“Kháp Kháp, chừng nào thì ngươi trở về?” Đồ Cửu Mị nhìn con mình, có vài phần khó nhịn, nói. Kỳ thật nàng cảm thấy ở nhà không lo ăn lo mặc, con cái cũng không nhất thiết phải xuất môn. Nhưng phu nhân lại nói, nam tử trưởng thành, phải biết kiến công lập nghiệp.
“Ta nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là Kháp Kháp. Chừng nào cần về thì về.” Lý Cảnh Triều biết đợt này mình đi rất lâu mới về nên không hẹn rõ ràng. Hắn nhìn chung quanh một chút, không thấy thân ảnh Hạng Vinh Quang đâu, trong lòng không khỏi có một chút mất mát. Hắn quyết định lần sau mà trở lại, chắc chắn phải giáo huấn tốt cái tên đó mới được. Thật ra hắn biết chính mình đi lâu lắm mới trở về, và hắn cũng đã cảnh cáo Hạng Vinh Quang không cho phép cưới vợ trước hắn, bằng không, hắn cho Hạng Vinh Quang làm thái giám. Hạng Vinh Quang hẳn là không có gan lì lợm làm trái lời hắn rồi.
“Ngươi nhớ giúp ta tự tay giao thư cho dì, coi chừng đánh mất. Ngươi đi rồi cũng nhớ viết thư về nhiều nhiều. Nương sẽ nhớ ngươi lắm đó…” Đồ Cửu Mị nói xong nước mắt liền chảy xuống.
“Ta biết rồi. Nương ngươi cũng đừng khóc nữa, mẫu thân nhìn vào sẽ đau lòng đấy.” Lý Cảnh Triều thấy nương hắn mau ra nước mắt luôn cảm thấy phiền, nhưng mà lúc này đây, chỉ cảm thấy lòng mình cũng sắp không chịu nổi nữa rồi. Từ nhỏ, hắn đối với nương cảm thấy thân cận nhiều mà kính sợ lại thiếu. Còn đối với mẫu thân là kính sợ và thân cận nửa này nửa nọ.
“Đây là bùa bình an nương đi miếu cầu, ngươi mang theo một cái đi, còn một cái ngươi giúp ta đi cho dì.” Đồ Cửu Mị đi miếu cầu ba cái bùa bình an, một cái đã sớm đưa cho Lý Trì Nguyệt, một cái vừa đưa cho Lý Cảnh Triều, một cái khác là nhờ Lý Cảnh Triều vào kinh đưa cho Đồ Thập Mị.
Lý Cảnh Triều tiếp nhận lá bùa, trong lòng lại có chút sầu não, hắn cảm thấy đều là do nương hắn không tốt, làm chi mà làm nhiều vậy để hắn lại cảm thấy lưu luyến, hắn không có quen như vậy.
“Thời điểm cũng không còn sớm, Cảnh Triều ngươi cũng nên lên đường đi.” Giọng nói Lý Trì Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nhìn Cửu Mị và Cảnh Triều ly biệt, nàng dường như không bị cuốn hút vào mấy cái ly biệt chi thương này, ngồi một bên khiến người ta cảm thấy có loại khí thế độc lập riêng. Lý Cảnh Triều cảm thấy mẫu thân cùng nương nương hắn tính tình khác xa nhau, một bên lạnh lùng một bên náo nhiệt, thế nhưng quan hệ so với người khác lại rất thân mật, vừa nghĩ đến lại thấy hai người thật kỳ diệu.
“Hài nhi xuất môn ra bên ngoài, không thể ở nhà làm trọn đạo hiếu, mong mẫu thân cùng nương hết thảy an khang, chờ hài nhi ngày sau trở về phụng dưỡng hai người.” Lý Cảnh Triều đột nhiên quỳ rạp xuống, trước hướng Lý Trì Nguyệt dập đầu lạy ba cái, sau hướng Đồ Cửu Mị dập đầu lạy ba cái.
“Ngươi xuất môn phải nhớ cẩn thận, trước sau tỉnh táo, suy nghĩ rồi mới làm.” Lý Trì Nguyệt ngắn gọn nói với Lý Cảnh Triều mấy lời rồi ngồi im, không buồn nhiều lời với hắn.
“Hài nhi xin khắc trong tâm khảm.” Lý Cảnh Triều thận trọng nói, từ nhỏ, đều là mẫu thân tự mình dạy hắn, hắn biết mẫu thân chưa bao giờ nói những lời vô dụng vô nghĩa.”
_______________________
“Hoàng Thượng mười lăm tuổi rồi, nên đại hôn.” Đồ Thập Mị đặt tấu chương Lễ bộ Thượng thư xuống, nhìn Lý Lăng Nguyệt tựa tiếu phi tiếu (như cười như không), nói.
Lý Lăng Nguyệt có chút kinh hãi, Hoàng Đế đại hôn, đại hôn ý nghĩa là muốn hôn chính, nhưng nàng vẫn không nghĩ vì vậy Đồ Thập Mị sẽ ủy quyền.
“Hoàng Thượng còn nhỏ, đợi hai năm nữa hẳn làm.” Lý Lăng Nguyệt thản nhiên mà nói, việc bỏ qua này đối với Đồ Thập Mị mà nói không còn gì có thể tốt hơn.
“Có con nối dõi kế thừa quan hệ quốc tổ truyền thừa là đại sự quốc gia. Hoàng Thượng cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên đại hôn. Chuẩn tấu!” Đồ Thập Mị tự mình phê duyệt tấu chương đang xem rồi dời qua một bên.
Lý Lăng Nguyệt nhìn về phía Đồ Thập Mị, nàng muốn từ trên mặt Đồ Thập Mị nhìn ra chút manh mối. Đồ Thập Mị cảm nhận được ánh mắt của Lý Lăng Nguyệt, nàng mỉm cười ngẩng đầu nhìn về phía nàng ấy. Thấy vậy, Lý Lăng Nguyệt càng không hiểu ý đồ của Đồ Thập Mị.
“Ngươi cảm thấy ai có thể làm Hoàng Hậu đây?” Đồ Thập Mị hỏi Lý Lăng Nguyệt.
“Ngươi hẳn là đã chọn người trong lòng rồi.” Lý Lăng Nguyệt trong lòng đại khái đã đoán được, tân nương chắc cũng chọn từ trong Đồ gia, nếu Đồ Cửu Mị mà có nữ nhi, nhất định nàng sẽ được chọn làm hoàng hậu, mà Đồ Cửu Mị không có nữ nhi, người thân cận nhất với Đồ Thập Mị chẳng phải ai lạ là Đồ Lục Lang, nhà Đồ Lục Lang có ba cô con gái rượu, hai đứa lớn đều đã lập gia đình, đứa nhỏ nhất vừa đúng mười sáu tuổi, chắc hẳn là nàng rồi.
“Tạm thời xem như không có, trước cứ để chính Hoàng Thượng tuyển chọn cái đã.” Đồ Thập Mị mỉm cười nói, nhưng cái mỉm cười kia làm Lý Lăng Nguyệt cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Lý Lăng Nguyệt biết Đồ Thập Mị đang thử lòng Hoàng Đế, nếu Hoàng Đế theo Đồ gia mà tuyển chọn, thuyết minh Hoàng Đế không khác thường tâm, nếu Hoàng Đế không chọn người Đồ gia, chính là có nhị tâm. Cũng không biết Hoàng Đế có phát hiện tâm tư mẫu hậu hắn không, Lý Lăng Nguyệt hơi hơi cảm thấy vì Lý Cảnh Thái mà lo lắng.
Hoàng Đế tuyển chọn, quan viên ngũ phẩm trở lên có nữ nhi vừa độ tuổi đều có thể tham tuyển, tuyển tú cực kỳ long trọng, lần lượt lược bỏ xuống hết, cuối cùng trúng cử mười người, Lý Cảnh Thái cũng chưa trực tiếp từ mười người này tuyển ra Hoàng Hậu mà tiếp tục tuyển ra từ trong đó ba người, hắn biết rõ chọn người làm Hoàng Hậu là việc mà hắn không thể được quyền làm chủ, vì thế cứ để mẫu hậu hắn quyết định.
“Ba người này, ai hoàng nhi cũng thích, nhưng không biết ai thích hợp làm Hoàng Hậu nhất, cho nên thỉnh mẫu hậu định đoạt.” Lý Cảnh Thái mười phần cung kính nói với Đồ Thập Mị.
Đồ Thập Mị nhìn ba người được tuyển một chút, khóe miệng giương lên, nàng thử Hoàng Đế, dĩ nhiên Hoàng Đế biết điều đó nhưng hắn vẫn chưa giác ngộ đủ.
“Hoàng Thượng ngay cả tự mình tuyển người cũng không làm được thì làm sao có năng lực đảm đương việc lớn sau này đây?” Đồ Thập Mị đẩy sự việc lại cho Lý Cảnh Thái. Hắn muốn gây khó dễ ư? Còn quá non.
Lý Cảnh Thái trong lòng đơ một chút, lập tức hiểu được ý đồ Đồ Thập Mị.
“Hoàng nhi trong lòng có người rồi ạ. Hoàng nhi xin tuyển Duy Chi làm Hoàng Hậu.” Lý Cảnh Thái trong lòng hiểu được, đây là người duy nhất hắn có thể lựa chọn, tuy rằng hắn vạn phần không nghĩ sẽ tuyển chọn kiểu này.
Đồ Duy Chi, nữ nhi nhỏ nhất của Đồ Lục Lang.
“Không tốt, ta từ một nhà Đồ gia mà ra, sợ dân cư nghĩ này nọ.” Đồ Thập Mị trông có vẻ cực kỳ khó xử mà nói.
“Mẫu hậu vì xã tắc luôn luôn tận tụy, Đồ gia nên được hưởng vinh dự này.” Lý Cảnh Thái thành khẩn nói.
“Thôi, ai gia cũng không thực sự để ý đến chuyện này, quan trọng nhất là Hoàng Thượng thích.” Đồ Thập Mị mỉm cười nói, chọn người làm Hoàng Hậu cũng không thực sự nói lên rằng Hoàng Đế không có nhị tâm, lại nghĩ đến thành phủ của Hoàng Đế, xem ra chính mình cũng không thể thả lỏng đề phòng đối với Hoàng Đế.
Lý Lăng Nguyệt gặp người được chọn làm Hoàng Hậu, trong lòng chẳng những không thể thở dài một hơi nhẹ nhõm được, mà ngược lại càng thêm sầu lo. Hiển nhiên Đồ Thập Mị vẫn chưa tính ủy quyền, mà Hoàng Đế cũng không phải người không có chủ kiến, cũng không chấp nhận đến bây giờ quyền lực to lớn vẫn bị Đồ Thập Mị cầm giữ, lâu dài cứ như vậy sẽ sinh ra bất mãn.
_____________________
Thời điểm Lý Cảnh Triều đến kinh thành là lúc kinh thành đang chuẩn bị cho tân hôn của Hoàng Đế, nơi nơi giăng đèn kết hoa, thoạt nhìn khắp chốn đều mang tới cảm giác vui tươi, chỉ có điều Lý Cảnh Triều biết tân hậu xuất thân từ Đồ gia, là con gái của cậu Lục, biểu muội của hắn. Nghĩ nghĩ, thấy biểu đệ Hoàng Đế vẫn yếu thế cực kỳ, sau này sợ là không tốt lắm, chỉ mong tính tình biểu đệ dịu ngoan một tí, bằng không tích tụ lại thì không tốt.
Lý Cảnh Triều không nghĩ tới hắn vừa bước chân vào kinh thành, trong cung đã đưa người ra nghênh đón hắn, hiển nhiên biết dì Thái Hậu này nắm rất chắc kinh thành trong tay.
Lý Cảnh Triều lần đầu nhập kinh, cũng là lần đầu nhập cung, sắp được nhìn thấy muội muội song sinh của nương hắn, cái đề nghị xây dựng kênh đào từ nam ra bắc được mẫu thân hắn đánh giá rất lợi hại, hẳn là nữ nhân đại tài, trong lòng có chút khẩn trương.
Lý Cảnh Triều rốt cuộc cũng gặp được người cùng có dung mạo giống nương hắn, nhưng chỉ giống dung mạo, còn lại mấy cái khác nửa điểm đều không có, cẩm y phượng bào, không giận tự uy, mặt mày sâu sắc, giơ tay nhấc chân cực kì đẹp đẽ quý phái, rõ ràng nàng cùng nương là bào tỷ muội, vậy mà khác biệt một trời một vực. Lý Cảnh Triều âm thầm phỉ báng nương hắn. Xem nương người ta khí phách cỡ nào, nương nhà hắn, không chịu thua kém không được a.”
04/07/2019_11h20