Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 3: Gặp Chuyện Bất Bình

- Hồng Liên?

Một lúc lâu sau, Bạch Tiểu Thăng mới từ trạng thái kích động trở về bình thường, muốn thử trò chuyện cùng với trí tuệ nhân tạo.

Trí tuệ nhân tạo, trước đây Bạch Tiểu Thăng chỉ thấy qua trong phim ảnh, không nghĩ tới mình còn có thể có được nó, đặc biệt là chỉ cần nghĩ đến liền có thể giao tiếp cùng nó, đúng là quá tuyệt. Huống hồ về sau mình có thể đi tới đâu, sự giúp đỡ từ bên ngoài, tựa hồ chỉ có nó, nên nhất định phải hiểu rõ nhiều hơn!

Việc liên quan đến 2000 tỉ, Bạch Tiểu Thăng vô cùng quan tâm.

- Chủ nhân, có gì phân phó?

Giọng nói như tiếng chuông ngân lại vang lên lần nữa, rất êm tai, nhưng lại thiếu mấy phần tình cảm, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng cũng không thèm để ý.

- Những cái mà cô vừa mới nói, trước mắt tôi đều hiểu, nhưng cái công cụ hỗ trợ cuối cùng là cái gì?

- Công cụ tìm kiếm, cái này là tùy theo cấp bậc của ngài. Ở cấp nhân viên, ngài có thể sử dụng công cụ tìm kiếm, bất kỳ tư liệu nào mà ngài cần tôi đều có thể tìm kiếm từ trên mạng internet, sàng lọc tin tức chính xác nhất truyền đến trong đầu ngài, hình thành ký ức ngắn hạn, cung cấp cho ngài sử dụng.

A?! Bạch Tiểu Thăng ánh mắt sáng lên.

Vậy mình không phải là máy tính hình người sao?

- Ngài phải trải qua tổng cộng mười chức vụ, nhân viên, quản lý, trợ lý cho đến tổng giám đốc tập đoàn. Tôi sẽ đánh giá ngài dựa trên những gì ngài làm được, khi điểm số đạt tới giá trị nhất định, ngài sẽ thăng chức. Mỗi lần thăng chức sẽ tăng tiền vốn của ngài lên và mở khóa các chức năng hỗ trợ khác.

Hồng Liên tiếp tục nói.

Thì ra đằng sau chức năng tìm kiếm, còn có những chức năng hỗ trợ khác!

- Các chức năng phụ trợ khác là gì?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Thật xin lỗi, quyền hạn của ngài không đủ, vấn đề của ngài sẽ không được giải đáp.

Hồng Liên thẳng thừng từ chối.

Bạch Tiểu Thăng ngại ngùng sờ lên mũi, trí tuệ nhân tạo đúng là không hiểu tình cảm của con người.

Nhưng mà, cái chức năng tìm kiếm này có mạnh mẽ như mình nghĩ không nhỉ, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên thấy hứng thú.

- Hồng Liên, kiểm tra tư liệu.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên muốn thử xem,

- Đạn hạt nhân được chế tạo như thế nào?

- Vâng.

Giọng nói trong trẻo của Hồng Liên vang lên, không chút do dự.

Một lúc sau, Bạch Tiểu Thăng giật mình vì trong đầu của hắn tự dưng hiện ra hàng ngàn hàng vạn công thức, còn có mô hình cụ thể.

Từ việc chiết các nguyên tố ra sao, đến lắp ráp vũ khí, vô số tri thức tràn vào. Trước mắt Bạch Tiểu Thăng hiện lên vô số đồ hình phương trình.

- Trời ơi! Đủ rồi! Dừng lại đi!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được kêu lên thất thanh.

Điều này cũng được luôn!

Mặc dù biết những thứ này so với chế tạo còn cách xa vô cùng, nhưng đây đúng là quá mạnh mẽ!

Trái tim Bạch Tiểu Thăng đập liên hồi, cảm giác hưng phấn tràn ngập.

- Những ký ức ngắn hạn này sẽ biến mất trong mười phút, ngài có muốn ghi nhớ lâu dài?

Hồng Liên hỏi lại.

- Không cần!

Bạch Tiểu Thăng vội vàng kêu to.

Đùa à, hắn ghi nhớ những cái này làm gì!

Nhưng mà, cái chức năng hỗ trợ này đúng là rất thú vị!

Bạch Tiểu Thăng lắc lắc đầu, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ hưng phấn.

Sau đó, hắn lại thử các vấn đề khác: thiên văn địa lý, tất cả thứ từ xưa đến nay, cái nào cũng đạt được đáp án chi tiết.

Mãi đến khi chơi chán rồi, Bạch Tiểu Thăng mới dừng lại. Sau đó, hắn mới để ý trên bàn có hai tấm thẻ: CMND, thẻ vàng của ngân hàng. . .

Sự chú ý của Bạch Tiểu Thăng càng để lên tấm thẻ vàng ngân hàng kia nhiều hơn, hắn hỏi qua Hồng Liên, trong thẻ có một triệu, tùy ý hắn sử dụng!

Tiêu như thế nào đều được!

Một triệu, mới cấp nhân viên liền có một triệu! Tay Bạch Tiểu Thăng không nhịn được có chút run rẩy.

Nếu lên tới quản lý, trợ lý. . . Lúc đó lại được bao nhiêu tiền???

Không, mục tiêu của mình là tổng giám đốc, 2000 tỉ, đều là của mình!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng rực cháy như lửa.

- Về nhà!

Hắn vung tay hô to.

Nửa giờ sau.

Bạch Tiểu Thăng xuống xe buýt, chỗ này cách phòng trọ của hắn cũng không xa.

Hắn tiến vào quán cơm nhỏ quen thuộc mà mình thường tới, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, kêu một bát mì lớn và bắt đầu ăn.

Bạch Tiểu Thăng đè nén sự kích động ở trong lòng, có một triệu này rồi còn tiết kiệm làm cái quái gì?!

Nhưng mà, tỉnh táo lại! Bạch Tiểu Thăng liền bỏ đi ý nghĩ này. Quả thật là hắn sợ nghèo, cũng là cẩn thận đã quen, không muốn tiêu lung tung hết.

Ngẫm lại, những người có tiền, không ai tiêu xài lung tung hết. Phải nắm giữ được tập đoàn lớn, phải noi gương những người giàu có.

Dù sao mục tiêu của hắn, là 2000 tỉ!

Bạch Tiểu Thăng đang khí thế ngất trời, bỗng nhiên có một chiếc xe dừng ngoài tiệm, và tiếng còi xe vang lên inh ỏi.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu, từ cửa sổ nhìn xuống thấy chiếc BMW X6, ở tay lái phụ có một cô gái mặc quần áo khiêu gợi bỏ kính mát xuống. Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy mặt của đối phương liền khẽ giật mình, cô gái kia nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, cũng sững sờ.

Hứa Phương? Sao cô ta lại ở chỗ này?

Lại nhìn thấy bên cạnh Hứa Phương là một nam nhân đẹp trai, cùng tuổi với cậu, một tay đang sờ đùi Hứa Phương.

Ồ, con đường bên ngoài là con đường của những quán bar! Bạch Tiểu Thăng chợt nhớ tới, chỗ ấy là thiên đường cho cuộc sống về đêm.

Hứa Phương nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng cũng sững sờ, tuy nhiên khóe miệng nàng lại nở một nụ cười nhẹ.

Rõ ràng là có mấy phần xem thường.

Có lẽ là thù hận do không lấy được vé hòa nhạc, Hứa Phương không hề che giấu tâm tình của mình mà thể hiện ra ngoài.

- Bạch Tiểu Thăng, thật là trùng hợp.

Hứa Phương duỗi ra bàn tay trắng bóng, vẻ mặt đầy căm ghét xua đi hương vị bay tới,

- Anh ăn những cái này vào ban đêm sao?

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn cô ta, không thèm để ý đến.

- Này, tôi hỏi anh, phía trước có đi được không?

Hứa Phương hỏi.

Gần đây có khu vực xây dựng, đi về hướng đó là không đi được.

- Có thể đi, giờ đừng làm phiền việc làm ăn của tôi.

Bạch Tiểu Thăng còn không có trả lời, chủ tiệm ồn ào nói, hắn rất không vui nhìn động tác của Hứa Phương, biểu tình trên mặt rất buồn nôn.

- Hừ

Hứa Phương cười lạnh, xoay người đối với người thanh niên bên cạnh mình ngọt ngào nói,

- Anh yêu, chúng ta đi nhanh đi, mùi vị nơi này quá tệ, ở thêm một lúc nữa quần áo của chúng ta đều phải nhiễm mùi, buồn nôn chết.

Thanh niên kia cười một tiếng, lại đưa tay lên trên người Hứa Phương sờ soạng một cái, rồi đóng kính cửa xe, nghênh ngang rời đi.

Bạch Tiểu Thăng muốn nói lại thôi.

Đường phía trước hình như không đi qua được.

- Xì, đồ con gái đê tiện.

Mặt chủ tiệm khinh miệt xì nước bọt, cười lạnh không thôi,

Sau đó, hắn quay mặt nói với Bạch Tiểu Thăng,

- Cậu biết đứa con gái kia?

- Không.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian lắc đầu, vùi đầu vào ăn mì.

Ăn mì xong, Bạch Tiểu Thăng mới chậm rãi ung dung đi trở về.

Đi qua hai cái ngã tư, cậu thấy con đường phía trước tụ tập khá nhiều người, còn thỉnh thoảng truyền đến âm thanh kêu la, âm thanh to nhất nghe có mấy phần quen thuộc.

Lại là Hứa Phương? !

Bạch Tiểu Thăng nghe được, cảm giác có chút khóc cười không được.

Hôm nay đi đâu cũng gặp cô ta.

Trong đám người có một chiếc BMW dừng ở bên, bên cạnh là một chiếc xe đạp, Hứa Phương đứng một mình la hét với một bác gái trung niên ăn mặc quần áo bảo vệ môi trường.

Bạch Tiểu Thăng đến gần một chút, nghe được càng rõ ràng hơn.

- Tôi nói bà mù có đúng không, xe lớn như vậy bà không thấy được à. BMW đấy, bà bồi thường nổi sao!

Bác gái trung niên mặc quần áo bảo vệ môi trường kia khúm núm, không ngừng cầu xin, nhưng mà Hứa Phương vẫn không thèm buông tha, chửi rủa không ngừng.

- Đã hơn mười mấy phút rồi, cô gái kia miệng lưỡi lợi hại thật!

Người vây xem nhỏ giọng lầm bầm.

- Bác gái này cũng thật đáng thương, cái này là phải bồi thường bao nhiêu tiền.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày, hắn thừa biết đạo lý không có tiền khổ như thế nào, đặc biệt là những người có cuộc sống khó khăn.

Người công nhân bảo vệ môi trường kia nhìn qua là người thành thật, với lại hoàn cảnh gia đình cũng không tốt, ngoại trừ đυ.ng hỏng xe đạp, còn hỏng cả hộp cơm. Cơm trắng dưa muối, đây cũng có thể là bữa ăn khuya của bà ấy.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo.

Hứa Phương đang la hét, chợt thấy Bạch Tiểu Thăng đi tới, con mắt lập tức sáng lên, lớn tiếng đối công nhân bảo vệ môi trường trách móc nói,

- Bà già, bà còn cố cãi đúng không, tôi có nhân chứng! Bạch Tiểu Thăng, anh qua đây làm chứng cho tôi!

Hứa Phương cười lạnh nghiêng đầu nhìn bác gái một chút.

- Tôi sẽ tính sổ đến cùng với bà!

Bạch Tiểu Thăng mắt thấy Hứa Phương chờ mong, nhíu mày lại, bỗng nhiên mặt giãn ra cười một tiếng.

Cô muốn tôi làm chứng? Được, tôi hôm nay coi như làm nhân chứng lần thứ nhất! Để cô biết, người nghèo khó không dễ ức hϊếp! Bạch Tiểu Thăng cất bước tiến lên.

- Các người làm cái gì vậy? Bắt nạt người quá rồi đó!

Bỗng nhiên có một tiếng quát, từ trong đám người xông ra một bóng người xinh đẹp.

Thật xinh đẹp, Bạch Tiểu Thăng hai mắt sáng lên

- Anh dựa vào cái gì giúp cô ta làm chứng? Các người như thế này là vu oan hãm hại người khác!

Cô gái gặp chuyện bất bình quát lên, đôi mắt đẹp đó nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng.

---------

Team: MBMH Translate