Dì Tôi Là Một Teen Girl

Chương 43

“Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau, chẳng giống chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên trời…”

Liệu Duy xinh trai khoai to và Linh kute chảnh chọe có thể vượt qua mọi rào cản của gia đình và xã hội để nhận ra một tình yêu thực sự mà có thêm niềm tin nắm tay nhau rảo đồng đều cùng một nhịp bước trên con đường tình cảm trái ngang đầy phong ba, sóng gió này hay không?

…Hồi sau sẽ rõ…

Sở dĩ “Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến” mang lại hiệu quả tích cực và lớn lao ngay từ khi mới công khai không hẳn chỉ bởi tính chất thời điểm mà còn vì căn nguyên bắt đầu của nó từ ý niệm thiêng liêng là giải phóng cả một dân tộc, giải thoát và trả lại tự do cho hàng vạn vạn con người lầm than, đói khổ và hơn hết là nó được xuất phát từ một con người vĩ đại, một bậc lãnh tụ với tấm lòng vị nhân quên thân.

Mình của tối hôm ấy chắc chắn là không được như thế nhưng dù sao đi nữa cái ý niệm trong lời kêu gọi của mình vẫn hoàn toàn trong sáng và từ cái tâm lành lặn không vẩn đυ.c với duy nhất một mục tiêu năn nỉ ỉ ôi cái thân xác chảnh chọe kia sẽ bình thường trở lại mà ngồi ăn với mình lấy bữa cơm gọi là cho nó có không khí gia đình hoặc giả là bằng mặt không bằng lòng thì cũng cứ cố gắng miễn cưỡng ngồi dậy ăn cái đi đã gọi là xã giao rồi mình sẽ lựa lời mà khuyên nhủ sau cũng được.Chỉ có thế!

Trở lại với cái không khí căng như dây đàn chập tối hôm đó.

Sau khi nghe được câu nói nửa vời tuy cụt ngủn nhưng lại rơi đúng vào cái lúc mình gần như muốn bỏ ngang ý định xin lỗi này thì ngay lập tức mọi thứ như sống dậy trong mình hồ hởi và tấp nập như thể một cơn mưa to đùng chảng đang đổ ào ạt xuống mặt đất nứt nẻ, khô cằn và xuyên suốt chiều dài đất nước trong cái tiết trời oi ả mà đôi lúc cái nóng lên tới gần 41 độ này.

Mình vui lắm, vui đến mức phải bật cười thành tiếng “khì khì” như thể Dì Linh yêu dấu đã tha thứ ình rồi vậy mà cũng tại vì lúc đó cái suy nghĩ Dì giận dai lắm lắm và có thể bỏ mình ra đi cứ ám ảnh hoài trong đầu nên khi mà Dì vừa thỏ thẻ là mình vui như trẩy hội rồi.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, sau câu nói đó, cái bầu không khí ảm đạm lúc nãy ngay tức khắc quay trở lại.Chẳng nói chẳng rằng gì nữa, Dì chỉ nằm im quay mặt về hướng bên trong và đâu đó có những tiếng thở dài thườn thượt chán chường và não nề.

Nếu các bạn hỏi mình có bất ngờ hay không thì phải thú thật rằng mình bất ngờ quá đi chứ.Tuy là ngay từ đầu khi vừa dọn thức ăn lên phòng thì mình đã xác định tư tưởng sẽ phải chịu cái cảnh thờ ơ từ Dì Linh như thế này rồi nhưng dù có nói gì đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi chứ ai ngờ đâu Dì lại làm thật, bơ mình ra mặt như thế chứ.

Mọi ngày, với tính nết thường thấy trong những tình huống tương tự, Dì sẽ lao vào và hoàn thiện rất tròn vai một nàng Dì mẫu mực không chấp vặt chuyện cháu chắc có lỡ sai khuấy vì nó còn nhỏ chưa hiểu sự đời và cần được bảo ban chứ ngờ thế quái nào được mới đây, trong khi mình ngủ khì thì Dì Linh đã chịu khó thu dọn nhà cửa và quan tâm chăm sóc vết thương ình đấy thôi mà bây giờ lại làm ra điệu lạnh lùng, lạnh nhạt là cớ làm sao.

Mình hướng ánh mắt với hai con người tròn trịa biểu thị sự ngạc nhiên cùng cực về hướng cái thây chảnh chọe đang nằm nghiêng duỗi thẳng chân trên nền nệm ấm áp và buông những tràn thở ỉ ôi ảm đạm đến đìu hiu.

Nhìn quen quen nhỉ.À, đúng rồi là…

Mẹ, mình nhớ lắm cái hình ảnh quen thuộc này.Là của mẹ, mỗi khi mẹ giận hay muốn treo tức Ba là cứ làm ra cái điệu đó như thể được lập trình sẵn trong con người bà vậy.

Mẹ mình như các bạn đều biết đau ốm suốt vì căn bệnh nan y nhưng bù lại bà sống vui vẻ bên chồng con lắm mà thỉnh thoảng còn rất hài hước nữa, cứ hay làm mặt giận cho Ba phải dỗ dành.Thưở mình tiểu học, Ba mình thường hay phải chạy qua chạy lại hai bên nệm mới chiếu được tia mắt vào gương mặt mẹ vì bà cứ che đi rồi quay qua quay lại đúng y chang như cái kiểu mà bà Dì quý hóa đang quay đầu qua bên trái màn ảnh để thể hiện cảm xúc nơi đằng kia.

Thì ra là thế.

Cười nham hiểm như thể đã hiểu ra tất cả, mình từ từ lẫm đẫm từng bước khập khiễng một cách khá rón rén lại phía nệm bên kia ngay chỗ đầu nằm của Dì mà không để phát ra bất kì một tiếng động nào dù là nhỏ nhất.

Dự đoán của mình hoàn toàn chính xác, Dì đang nhắm nghiền mắt nhưng lại với vẻ mặt nhăn nhó giống y như một con khỉ ăn ớt, trông đến là khó ưa.Mình thấy vậy liền áp mặt lại gần khuôn dung của Dì để mà nhỏ to tâm sự.

– Dì…Dì ngồi dậy ăn với con miếng cơm…chứ…chứ từ trưa giờ có cái gì vào bụng đâu! Mình cười nhẹ và thỏ thẻ một cách chân thành nhất.

Sau câu nói của mình là một loạt những hành động lúng túng đên ngộ nghĩnh của Dì.

Đầu tiên khi vừa nghe mình nói là Dì ngay lập tức mở miệng hết ga lộ cả hai hàm răng đều như bắp và đồng thời mở mắt chuẩn mực chữ A ra điều kì quái hết mực, sau đó liền nhanh chóng lấy cả hai lòng bàn tay che lấy che để khuôn mặt trắng bệch một cách khá bối rối như mấy em teen.Cuối cùng khi phát hiện ra mình vẫn đang nhìn chằm chằm sau khi Dì đã làm tất cả mọi cách để che đậy thì Dì liền kéo một tay đang che mặt ra để lộ nguyên một bên gò má và con mắt nhăn nhúm rồi cứ thế dùng tay xua xua về hướng mình và đẩy vai mình vài cái ra điều xua đuổi một cách rất bất cần.

– Đi ra…Đi ra.Không có nói gì nữa hết á…Không có ăn uống gì hết á…Tui…Tui no rồi…Tức no rồi. Dì nói giọng ngượng nghịu, vừa khi nói xong là lại nhanh như cắt kéo tay về che kín mặt lại.

Hơi nhói vì một trong những cú đẩy vai quá nhiệt huyết của Dì đã chạm vào chỗ hãy còn đang sưng ở cánh tay trái rát rúa của mình nhưng dù sao vẫn đang ở kèo dưới nên mình chẳng dám đòi hỏi một sự quan tâm hồ hởi hay hỏi han tấp nập nào vì mình vẫn đang phải tiếp tục sự nghiệp nài nỉ.

– Dì nghe con nói đi nha…thương Dì lắm á Mình buông lời nịnh nọt với giọng điệu ngọt như mía lùi để chờ mong sự mủi lòng của người phụ nữ đang nằm kiêu sa ở đó.

– Thương cái con khỉ…thương mà lại… Dì nạt lớn sau câu nói của mình nhưng rồi lại bỏ ngõ giữa chừng khiến mình khá khó hiểu, chỉ biết là Dì tính nói một cái gì đó rất bức xúc mà có lẽ liên quan tới mình.

– Dì…nghe Duy nói đi mà…bỏ qua đi Mình chẳng buồn nghĩ nhiều về câu nói lấp lững đó mà chỉ biết dùng tấm lòng chân thành nhất mong Dì bỏ qua.

– … Dì im lặng như đang muốn lắng nghe chứ chẳng buồn trả lời.

– Tha thứ cho con đi Dì… Mình cúi mặt ra điều hối lỗi vô vàng.

– … Dì vẫn im lặng.

Mặc kệ cho những câu nói chân chất thể hiện đầy cảm xúc và lòng hối hận đến tột cùng nhưng đáp lại lúc đầu là những câu mắng chửi xua đuổi rồi sau đó là trách móc và cuối cùng là im lặng không thèm nói luôn từ Dì.Mình buồn lắm, buồn thật sự.

Có lẽ đây không phải là cách, cái cách mà hằng ngày mình nói chuyện với Dì khác lắm như kiểu ngang hàng vậy á chứ ít khi thể hiện thái độ tôn trọng cùng cực như lúc này.Nhiều khi đó là phương pháp cứu vãn tình thế vô phương lúc này thì sao.Vẫn câu nói cũ “nghĩ là làm”.Mình nhanh chóng suy nghĩ và thực hiện.

– Dì coi phim Hàn hoài mà không biết chân lí rút ra hả? Mình đổi tư thế sang ngồi xếp bằng chữ ngũ và nói như biết tuốt vậy.

– … Dì vẫn chưa mở miệng.

– Chân lí kinh khủng lắm luôn mà không biết hả? Mình cười thành tiếng và sau đó lấy tay vuốt hai đường thẳng kiểu gải ngứa trên chân Dì.

– … Tuy vẫn im lặng nhưng khi vừa phát hiện ra sự tiếp xúc của bàn tay mình lên da thịt Dì là Dì liền lấy tay kéo ra và vỗ cái “chách” lên bắp đùi mình.

– Dì mà không biết thì con thua…thua luôn…xem phim Hàn quài mà không biết…thua… Mình vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy kiểu rất thất vọng ởi một sự thật không như mong đợi.

– Chân lí gì hả cái đồ kia… Lúc này Dì bỏ cả hai tay ra khỏi mặt và cứ thế nằm nhìn mình chằm chằm.

– Zậy là không biết thật ta ơi…chân lí như vậy mà không biết…gà quá. Mình biết rằng đã thu hút được sự chú ý của Dì nên càng tỏ ra sảng khoái sâu xa về cái chân lí mà mình đang biết.

– Chân lí gì…không có chân lí phim Hàn gì mà tui hông biết mà mấy người lại biết hết á. Dì nói rất chảnh như thế đối với Dì mình chẳng là gì và cái chân lí của mình có lẽ Dì đã biết từ lâu.

– Chân lí đó là… Mình ngân câu nói ra và nhìn sâu vào ánh mắt Dì.

– … Dì tập trung cao độ với cái miệng méo qua một bên và ánh mắt lườm lườm chờ đợi.

– Ai mà không ăn uống gì…thì sẽ…sẽ…sẽ chết đó. Câu nói của mình ngắt quãng thành nhiều lần khiến cho Dì rất hồi hộp trong việc lắng nghe.

Dì sau khi nghe được cái chân lí trời ơi đó xuất phát từ miệng mình là ngay tức khắc cười khì khì, cười như chưa từng được cười đến mức phải ôm bụng ngồi bật cả dậy.

– Phim đó Dì thích xem lắm luôn á, “That fool” đúng hông…Hay ghê luôn…Thích ông diễn viên chính ghê luôn…mặt ổng cứ đù đù…Cũng tại coi phim đó xong Dì mới kêu mặt con đù đù á…Hahaha Dì nói một tràn dài và cười ha hả đến là hài.

Cuối cùng thì mình cũng đã biết được cái lí do tại sao bà Dì quỷ quái kia cứ suốt ngày trêu ngươi gọi mình là “Mặt đù” này nọ, ra là tại bả xem phim Hàn nhiều quá nên bị nhiễm và tức khí xung thiêng ra đời thường nên đã phán ngay cụm từ “Mặt đù” đó ình.

Thật đúng là một sự thật tàn nhẫn mang lại nhiều đau thương cho người khác, sao lại có thể như thế được chứ.

[Bây giờ ngồi đây type chap mà mình thỉnh thoảng có quay sang hướng kia nhìn thấy cái bản mặt hí ha hí hoáy cười cười chúi đầu vào mấy bộ phim Hàn xẻng, chọt mắt muốn xiên màn hình laptop mà mình thực sự cáu tiết.Ghừ ghừ.]

Cơ mà lúc đó mình vui hơn là giận vì cuối cùng dù sao thì cũng đã hoàn thành được cái mục tiêu nho nhỏ là làm cho Dì cười, mà còn khì khì nữa mới xinh chứ.Mình vui lắm.

– Hì…Dạ…Vậy Dì tha lỗi cho con ha…lại ăn đi còn nóng lắm Dì. Mình cười theo Dì và nói khe khẽ vừa đủ nghe để mong Dì đang trong cơn vui mà sẽ bỏ qua tất cả.

– À…vẫn không ăn đâu. Dì quay ngoắc 180 độ, dừng cả cười và dừng cả nét mặt vui tươi.

– Sao vậy Dì…còn nóng thật mà…hay là… Mình hơi ngạc nhiên và bắt đầu nghĩ lung tung.Mình nghĩ hổng lẽ Dì chê thức ăn sao ta.

– Hứa đi! Dì nhìn qua một hướng rồi bắt chéo tay ngang ngực nói.

– Hứa cái gì chứ? Mình hỏi.

– Hứa không làm zậy nữa. Dì nói mà làm cho người cứ run run lên từng hồi khiến hai bầu ngực cũng bần bật theo làm mình chóng cả mặt.Nhưng xem chừng còn nhăn nhó và căng thẳng lắm.

– Làm cái gì chứ? Mình giả điên.

– Tự biết…nhanh…cho 30s. Dì chuyển dần tay xuống dưới hông để chống nạnh trong tư thế ngồi.Hai bầu ngực căng tròn đẩy mạnh và nhô khá hấp hối ra phía trước.

– Là sao…30s suy nghĩ ấy ạ…rồi…con hứa…hứa sẽ không bao giờ làm Dì buồn nữa, trước khi vào phòng phải gõ cửa…không bao giờ để cái hình ảnh như hồi sáng xảy ra…con hứa. Mình cố gắng nhắm mắt giơ hai ngón tay lên trời và tự hứa.Phải cố gắng tập trung cao độ làm một điều gì đó mới khiến mình thôi nghĩ về hai bầu ngực ấy.

– Im đi…ai kêu hứa cái đó…hứa chuyện trong bồn tắm cà…hứa không làm Dì buồn nữa…phải biết yêu thương Dì…Dì nói phải nghe, cấm cãi.Hiểu chưa…chứ ai nói…nói chuyện đó hả…hả… Dì giải thích như muốn hét vào mặt mình làm mình đến hoang mang và rằng khi nhắc đến cái “chuyện đó” Dì đỏ mặt và ngượng ngùng kinh khủng lắm.

– Ơ…dạ…dạ con biết rồi…con hứa…hứa mà… Mình cười khì và gật đầu lia lịa vì đã được Dì tha thứ và vẽ đường cho hươu chạy.

– … Dì im lặng thở dài như vẫn còn nhiều trăn trở.

Cần phải xúc tiến nhanh khi tất cả dường như đã vào cái guồng của sự êm đẹp.

Mình với tấm thân tàn cố gắng kéo cả người Dì lại gần thức ăn, ban đầu có vẻ Dì còn nũng nịu và giãy ay ảy nhưng một lúc sau thì cũng cố gắng tự lê lếch lại mà không cần sự giúp đỡ lôi kéo của mình nữa vì dù sao cơ bản Dì vẫn hiểu là mình đang bị đau đủ thứ, kéo là để thôi thúc Dì lại chứ chẳng phải có ý lôi xềnh xệch cả thân người Dì- cái điều mà mình không thể và cũng không có đủ khả năng để làm lúc bấy giờ.

Dì lại gần nơi để đồ ăn.Đầu tiên là với bộ dạng thờ ơ không đỡ được của một người vừa giận xong nhưng chỉ một thoáng sau đó Dì đã có được dịp nhìn kĩ lại tất thảy các thứ được bày ra thì ngay tức khắc lúc đó Dì quay lại nhìn mình khi mình vẫn đang còn từ từ tiến lại ngồi đối diện Dì.

Dì cứ nhìn đồ ăn rồi nhìn mình, rồi lại nhìn đồ ăn, sau đó lại nhìn mình.

Chốt hạ Dì vuốt mái tóc xõa để hờ qua một bên vai và làm ra vẻ mặt nhìn đểu đểu như không tin bởi cái ánh mắt nhìn chăm chăm khiến mình đến là ngượng ngùng và muốn đối diện với sự thật.Nhưng hình như đâu đó trên gương mặt ấy toát ra một vẻ gì đấy rất lạ.Đúng rồi, là một nụ cười mãn nguyện.

Hơi mắc cỡ nhưng mình vừa nhìn là có thể hiểu được ngay, có lẽ là Dì Linh quá vui và sung sướиɠ vì mình chuẩn bị thức ăn khá đầy đủ.Chỉ có thể như thế mới khiến mặt Dì lộ vẻ vui tươi đến như vậy.

Cũng chính bởi cái suy nghĩ đó đã khiến mình bộc phát vài điều lãng nhách.

– Hì…con mà chuẩn bị là chỉ có quá đầy đủ…Dì nhỉ. Mình cười và nói ra điều ta đây lắm, thực ra thì mình cũng muốn chứng tỏ vài thứ.

– Ai nói gì mà sao bạn tự kiêu zậy. Dì ngó đi hướng khác và nói giọng khá nhớt ra điều mỉa mai mình hết mực, đến là bực.

– Con…con thấy Dì cười kìa…con siêu quá…Dì ha Mình nói khi thấy điều lạ lùng trong hành động của Dì.

– Cái này thì bình thường thui bạn…tui cười cái khác. Dì nhìn mình và nhếch một bên miệng lên trông rất điểu.

– Cái gì chứ… Mình ngạc nhiên.

– Thì zui vì không có Dì mà cưng vẫn biết tự chăm sóc bản thân…vẫn chuẩn bị được cái nhét vào miệng nè chứ không có ngồi không chờ sung rụng bực bực. Dì giải thích lấy hai chỉ chỉ vào mặt mình.

– Chời ơi…con từng sống một mình trong thời gian khá dài đấy nhá…mấy cái này…trong vòng 2 nốt nhạc. Mình cười khà khà.

– Xuống…xuống dùm em cái anh…đợi 2 nốt nhạc rồi phắn chứ gì…quần áo nhiều khi vứt bừa bộn…lại còn đồ lót nữa chứ…tắm còn phải tắm cho…zậy mà kêu 2 nốt nhạc…haiz, nói quá không ai tin đâu Dì xỉa lại mình một cách khá hổ báo cáo chồn.

– Còn đỡ à…đỡ hơn người không có bận đồ lót luôn kìa…Há há… Mình thấy bị xỉa một cú đau thì liền trả đũa lại Dì.

– Gì…im ngay…im liền ngay…Không được nói chiện đó…Immmmm. Dì hét lớn như muốn nổ phòng luôn vậy.

Đến lúc này thì dường như mình mới nhận ra cái câu nói của mình đã quá vô tình không định hình trước, cứ nghĩ gì là phọt ra luôn mà không đoái hoài đến những cố gắng từ nãy giờ đã bỏ công ra năn nỉ Dì.

– Dạ…con…con giỡn thui…dạ. Mình nói khẽ vì biết mọi thứ đã quá lố.

– Mà sao biết tui hông bận…lúc nào tui cũng bận…đi ngủ cũng bận…mà tại…tại…tại lúc đó mới bước ra từ bồn tắm…quần áo nó ướt mêm…cho nên tui cởi ra cái thấy lạnh nên mới chui vào mền tính ngủ rồi…dậy bận…phòng tui…tui có quyền chứ.Mà sao lúc đó zô được zậy…Hả? Dì nói và giải thích từng điều một ình hiểu và chốt hạ bằng câu hỏi khiến mình đến điếng cả người vì ngay từ đầu mình đinh ninh có lẽ Dì đã biết đến cái bí mật của nơi cất chìa khóa dự phòng.

– Thì…à…Thì lúc đó Dì có đóng cửa đâu. Tai mình lùng bùng khi nghe Dì giải thích và chỉ thông lại ở câu nói cuối nhưng chính nó lại khiến mình giật nảy người.Mình trả lời bâng quơ.

– Đâu có…có đóng kĩ càng mà…đóng kĩ rồi. Dì tròn mắt vì chính tay Dì đã đóng cửa kín mít.

– Con chẳng biết…chỉ đẩy mạnh vài cái là zô…thui kệ đi…con cũng mấy khi vào phòng Dì đâu mừ. Mình cười khẽ và nói.

– Ừ. Dì gật đầu vài cái mông lung.

Mình muốn xóa tan cái bầu không khí chất vấn này.Mình so đũa, muỗng, nĩa, khăn giấy cho cả hai thật cẩn thẩn trước cái điệu cười mĩm của Dì và khi mọi thứ đã xong xuôi đâu vào đó thì mình bắt đầu nói to và tuyên thệ.

– Dì Linh đã chịu bỏ qua cho Duy nên con làm bữa ăn này để coi như là…xóa bỏ tất cả các khuất mắt giữa chúng ta trước kia để cùng hướng về một tương lai trong sáng và đẹp đẽ hơn. Mình nói một cách rất hào hứng và nhiệt huyết cộng thêm một nụ cười rất thánh thiện và chờ mong sự hưởng ứng nhiệi tình của Dì.

– Ừ. Nhưng đáp lại những gì mình nói chỉ là một cái ‘ừ’ cho có khiến mình khá chán, chán đến nhăn cả mặt lại.

– Gì zậy Dì…phải như mọi khi chứ…vui lên…vỗ tay nào. Mình thôi thúc Dì vì thường ngày, người trong nhà mà hay làm trò và giễu cợt chính là Dì và lẽ ra Dì phải năng động và náo nhiệt hơn mới phải.

– Ô ze…vỗ đành đạch…vỗ đành đạch luôn…được chưa…há há. Sau câu nói đó của mình là ngay lập tức Dì đứng hẳn lên vỗ tay và cả hai bên nách phành phạch đến là kịch cỡm, lại còn xoay vòng vòng đá chân đá tay các kiểu nữa chứ.

– Dạ…rất vui…nhưng mà hơi quá…mời Dì lui về sau cách gà. Mình gật đầu cười và từ từ nhạt dần cái vui tươi trên khuôn mặt để Dì bớt bớt lại vì dù sao thì theo mình cái gì đủ là sướиɠ nhất chứ dư thừa nhiều thì cũng chả đâu vào đâu cả.Tính mình là thế.

– Xin lỗi…xin lỗi bạn…xin lỗi… Dì làm ra vẻ hơi quê quê nhưng lại nhìn cứ man trá thế nào ấy, nửa thật nửa vờ đến là khó mà ngờ.

– Hì…Thui ăn đi Dì…ngon lắm á… Mình nói khẽ với điệu vui tươi hết mực.

– Mà bé nấu đó hả. Dì hỏi khi trên tay đang cầm cái bánh bao.

– Không…con sao nấu mấy thứ này…đồ mua cả mà Dì… Mình trả lời khi đang chăm chú vào hộp cơm.

– Rồi ai mua…con bị thương mà đi mua được hả…tội Duy của Dì quá zạ… Dì Linh nói và làm ra điệu cưng chìu mình và còn tính lấy tay nựng nựng má mình nữa chứ.

– Dạ…con đi mua đó…Xa quá Dì ơi…Bởi vậy mới nói…Dì phải thương con nhiều hơn đó nghen…Dì dịch lại gần Dì hơn một tẹo để cho Dì nựng má, mục đích là tạo không khí vui vẻ giữa hai người chứ mình chẳng muốn khoe hay lấy công lấy cán gì đâu.Mình…là mình thề đó…Thật mà.

– Xạo vừa thui…lúc nãy tui thấy hết trơn rồi…màu mè… Dì tát nhẹ mình một cái rồi rút tay ra khỏi mặt khiến mình chưng hửng.

– Thấy gì chứ… Mình há to miệng hỏi.

– Thì thấy cái nhỏ mập mập gặp hồi hổm đi xe qua đưa chứ gì nữa…xuống cầu thang thấy hết trơn…Dì noi màk hông thèm nhìn mặt mình.

– Sao con tưởng Dì đang ngủ mà.Mà sao thấy không chịu xuống phụ con…làm đi lên xuống mấy bận… Mình trách yêu Dì.

– Đâu có được…tui đang giận mà phụ gì…hổng có ngu. Dì nói và mυ'ŧ mυ'ŧ cái muỗng trông yêu chết đi được.

– Ặc…thui…ăn đi. Mình chán chường nói.

– Ờ…Nhập tiệc thôi. Dì cười tít mắt.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện ít nhiều, lâu lâu lại quay sang hỏi nhau: cơm thế nào, vừa ăn chứ, rồi tranh giành bánh bao của nhau các kiểu.Nói chung là mọi thứ hài hòa và êm đềm trôi đi cho đến khi…

– Ủa…con gà này con mua…để làm gì á… Dì bất giác nói khi mà giờ đây dưới sàn chỉ còn duy nhất một con gà nướng choi rọi một mình.

– Để ăn chứ làm gì nữa Dì… Mình trả lời một cách khá hiển nhiên.

– Ăn gì trong khi có hai người mà lại còn…còn mỗi mình thức ăn là nó thì ăn không đâu có ngon lành gì… Dì nói và lườm nguýt các kiểu vào hư không.

– Tại con hông biết mua gì nên kêu mua đại chứ đầu tiên con cũng nghĩ ăn tối thì mua hai cái kia được rồi. Mình nhìn con gà một cách khá chán chường.Không phải vì con gà quá nhỏ không đủ chia cho hai người mà là vì chỉ còn lại mỗi mình nó, cả hai ngồi ăn không thì buồn miệng chết.

– Ừm…thôi…hay… Dì nghĩ ngợi lung lắm.

– Sao Dì… Mình tròn mắt.

Dì làm ra vẻ mặt suy nghĩ trong hồi lâu với những tiếng thở dài suýt xoa rồi bất chợt phồng cả miệng lên và sau đó đá lông nheo với mình nói khe khẽ.

– Gà này…mình để…nhậu đi… Dì nói mà trên miệng còn hiện rõ một nụ cười nham hiểm.

– Hông được đâu…tối rồi không ai người ta đến đâu…cũng 9h hơn rồi…mà bữa bị cấm tụ tập ăn nhậu quá 9h…Dì không nhớ à…Còn cất vào tủ lạnh thì ăn không còn được đâu…chán lắm. Mình nói một tràn dài vì cơ bản hồi lúc karaoke đàn đúm thâu đêm đã bị chú bạn Ba gọi qua mắng như tát nước một lần rồi.

– Ai nói tụ tập…ai nói để tủ lạnh…tui nói là nhậu mà. Dì há miệng nói như thể rất bất ngờ vì cái suy nghị trật đường ray của mình trong khi ý tứ của Dì thì còn quá là lấp lững..

– Thì nhậu mà không rủ bạn bè hay để tủ lạnh ngày mai rủ mấy người đó đến thì nhậu sao được…Hổng lẽ con zới Dì nhậu. Mình nói to và nhăn trán nhấn câu cuối như điều không tưởng.

– Ừm…tụi mình…nhậu đi… Dì gật đầu nói chắc như đinh đóng cột..

– Cái…cái gì…nhậu gì cơ Mình nói to.

– Thì nhậu để ăn cho hết…chứ bỏ uổng lắm con à… Dì nài nỉ và còn lay lay cánh tay mình, bĩu môi teen nữa chứ.

– Nhưng…hai người thì nhậu gì…con…con hông biết uống đâu…ói lum la nữa. Mình khuyên nhủ Dì.

– Có gì đâu…cứ uống với ăn thôi…ói thì Dì dọn cho…ở nhà chứ đâu đâu mà lo… Dì quả quyết trong khi tay vẫn còn đang hờ vào hông mình.

– Nhưng mà…sao được… Mình buồn bã nói.Lúc ấy hình như ngực Dì khẽ chạm vào tay mình thì phải.

– Đàn ông…con trai mà lí nha lí nhí zậy á hả…để Dì kêu bia… Dì đứng lên xốc lại cái quần đang trễ xuống lòi cả mông đít và cứ thế đi ra khỏi phòng.

– Dạ…kêu ít thôi. Mình nói với theo.

Dì nói và từ từ đi xuống nhà gọi điện thoại cho cô tạp hóa gần nhà nhờ khiêng bia qua hộ.Một loáng sau cũng trên dưới 5 phút gì đó thì mình đã nghe tiếng ì ạch của một ai đấy phụ Dì mang bia từ dưới nhà lên.

Qua cánh cửa phòng thì mình có thể nhận ra ngay là bóng của anh con cô tạp hóa, anh này tốt lắm chỉ có điều là bị câm thôi thấy ảnh tội vô cùng.

Nhanh chóng và tiện lợi đến không ngờ, mình cố gắng ngồi dậy phụ kéo thùng bia vào trong phòng Dì.

Dì sau khi đã cám ơn rối rít và theo tiễn anh ấy ra cổng, khóa cửa và cũng nhanh chân lên lại phòng.

Một thùng heinekin chừng hững và ngăn cách giữa mình và Dì.

Chẳng hiểu sao lúc đó mình thấy nặng nề quá cỡ.

Bắt đầu vào một cuộc men say thâu đêm suốt sáng, nhiều chuyện bất ngờ xảy ra đến không thể nào tưởng tượng nổi…

Thế nào à…Hồi sau sẽ rõ..