Ông bà ta có câu
Khi bia đã được mang lên phòng và đồ nhậu thì cũng đã có sẵn sau một hồi trầy trật của cả mình, Dì Linh và anh con trai cô chủ tiệm tạp hóa.
Mà nói mồi mè gì cho to tát khi mà chỉ còn duy nhất mỗi con gà nướng đang nằm trong tư thế chàng hảng háng trên chiếc dĩa kia mà thôi.Nhìn sơ thì thấy có vẻ đìu hiu với thùng bia kền càng và chỉ mỗi một món nhắm duy nhất nhưng nếu mà xét cho kĩ và đo tính về trọng lượng thì với sức ăn hốt bốc dộng lùa của mội hai con người thì chỉ như thế thôi cũng có vẻ quá nhiều và khó hết.
Mình thì mình nghĩ như thế nhưng còn Dì Linh với cái dạ dày không đáy thì chưa từng và chắc cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ như thế cả mà bằng chứng là khi Dì lên tiếng đã làm ình phải suýt soa.
– Duy…hình như có mình con quỷ này không thì hơi ít…đúng hông…để Dì xuống bếp làm thêm… Dì Linh chỉ tay vào con gà mà nhăn mặt chê ít, sau đó vừa nói vừa đứng lên chuẩn bị xuống nhà bếp.
– Dạ thôi được rồi mà Dì…làm gì ăn hết nổi mà làm thêm… Mình than.Vì cơ bản sức hai người ăn con gà này thể nào cũng bỏ mứa à xem.
– Để Dì xuống làm thêm chứ ăn zầy buồn miệng lắm ớ… Dì nói giọng nũng nịu hết sức làm mình siêu lòng đổ ngay tức khắc.
– Ơ…Dạ…để con xuống phụ Dì… Mình hơi bàng hoàng nhưng rồi cuối cùng cũng xuôi theo và chống tay đứng lên tính đi theo phụ Dì.
– Ngồi đó đi ba…phụ phụ con khỉ…què mà phụ ai…ngồi đó đi… Dì cười rồi chỉ chỉ nhẹ vào trán mình, mình ghét cái thái độ kì thị người tật nguyền kinh.
– Dạ… Mình ợm ờ gật đầu ngán ngẫm.
Mình chẳng biết nói gì thêm vì chán thì chán chứ Dì chỉ đạo như thế phải nói đúng thật.
Thứ nhất là mình đang thương tích đầy người như thế này nhiều khi lắm lúc lại trở thành gánh nặng vướng víu tay chân của Dì nữa thì chết vả lại mình đoán chắc Dì tính làm cái gì đó nhắm sơ sài và nhanh chóng mang lên phòng thôi chứ chẳng phải món gì đòi hỏi sự cao siêu và kéo nặng về tính chất thời gian đâu.
Thứ hai và cũng là điều quan trọng nhất mà có lẽ nhiều bạn vẫn chưa biết:Mình rất hậu đậu nhé.Có thể nói luôn là nếu chỉ có một mình thì mình có thể làm khá tốt công việc nấu nướng ví dụ như các món mang tính chính khó khăn và phức tạp đòi hỏi tay nghề rất cao của người thực hiện như…Ờ thì mình có khả năng nấu rất nhiều loại mì cả mì xào và mì nước luôn ấy kiểu như Omachi, hảo hảo, đệ nhất , cả cung đình nữa chứ và một số món thiên về sự khéo tay bậc cao của đầu bếp như luộc trứng, xào đậu que, canh rau muống,…
Nhưng dù sao mình vẫn tự hào nhất trong 3 năm phổ thông đã học được một món rất ngon từ Dì đó là “thịt nướng” mà khoảng thời gian của quy trình chế biến thành phẩm mình luôn là người đóng vai trò quan trọng chủ đạo nhất đó chính là “người nướng” vì mình nhường tất cả các công việc nhỏ và đơn giản như cắt và rửa thịt, chuẩn bị và tẩm ướp gia vị cho Dì.
Lắm lúc ngồi ngẫm lại mà tự thấy phục bản thân quá cỡ.
Ngồi đợi nói chung chỉ có khoảng mười lăm phút gì đó là Dì lên rồi nhưng cũng phải công nhận nếu chỉ ngồi đợi mà không làm bất cứ thứ gì thì cứ như thời gian bị kéo dài lê thê ra vậy.Chán chẳn buồn tả.
Khi Dì vừa mới xuống nhà được vài phút là mình đã thấy rất lâu rồi.Với tay lấy một lon bia ra mình kéo nắp như kéo chốt của một trái lựu đạn bi thời chống Mễ nhưng còn được cái khôn là chưa nếm đi rồi chui vô mền núp sau khi bung chốt thôi.
Chẳng buồn đổ vào li mình ực lấy ực để một hơi, vị bia ấm nóng tràn vào thực quản và nồng lên cả nửa đầu mà mình chỉ biết tả bằng một từ: “Đắng”.
Thật vậy, đắng vãi lều các bạn ạ, chẳng hiểu là mình ít uống hay sao đó mà khi chỉ vừa làm một ngụm đã muốn ọc ra ngoài hết cả chắc tại không quen uống chay mà không có ướp lạnh hay không đá sao đó nên mới bị như thế.Còn rông đứa nào kêu mình đàn bà là mình đấm phát chết luôn nhá.
Tởn, dính ngụm bia chắc nịch đó vào người làm mình tởn đến hết cả gai óc.Bỏ của chạy lấy người mà nằm dài ra phòng Dì ngắm ngửa ngắm nghiêng.
Có thời gian rãnh rỗi mà nhìn lung la lung linh thì mới để ý thấy phòng Dì gọn gàng và ngăn nắp quá thể.Cái gì cũng đâu ra đó còn dán hình dạ quang hồng, xanh rộng khắp nữa xinh xắn kinh đúng là phòng con gái ai cũng như ai.
Chẳng bù ình và đa số đấng đứng tè, ôi giồi ôi như một cái hố rác mà lắm lúc Dì phải xoăn tay lao vào dọn dẹp mà miệng thì không ngừng trách móc, than vãn.
Một thoáng sau, cuối cùng thì mình cũng nghe được tiếng bước chân của Dì Linh lên tới gần cửa phòng.Lập tức bật dậy ngồi ngay ngắn nhanh chóng mình lấy lại phong độ tức thời.Đập vào mắt mình là hình ảnh Dì đang bưng một cái mâm khá lớn với những bước đi chậm rãi mà khi vừa đặt xuống là có thể thấy ngay, một tô cháo và một tô bún bò nghi ngút khói.
Nhìn là biết đồ mua hàng quán chứ chẳng phải nấu nướng gì rồi.
– Ủa, sao Dì mua cái này chi…đồ nhậu gì mà cái này chứ…nãy ăn uống hết rồi mà… Mình tròn mắt ngạc nhiên và nói.
– Sáng giờ hai đứa nhịn đói…ăn zậy không…Dì sợ con đói…đáng ra mua thịt vịt nhưng tại thấy có gà rồi nên hổng mua…mua cái này nhâm nhi cũng được mà… Dì nhe răng ra nói hơi ngại ngùng.
– Chời…con có đói đâu…mà mua cái này sao nhậu chứ…kì sao á…Dì còn đói hả… Mình cười khẽ với Dì vì cái điệu bộ né tránh của Dì làm mình thấy thương Dì lắm.
– Ừm…đói dã man…thôi kệ hén…ăn đi… Dì cười rồi nhấc tô phở ra ình.
– Mà ăn cái này xong con gà sao ăn nổi nữa…chắc bỏ quá…Dì chẳng tính gì hết á… Mình cười và trách yêu Dì.
– Bỏ gì…hông có đâu…tui ăn hết luôn… Dì chu miệng ra trông đến là yêu chết đi được.
– Mà mua ở đâu á…xa hông mà nhanh zậy… Mình hỏi khẽ Dì vì dù sao Dì cũng bỏ công đi mua với cả mình là loại người muốn dàn xếp mọi thứ ổn định, có thể tuy chịu thiệt vào thân nhưng vẫn mong mọi thứ được yên ổn trong gia đình hơn.
– Đầu ngỏ đi ra thêm khúc nữa à… Dì múc muỗng cháo lên măm.
– Thui kệ…ăn luôn…dù sao cũng có hai người…lúc đầu con tưởng Dì xuống chiên hay lấy vài cây xúc xích thôi chứ… Mình nói nhanh và với tay lấy đôi đũa.
– Chời ơi…hôm nay thứ mấy nhớ hông ông… Dì bỏ muỗng nhìn mình chăm chăm.
– Thứ ba… Mình tròn mắt trả lời.
– Còn nhớ ha…hôm nay là ngày đi siêu thị…sáng giờ…có đi đâu mà nói còn đồ ăn…còn có 1 cây dưới đó á…ăn hông…xuống chiên cho… Dì giải thích ình hiểu.
Theo thói quen thì thường vào thứ ba hàng tuần thống nhất là ngày đi siêu thị thường là mình chở Dì đi mua tiện thể ghé qua khách sạn lấy sổ sách cho Dì luôn mà cũng không đơn thuần lại chọn ngày thứ ba đâu mà còn là vì lúc học mười một và cả trong hè mình thường trống tiết vào buổi chiều thứ ba nữa nên mới như thế.
Mình như chợt hiểu ra nên cười khẽ nói.
– Dạ thôi…khỏi đi Dì…con quên mất…ăn đi Dì…
Mình thì nói chung lúc ấy cũng không đói lắm vì nãy đã dứt một hộp cơm và nửa cái bánh bao cũng khá to rồi.Dì thì cũng đâu có kém cạnh gì mà thậm chí còn hơn mình nửa cái bánh thành phẩm của việc đấm đá giành giật cao trào của cuộc vui lúc nãy nữa mà, ấy vậy mà chẳng hiểu sao lại than đói mới khổ chứ.
Chẳng buồn ăn cho lắm nên mình chỉ ngồi lấy muỗng khuấy khuấy mặc cho Dì ngồi lặt rau các kiểu bỏ vào tô hộ.Chợt Dì lên tiếng.
– Sao hông ăn đi…thợ lặn gì nữa… Dì nói mà cố gắng làm cho cái môi trên nhọn ra trông rất ghét.
– Hic…thấy hổng có mùi vị hay hấp dẫn gì hết á… Mình lấy đôi đũa khuấy khuấy tô bún lên.
– Ăn mà cũng làu bàu nữa…mua zìa rồi thì ăn đi chứ…Ăn ớt hôn…Tui bỏ cho nè… Dì cầm cái bịch nhỏ đựng ót băm ra đưa lại gần tô mình chuẩn bị bỏ vào.
– Dì không biết con là vua ăn ớt hả…thiếu sót quá… Mình lắc đầu như đúng rồi, mình tuy không biết ăn cay nhưng trước thái độ đưa đón của Dì mình cũng tính hài tẹo cho vui.
– Vua ớt hả…thế thì nè… Dì cười to và ra sức vuốt túm ớt xuống tô mình.
– Á…nhiều zậy…zậy thì Dì cũng ăn thêm đi… mình cũng với tay lấy bịch ớt còn lại trên măn vuốt lấy vuốt để vào tô của Dì,
– Chơi luôn…thêm nữa nè…nữa nè… Mình và Dì cố gắng lấy đầu và vai chèn ép tay của nhau.Đùa giỡ ha hả, cười thì hô hố các thứ lên.Đến cuốn cùng thì tất cả ớt trong hai túi đựng đã vào hết thong cả hai tô…Rất nhiều.
– Stop…Dì quốc nguyên bịch ớt zô tô con ời…hic…quá tay nha… Mình liếc yêu Dì và trách móc khẽ.
– Hay quá ha…mấy người cũng đâu có zừa zì đâu chứ…nè… Dì chỉ vài chùm ớt trong tô của Dì mà đáp lại.
Vậy là với sự xuất sắc và nhiệt tình của bọn chúng tớ mà thành quả cuối cùng nhận được là rất kinh khủng và sẽ được biểu thị bằng hình ảnh cho các bạn được chiêm ngưỡng như thế này đây.
Đây là tô cháo của Linh chảnh chọe…
Và đây là tô bún bò của Duy khoai to…
Nhìn muốn ớn lạnh làm cho óc ác mình nổi đầy người chẳng dám nghĩ tới cái viễn cảnh tống hết nhiêu đó vào miệng thì cảm giác sẽ ra làm sao nữa.
Ớt có ở khắp nơi, ớt nổi lềnh bềnh và còn cả âm ỉ dưới những cọng bún dài và quánh đặc.
– Dì…con…con hông ăn đâu… Mình nhăn nhó khi nhìn vào “độ khó” của tô bún bò.
– Đừng có giỡn…ăn đi… Dì cười khặc khặc rồi nhấn nhấn đầu mình xuống.
– Ăn hết đống này hông được gì mà lắm khi còn…tiêu chảy nữa… Mình mặt thảm thương nói chẳng ra lời.
– Ôi thôi thôi…sắp ăn uống mà nói ghê quá cha…À hay là… Dì nói và ngắt quãng ý cuối.
– Là sao Dì… Mình lại tròn mắt.
– Ai ăn hết tô của người đó trước thì có quyền bắt người kia làm một việc bất kì mà người kia chỉ có thể gật đầu đồng ý dù là việc gì đi nữa…Há há…Chơi hông Dì cười và nói ra câu nói mà có lẽ về sau này khi ngẫm lại thì chắc chẳng mấy ân hận đâu.
– Gì ghê zậy…nhưng không biết Dì thua có chạy hông ta… Mình cười re ré.
– Á…chưa gì mà nghĩ chị thua à cưng…không có đâu…mà nói chứ…lỡ thua sao ta… Dì cười hô hố rồi bắt đầu chống tay nghĩ ngợi.
– Thì con bắt Dì…sao nhỉ…mà nếu con thua thì sao… Mình hỏi ngược lại chị ý.
– Thì cởi truồng chạy 5 vòng sân chứ sao…Há há… Dì nói mà cứ cười tít mắt.
– Chơi luôn…đẹp khoe xấu mới phải che… Mình thẳng thắn vì nghĩ chắc bà này nói chơi.
– Chảnh ớn…rồi…khi nào Dì vỗ tay cái là…let’s go baby…luôn nha… Dì đưa hai tay lên định vỗ.
– Khoan, tắt điều hòa đi…chơi cho nó nóng… Mình chảnh thôi rồi.
– Đây mà làm sao phải sợ chứ…đợi 2s… Dì nói là ngay tức khắc với tay tắt điều hòa.
Xong xuôi Dì nhanh chóng trở về vị trí cũ.
Mình và Dì đều đã cầm vũ khí sẵn sàng.Mình với một đôi song côn huyền thoại thật ra là hai cây đũa.Dì với một chiếc múc cua thần thánh thật ra là cái muỗng kiểu Hàn.
Ai cũng thật sự đặt hết niềm tin và chú tâm cao độ vào cuộc thi mang ý nghĩa sống còn này.Với riêng mình thì khi chỉ vừa thoáng nghe sẽ được ra điều kiện cho kẻ thua cuộc thì ngay lập tức mình cũng đã thấm nhuần cái tư tưởng sẽ bắt Dì thoát y trước mắt mình nhằm có cái mà tận mắt chiêm ngưỡng mà kể lại để khuyến mãi cho đọc giả rồi chứ nhưng chẳng hiểu sao lúc đó mình lại không dám nói ra cái mong muốn bé nhỏ ấy nữa, cũng chính vì như vậy mà giờ đây đầu óc mình trở nên khá rối bời.
Đang chết dần với những suy nghị nuối tiếc thì đột nhiên Dì vỗ hai tay cái “chạch” vào nhau trong sự hoảng loạn vô bờ bến của mình và sau đó Dì cắm đầu múc húp lia lịa.
Mình thì tuy xuất phát có chậm hơn thật nhưng lại là người có lợi thế hơn hẳn vì tô bún bò của mình chỉ có vài chục sợi bún và một miếng chả cộng vài tép thịt mỏng như miếng dao lam mà nhiều khi vô tình đυ.ng trúng còn sợ sướt da môi chảy máu nữa là.
Mình bắt chước Dì cố gắng sục đũa và gắp thật nhanh cho vào miệng một cách rất hối hả mặc cho hơi cay của ớt nồng lên tận mũi và lấp đầy cả thân thể khiến ặt mình và thân người bắt đầu ra mồ hôi và nóng bừng bừng.Nói không ngoa chứ cay đến nỗi mà vài giọt nước dùng từ tô phở qua khoét miệng cứ vô tình chảy xuống cần cổ mà mình còn có cảm giác nóng rát như thể lấy ớt tươi trét lên phần da non mềm yếu vậy, khó chịu lắm.
Khoảng một phút trôi qua, mình chợt dừng lại đôi chút để thở cầm hơi và có dịp ngó qua nhìn Dì.Cảnh tượng trước mắt mình là Dì đang cầm nguyên tô cháo nghi ngút khói mà húp lấy húp để nhưng vì quá nóng nên lâu lâu Dì tách ra thở hồng hộc mà nơi khoét mi Dì nước mắt đang chảy ra dàn dụa.Mình nhìn hình ảnh đó mà thoáng nghĩ.
“…Bà này…chơi thật ta ơi…”
Nói thật là nhìn đến là rùng mình kiểu như đang trong sa mạc khô cằn hay sao đó và bà Dì của mình thì ra mồ hôi nhễ nhại và rêи ɾỉ như thể đang lâm bồn vượt cạn vậy.Kinh lắm.
Thấy cảnh đó mình lại sợ, sợ rằng sẽ thua cuộc, sợ rằng sẽ phải chịu đựng cái kiểu cười khích đểu của người chiến thắng dành cho kẻ bại trận trần trật này.
Mình nhanh chóng quay lại với cuộc chơi nhưng lần này có thêm nhiều động lực hơn vì trong đầu cứ hiện lên đúng 3 chữ vàng mà thôi, đó là:”…Dì thoát y…” vù đến vụt đi liên hồi làm ình thêm phần khoái chí.Mình cố gắng và lấy và để nào là bún, nào là chả, nào là thịt và cả nước dùng ì ộc vào miệng như chưa từng được ăn ngon đến vậy.
Cho đến khi mình nghe được những tiếng “lạch cạch” thân yêu bất chợt phát ra từ đáy của chiếc tô hiện đang được mình cầm trên tay.
Cảm giác sung sướиɠ đến khó tả, mình biết vinh quang đang ở trước mắt, màu vàng chói lọi đang dần hiện ra với phần thưởng là chiếc cúp to oành mang biểu tượng chính là hình ảnh người con gái tên Linh không một mảnh vải che thân đang lao tới mình vồ vập trông rất hoàng tráng.Chẳng còn kịp mà tương tư, chẳng còn kịp mà suy nghĩ mình dùng mọi sức lực như muốn đổ tất cả những gì cuối cùng đang còn xót lại trong tô vào miệng mà mặc kệ ột số ít vươn vãi ra khắp cả sàn.
Phải nói luôn là cảnh tượng kinh hoàng lắm.
Chỉ vừa khi giọt nước dùng rơi xa tô mà bay đi đâu đó là mình ngay lập tức đặt tô xuống một cái “oành” như thể đã đánh hồi kết cho tất cả.
Kết thúc một trận chiến nảy lửa, kết thúc mọi nổ lực vươn tới chiến thắng của Dì và cuối cùng là kết liễu luôn cả bộ quần áo Dì đang mặc trên người vì nó chuẩn bị được làm vật hiến tế cho điều kiện mà Duy mình sắp đặt ra.
Sau khi mình đặt tô xuống thì mọi thứ trong cái không gian nóng bức và nồng mùi cay của căn phòng trở nên ảm đạm hẳn đi trông thấy.Mọi thứ như lắng đọng và trôi qua một cách chậm rãi.
Dì vẫn cầm tô cháo trên tay hơi hạ xuống nhìn mình mà cặp mắt rưng rưng ngấn lệ.
– Xong…xong rồi hả Duy…con…con nhanh zậy… Dì nói như sắp mếu.
– Chứ sao…Dì Linh còn kém lắm…non…non và xanh lắm… Mình cười khảy.
– Á…huhuhu…hức…huhuhu… Dì chợt khóc ầm lên.
Dì Linh đặt chiếc tô vẫn còn thừa 1/3 lượng cháo xuống sàn mà bắt đầu ôm mặt khóc nức nở.
Mình thì ban đầu chẳng hiểu gì cả, chỉ ngồi đó mà nhìn Dì thôi.Nhìn Dì khóc tu tu như một bé gái đòi quà.
Từng giây từng phút rôi qua vẫn thấy Dì ôm mặt nên mình bắt đầu có cảm giác ngượng thật sự, ngượng vì có người con gái đang ngồi đây khóc một phần cũng bởi do mình.Dù sao thì cũng phải hỏi han gì ít nhiều, mình cố gắng lếch lại bên Dì.
– Vì sao con khóc… Mình giả bụt nói giọng trầm ấm hết cỡ để mong ghẹo cho Dì vui lên vì thấy cảnh Dì khóc mình chạnh lòng lắm luôn.
– Cay quá… Dì nói trong cái giọng thút thít đáng yêu.
– Sao mới hết khóc đây bà… Mình vỗ vai Dì chành chạch kiểu đùa cợt vui vẻ.
– Hun cái mới chịu… Dì nói khi hai tay dần tách nhau ra.
Bất ngờ Dì lao về phía mình trong điệu cười ha hả và bất giác nằm chồm lên người mình mà cố gắng lấy hai tay khép chặt lấy hai bắp tay mình.Nhưng dù sao Dì vẫn chỉ là phụ nữ nên diều đó dường như là không thể với sức lực yếu ớt của một người con gái vì vậy chẳng mấy chốc mình thoát ra được.
– Tính làm gì zậy…cưỡиɠ ɧϊếp hả…Áaaa… Mình lùi lại trong tư thế ngồi về phía sau.
Khi mà mình vẫn chưa nói hết câu thì lần này Dì lại lao tới nhanh và quyết liệt hơn hẳn nhưng hình như đã biết rút kinh nghiệm của lần trước nên khá hơn và chiêu thức cũng mới lạ hơn.Dì đè mình xuống và ngồi hẳn lên phần cổ mình, hai đầu gối đè mạnh lên hai vai mình làm cho phần trên của mình như chẳng còn cựa quậy được nữa.Mình như muốn nghẹn cả thở lại.
Dì ngồi trên người mình, phần háng chân banh rộng ra và xà hẳn vào cằm mình làm cho phần đáy quần jear bé tẹo của Dì cứ ma sát với vài cọng râu non làm mình đến căn thẳng.
Lại một tràn cười ha hả nữa vang lên đến lạnh xương sống.
Mình thì lúc đó chẳng hiểu gì hết nhất là chỉ vài giây ngắn ngủi mới đây Dì còn đang khóc tu tu vậy mà giờ đây lại bay nhảy đến kinh người.
Dì ngồi lên phần cổ mình, hai tay liên tục vếu má mình rồi cười ha hả mặc ình van xin.
– Há há há…chết chưa…chết chắc…Bây giờ sao…ai thua…nói đêeeeee…Dì nắm tóc mình giật giật làm ình đến là tức điên người.
– Á…Dì…con thở không được…á…Dì tha…tha con… Mình thét ra giọng van xin nài nỉ mà cố dìm cơn tức nghẹn xuống .
– Mơ…nói ai thua đi rồi chị tha…hông là…hông là…mất zin á… Dì cười rồi áp gần mặt Dì với mặt mình.Làm mặt mình đỏ lên trông thấy.
– Á…mất zin gì…đừng Dì… Mình hoảng hồn khi nghe đến hai từ “mất zin”.
– Mất zin cái miệng chứ gì…không chịu thua là tui hun à…Đếm nha… Dì chu mỏ ra và xà xuống mặt mình thật gần hơn đến mức mình có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Dì đang phả vào mặt mình từng hồi an lành.
– Không…Mơi đi…đồ…phù thủy… Mình hét lên chỉ mang tính chất cho có vì mình đang muốn xem thử Dì sẽ làm những gì đây.
– Gì…phù thủy hả…được…1…2…3…chu…um…moahhhh… Dì chu môi ra và kê xuống gần má mình.
– 1 cái ngay má trái nè…chu ôi đã quá. Dì hun mình thật các bạn ạ, Dì hun mà cố ý kéo lên đôi môi ra để nước bọt trây trét hết phần má trái của mình, đến là kinh nhưng cũng phải nói là như điện giật ấy.
Mình đơ ra tới vài giây và khi vẫn chưa bừng tỉnh thì.
– 1 cái ngay má phải nàz…chu ôi quá đã un. Dì hun tiếp một bên má còn lại và lần này thì tởm hơn cả lần trước vì sự kéo lê dài lên tới tận phần tóc mai.Mình…Mình đang bị tra tấn.
– Giờ sao…giờ là tới cái miệng…um moah…tới cái miệng nha. Dì lấy hai ngón tay banh phần môi mình ra rồi chọt ngón tay vào chà chà răng mình làm nhếch cả nôi lên bực dọc.
– A…a…aaaaa…Dì ơi…tha con mà… Mình van xin nài nỉ hết mực vì dường như bắt đầu thấy sợ rồi.
– Hổng có tha…dám thắng tui hả…um moahz…Chời ơi hụt ta…làm lại… Dì kê mỏ xuống hun thật luôn, trời ơi.Nhưng hên là mình lắc đầu qua lại hai bên nên cái đầu Dì hụt.
Đang lắc đầu qua lại để tránh cái hun tra tấn từ Dì thì đột nhiên có tiếng.
“…Ting…tong…Ting…tong…”
– Đứa nào phá đám zậy bây…tha cho đó…lát hun tiếp… Dì nghe thấy tiếng chuông cửa thì từ từ đứng dậy giải thoát ình.Lúc Dì đứng lên mình thấy một bên ống quần lộ ra một màu xanh lam thiên thần.
– Á…Dì mơ đi…nãy giờ con nhịn thôi… Mình nói khi đang lấy sức đứng lên.
– Há há… Dì cười và bắt đầu lê bước đi ra.
Dì bước ra khỏi phòng và tiến xuống cầu thang tầng trệt để ra cổngmở cửa.Mình tiến đi sau vì chẳng thể nghĩ ra là ai có thể bấm chuông vào giờ này cả.
Lát sau từ cổng bước vào là Dì và một ai đó đi đằng sau.Dì thì đi thẳng về phía bên hông nhà để lấy một cái gì đó.Có lẽ là ai đó ượn đồ.
Lúc này qua ánh điện của bóng đèn ngoài hè, mình thấy rõ một cô gái với đầu tóc mái ngố búi cao, một chiếc quần jear xanh bó bó tới cảng chân và nhất là một chiếc áo sơ mi trắng với hình một đóa hồng đen óng ánh.
Vừa nhìn thấy mình là cô gái ấy lập tức nghiêng người qua một bên để ngó vào nhà và mở lời nói vọng vào.
– Em…chào anh..