Yêu Người Cô Đơn

Chương 88: Một cuộc sống khác

Điện thoại trên bàn cất tiếng reo vang nhưng chỉ vừa đổ chuông một tiếng đã đột ngột tắt ngúm. Một bàn tay nhỏ xíu từ dưới bàn ngoi lên, sờ soạng một lúc lâu vẫn không tìm thấy. Sau đó nhờ vào kiễng chân, nửa cái đầu mới ló ra khỏi mặt bàn, cuối cùng cũng chộp được mục tiêu.

Bé con dùng đôi mắt tò mò đánh giá điện thoại trong tay, thử lắc lắc hai cái rồi xoay người chạy ra khỏi phòng ngủ, vọt vào nhà bếp, cầm điện thoại đến đứng bên cạnh người lớn đang ở trong đó, chất giọng trẻ con hét to lên: "Mẹ, điện thoại của mẹ mới reo này!"

Cố Hàn Yên ngoảnh lại nhìn cô bé, trên mặt mỉm cười, bỏ nửa bó cải đang cắt dở, lau khô tay rồi ngồi thụp xuống: "An An ngoan, đưa mẹ xem xem có phải ông ngoại gọi đến không?"

An An nghe lời đưa chiếc điện thoại còn lớn hơn bàn tay cô bé cho Cố Hàn Yên rồi nói: "Ông ngoại qua đón An An sao? Mẹ, An An có thể ăn kẹo ông ngoại cho không?"

"Ăn đồ ngọt nhiều sẽ bị sâu răng, con chỉ được ăn một cái thôi, biết chưa?" Cố Hàn Yên mở điện thoại ra thấy một cuộc gọi nhỡ, nhưng đây là một số điện thoại lạ, trong trí nhớ cô chẳng có ấn tượng gì.

Đang định gọi lại để hỏi xem là ai thì điện thoại chợt vang lên lần nữa, màn hình biểu thị Trần Sâm gọi đến.

Cô ấn nút nghe, Trần Sâm ở đầu dây bên kia có vẻ áy náy lên tiếng: "Hàn Yên, tối nay công ty có liên hoan, anh sẽ không về nhà ăn cơm, em và An An không cần chờ anh nhé."

"Hôm nay đến ngày An An đi qua nhà ngoại, con muốn anh đưa con đi."

"Nhưng anh thực sự rất bận, không thoát thân được, em giải thích với An An giùm anh, đến lúc đón con anh sẽ dỗ con lại được không?"

"Tuỳ anh. Nhớ uống ít rượu thôi."

"Uh, biết rồi. Anh cúp máy đây, bye bye."

"Mẹ. Ai gọi vậy, ông ngoại sao? Ông tới chưa mẹ?"

"Không phải, là ba con gọi." Cố Hàn Yên lại ngồi khuỵ xuống lần nữa để cùng độ cao với con gái: "Tối nay ba phải làm thêm nên không đưa con đi được, chờ đến khi con về ba đến đón con được không?"

An An nhíu nhíu mày: "Sao ba không về nhà, sao không về chơi với An An, con thích về cùng với mẹ."

"Tại ba con bận, không phải không muốn chơi với con. Bé ngoan đến nhà ông bà phải nghe lời ông ngoại biết không?"

Đối với việc Trần Sâm dần dần đi sớm về trễ, Cố Hàn Yên từ lâu đã xem như không thấy, cũng chẳng thèm tính toán làm gì. Từ ngày con gái ra đời, hắn liền lấy danh nghĩa tăng ca thường xuyên không về nhà ăn cơm, có lúc nói đi là biến mất ít nhất một hai tháng. Cố Hàn Yên mơ hồ hiểu được đâu đó có vấn đề, nhưng dù gì trái tim cô cũng không thuộc về hắn, hắn đi đâu thì có quan hệ gì đến cô?

Sau khi sinh được An An, cô liền trao hết tất cả quan tâm che chở của mình cho đứa con bé bỏng này. Vì đứa bé, cô quyết định bỏ qua quá khứ, tìm cho mình một cuộc sống yên ổn. Người kia đã ngày một xa dần, nhắc chi để thêm phần mỉa mai, hiện tại cô chỉ hy vọng con gái có tuổi ấu thơ hạnh phúc vui vẻ khoẻ mạnh, chỉ cần nhìn con bé lớn lên từng ngày, những chuyện còn lại cô không để tâm nữa.

Cuộc điện thoại của Trần Sâm làm Cố Hàn Yên quên mất cú điện thoại từ số lạ vừa rồi, cô ôm An An nói: "Có đói bụng không?"

An An ngoan ngoãn gật đầu, "Mẹ, con muốn ăn táo."

Cố Hàn Yên ôm con gái ra khỏi bếp, đặt cô bé lên ghế sofa sau đó quay lại rửa sạch quả táo, gọt vỏ rồi cắt thành miếng để lên đĩa đưa cho An An: "Con ăn trước đi, mẹ sắp nấu cơm xong rồi, chờ một lát thôi được không?"

"Vâng ạ."

Cố Hàn Yên xoa mặt con gái, mở tivi lên rồi đưa điều khiển từ xa cho An An. Chưa kịp nói thêm gì thì chuông cửa vang lên.

An An vui vẻ nhảy từ trên ghế xuống: "Ông ngoại đến rồi, con đi mở cửa!"

Cô bé vừa đi vừa nhún nhảy chạy đến vặn nắm cửa: "Ông ngoại, ông tới trễ!"

Cố Hữu Quyền bồng cháu ngoại lên, hôn gương mặt nhỏ nhắn của cô bé một cái: "Bé con của ông, ông ngoại nhớ con muốn chết, nói ông nghe xem con có nhớ ông không?"

An An ra vẻ chăm chú lắng nghe rồi gật đầu đáp, "Có!"

"Có nhớ bao nhiêu?"

"Rất nhớ!"

"Rất nhớ là nhớ bao nhiêu?"

An An giang hai tay ra: "Nhớ như vậy nè..!!"

Cố Hữu Quyền vui sướиɠ híp mắt lại: "Haha, ông biết bé con sẽ nhớ ông mà. Chút nữa đi với ông, ông mua đồ ngon cho con ăn."

"Ba, không thể ăn quá nhiều đồ ngọt. Ba cho An An ăn ít đồ ngọt thôi." Cố Hàn Yên đóng cửa lại: "Ba ăn cơm chưa?"

Cố Hàn Yên lắc đầu: "Chưa, vội gặp bé ngoan nên đến thẳng đây luôn."

"Vậy ba ngồi chờ tí đi, con đang định xào rau."

Cố Hữu Quyền chần chờ nhìn Cố Hàn Yên một lúc rồi đáp: "Ừ.. không cần đâu, chút nữa về ăn sau cũng được.. mẹ con còn ở dưới nhà."

Cố Hàn Yên không phản ứng gì: "Cũng được, vậy ba đưa An An ra ngoài ăn chút gì luôn đi, con bé cũng đói bụng rồi."

Nói xong cô quay qua phòng ngủ lấy bình giữ nhiệt, đổ đầy nước trái cây vào rồi treo lên cổ An An: "Chờ nguội hãy uống, coi chừng bỏng miệng."

"Mẹ, mẹ không đi ăn cùng ạ?"

Cố Hàn Yên lắc đầu: "Mẹ không đi được, chút nữa mẹ bận việc rồi, An An ngoan nhé?"

"Mẹ, mẹ không muốn gặp bà ạ." An An bỗng nhiên hỏi: "Nếu không sao lần nào bà đến mẹ cũng không gặp bà?"

Cố Hàn Yên không ngờ con gái đột nhiên sẽ hỏi câu này, ngẩn người đứng nguyên tại chỗ.

"Chuyện người lớn, trẻ con biết cái gì." Cố Hữu Quyền lắc đầu với An An: "Không phải mẹ con không thương bà mà mẹ có việc, mẹ phải lo kiếm tiền mua quần áo đẹp cho An An. Chúng ta không quấy rầy mẹ nữa, được không nào?"

"Vâng ạ." An An ôm cổ Cố Hữu Quyền, ngoảnh đầu lại lưu luyến chào tạm biệt Cố Hàn Yên: "Con đi đây ạ, mẹ ở nhà ngoan nha, mấy ngày nữa con về."

"Ừ, tạm biệt An An."

Cố Hàn Yên cười tiễn hai người ra ngoài, vẫy vẫy tay với An An: "Mẹ sẽ ngoan, An An cũng ngoan nhé."

"Dạ."

Cố Hữu Quyền định ôm An An đi nhưng vẫn không yên lòng, quay đầu lại hỏi Cố Hàn Yên: "Trần Sâm đâu?"

"Anh ấy có liên hoan với công ty nên ăn cơm ở ngoài."

"Sao lúc nào cũng bận rộn vậy?" Cố Hữu Quyền bất mãn nhướng mày lên: "Cho dù thăng chức cũng đâu cần bận bịu đến mức bỏ quên con gái?"

Từ lúc cháu gái ra đời, thái độ người nhà Trần Sâm chuyển biến rất rõ ràng. Ông nội An An thì không biết thế nào nhưng thái độ bà nội An An và Trần Sâm ông thấy rất rõ. Con gái ông một lòng chỉ vì An An, không muốn để ý quá nhiều, cho dù bị đối xử như máy đẻ không công cũng chưa bao giờ nói, nhưng bản thân ông thì không thể nào nuốt trôi cơn giận này! Cái thằng khốn ấy, ông nhất định phải nói cho ra nhẽ!

"Đàn ông ấy mà, luôn coi trọng sự nghiệp, ba đừng nghĩ nhiều." Giống như biết điều cha mình đang nghĩ, Cố Hàn Yên hời hợt nói: "Anh ấy bây giờ sự nghiệp càng ngày càng tốt, đương nhiên phải bận rộn."

"Hừ, tốt nhất là bận thật đi." Cố Hữu Quyền hừ lạnh. "Vậy ba và An An đi trước, con nhớ ăn cơm đúng giờ, đừng vội vội vàng vàng rồi bỏ bữa, chú ý sức khoẻ đó."

"Con biết rồi, ba đi đi."

Cố Hữu Quyền ừ một tiếng, ngoảnh mặt lại nhìn cô: "Con không dự định…"

"Sao ạ?"

"Không có gì, ba đi đây."

Cố Hữu Quyền thở dài, ôm An An đi vào thang máy. Từ sau khi biết chuyện Hàn Tuệ đã làm, Cố Hàn Yên bắt đầu giữ im lặng với bà. Hơn ba năm qua, tổng số câu hai mẹ con từng nói với nhau không vượt quá hai mươi, đa số thời điểm Cố Hàn Yên đều tránh né cho qua bởi vì cô vẫn không thể tha thứ cho những tổn thương bà đã gây ra năm đó.

Vì cớ làm sao cô lại yêu thương một người con gái. Cố Hữu Quyền nhớ lại chuyện năm xưa, nếu như Hàn Tuệ không nói dối buộc con gái gả cho Trần Sâm, chắc chắn hiện tại cô sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn nhiều. Con gái bây giờ đối với mọi thứ lúc nào cũng lạnh nhạt hờ hững, giống như chẳng có gì cần để nhung nhớ quan tâm, trôi qua ngày nào thì biết ngày đó. Thái độ sống của cô làm cho ông cảm thấy đau lòng, cũng may vì có An An nên xem như cô vẫn còn ý chí chiến đấu với cuộc đời này.

Nếu như lúc trước con gái thật sự muốn ở bên cô gái kia và không muốn kết hôn.. chưa chắc ông không thể không tiếp nhận…

Ông vẫn còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp cô gái có tên Tô Vũ Khởi đó. Tuy rằng cô ấy chỉ  mang theo nụ cười nhạt nhoà đứng ở một bên, không hề dùng quá nhiều ngôn ngữ nhưng vẫn dễ dàng làm người ta chú ý đến. Cố Hữu Quyền cảm thấy cô bé kia rất hiểu chuyện, dáng vóc cũng rất đẹp, nếu như song hành cùng con gái mình, cũng xem như xứng đôi vừa lứa.

"Ông ngoại, ông ngoại, ông đang nghĩ gì vậy?"

An An bị bỏ quên nên giận hờn níu lấy lỗ tai ông: "Tại sao ông không nói chuyện với An An?"

"Haha, ông ngoại thơ thẩn chút, bỏ quên cục cưng của ông rồi, ông xin lỗi." Cố Hữu Quyền cười haha, sau đó chợt nghĩ nếu con gái ở bên cô gái kia, vậy đồng nghĩa sẽ không có An An? Hai người này ai ông cũng không nỡ, thật là mâu thuẫn quá…

"Ông ngoại, ông ngoại!" An An thấy con mắt ông lại lơ đãng nhìn đi chỗ khác, cố lắc lắc vai ông để lấy lại chú ý cho mình: "Đến tầng một rồi, chúng ta mau đi tìm bà ngoại đi, con đói bụng rồi."

"Được rồi được rồi, ông biết rồi, chút nữa con muốn ăn bao nhiêu cũng được."

Cố Hữu Quyền ôm An An nhanh chân đi ra thang máy, Hàn Tuệ đứng chờ ngoài sảnh, vừa thấy hai ông cháu xuất hiện liền bước lên chào đón.

"An An, có nhớ bà không?"

"Dạ có, vừa nhớ ông vừa nhớ bà."

An An cười chúm chím, trên gương mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, cô bé ngây ngô nhìn Hàn Tuệ hỏi: "Bà ơi, sao lần nào đến đây bà cũng không lên thăm mẹ?"

"À, vì cầu thang cao quá, bà đi đứng không tiện, không lên nổi.."

"Nhưng ở đây có thang máy mà?"

"Bà đi thang máy bị chóng mặt…"

Hàn Tuệ lúng túng né tránh ánh mắt trong veo của An An: "Mẹ con có khỏe không?"

An An nghe không rõ, nghiêng đầu nhìn bà như muốn hỏi, Cố Hữu Quyền tức giận tiếp lời: "Có mẹ chồng và ông chồng vô trách nhiệm như thế thì khoẻ chỗ nào? Đây chính là nhà thông gia quý hoá mà bà chọn tới chọn lui mãi đó! Chỉ có tiền thôi thì ích lợi gì!"

"Tôi làm sao biết nhà bên đó sẽ như vậy, bà già đó còn trọng nam khinh nữ, chả biết tư tưởng kiểu gì!" Hàn Tuệ xoa xoa tay: "Đến bây giờ con gái vẫn không thèm nói lời nào với tôi, rốt cuộc ông có nói giúp chưa vậy?"

"Một mình tôi nói thì có ý nghĩa gì? Hồi đó bà buộc con gả cho người nó không yêu, nó không hận bà sao được? Muốn cởi chuông phải do người buộc chuông, bà cứ núp một chỗ thì giải quyết sao được, con gái sẽ không bao giờ tha thứ cho bà."

"Đâu phải tôi chưa từng nói, nhưng mà nó không nghe." Hàn Tuệ gấp gáp nói: "Tôi thừa nhận tôi sai lầm nhưng cũng không thể trách tôi hoàn toàn, ai mà nghĩ hết được. Với lại Tiểu Trần đối với con đâu có tệ…"

"Bà còn dám nói lời này?" Cố Hữu Quyền mặt lạnh trừng bà, "Nó có quan tâm đến An An sao?"

"Nó bận rộn lo cho sự nghiệp, đâu phải cố ý lạnh nhạt An An…"

"Ông bà ơi đừng ầm ĩ nữa, con đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!"

An An nghe không hiểu hai người đang nói chuyện gì, đói bụng đến mức phải thét lên, vẫy tay kháng nghị, chu miệng ra nói: "Bụng con lép kẹp rồi.."

"Được được, ông ngoại lập tức dẫn con đi ăn cơm." Cố Hữu Quyền dụ dỗ An An xong, xoay qua liếc nhìn Hàn Tuệ: "Tiền căn hậu quả thế nào, tự bà làm thì tự bà chịu đi."

Nói xong, ông liền dẫn An An rời đi.