“Không vì sao cả.” Lý Lăng Nguyệt bất mãn bởi Đồ Thập Mị tốt đột xuất. Vì nếu nàng ấy vẫn là một người ác độc, thì mình mới không sinh ra bất kỳ cảm xúc mâu thuẫn nào.
“Ngươi sợ sẽ yêu ta phải không?” Ngữ khí Đồ Thập Mị như đang kể chuyện cười.
“Ha ha.” Lý Lăng Nguyệt cười lạnh, dưới cái nhìn của nàng, đây là chuyện buồn cười nhất mà nàng từng nghe.
Đồ Thập Mị nhìn nụ cười lạnh lùng của Lý Lăng Nguyệt, giống như mình đang nói một chuyện vô cùng nhảm nhí, không hiểu sao có chút khó chịu. Đột nhiên nàng ôm lấy Lý Lăng Nguyệt, rõ ràng đang ở gần bên, nhưng cảm giác vẫn là xa không chạm tới. “Gần trong gang tấc mà xa tận chân trời”, đại khái là như thế đi.
Lý Lăng Nguyệt không bất ngờ trước hành động của Đồ Thập Mị. Nàng cảm thấy vẫn là nàng nghĩ quá tốt về Đồ Thập Mị rồi, còn nghĩ là nàng ta sẽ không giống như trước nữa. Lý Lăng Nguyệt đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đợi Đồ Thập Mị tiếp tục cởi y phục mình ra.
“Ngươi ngủ trước đi. Ta đọc sách một chút.” Ngữ khí Đồ Thập Mị có chút lạnh nhạt.
Lý Lăng Nguyệt thấy Đồ Thập Mị tiếp tục cầm lấy quyển sách khi nãy nàng chưa xem xong, thực là bất ngờ, xem ra đêm nay Đồ Thập Mị sẽ buông tha mình thật. Nàng không hiểu tại sao tâm tình Đồ Thập Mị lại thay đổi nhanh như vậy, thế nhưng nàng cũng không có hứng thú tìm hiểu rõ nguyên nhân. Nàng sửa sang xiêm y ngay ngắn lại, đi đến bên giường, nhấc tấm màn tơ tằm lên rồi nằm xuống. Nàng nghĩ mình sẽ mau chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng lại phát hiện không được như thế, phải qua hồi lâu mới có thể ngủ được, hơn nửa ngủ cũng không được sâu.
Đồ Thập Mị cực lực gạt đi cảm xúc nặng trĩu trong lòng, nàng nhìn sách, nhưng tâm tư hoàn toàn không đặt trên đó. Một canh giờ sau, nàng buông sách xuống, đi đến phượng tháp của mình. Nàng ngồi ở mép giường nhìn Lý Lăng Nguyệt đang trong giấc mộng, hàng chân mày nhíu lại. Nàng ngủ bên cạnh mình lâu như vậy, vẫn không thể nào yên giấc, nàng đang mơ thấy gì, có phải nhìn thấy mình nên mới bất an như vậy? Đồ Thập Mị không khỏi đưa tay lên, vuốt ve hàng chân mày đang nhíu chặt. Thật ra mình rất muốn nói cho nàng biết, rằng nàng không cần bất an, cảnh giác mình mãi như thế, mình đã không còn ác ý với nàng, lúc mới bắt đầu thì có, chỉ là không biết từ khi nào, ác ý này đã sớm biến mất, hầu như không còn chút nào.
Trong lúc Đồ Thập Mị đang xoa mặt Lý Lăng Nguyệt, nàng vốn không ngủ sâu liền mở mắt ra, Đồ Thập Mị theo bản năng thu tay lại. Lý Lăng Nguyệt nhìn đôi mắt tối đen như mực của Đồ Thập Mị, thâm thúy mà phức tạp, bên trong còn có rất nhiều cảm xúc mà nàng không hiểu nổi.
“Ngươi muốn làm gì?” Lý Lăng Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Đắp chăn cho ngươi.” Đồ Thập Mị tùy ý tìm một cái cớ.
Lúc này Lý Lăng Nguyệt mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào chăn đã trượt xuống eo nhỏ của nàng, cho nên nàng tạm tin lời nói của Đồ Thập Mị. Chỉ là nàng cảm thấy chuyện làm người khác ấm lòng như đắp chăn này, một chút cũng không giống những việc Đồ Thập Mị nên làm. Đặc biệt là còn làm vì mình, khiến nàng cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
“Ngươi còn chưa ngủ?” Lý Lăng Nguyệt hỏi. Nói một ngày Đồ Thập Mị kím được vạn lượng cũng không quá đáng, rất xứng đáng với công sức nàng bỏ ra. Chính vì vậy, Lý Lăng Nguyệt mới nhận ra, Đồ Thập Mị không quá đáng trách nữa.
“Chuẩn bị ngủ.” Đồ Thập Mị nhấc chăn lên, chui vào ổ chăn, bên trong có cảm giác ấm áp do Lý Lăng Nguyệt mang đến, cũng có hương thơm đặc hữu trên người nàng, nhàn nhạt như u lan.
Đồ Thập Mị vừa tiến vào ổ chăn đã ôm lấy eo Lý Lăng Nguyệt từ phía sau. Tựa hồ nàng cũng đã có thói quen được Đồ Thập ôm, vì lẽ đó mà nàng không còn bài xích như trước nữa, ngược lại còn được vị ngọt trên người Đồ Thập Mị bao quanh, khiến nàng dễ dàng đi vào giấc ngủ lần thứ hai, chẳng qua là lần này nàng ngủ sâu hơn khi nãy.
Đồ Thập Mị ôm Lý Lăng Nguyệt nhưng vẫn không ngủ được. Nàng không dám nghĩ nhiều, cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ là ôm Lý Lăng Nguyệt chặt hơn chút nữa.
* * *
Thời gian cứ thế trôi qua, đã mười ngày kể từ khi Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt đến Sóc Nguyệt điện. Lý Tuyết Nhiễm đã đưa đệ tử quy đến từ năm ngày trước, có điều đệ tử quy của Vĩnh Dương vẫn còn là chuyện xa vời. Dĩ nhiên Lý Tuyết Nhiễm còn sốt ruột hơn Vĩnh Dương, nhưng nàng không dám giúp đỡ Vĩnh Dương nữa. Từ sau lần đó, nàng đã mơ hồ nhận ra, so với việc Vĩnh Dương không hoàn thành nhiệm vụ, Thái hậu nương nương càng ghét bị lừa gạt hơn.
Nhưng là ở thời điểm Lý Tuyết Nhiễm sốt ruột, cung nữ ở Sóc Nguyệt Điện hầu hạ Lý Tuyết Nhiễm bỗng dưng phát sốt, không hề suy giảm. Sau đó, Lý Tuyết Nhiễm cũng bắt đầu sốt nhẹ. Sau khi ngự y xem xong, trực tiếp bẩm báo với Đồ Thập Mị.
Lúc ngự y bẩm báo với Đồ Thập Mị, Lý Lăng Nguyệt cũng ở kế bên.
“Tiểu quận chúa sao rồi?” Lý Lăng Nguyệt lo lắng hỏi, hiện tại nàng có chút đứng ngồi không yên.
“Có lẽ là Tiểu quận chúa bị nhiễm phong hàn, vẫn đang sốt nhẹ, uống chút thuốc là có thể khỏe lại.” Ngự y nói. Bình thường cung nữ không có tư cách được ngự y xem bệnh, chỉ đến chỗ ngự y xin một vài liều thuốc uống cho qua mà thôi. Vì lẽ đó ngự y cũng không biết ở Sóc Nguyệt điện, ngoại trừ Lý Tuyết Nhiễm, còn có một cung nữ sốt cao không giảm, cho nên hắn đối với bệnh trạng của Lý Tuyết Nhiễm không quá để tâm.
Lý Lăng Nguyệt lo lắng, liền muốn đến thăm Lý Tuyết Nhiễm. Do Đồ Thập Mị còn chính vụ chưa xử lý xong, nên để thái giám thân tín của mình đi theo nàng.
Lý Lăng Nguyệt đến Sóc Nguyệt điện không bao lâu, đã phát hiện ra ma ma thϊếp thân hầu hạ Lý Tuyết Nhiễm cũng bắt đầu có dấu hiệu phát sốt, lại biết trong điện còn có một cung nữ khác sốt cao liên tục. Bệnh xảy ra liên tiếp như vậy khiến sắc mặt Lý Lăng Nguyệt cũng ngưng trọng theo, nàng lập tức phái người mời ngự y đến xem bệnh cho cung nữ và ma ma đang phát sốt. Sau khi xem xong, sắc mặt ngự y cũng đông cứng lại.
“Tình hình thế nào?” Lý Lăng Nguyệt thấy sắc mặt ngự y nghiêm túc, liền có dự cảm không lành.
“Là dịch bệnh…” Ngự y khó khăn nói ra. Hắn biết rõ nếu hậu quả của dịch bệnh này nghiêm trọng, đại khái ngay cả bản thân hắn cũng lành ít dữ nhiều.
“Truyền cấm chỉ xuống, tất cả người ở Sóc Nguyệt điện không được rời khỏi, người ngoài cũng không được tiến vào.” Lý Lăng Nguyệt nghe vậy hoàn toàn biến sắc, thế nhưng nàng lập tức quyết định hạ lệnh nhanh chóng.
Đồ Thập Mị nghe hạ nhân bẩm báo lại tình trạng của dịch bệnh, sắc mặt khẽ biến. Nàng lập tức hạ lệnh phong tỏa tin tức, nếu không, chắc chắn toàn bộ người trong cung sẽ bị dao động, hơn nữa còn phải hạ lệnh điều tra cho rõ nguồn gốc của dịch bệnh này. Từ lúc nàng lên nắm quyền tới nay, đây là nguy cơ lớn nhất mà nàng phải đối mặt. Lòng nàng nóng như lửa đốt, ở Sóc Nguyệt điện có Vĩnh Dương và Lý Lăng Nguyệt khiến nàng vô cùng lo lắng. Nhưng hiện tại nàng không thể vào thăm bọn họ, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải hoàn thành. Nàng hiểu rõ bây giờ cần phải điều tra cho tường tận ngọn nguồn của dịch bệnh, khống chế dịch bệnh không để truyền nhiễm là điều cấp thiết nhất. Chỉ có điều tra rõ mới có thể từ căn nguyên tìm cách phòng ngừa và ngăn chặn.
Do phát hiện sớm, dịch bệnh cũng không lan rộng ra. Mà Đồ Thập Mị làm việc vô cùng có hiệu suất, vỏn vẹn năm ngày, đã tra được nguồn gốc của dịch bệnh. Nàng còn chưa kịp thở ra một hơi thì Sóc Nguyệt điện đã truyền đến tin tức mới, Vĩnh Dương hết thảy đều mạnh khỏe, nhưng Lý Lăng Nguyệt lại bắt đầu phát sốt, đã kéo dài hơn hai ngày rồi.
Sau khi Đồ Thập Mị nghe được tin này, trái tim co rút lại, thắt chặt đến khó chịu.