ gắng sức như vậy, Lý Hinh còn thật cho rằng cô đã buông xuống tất cả mọi chuyện, nhẹ lòng rồi. Bây giờ nhìn lại, những chuyện đã qua vẫn có sức ảnh hưởng nhất định trong lòng Tô Vũ Khởi, nếu cô ấy đã không muốn biết, vậy cô cần gì phải nhắc lại.
"Ừ tuỳ cậu, tớ cũng rất bận, không có thời gian tiếp đãi cậu suốt ngày."
Đưa muỗng canh vào miệng, Lý Hinh thoải mái híp mắt lại thưởng thức đồ ăn: "Mùi vị vẫn ngon như cũ, sau khi cậu đi, tớ cũng lâu rồi không đến đây ăn."
"Vậy cậu càng phải cảm ơn tớ. Bữa cơm này tớ chủ trì cậu chủ chi nha." Tô Vũ Khởi cười hì hì, gắp một miếng thịt bỏ vào bát cô: "Nếu có thể, tớ hy vọng dạ dày của tớ trong thời gian này cậu sẽ bao hết."
"Này, công ty cậu chẳng lẽ chỉ lo ở không lo ăn à?"
Tô Vũ Khởi làm ra vẻ đáng thương, cắn đũa nhìn cô chằm chằm: "Tớ ăn cơm tiệm không quen, ở đây lại không được ăn cơm nhà… cậu nể tình chúng ta nhiều năm không gặp, đồng ý đi mà.."
"Đâu phải tớ kề dao lên cổ bắt cậu về đây đâu, bây giờ còn ra vẻ đáng thương." Lý Hinh cắn miếng thịt được Tô Vũ Khởi gắp cho, mềm mềm ngọt ngọt, hài lòng gật đầu: "Thấy cậu ngoan ngoãn, tớ sẽ cố hết sức đồng ý vậy, nhưng mà phải trả tiền ăn đó."
"Được, đồng ý."