Trường An – Tô gia
Đạp Tuyết quen thuộc lối trong thành Trường An, tung vó ngựa theo hướng ra khỏi thành, đến Hoa thôn. Tô An vừa mới từ cửa hiệu phấn son ra liền đi đến Hoa thôn xem tiến độ dệt vải của mọi người, vải của Hoa thôn dệt rất tỉ mỉ, hoa văn hai mặt tinh tế, chẳng có một chút lỗi nào nhưng khi đem vào thành Trường An bán đều bị ép giá. Từ ngày đem vải sang Phú Lang Sa, vải Hoa thôn được người dân Trường An kiếm mua nhiều hơn hẳn, thế nên Tô An để một gian nhỏ ở cửa hàng, tranh thủ bán thêm một ít vải dệt.
Lão Tam Trung thấy Tô An dắt ngựa đi đến liền vuốt hàm râu trắng của mình, cười khà khà nói:
– Tô lão gia đến có chuyện gì không?
Buộc dây cương ngựa vào cột, ánh nắng trên cao chiếu rọi xuống đất vàng ươm, hạ chí đã sắp tận, chuyển dần sang tiểu thử. Trời nắng trở nên oi hơn, Tô An lau đi mồ hôi trên trán mình, nhìn lão Tam Trung, cười nói:
– Cháu đến thăm mọi người, sẵn tiện mang chút bánh bao phu nhân nhà cháu làm.
Các cô nương trong thôn thấy vậy ngưng dệt ùa chạy ra xem, các tẩu tẩu, nhi tử của họ cũng chạy ra xem, Tô An bế tiểu Trư lên, hôn chụt lên má mũm mĩm. Tiểu Trư được hôn cười tít mắt lại, ôm lấy cổ Tô An vòi bánh.
Tiến độ dệt vải của mọi người khá nhanh và cẩn thận, vì Tô An nhận được một tờ đơn hỏa tốc từ Phú Lang Sa nói là họ cần thêm hàng vải dệt nên nàng đến Hoa thôn một chuyến, đốc thúc mọi người cùng nhau kiếm ngân lượng. Nàng biết là trời đang sắp chuyển sang tiết đại thử nóng bức, tiến độ dệt vải sẽ chậm đi chứ không nhanh lên nổi. Thế nên nàng đến khuyến khích mọi người mở rộng sang các thôn bên cạnh, chỉ dẫn họ cùng dệt vải với mình, lợi nhuận sẽ vẫn chia đồng đều theo năng lực mỗi người.
Vốn dĩ người dân Hoa thôn cũng muốn đem họ hàng của mình cùng kiếm tiền, nghe nói vậy liền vui mừng vâng dạ, chẳng mấy chốc số người dệt vải lại lan rộng ra, nhiều hơn gấp đôi, gấp ba trước.
Cùng nhau dùng bữa cơm trắng cải thảo với mọi người xong Tô An còn được tặng một bầu rượu trước khi ra về, nàng cưỡi Đạp Tuyết, hồng y xa dần.
Trường An về chiều ánh nắng gay gắt cũng dần tiêu biến, Bính Đình ra khỏi phòng, bung chiếc ô hoa mà nàng thích lên, đi dạo. Kể từ ngày đến Trường An, đây là lần đầu tiên nàng thật sự đi dạo ở đây. Nàng cùng Như Hoa đi vào các con hẻm lớn của Trường An, hết buổi trưa người cũng nhộn nhịp hơn, ở trong trung tâm thành không có chợ, chỉ có các cửa hiệu lớn.
Nàng thấy biển hiệu Tô gia rất to, ngạo nghễ. Cửa hiệu phấn son này là của nàng ấy, nàng ấy đã nói với nàng như thế. Bính Đình bước vào bên trong cửa hiệu, một nữ nhân cũng trạc tuổi nàng đứng bên cạnh, đon đả nói rằng:
– Cô nương muốn mua gì? Có cần ta giới thiệu không?
Cô nương bán hàng này rất khả ái, đôi mắt to tròn, làn mi dài cong vυ't, sóng mũi thanh tú, nàng ấy mỉm cười đem hộp phấn trên cao xuống cho nàng xem. Do hơi thấp nên phải nhón chân lên lấy, bộ dạng cho dù đã hơn hai mươi nhưng vẫn rất trẻ con.
– Ta muốn mua phấn, sáp thơm.
– Vâng, cô nương đã dùng qua phấn son Tô gia chưa? – Tuyết Y mang lần lượt một khay phấn để xuống bàn, mở nắp hộp cho Bính Đình xem.
Bính Đình cầm lên một hộp phấn mình thường xài, mỉm cười nói rằng:
– Ta thường dùng loại này, nhưng ta cũng muốn thử loại khác.
Trước giờ nàng ở Thạnh Khương, việc chỉ mua được một hộp phấn như thế thôi đã xa xỉ rồi, cũng may lần đó khách nhân tặng nàng vài hộp, muốn tìm mua được cũng khó. Tuyết Y cầm hộp phấn tương đồng như thế, nói nàng:
– Nếu cô nương dùng loại phấn này da mặt sẽ đỡ khô hơn. Nhưng đang là mùa hạ nóng, ta nghĩ cô nương vẫn nên dùng loại phấn thường dùng sẽ tốt hơn.
Hai người đang nói chuyện với nhau thì ba người nữ nhân khác bước vào, Tuyết Y tỉ mỉ hỏi họ cần giúp gì rồi phân phó cho hai tiểu nha đầu trong cửa hiệu bán cho họ. Còn nàng, nàng bận tiếp nữ nhân xinh đẹp như hoa đứng trước mặt mình.
– Vậy thì ta lấy hộp phấn này, ta còn muốn xem sáp hồng, sáp thơm.
Nhắc đến sáp hồng đánh má và sáp thơm, Tuyết Y liền dẫn vị cô nương xinh đẹp kia đi qua một gian hàng khác. Bính Đình lặng lẽ nhìn thấy tay nàng ấy quả thật chiếc vòng y hệt Tô An, khi nàng ấy đưa tay lên lấy lọ sáp hồng, cổ tay khẳng khiu thấy rõ ràng, Tô gia.
Đây chính là một trong các thê tử của nàng ư? Bính Đình tự hỏi rồi tự khẳng định, đúng thật là nữ nhân của nàng ấy rồi, không quá xinh đẹp nhưng rất yêu kiều, khả ái, làm sao có thể là hạ nhân ở chốn này.
– Nhị tỷ, muội cần bản thu chi của hai ngày trước, tỷ quên đưa cho muội. – Nam Cung Uyển mở rèm châu ra, dáng đi nhỏ nhẹ uyển chuyển đi ra ngoài.
Bính Đình trước liền thấy sửng sốt, so với cô nương đứng cạnh đây, vị cô nương từ nhà trong bước ra xinh đẹp vô cùng. Dáng người nàng ấy mảnh mai như liễu yếu, vòng eo thon nhỏ như thể đυ.ng vào sẽ gãy mất, môi hồng răng trắng, mắt không quá to nhưng lúng liếng đưa tình. Rõ ràng, chỉ cần là ai thấy đều thất kinh, nàng ấy so với nàng chỉ có hơn chứ không kém.
– Ta để ở trên bàn. – Tuyết Y nhìn cũng không nhìn, nói.
Vị cô nương kia có chút không vui nhưng miễn cưỡng mặc kệ, rèm châu vén mạnh hơn, bực bội đi vào bên trong. Bóng dáng đi khuất nhưng hương thơm còn mãi, nàng ấy thật thơm, mùi hương mà nàng chưa từng ngửi ở đâu, bao giờ.
– Ta có thể lấy loại sáp thơm nàng ấy dùng không? – Bính Đình ngây ngô hỏi.
Tuyết Y cười miễn cưỡng, lắc đầu: – Xin lỗi cô nương, nhưng sáp thơm của nàng ấy là do nàng ấy tự chế tạo ra, không bán.
– Không có là phải rồi, Uyển công chúa xưa giờ chế tạo sáp thơm rất riêng, nếu có bán ta cũng muốn mua đây. Thơm đến ngây ngất lòng người – Một cô nương mặt che lại bằng lớp sa mỏng, nói chuyện bát quái.
Uyển công chúa, Bính Đình ngây người, nàng đã nghe Như Họa nhắc về Uyển công chúa rất nhiều lần. Nha đầu ấy kể có một lần thấy công chúa trong phủ Dịch Hy, trông công chúa xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, mùi hương thì quyến rũ mê say, liếc mắt một chút liền khiến tim đập chân run, thần hồn bát đảo. Nàng còn tưởng là Như Họa nói dối.
Mua được rất nhiều son phấn, sáp thơm, Như Họa xách trên tay cùng Bính Đình trở về phủ. Trên đường đi còn ghé khu vực gần cổng thành xem có khác gì Thạnh Khương. Nàng lại một lần nữa thấy biển hiệu Tô gia nằm ngạo nghễ ở góc thành, đổi ngân phiếu, ngân lượng, tiền trang Tô gia. Đi một vài bước lại gặp Tô gia bán lương thực, thực phẩm. Quả thật Tô gia nhúng rất nhiều vào việc mua bán và mở rộng quy mô mua bán.
Từ lúc trở về đến biên giới Cảnh – Nam, bắt đầu bước vào Nam quốc nàng đã thấy tiền trang Tô gia, xuyên suốt từ bắc chí nam, Tô gia xuất hiện rất nhiều lần, bây giờ mới thấy được nơi đầu tiên Tô gia mở, liền cảm thấy nàng ấy không giống Vĩnh An nàng từng quen.
Nàng chưa từng nghe Tô An kể về gia thế của mình, chỉ nghe Tô An kể về các thê tử. Tô Huệ, Diệp Tuyết Y, Huân, Nam Cung Uyển, bốn nữ nhân trong nhà nàng ấy. Nàng biết Huân Nhi cũng giống nàng, khác ở chỗ Huân Nhi có hài tử, còn nàng, nữ nhân thanh lâu vốn dĩ đã uống thuốc tuyệt tự từ năm nàng mười ba.
Những ngày gần đây Bính Đình cảm thấy thật tốt, nàng không phải lo lắng sáng dậy phải tiếp khách nhân nữa, buổi sáng với nàng là một lần mở cửa sổ đón nắng vào phòng, dùng thiện, sau đó đọc sách, vẽ tranh, thêu thùa may vá. Nàng có cảm giác mình đang là một cô nương chờ ngày xuất giá, nàng mong chờ mau tới ngày được cùng nàng ấy về chung một nhà, được như các nữ nhân khác, được ở bên cạnh nàng ấy.
Ngày tháng trong âm ti địa ngục qua đi, chỉ còn lại nỗi nhớ ngày qua ngày thêm sâu đậm. Bính Đình xoay nhẹ cán ô, đi về Dịch Hy. Chờ đợi, đó với nàng cũng là một thử thách, nhưng nàng nghĩ nàng sẽ làm được.
Tô An, nàng ấy chính là trái tim nàng.