(Siêu H, điện giật, ngựa gỗ, bạo ngược)
Giữa phòng là giường da màu đen, bên trái là loạt ngăn tủ, trên đó trưng bày gậy mát xa đủ loại kích cỡ, chuỗi hạt, giang tắc (1), trứng rung, mấy ngăn tủ bên phải trưng bày đủ loại dược vật, chai lọ và ống chích.
(1) Giang tắc: nút tắc cắm vào cúc hoa
Bên phải giường là cái giá ba chân cố định hình người, trái phải trên dưới có rất nhiều dây lưng và vòng sắt. Bên cạnh là một tường roi, đủ chất liệu, đủ loại dài ngắn.
Đối diện giường là một đống ngựa gỗ, không sai, là một đống, đủ loại, hoa cả mắt.
Đối diện ngựa gỗ là một cái giường giải phẫu, ngăn tủ bên cạnh có rất nhiều dụng củ nhỏ cùng đồ tiêu độc, bao tay plastic.
Nơi này còn rất nhiều công cụ kỳ quái không biết tên.
Tổng kết một câu: Địa ngục da^ʍ ngược nhân gian.
Âu Dương Hàn đeo dây xích màu bạc lên cổ Dư Tích, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của cô: "Còn nhớ tôi dạy em gì không?"
"Chủ nhân, em là nô ɭệ của ngài, tất cả của em đều thuộc về ngài." Cô e thẹn nói, một chữ cũng không da^ʍ dừng.
"Trước hết mở rộng cho em." Người đàn ông trói cô lên giường giải phẫu, cố định chặt, rút cây gậy cắm trong niệu đạo cô ra, sau đó bơm vào bàng quang 800cc nước muối sinh lý, rồi dùng gậy bạc lấp kín.
"Xem ra một tuần nay em không lười biếng, niệu đạo dễ dàng nhận nhiều nước như vậy." Người đàn ông nhìn cô gái bị cố định đầu đầy mồ hôi.
Sau đó, cô bị đặt lên lưng ngựa có hai cây gậy dựng lên, thời điểm đó, người đàn ông không chút thương tiếc ấn cô xuống, cô thảm thiết kêu lên, nức nở cầu xin.
"Ưm ưm ưʍ..."
Hai tay Dư Tích bị trói trên đầu ngựa gỗ, hai mắt bị che lại, hai chân bị cố định.
"Trò hay bắt đầu."
Theo lời người đàn ông nói, Dư Tích bỗng nhiên cảm thấy hai tiểu huyệt bị rót dòng chất lỏng vào, mãi đến khi thiêu đốt tử ©υиɠ và tràng đạo của cô.
"Ưʍ..." Cô khóc rống, cô xin tha, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
"Mới vậy đã không được, a, Đại tiểu thư thật yếu đuối." Người đàn ông khinh miệt khiến cô khóc càng lớn.
Mãi đến khi hai tiểu huyệt bị nước ấm rót đầy, cô cảm thấy cơ thể như muốn nứt ra, vô cùng đau đớn.
Nhưng gậy gỗ dưới thân vẫn chuyển động, từ chậm đến nhanh, xoay tròn, thọc ra rút vào khiến tiểu huyệt của cô ngày càng không còn tri giác, cô thấy mình sắp hỏng rồi, cao trào nối tiếp cao trào.
Cô muốn lớn tiếng xin tha, khóc thút thít nhận sai, ôm đùi hắn xin hắn tha thứ, nhưng một câu cũng không nói được, chỉ có thể nức nở.
Bụng ngày càng tích nhiều nước, thật sự muốn nổ tung, ý thức của cô dần mơ hồ.
"Không được?" Âu Dương Hàn nhẹ nhàng cười hỏi, trên người tản ra hơi thở của ác ma, "Để tôi giúp em."
Hắn cầm một điện cực chậm rãi kẹp trước người Dư Tích.
"A..." Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, cả người cô cứng còng, mặt trắng bệch, đôi mắt dù bị vải đen che kín nhưng vẫn không cản được nước mắt trào ra.
Đúng là không hiểu đàn ông, khóc thút thít chỉ sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ bạo ngược đàn ông che giấu trong người, khiến hắn không nhịn được mà chơi hư người bên dưới.
Đau đớn từ nhũ hoa, niệu đạo, giống như kim châm, giống như vô vàn con kiến cắn vào vết thương, đau nhức khiến cô từ trong hôn mê dần thanh tỉnh. Chịu đựng đau đớn, cô muốn kêu to, nhưng kêu thế nào cũng không được, nơi yếu nhất trong cơ thể là bàng quang bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, chất lỏng bị lấp kín bên trong không có cách nào ra ngoài.
Cô thậm chí nghe hắn thì thầm bên tai: "Mẫn cảm như vậy, lần sau làm tử ©υиɠ của em thử xem."
Cô liều mạng khóc, khát vọng hắn rũ chút lòng thương, nhưng đổi lại chỉ có một trận điện giật mạnh hơn, trong một khắc này cô hận mình là người sống, phải chịu loại thống khổ này, mỗi lần cô cho rằng mình đã tới cực hạn hắn đều có cách làm cô tỉnh táo trở lại.
"Cô còn sống, cô có thể chịu đựng." Cảm giác này khiến cô hận không thể chết ngay lập tức.
Nhìn mặt cô hỗn tạp nước mắt, mồ hôi, nước bọt, Âu Dương Hàn cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể sắp được giải trừ phong ấn, cười dữ tợn điều chỉnh điện áp, nhìn phản ứng kịch liệt của cô càng làm hắn vui sướиɠ, cho dù bộ vị đã cứng tới đau cũng không để ý, hắn thậm chí còn biếи ŧɦái nghĩ: "Nếu nhũ hoa có thể cắm cây kim xuyên qua thì tốt rồi."