Lúc Lý Lăng Nguyệt tắm rửa xong đi ra, Đồ Thập Mị đang ngồi trên giường đọc sách, nhưng là Lý Lăng Nguyệt vừa lại gần, nàng đã nhận ra ngay. Nàng lập tức buông quyển sách trên tay xuống, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lý Lăng Nguyệt, ánh mắt có chút chọc người bốc hỏa.
Lý Lăng Nguyệt bị Đồ Thập Mị nhìn đến cả người không được tự nhiên, nghĩ đến nàng còn thiếu yêu cầu không đứng đắn của Đồ Thập Mị, cảm thấy hơi bất an.
“Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.” Đồ Thập Mị cảm thán ngâm, trên người Lý Lăng Nguyệt mang đến cảm giác trong sạch, thuần túy, xinh đẹp nhất.
Lý Lăng Nguyệt được ca ngợi vẫn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng là nàng vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, tựa như không hề bị dao động.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà lúc vắng vẻ Lý Lăng Nguyệt sẽ bị mất tự nhiên, Đồ Thập Mị đều nhận ra. Tựa như giờ phút này, trong mắt Đồ Thập Mị, Lý Lăng Nguyệt như một đại cô nương mới xuất giá đang ngượng ngùng. Đương nhiên Đồ Thập Mị cũng chỉ dám nghĩ thầm trong bụng, bằng không khẳng định Tam công chúa kiêu ngạo sẽ lập tức thay đổi, sau đó phóng ánh mắt sắc như dao về phía nàng, trở về làm tuyết sơn chi hoa lãnh ngạo không màng khói lửa nhân gian như trước.
Đồ Thập Mị cũng biết nguyên nhân làm Lý Lăng Nguyệt không được tự nhiên. Vì giúp hai tiểu chất nữ không bị phạt nặng, có thể nói Lý Lăng Nguyệt hy sinh không nhỏ, điểm này cũng không giống tác phong cao ngạo của nàng trong quá khứ, bất quá mặt khác đã chứng minh Lý Lăng Nguyệt rất dễ mềm lòng.
Đồ Thập Mị bày ra bộ dáng chờ ngươi trả nợ, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Lý Lăng Nguyệt. Lý Lăng Nguyệt nghĩ có muốn giả ngu cũng khó, huống chi nàng không phải người vô lại, không thể trốn mãi được, thẳng thắn dứt khoác một lần sẽ tốt hơn.
Lý Lăng Nguyệt nhắm mắt lại, tay bắt đầu kéo vạt áo, lộ ra hai bã vai trắng nõn xinh đẹp, còn có xương quai xanh mê người, chậm rãi hạ xuống, không tính đến hai khỏa đầy đặn tròn trịa kia, từ vòng eo mảnh khảnh, cho đến đôi chân thon dài đang gắt gao khép chặt lại…
Trong mắt Đồ Thập Mị, Lý Lăng Nguyệt thập phần mê người, thập phần mỹ vị. Cho dù các nàng đã từng có bao nhiêu lần thân mật, thì vẫn như cũ, lúc nào trên người Lý Lăng Nguyệt cũng lộ ra một cỗ thuần khiết và hơi thở cấm dục, mỗi lần đều khiến người ta có loại cảm giác không khống chế được, có loại du͙© vọиɠ muốn hung hăng khinh nhờn nàng. Nhưng là đêm nay, Đồ Thập Mị áp chế xao động trong lòng. Đêm nay mình không muốn bắt nạt nàng, ngược lại sinh ra du͙© vọиɠ muốn trân trân quý quý, cảm xúc này bất chợt dâng lên, nhưng lại vô cùng mãnh liệt.
Đồ Thập Mị tới gần Lý Lăng Nguyệt, mặc dù Lý Lăng Nguyệt nhắm mắt nhưng vẫn cảm giác được Đồ Thập Mị đang tới gần. Bởi vì nàng vô cùng quen thuộc với hương thơm trên người Đồ Thập Mị. Nhất định hương này cũng là do Lý Trì Nguyệt điều ra, chỉ có Lý Trì Nguyệt mới có khả năng điều hương cao minh như vậy. Trên người Đồ Thập Mị có một mùi hương ngọt ngào, khi đậm khi nhạt. Chẳng hạn như lúc trên giường, mùi hương kia nồng đậm hơn rất nhiều, bình thường chỉ thoang thoảng phớt qua, giống như ăn kẹo đường, nhưng cũng không giống kẹo làm người ta phát ngán.
Lý Trì Nguyệt tiến cống năm loại hương cực phẩm, Đồ Thập Mị tự mình chọn một loại, loại hương này dùng trên người khác nhau sẽ có mùi hương khác nhau. Bởi vì mỗi người có một mùi hương riêng, loại hương này dựa vào thể chất của mỗi người mà tỏa ra một hương riêng biệt. Thân thể Đồ Cửu Mị rất tuyệt, dùng loại hương này còn có chút ngọt đến làm người ta sâu răng, dùng trên người Lý Minh Nguyệt lại trở thành dạ lai hương, mùi hương cực phẩm liền biến thành thấp kém. Ngay cả Lý Trì Nguyệt cũng dùng hương này, là vừa đắng vừa ngọt, dường như có cảm giác vừa uống thuốc xong được ăn một viên kẹo đường. Hương này khiến Lý Trì Nguyệt rất đắc ý, cũng là thành phẩm nàng thích nhất. Bởi vì gần như không ai có thể chọn lựa chính xác một loại hương có thể hòa hợp với mùi cơ thể, ít nhất Lý Trì Nguyệt còn không biết mùi trên cơ thể Đồ Thập Mị nhưng vẫn có thể chọn lựa vừa đúng như vậy.
Lúc đầu Lý Lăng Nguyệt rất bài xích loại hương này, nhưng là ở chung với Đồ Thập Mị như hình với bóng một thời gian dài, Lý Lăng Nguyệt từ bài xích đến quen dần, cho đến gần đây nhất thế nhưng cảm thấy mùi hương này rất thơm. Chuyển biến như vậy khiến Lý Lăng Nguyệt có chút tức giận, nàng cảm thấy đây là dấu hiệu xấu, điều này chứng minh, cảm giác ghét bỏ của nàng đối với kẻ địch càng ngày càng ít, thậm chí bắt đầu có khuynh hướng thưởng thức, chuyện này làm sao có thể đây!?
Bất quá giờ phút này Lý Lăng Nguyệt thật không vì bị hơi thở của Đồ Thập Mị bao vây mà cảm thấy bối rối, hiện tại nàng chính là đối với hành động thoát y của bản thân mà cảm thấy hổ thẹn. Nàng đường đường là Công chúa, lại có một ngày thảm hại đến mức độ này, quả thực là thẹn với tổ tông, khiến nàng cảm thấy thập phần xấu hổ. Lúc Đồ Thập Mị tới gần, cái cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, nhưng nàng không né tránh Đồ Thập Mị, bởi vì nàng không thích thất tín với người.
Có lẽ là Đồ Thập Mị nhận ra được cảm xúc của Lý Lăng Nguyệt, cũng không có làm ra hành động quá đáng nào. Ngược lại, nàng còn ngồi xổm xuống nhặt y phục lên, sau đó mặc lại cho Lý Lăng Nguyệt.
“Tuy rằng vẫn cảm thấy ngươi thập phần ngon miệng, nhưng dáng vẻ ngươi lúc này hiên ngang lẫm liệt như thế, làm sao ta nỡ xuống tay được?” Đồ Thập Mị cười nói.
Lý Lăng Nguyệt kinh ngạc mở to mắt, hình ảnh đầu tiên hiện ra trước mắt nàng đó là dáng vẻ tươi cười diễm lệ của Đồ Thập Mị. Lần trước, Đồ Thập Mị không như vậy. Rõ ràng lần đó nàng rất hưởng thụ bộ dáng khuất nhục của mình, nhưng giờ phút này thủ hạ lưu tình là từ đâu ra? Nàng luôn cảm thấy Đồ Thập Mị còn có âm mưu khác, nhưng là nàng lại không hiểu được, Đồ Thập Mị còn có thể có mưu đồ gì trên người mình nữa đây? Chính là bởi vì Lý Lăng Nguyệt không tìm ra trên người mình còn có giá trị lợi dụng gì, cho nên Đồ Thập Mị hành động như thế mới làm cho nàng kinh ngạc không thôi.
“Sao bộ dáng ngươi như gặp quỷ thế kia?” Đồ Thập Mị nhíu mày hỏi. Trong cảm nhận của Lý Lăng Nguyệt, mình là người cầm thú đến thế sao? Kỳ thật Đồ Thập Mị vẫn cảm thấy bản thân mình đã thập phần khắc chế đối với Lý Lăng Nguyệt rồi, rất ít khi phóng túng vô độ. Hơn nữa gần đây nhất, lúc trên giường, nàng bắt nạt mình còn nhiều hơn bị mình bắt nạt.
“Tìm không ra lý do.” Lý Lăng Nguyệt muốn từ trong mắt Đồ Thập Mị nhìn ra chút đầu mối, nhưng vẫn không thể hiểu được.
Đồ Thập Mị nhìn dáng vẻ khó hiểu của Lý Lăng Nguyệt, kỳ thật làm sao bản thân nàng không hiểu lý do được chứ, chỉ là tâm ý thương tiếc này tới quá đột ngột rồi.
“Một người xấu, thỉnh thoảng cũng muốn đổi làm người tốt một chút.” Đồ Thập Mị tự giễu nói.
Lý Lăng Nguyệt nhìn Đồ Thập Mị, trong lòng cũng có chút phức tạp. Bình thường Đồ Thập Mị sẽ không tự lật bài, để mình không thể nào nắm bắt được cảm xúc của nàng. Hận, chắc chắn có, nhưng là không hận quá sâu, chính bởi vì vậy mà Lý Lăng Nguyệt không biết nên đối xử với Đồ Thập Mị thế nào mới phải, dù sao các nàng vẫn là kẻ địch… Lý Lăng Nguyệt không nghĩ là còn có khả năng nào khác. Nhưng Đồ Thập Mị tựa hồ cũng không phải kẻ địch đáng trách như nàng từng nghĩ, nếu như không tính tới những lần Đồ Thập Mị chiếm đoạt thân thể mình và dã tâm ra… Loại giả thiết này không thành lập.
“Ta mong ngươi vẫn là người xấu.” Lúc Lý Lăng Nguyệt nói những lời này chính là nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Tại sao?” Đồ Thập Mị tò mò hỏi.