Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 4: Tôi Đến Làm Nhân Chứng

- Cô làm cái gì vậy? Chỗ này làm có chuyện gì liên quan đến cô!

Nhìn thấy có người nói giúp công nhân bảo vệ môi trường, lúc này Hứa Phương thẳng người hét lên.

Bạch Tiểu Thăng cũng quan sát cô gái xinh đẹp vừa mới đứng ra.

Nàng có dáng người thon thả, không giống Hứa Phương cao gầy, ngược lại cảm thấy được một sự đầy đặn, là kiểu người béo một chút sẽ thấy quá thừa, gầy một chút lại thấy quá thiếu.

Đẹp!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng hiện ra một từ.

Cô gái này thật là đẹp khiến người ta không kìm lòng được mà nhìn, ngoài ra còn mang theo một chút mạnh mẽ.

Càng nhìn càng thích mắt.

- Lúc đó tôi ở chỗ này, người này mới từ bên kia tới, anh ta không có khả năng nhìn thấy. Vì sao phải làm chứng cho cô?

Cô gái đón lấy ánh mắt của Hứa Phương, không chút nào lùi bước.

- Bác gái không cần sợ cô ta, hiện tại cháu giúp bác báo cảnh sát.

Cô gái an ủi bác gái.

- Đừng, đừng báo cảnh sát.

Không ngờ bác gái sợ hãi ngăn cô ta lại.

- Cháu gái, bác biết cháu là người tốt, cháu biết đó thời buổi này khó tìm việc, bác còn đang thử việc, không thể để cho cấp trên biết được, tiền thì bác sẽ bồi thường, chỉ cầu họ có lòng tốt lấy ít một chút.

Bác gái nhìn về phía Hứa Phương cầu xin.

- Ít một chút?

Hứa Phương bĩu môi cười một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đuôi xe.

- Bà biết xe này bao nhiêu tiền không? Không có 10 ngàn thì đừng nghĩ là xong!

- Mười ngàn!

Bác gái khẽ run rẩy.

- Ôi trời, nhiều như vậy!

- Không nhiều, bà nhìn xem đó là xe gì, liền biết là có nhiều hay không.

- Cô nói xem bác gái này, bác ấy lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy à, thật là đáng thương.

Xung quanh bốn phía mọi người không ngăn được chỉ trỏ, bàn luận ầm ĩ. Trong lúc vô hình đặt hết trách nhiệm về phía bác gái.

Cô gái xinh đẹp gặp chuyện bất bình này thấy có chút khó chịu, bộ dáng nóng giận lại tạo ra một sự thú vị đặc biệt khiến Bạch Tiểu Thăng chép miệng một cái, không tự chủ được lại nhìn thêm vài lần.

Cô gái phát hiện ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng, liền mạnh mẽ trừng mắt với hắn.

- Mọi người ai đến đây sớm, có người nào làm chứng cho bác gái này không?

Cô gái bỗng nhiên cất giọng hỏi.

Vừa rồi đám người còn ồn ào, lập tức yên tĩnh lại, ai cũng không muốn tìm chuyện rắc rối cho mình.

- Làm sao, cô không có nhân chứng à, tôi có đó!

Hứa Phương hả hê, ánh mắt ra hiệu với Bạch Tiểu Thăng.

- Anh dám!

Bạch Tiểu Thăng vừa tiến lên một bước, cô gái liền vội vã, mạnh mẽ nhìn hắn chằm chằm.

- Làm người phải nói đến lương tâm, anh là đàn ông con trai không thể như thế, như thế. . .

Không biết xấu hổ như vậy.

Có thể nhìn thấy là cô gái này được giáo dục rất tốt, một câu chửi bậy mà có thể kiềm chế rất lâu đều không có nói ra.

- Này, cô là người nào, bà ta là bà của cô hay là mẹ của cô, mà cô muốn xen vào!

Hứa Phương vừa chống nạnh vừa quát.

- Bạch Tiểu Thăng, đừng để ý tới cô ta! Anh nói xem! Này, mọi người nghe một chút đi, người này chứng kiến tất cả, nói cái gì chính là cái đó, tất cả đều là sự thật!

Ánh mắt mọi người chuyển lên người Bạch Tiểu Thăng.

Bị mọi người nhìn, ngược lại Bạch Tiểu Thăng lộ ra vẻ điềm tĩnh.

- Mười ngàn tệ, không đủ đâu.

Bác gái nghe xong sắc mặt lập tức tái đi, chân như nhũn ra, Bạch Tiểu Thăng nhân cơ hội dùng tay ấn vào bả vai bác gái một cái, bác gái lập tức ngã ngồi trên đất.

Cô gái xinh đẹp trợn to mắt, vừa muốn mở miệng nói, vậy mà vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng bất ngờ thay đổi, kêu to lên.

- Dì cả, tại sao là dì? Dì làm sao vậy? Có phải dì bị xe đâm trúng rồi không?

Bạch Tiểu Thăng lo lắng, âm thanh cũng thay đổi.

Chung quanh mọi người đang nghị luận bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, cô gái xinh đẹp sửng sốt, Hứa Phương cũng ngẩn người ra.

Tình huống này là như thế nào? Hắn nói cái gì? Dì cả?

- Dì, cháu vừa rồi không nhận ra là dì cơ! Thế nào? Dì còn đứng lên được không? Chúng ta phải đi bệnh viện!

Bạch Tiểu Thăng kêu to, không cho bác gái cơ hội mở miệng.

Trong lúc nhất thời, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Bác gái cũng ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thăng, nghĩ mãi mà không rõ mình thế nào lại có người thân như thế này.

Cái này đến tột cùng có chuyện gì xảy ra chứ? Người đυ.ng xe hay vẫn là xe đυ.ng người? Làm sao chủ xe gọi tới nhân chứng vậy mà lại là người thân của bác gái?

Đám người vây xem bỗng nhiên hứng thú tăng vọt, bàn luận ầm ĩ.

- Hứa Phương ơi là Hứa Phương, chúng ta quen biết nhau, đáng hận tôi còn muốn giúp cô làm chứng, xe của cô vậy mà đυ.ng vào dì của tôi! Chuyện này, mười ngàn, không đủ!

Bạch Tiểu Thăng mặt buồn tỏ vẻ tức giận nhìn Hứa Phương.

- Bạch Tiểu Thăng, anh điên rồi phải không?

Hứa Phương một mặt khó có thể tin.

- Tôi là nhân chứng. Mọi người đều thấy được rồi, chính miệng cô nói là những gì tôi nói đều là sự thật!

Bạch Tiểu Thăng nhìn xung quanh nói to.

- Dì, cháu thật là có lỗi với người, xém chút trái lương tâm ăn nói lung tung rồi. Chúng ta hiện tại liền đi bệnh viện, làm kiểm tra tổng quát.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng chỉ còn thiếu khóc lớn ở đây.

Một bên cô gái xinh đẹp tỏ vẻ kì quái, bác gái này mới vừa rồi còn đi đứng vững vàng, làm sao quay người liền không đứng dậy nổi, còn có người này. . .

Đây sẽ không phải là người giả bị đâm, chả lẽ cô gái này mới là người bị hại?

Cô gái vẻ mặt nghi ngờ, nhìn vẻ mặt thay đổi của Hứa Phương.

- À, thì ra chuyện là như vậy!

Lập tức, mọi người đang yên lặng bỗng nhiên ồn ào trở lại.

- Hiện tại lái xe quá đáng đã không chịu trách nhiệm lại còn nói lung tung.

- Đi bệnh viện đi, làm gì cũng phải kiểm tra một chút.

Trong nháy mắt dư luận thay đổi.

- Nói láo, là bà già này đâm vào xe của chúng tôi!

Hứa Phương kêu to.

Một câu "Bà già này", lập tức để chung quanh rối loạn. Mọi người sẽ đồng tình người yếu, Hứa Phương nói một câu liền làm cho nhiều người tức giận.

- Này, cô gái trẻ, cô có đạo đức hay không vậy, Trong nhà cô không có người già hả?

- Đúng vậy, đúng vậy, nhà cô không có người già hả.

- Được giáo dục kém như vậy, theo tôi thấy lcu1 nãy cô ta chính là người mắc lỗi!

Đám người chỉ trỏ, có ít người nhịn không được dứt khoát mắng to lên.

Khóe miệng Bạch Tiểu Thăng mơ hồ nhếch lên một nụ cười.

Người xấu tự có người xấu trị, không có người xấu, vậy coi như mình làm người xấu vậy.

- Bạch Tiểu Thăng, anh dám hại tôi!

Hứa Phương bỗng nhiên quát to một tiếng, hai tay giơ lên muốn chạy về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Đủ rồi!

Bỗng nhiên có một tiếng hét lớn.

Hứa Phương sững sờ, dẫm chân xuống. Cửa xe BMW mở ra, một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, cao gầy bước xuống xe.

- Ngải Văn.

Hứa Phương tỏ vẻ oan ức rồi giậm chân, chỉ một ngón tay vào Bạch Tiểu Thăng cùng cô gái kia.

- Bọn họ bắt nạt em.

Ngải Văn lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, rồi nhìn sang cô gái kia, ánh mắt lại sáng lên.

- Để anh đến xử lý.

Ngải Văn tiến lên, không để ý tới Bạch Tiểu Thăng, ngược lại đối với cô gái nở ra một nụ cười.

- Chào cô, tôi tên là Ngải Văn. Tôi nên xưng hô với cô như thế nào?

Cô gái sững sờ, còn chưa kịp mở miệng, Bạch Tiểu Thăng liền nhanh chân đứng ở trước cô.

- Cậu lái xe làm cho dì của tôi ngã, xử lý việc này trước đi đã.

Bạch Tiểu Thăng tức giận nói.

Ngải Văn chỉ là thản nhiên liếc nhìn công nhân bảo vệ môi trường đang ngã ngồi trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Là bà ta đυ.ng vào xe của tôi, anh muốn thế nào?

Ngải Văn thần sắc kiêu ngạo, bên trong lời nói lộ ra vẻ không coi ai ra gì, sâu trong ánh mắt mang theo vẻ coi thường.

- Có cô gái xinh đẹp ở chỗ này, tôi không cùng loại người như anh nói nhảm. Đòi tiền, nói bao nhiêu? Muốn báo cảnh sát, tôi có người.

Ngải Văn có chút thăm dò, hạ thấp giọng nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Đồ ăn mày, nên biết thức thời, cho cậu mấy trăm tệ cút cho tôi.

Bạch Tiểu Thăng thấy Ngải Văn coi thường mình, trong lòng lửa giận bùng cháy.

Nghèo nên để mày ăn hϊếp, bắt nạt sao?!

Tao còn có tận hai nghìn tỉ, tao còn là tổng giám đốc! Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nghiêm nghị.

- Hồng Liên, đem tất cả các luật có liên quan tìm đến cho tôi!

Ban đầu Bạch Tiểu Thăng đơn giản chỉ muốn là không cho bác công nhân bảo vệ môi trường bị lừa dối, không muốn để cho người thành thật chịu ức hϊếp, bắt nạt.

Nhưng mà bây giờ, hắn đổi ý.

Hắn muốn lừa gạt người!

---------

Team: MBMH Translate